CHƯƠNG 93: ANH ĐÃ HỨA THÌ SẼ VĨNH VIỄN GIỮ LỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể hiểu nổi mối quan hệ hỗn loạn của bọn họ, cô y tá vội vàng đứng dậy: "Tần Mộc Ngữ, là tới thăm cô sao? Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi đi đây..." Nhìn anh chàng đẹp trai thêm mấy cái nữa, cô y tá cười trộm chạy ra ngoài.
Trong phòng bệnh khôi phục lại bầu không khí yên tĩnh.
Tần Mộc Ngữ nhìn thấy bóng dáng hắn, có một chút ngạc nhiên, sắc mặt tái nhợt vẫn không giảm đi, hàng lông mi cong dài rủ xuống, cô yên lặng nằm đó, không nói một lời.
Nếu như hắn đến đây chỉ để xem cô đang sống thê thảm như thế nào, vậy thì bây giờ chắc hẳn là đã thấy được rồi.
Trong mắt Ngự Phong Trì hiện lên một chút bi thương, mỉm cười đi tới, chậm rãi ngồi xuống, mở miệng nói: "Ghét anh đến vậy sao?"
Cô chậm rãi ngước mắt lên, mở miệng nói: "Còn năm phút nữa, thời gian thăm bệnh sẽ hết."
Nụ cười của Ngự Phong Trì cứng ngắc tại khóe miệng.
Cô không hỏi hắn vì sao lại xuất hiện đây, lại càng không hỏi hắn tại sao lại biết chuyện này, cô chỉ nói đúng một câu, thì đã hạ lệnh đuổi khách một cách rõ ràng đến vậy.
"Mộc Tiểu Ngữ..." Hắn bật cười, có chút hiu quạnh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc mềm mại vương trên trán cô, "Vì sao trước đây anh không phát hiện ra em là người yêu hận rõ ràng đến vậy. Ngay cả chán ghét một người cũng thể hiện một cách trực tiếp như vậy."
Tần Mộc Ngữ không quen khi bị hắn chạm vào người, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng di chuyển, nhưng vẫn không trốn thoát những ngón tay lành lạnh của hắn.
Tay Ngự Phong Trì khựng lại một chút, nhìn thật sâu vào mắt hắn sẽ thấy đôi mắt dần dần trở nên ảm đạm: "Nhưng Mộc Ngữ, chẳng lẽ em không cảm nhận được sao, có nhiều người làm tổn thương em như vậy, chỉ có anh là không, em có thể chán ghét tất cả bọn họ... Nhưng đừng chán ghét anh, có được hay không?"
Giọng nói của hắn trầm xuống, như thể đang tìm kiếm sự đồng tình của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ vô cùng nhợt nhạt, đôi mắt trong veo mơ màng, nhẹ giọng nói: "Tôi biết... Tất cả mọi thứ anh nói tôi đều biết, cho nên không cần nói nữa, được không?"
Tôi thích hay ghét thì có nghĩa lý gì sao?

Những người đã làm tôi tổn thương, dù cho tôi có căm phẫn, oán hận đến đâu cũng không cách nào lay chuyển được bọn họ.
Sức mạnh của cô, quá nhỏ bé và cũng yếu ớt đến như vậy.
Ngự Phong Trì nhíu mày khi nghe thấy giọng nói khe khẽ của cô, trong lòng cảm thấy đau đớn. Hắn nắm chặt bàn tay cô đang đặt trên giường, gần như muốn ôm cả người cô vào lòng. Nhưng Tần Mộc Ngữ đã nhìn ra được ý đồ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức tái đi, cảnh cáo hắn: "Ngự Phong Trì, anh đừng đụng vào tôi, rất đau."
Ngự Phong Trì cau mày.
Không thể phóng thích tất cả tình yêu thương trong lòng, hắn đành phải quỳ một gối xuống bên cạnh giường bệnh của cô, bao bọc lấy cô.
"Vì sao em lại bị thương?"
Cô lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên sự mệt mỏi: "Ngoài ý muốn."
Ngự Phong Trì càng nghe càng phiền muộn. Hắn nắm chặt tay, cúi người xuống, thì thầm nói: "Hay là em đi theo anh, nhé? Tần Mộc Ngữ chỉ cần em đi theo anh, anh xin thề sẽ lấy tính mạng mình để bảo vệ em, người khác đừng mong có thể làm tổn thương em. Kẻ nào dám nói lời độc ác với em, anh sẽ khiến kẻ đó phải trả giá!... Như vậy được không?"
Hắn nghiến răng nói nửa câu đầu, câu cuối cùng lại trở nên vô lực, trầm thấp giống như là đang muốn xin ý kiến của cô.
Tần Mộc Ngữ nở một nụ cười, có chút buồn bã: "Bởi vì bây giờ tôi chỉ có một mình, lực bất tòng tâm nên chỉ còn cách tìm đến anh, đúng không?"
Cô vẫn nhớ rất rõ, những lời lần trước hắn nói chính là có ý như vậy.
"Tần Mộc Ngữ!" Ngự Phong Trì nghiến răng lẩm bẩm.
Hắn nắm chặt tay, hối hận vì lần trước mình đã nói như vậy để trong lòng cô có khúc mắc. Nhưng suy đi nghĩ lại hắn vẫn không chịu được sự cự tuyệt rõ ràng như vậy của cô. Trong đôi mắt hắn hiện lên sự đau đớn, cười khổ hỏi: "Vì sao lại không chịu tiếp nhận anh? Em đừng nói với anh rằng, đến giờ em vẫn còn thích tên khốn Thượng Quan Hạo."
Khi nhắc đến cái tên đó khiến ánh mắt của Tần Mộc Ngữ hiện lên sự đau đớn, thân thể khẽ run lên.
