CHƯƠNG 91: ANH CHIẾM KHÔNG ÍT TIỆN NGHI CỦA NGƯỜI TA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như sấm sét giữa trời quang, tin tức này nổ vang trong đầu Thượng Quan Hạo.
Đôi mắt anh sâu thẳm, giống như biển sau không ngừng biến hoá, nhìn Tần Cẩn Lan chằm chằm, không hiểu vì sao cô lại biết chuyện này.
Mặt Tần Cẩn Lan rất nhanh trở nên bi thương, không thể tin nổi nhìn anh, giống như rất khó để chấp nhận sự thật này. Cô ta che miệng lại, lắc đầu: "Hoá ra chuyện đó là thật....Tất cả những gì cô ta nói hoá ra đều là sự thật, anh đã phản bội em từ lâu rồi!"
Những cảm xúc đang không ngừng thay đổi trong mắt của Thượng Quan Hạo, nhìn bộ dạng đau khổ của Tần Cẩn Lan?trong lòng anh cũng cảm thấy đau âm ỉ. Khuôn mặt tuấn tú hơi tái đi, muốn hỏi cô ta xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
"Em đã nói với anh... Ngày hôm nay em sẽ đến công ty, Tiểu Ngữ đã đi làm lâu như vậy, nhưng em chưa đến xem qua cô ta một chút... Nhưng em thật không ngờ, em thực sự không ngờ!" Tần Cẩn Lan ôm ngực, đau đớn đến tột cùng, vơ lấy những tấm ảnh đang nằm vương vãi trên mặt đất, rưng rưng nước mắt nói,"Em còn chưa hề nói gì cả, em quan tâm, hỏi han công việc và cuộc sống gần đây của cô ta như một người chị gái mà thôi, thế nhưng cô ta thì sao! Cô ta lấy những tấm ảnh này ra để nói với em rằng, chồng sắp cưới của em đã phản bội em từ lâu rồi, nhưng em lại mê muội không hề hay biết một chút gì cả!! Cô ta đang khoe khoang với em! Bởi vì cô ta trẻ tuổi hơn em, xinh đẹp hơn em, hấp dẫn hơn em! Cho nên anh đã chọn cô ta khi chỉ còn hơn nửa tháng nữa là hôn lễ sẽ diễn ra! Anh không cần em nữa!!"
Cô ta hét lên, những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên má.
Nói đến đây, cuối cùng Thượng Quan Hạo cũng hiểu rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Cái tát lúc nãy, có lẽ là Tần Cẩn Lan đã quá sốc khi nghe được chuyện đó, cũng vì quá mức đau lòng nên mới mất khống chế tát Tần Mộc Ngữ một cái.... "Cẩn Lan..." Thượng Quan Hạo tiến lên một bước, giọng nói của anh trầm thấp gọi tên cô ta.
"Anh đừng tới đây!" Tần Cẩn Lan há miệng cố gắng hít thở, nước mắt giàn giụa, "Em không muốn nhìn thấy anh!"
Trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo hiện lên sự đau lòng và khát máu, bước tới ôm lấy Tần Cẩn Lan, thì thầm nói, "Không nên tin những gì cô ta đã nói, càng không cần phải buồn bã.... Anh sẽ giải thích cho em nghe...."
"Không! Em không nghe!" Tần Cẩn Lan bịt chặt hai tai lui về phía sau, lệ rơi đầy mặt, "Chuyện của hai người không liên quan gì tới em, từ hôm nay trở đi em và anh sẽ không còn dính dáng gì với nhau nữa, hãy tránh em xa một chút!"
"Cẩn Lan... Cẩn Lan!" Mặt Thượng Quan Hạo trầm xuống, gầm nhẹ một tiếng, nhưng vẫn không thể ngăn cản cô ta đang chạy đi đầy thương tâm!
Bầu không khí trầm mặc và dồn nén khiến toàn bộ nhà kho trở nên nặng nề.
Nhân viên kho hàng đứng ở bên cạnh sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, cảnh tượng vừa rồi thật ngoài sức tưởng tượng. Xem ra cục diện này đã không thể vãn hồi được nữa, nhưng cô ta chẳng ngờ được rằng vị đại tiểu thư Tần gia kia lại có thể đổi trắng thay đen như vậy, thật sự.... thật sự....