Làm sao cô có thể tiếp tục chứ. Đôi mắt trong veo thôi không nhìn hắn nữa, cô mở miệng nói, giọng nói trong trẻo như nước rất dễ như: "Tôi không có."
"Không có vậy thì vì sao không chịu chấp nhận anh?" Ngự Phong Trì cười lạnh, "Em đừng tưởng là anh không biết, tên đó vì muốn làm nhục em, cho nên mới bắt em đến công ty của hắn ta làm việc! Em nói cho anh biết, hắn còn làm những gì với em?"
Tần Mộc Ngữ cắn môi: "Còn hai phút nữa giờ thăm bệnh sẽ hết, anh cần phải đi."
"Tần Mộc Ngữ!" Ngự Phong Trì tức giận thở gấp, "Anh hỏi em, hai người có làm chuyện gì quá phận không?"
Lông mi cô đang run, trong ánh mắt đều là sự thống khổ, bịt lỗ tai lại: "Không có, không có! Ngự Phong Trì anh có thể đừng dồn ép tôi nữa được không! Tôi thừa nhận tôi không thích anh ta, tuyệt đối không thích được chưa? Nhưng chẳng lẽ bởi vì chuyện này mà muốn tôi thích anh sao! Tôi mệt mỏi quá, tôi mệt mỏi, anh đừng náo loạn nữa có được không!"
Sự dồn ép quá mức này cô không thể chịu đựng được.
Ngự Phong Trì vừa tức giận lại vừa lo lắng.
Bàn tay hắn đang đặt bên cạnh gối cô siết chặt lại, hồi lâu sau hắn mới cắn chặt răng buông ra, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nói: "Được.... Được rồi anh sẽ không hỏi, sau này anh sẽ không ép buộc em phải nói nữa.... Em không nên kích động, được không?"
Cái cô gái nhỏ này, quả thực hắn không có cách nào để giữ chặt cô được.
Ánh mắt chậm rãi di chuyển đến tấm chăn mảng đang che kín người cô.
"Em bị thương ở đâu?" Hắn có thể thấy bờ vai trần của cô, những sợi tóc màu đen nằm vương vãi trên ga giường trắng muốt.
Tần Mộc Ngữ thở gấp, cắn môi: "Không việc gì."
Ngự Phong Trì cau mày: "Rốt cuộc là chỗ nào?"
"Không phải chuyện của anh, anh không nên nhìn!" Trong đôi mắt trong veo của cô hiện lên ý cảnh cáo.
Ngự Phong Trì sững ra nhìn cô, một lúc lâu, sau đó trên khoé miệng hiện lên một nụ cười, mang theo sự xấu xa.
"Có vẻ như là bây giờ em đang nằm sấp không được di chuyển... Có đúng không? Anh thật sự muốn nhìn một cái..."
Tần Mộc Ngữ trở nên khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: "Ngự Phong Trì anh đừng động."
Ngự Phong Trì không để ý tới sự phản kháng của cô, vì tò mò nên hắn vươn tay ra kéo tấm chăn lên. Ánh mắt của hắn mơ màng, ngay khi vừa kéo chăn lên, không ngờ rằng cô lại không quan tâm đến vết thương, kéo mạnh chăn che kín người, đau đến nỗi khẽ rên một tiếng, bả vai hơi co lại!
"Đừng nhìn... Ngự Phong Trì không cho anh nhìn!" Tần Mộc Ngữ đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lại cảnh cáo lần nữa.
Sắc mặt Ngự Phong Trì thay đổi ngay lập tức.
Hắn khẽ chửi thề một tiếng, nhanh chóng buông ga trải giường ra, không biết phải làm sao, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, anh không động, anh sẽ không nhúc nhích được chưa? Em cũng không nên lộn xộn, anh biết là em đau!"
Hắn thở gấp, quả thực đối với cô gái trước mắt hắn cũng hết cách rồi!
Trên trán Tần Mộc Ngữ chảy ra một chút mồ hôi, mệt mỏi tựa trên giường, tay vẫn như cũ nắm chặt ga trải giường... Có trời mới biết, ngoại trừ lớp băng vải đang quấn trên người ra thì cô không mặc gì cả!
Sự bướng bỉnh của cô đã buộc một người đàn ông cao lớn như Ngự Phong Trì phải lui bước.
Đèn trong phòng bệnh vẫn chưa bật lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô buồn bã nhưng vô cùng xinh đẹp. Ngự Phong Trì bị mê hoặc, tiến lại gần cô, nói: "Tần Mộc Ngữ, anh nói lại một lần nữa. Anh rất nghiêm túc, nếu có một ngày em thay đổi quyết định, thì có thể tới gặp anh bất cứ lúc nào...." Vén những sợi tóc mềm mại trên trán cô lên, hắn khẽ hôn lên đó, "Lời hứa của anh dành cho em sẽ mãi mãi không mất đi."
Cánh cửa vang lên tiếng cót két, từ từ bị đẩy ra.
Thượng Quan Hạo đi thẳng vào trong, đôi mắt sâu thẳm bao trùm đôi nam nữ đang quấn quýt si mê bên giường.
Tần Mộc Ngữ chỉ nhìn hắn một cái thì cơ thể liền cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nhợt nhạt.
Trong đôi mắt trong veo của cô đầy sợ hãi và oán hận, mái tóc đen bóng buông xoã trên bờ vai mịn màng, nửa người trên của cô hơi nâng lên giống như một con thiên nga xinh đẹp, tươi mới khiến người khác muốn yêu thương.
Chỉ là bóng người đang ngồi xổm bên cạnh cô kia thật sự rất chướng mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net