Thân ảnh mạnh mẽ cao lớn của Thượng Quan Hạo bị bao trùm bởi sự tàn ác và thù hận, đưa nhìn phía Tần Mộc Ngữ đứng bên cạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, dáng người của cô mảnh mai trông vô cùng yếu ớt, trên mặt vẫn còn hằn dấu tay đỏ bừng, nhìn rất đáng thương.

Bàn tay Thượng Quan Hạo đang để trong túi quần nắm chặt lại, các khớp xương kêu răng rắc.
Anh lạnh lùng đi tới, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô: "Là cô nói cho cô ấy biết những chuyện này?"
Tần Mộc Ngữ trơ mắt nhìn trò khôi hài vừa mới diễn ra kia, ánh mắt sáng lên, từ khó tin đến không thể không tiếp nhận, toàn bộ quá trình đó trong lòng cô trở nên lạnh lẽo từng chút một, cho đến khi hoàn toàn không còn chút độ ấm nào.
Khóe miệng nhợt nhạt hơi nhếch lên nở một nụ cười, cô run giọng nói ra hai chữ: "Nực cười.."
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo nhanh chóng đanh lại, âm trầm đến đáng sợ.
"Cô nói cái gì?"
"Tôi nói các người thật nực cười!" Cô ngước mắt lên hét lớn, ánh mắt trong veo run run, chịu đựng sự chua xót và đau đớn đang dâng lên trong lòng, "Anh tin sao? Anh tin từng câu từng chữ của chị ta sao?! Tôi không hề biết mấy tấm ảnh này chui từ đâu ra, tôi chưa từng nhìn thấy một lần nào! Thượng Quan Hạo, tôi sẽ chỉ nói đúng một lần này thôi, là chị ta đã đưa cho tôi xem, không phải tôi cầm đến khiêu khích chị ta! Anh hiểu cho rõ ràng!"
Mặt Thượng Quan Hạo tái mét tới cực hạn.
"Được thôi... Tần Mộc Ngữ, chúng ta sẽ chứng thực lời nói của cô một chút!" Anh lạnh giọng quát: "Tôi muốn nhìn xem hai chị em cô, rốt cuộc ai mới là người giả dối!"
Anh thô bạo kéo cổ tay cô qua, đi tới trước mặt nhân viên kho hàng vừa rồi vẫn luôn đứng ngoài quan sát.
Đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm nhân viên kho hàng, Thượng Quan Hạo lạnh giọng hỏi: "Chuyện vừa xảy ra, cô có nhìn thấy rõ không? Cô ta nói rõ mọi chuyện cho tôi nghe, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì!"
Nhân viên kho hàng sắc mặt trắng bệch, đã bị dọa đến nỗi không tìm ra phương hướng.
"Tôi... Tôi không biết..."
"Nếu cô còn nói là không biết thì ngay lập tức đi thu dọn đồ đạc cuốn xéo khỏi Tín Viễn cho tôi!" Dáng vẻ Thượng Quan Hạo âm lãnh rất đáng sợ.
Đầu ngón tay nhỏ bé trở nên trắng bệch, đau nhức không thể kìm nén, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, trên lưng bị xé rách đau nhức đã không hề còn cảm giác, chỉ còn lại có máu... máu dính chặt, thấm đẫm cả lưng cô...
Nhân viên kho hàng liếc mắt nhìn Tần Mộc Ngữ một cái, trong ánh mắt hiện lên sự độc ác, đủ loại ghen ghét dâng lên trong lòng, ngón tay chỉ vào cô nói: "Tôi chứng kiến rất rõ ràng, đúng là cô ta đã đưa ảnh chụp cho Tần tiểu thư xem! Cô ta còn nói, người tổng giám đốc thích chính là cô ta, không phải chị mình. Cho dù sau này hai người có kết hôn thì cô ta cũng muốn cùng chị mình hưởng chung một chồng! Tần tiểu thư là vì quá tức giận nên mới đánh cô ta... Loại tiện nhân này, nên bị đánh!"
Mặt Tần Mộc Ngữ tái nhợt nghe người nhân viên kia giải thích tất cả mọi chuyện, toàn bộ sức lực của cô đã bị tàn phá đến mức vô cùng yếu ớt.
"Cô nói dối..." Môi cô tái nhợt, muốn lao về phía trước, "Vì sao cô lại nói dối! Tôi chưa từng làm chuyện có lỗi với cô, tôi chưa từng!"
Sắc mặt Thượng Quan Hạo u ám, cuối cùng đã biết đâu là sự thật, dùng một tay kéo mạnh Tần Mộc Ngữ, từ phía sau lưng cưỡng chế giữ chặt cô trong lòng, để mặc cho cô có kêu gào, giãy dụa thế nào anh cũng không buông tay!
"Quả nhiên là như vậy... Đúng không?" Giọng nói tàn nhẫn của anh vang lên bên tai cô, "Tần Mộc Ngữ, ngay từ đầu tôi đã không nhìn nhận sai về con người cô! Làm ra vẻ thanh thuần, lạt mềm buộc chặt.... Đều là vì muốn làm cho tôi mê muội cô sau đó dùng chuyện này để khiến Cẩn Lan nhục nhã có đúng hay không? Kế hoạch thật hoàn hảo đấy!"
"..." Vết thương ở phần lưng bị kéo ra, rất đau, Tần Mộc Ngữ đau đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu, hơi thở mong manh, cắn môi, nước mắt nóng hỏi chạy dọc hai bên má, "Tôi không có.... Tôi không  làm gì cả.... Không phải tôi...."
Tất cả sự cứng cỏi, mọi lời giải thích, đều bị phá nát bởi suy nghĩ của người đàn ông ở trước mặt, cô bị giáng một đòn thật mạnh....
"Tần Mộc Ngữ, lần này cô thực sự chọc giận tôi... Cho dù tôi có bóp chết cô cũng không hề quá đáng!" Thượng Quan Hạo nói ở bên tai cô, đôi mắt đỏ ngầu, hận không thể chém người trong lòng thành vạn mảnh!
"..." Nửa chữ cô cũng không thể bật ra khỏi miệng, trên trán ướt đẫm mồ hôi, đầu ngửa ra sau, người mềm nhũ ngã khuỵ trong vòng tay anh.
"Tần Mộc Ngữ... Tần Mộc Ngữ!" Thượng Quan Hạo nhíu mày, ôm chặt lấy thân thể cô đang không ngừng trượt xuống!
Nhìn kỹ, lúc này mới thấy toàn bộ phần lưng của cô đầy máu đỏ tươi sền sệt, dính lây cả sang áo sơ mi của anh. Càng làm tăng thêm vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt của cô, không có chút huyết sắc!
"Chết tiệt... Cô, cái con nhỏ này rốt cuộc làm thế nào mà bị như vậy!" Thượng Quan Hạo hét to một tiếng! Trong lòng lo lắng, khiếp sợ, tức giận, không ngừng đan xen vào nhau! Siết chặt tay thành nắm đấm, nhưng không thể bộc phát tất cả ra ngoài!!
"Không phải tại tôi... Đừng đem tất cả tội lỗi đổ hết lên đầu tôi... Đừng...." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêng sang để lộ dấu tay đỏ bừng, rưng rưng nước mắt nghẹn ngào lẩm bẩm, những ngón tay nắm chặt áo sơmi của anh đã bị máu tươi làm cho ướt đẫm.
Tâm tư của Thượng Quan Hạo rối bời, ôm ngang thân thể yếu ớt của cô lên, cảm nhận được thân thể của cô đã gầy gò đến mức không còn chút trọng lượng nào, quát lớn nói với nhân viên kho hàng đứng bên cạnh: "Thu dọn cho sạch sẽ... Chuyện hôm nay không được phép nói cho bất cứ người nào, đã nghe rõ chưa?"
Giọng nói lạnh lùng của anh khiến người nhân viên kho hàng giật mình, vội vàng gật đầu.
Thượng Quan Hạo ôm lấy Tần Mộc Ngữ đi ra xe của anh đang đỗ bên ngoài công ty, vốn định đặt cô nằm xuống ở hàng ghế sau, nhưng lại không yên tâm đành phải tiếp tục ôm lấy cô, để thân thể suy yếu của cô dựa vào ngực anh, cố gắng hết sức để không chạm vào phần lưng toàn là máu kia. "Chết tiệt... Rốt cuộc em bị thương ở chỗ nào mà lại chảy nhiều máu như vậy!" Sắc mặt anh tái mét gầm nhẹ, nhanh chóng khởi động xe, nắm tay lái vội vã lái xe đến bệnh viện.
Cô nằm trong lòng anh khẽ rên nhẹ một tiếng, cả người run lên vì đau. Trái tim của Thượng Quan Hạo bị tiếng rên của cô giày vò bắt đầu cảm thấy đau buốt, trong đôi mắt đều là sự sốt ruột đến thiêu đốt, cúi đầu tựa vào trán cô nghiến răng nói: "Tốt nhất là em đừng tỉnh lại.... Nếu không, tôi sợ rằng mình sẽ tự tay giết chết em!"
Xe nghiêng mạnh rẽ qua khúc cua, lao đi nhanh như chớp.
*
Trong bệnh viện, bác sĩ và y tá đi tới đi lui.
"Cô ấy bị làm sao?" Giọng nói của Thượng Quan Hạo trầm xuống, hỏi vị bác sĩ  vừa mới đi tới.
Bác sĩ nhíu mày, khẩu trang được cởi ra hơn phân nửa, nhanh chóng viết lên giấy mấy chữ: "Chắn hẳn là bị thương do vật dụng sắc bén hoặc đồ nặng đè lên, cô ấy vốn rất gầy yếu cho nên mới bị thương nặng như vậy... Anh là người nhà cô ấy sao? Có phải là bạn trai không?"
Thượng Quan Hạo hơi nhíu mày: "Cái gì?"
"Nếu đúng thì anh tranh thủ thời gian theo tôi vào đây đi!" Bác sĩ xé trang giấy đưa cho y tá, "Đi lấy những thuốc này qua đây." Tiếp tục nói với Thượng Quan Hạo, "Nhanh lên một chút, khoa chúng tôi hôm nay thiếu bác sỹ cho nên tôi cần anh giúp tôi!"
Bác sĩ nói xong thì vén rèm lên tiến vào.
Thượng Quan Hạo còn đang do dự, thì giọng nói của bác sĩ lại vang lên lần nữa: "Anh mau vào đây đi!"
Anh dừng lại một chút, bóng dáng cao lớn đi vào trong.
Thân thể yếu ớt nằm trên giường bệnh, chiếc áo T-shirt dính đầy máu bị cắt đi hơn phân nửa, quả nhiên vết thương rất sâu, máu thịt lẫn lộn. Đôi lông mày đang nhíu chặt lại của Thượng Quan Hạo không hề dãn ra, làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, cắt toàn bộ phần áo T-shirt đang dính vào vết thương trên lưng cô ra, cũng bao gồm cả áo ngực của cô.
Thân hình mỏng manh hiện rõ trong mắt anh, so với trong tưởng tượng của anh còn nhỏ nhắn, đẹp đẽ, mỏng manh hơn rất nhiều..
... Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với cô??
"Này, giúp tôi một chút." Bác sĩ xử lý vết thương xong, dùng băng vải quấn quanh, để Thượng Quan Hạo hỗ trợ nâng phần thân trên của cô lên, băng vải quấn vòng quanh cả lên trước ngực cô.
Mắt Thượng Quan Hạo lóe lên một cái, bàn tay đưa ra, khi chạm vào làn da mịn màng lành lạnh của cô thì ngay lập tức có một cảm giác rất kỳ lạ.
Bác sĩ nghi ngờ ngẩng đầu lên: "Tôi quên mất chưa hỏi anh, rốt cuộc cô ấy có phải là bạn gái của anh không? Hai người đã phát triển đến loại tình trạng này chưa? Nếu như không phải thì tôi đây mắc sai lầm lớn lắm rồi, người ta là con gái nhà lành, anh lại chiếm không ít tiện nghi của người ta."
Câu nói này khiến trái tim đang căng cứng vì tức giận của Thượng Quan Hạo, cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net