CHƯƠNG 94: TÔI PHẢI CÓ ĐƯỢC TẦN MỘC NGỮ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngự Phong Trì cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu nhìn lại.
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông đó xuất hiện ở cửa phòng bệnh, không hiểu vì sao trong phòng tràn ngập một loại không khí lạnh lẽo và nguy hiểm, áp suất xung quanh từ từ giảm xuống thật thấp. Thượng Quan Hạo chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt trên giường.
"Không đau nữa có đúng không?" Anh lạnh nhạt hỏi một câu, cúi người chống tay xuống hai bên người cô, ánh mắt lạnh lùng, "Bắt đầu có sức lực liếc mắt đưa tình với người khác rồi, tôi thật sự đã đánh giá thấp khả năng phục hồi của cô."
"..." Một câu nói khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ càng trở nên nhợt nhạt, đôi mắt trong suốt tràn ngập sự oán hận, nghẹn lời.
Ngự Phong Trì đứng dậy, sắc mặt xanh xám siết chặt nắm tay, lạnh lùng hỏi: "Là anh làm?"
Thấy Thượng Quan Hạo không mảy may biến sắc, Ngự Phong Trì hỏi lại một lần nữa: "Vết thương trên người cô ấy, có phải do anh gây ra hay không?!"
Ánh mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tần Mộc Ngữ, vươn ta chạm vào những sợi tóc mềm mại buông xoã trên lưng cô, bàn tay không biết là vô tình hay cố ý xoa nhẹ lớp băng vải đang quấn chặt vết thương của cô: "Người phụ nữ của tôi, tôi muốn như thế nào thì sẽ làm như vậy, Ngự thiếu gia, cậu có ý kiến gì sao?"
Ngay lập tức Ngự Phong Trì bị chọc giận.
"Người phụ nữ của anh?... Người phụ nữ của anh là sao? Thượng Quan Hạo, tốt hơn hết là anh nên nói rõ ràng cho tôi."
Khóe miệng Thượng Quan Hạo nhếch lên nở một nụ cười giễu cợt: "Cậu mà cũng được coi là tay lão luyện rong ruổi tình trường sao? Những lời này nghe cũng không hiểu?" Anh tao nhã đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn lướt qua mặt của Ngự Phong Trì, "Đúng là chưa trải sự đời, vẫn chỉ là một tên nhãi chỉ biết chơi đùa, sốc nổi mà thôi...."
Lời nói đầy ý châm chọc, khiến khuôn mặt tuấn tú của Ngự Phong Trì nhanh chóng đỏ lên.
Hắn bước tới nắm chặt cổ áo của Thượng Quan Hạo, siết thật chặt: "Mày nói rõ ràng cho tao, rốt cuộc mày đã làm gì Tiểu Ngữ!"

Đôi mắt của Thượng Quan Hạo hơi nheo lại.
"Tiểu Ngữ..." Trong ánh mắt bình tĩnh của anh mang theo sự suy ngẫm và nguy hiểm, "Thì ra cậu ta gọi cô như vậy..."
"Thượng Quan Hạo!" Tần Mộc Ngữ vội vàng hét lên: "Anh ấy là bạn của tôi, anh không được đánh anh ấy!"
"Bạn cô thì không nên xuất hiện trong phòng bệnh của cô vào giờ này.... Cậu ta mà biết điều một chút thì sẽ biết người phụ nữ nào mình không thể chạm vào, người phụ nữ nào ngay cả tư cách để mơ mộng cũng không có." Giọng nói của Thượng Quan Hạo dần dần trở nên âm trầm.
"Thượng Quan Hạo, mày đừng nên khinh người quá đáng!" Đôi mắt Ngự Phong Trì trở nên đỏ ngầu, nắm chặt tay lại.
Đột nhiên bầu không khí trở nên căng thẳng, giống như dây đàn sẽ bị đứt trong nháy mắt.
Ánh mắt của Thượng Quan Hạo lãnh đạm, mở miệng nói: "Chắc hẳn Ngự lão gia vẫn chưa biết cậu có hứng thú với con gái Tần gia, đúng không? Tôi nghĩ sau khi ông ta biết thì sẽ chết vì tức, nhiều cô gái có gia thế tốt như vậy thì cậu không chọn, hết lần này tới lần khác chọn một người có gia cảnh sa sút..."
"Bốp!" một tiếng vang lên, Ngự Phong Trì đã vung nắm đấm lên!
Còn Thượng Quan Hạo thì đã sớm đoán trước được hành động của hắn, bàn tay nắm lấy nắm đấm của hắn, khuôn mặt tuấn tú căng cứng, kiên quyết ngăn lại.
Hai người căng thẳng, nơi đang giao thủ bởi vì dùng sức thái quá mà run rẩy kịch liệt.
Tần Mộc Ngữ sợ đến mức khuôn mặt tái nhợt, nắm chặt ga giường muốn đứng dậy ngăn lại, nhưng vết thương trên lưng lại bị rách ra, đau đến mức run lên, khẽ rên một tiếng bám vào đầu giường, thân thể yếu ớt khẽ run run.
Đôi mắt của Thượng Quan Hạo tối sầm lại, ánh mắt bao phủ cô.
"Thượng Quan Hạo, Ngự Phong Trì tao lựa chọn loại phụ nữ nào không cần mày lo! Mày chỉ cần trả lời tao, rốt cuộc mày đã làm gì cô ấy? Mày muốn hủy hoại cô ấy có đúng hay không!" Ngự Phong Trì thở gấp, giống như một con sư tử bị chọc cho tức giận.
Thượng Quan Hạo dừng lại một chút, bỗng nhiên dùng sức đẩy hắn ra, ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi đưa tay sửa sang lại áo mình một chút.
"Tạm thời tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng để đến gần cô ấy, nếu có lần tiếp theo, tôi sẽ trực tiếp nhắm vào Ngự gia... Cậu cũng có thể thử một chút, xem Tín Viễn thay thế Tần thị, thì sẽ có thực lực như thế nào."
"Mày..." Ngự Phong Trì nghẹn lời, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, không nghĩ tới tên khốn này sẽ mang Ngự gia ra để uy hiếp hắn!
Nói xong, anh cũng không nhìn tên nhãi cứng đầu đó nữa, mà là đi tới, đỡ lấy thân thể mảnh khảnh của Tần Mộc Ngữ, ôm nửa thân trên của cô, để cô dựa vào bờ vai rộng của anh, sau cô đặt cô nằm nghiêng xuống.
"Về phần vấn đề cậu vừa hỏi, tôi không ngại trả lời cậu——" Thượng Quan Hạo lạnh lùng nói, nhìn thẳng vào mắt cô mang theo một chút phức tạp và sự quyến luyến si mê, "Tôi đúng là đã chạm vào cô ấy...."
"Thượng Quan Hạo!" Tần Mộc Ngữ bị kích thích thật mạnh, trong mắt xuất hiện một tầng hơi nước, ngước mắt lên nhìn anh kháng nghị.
Cô không muốn cho anh nói, càng không muốn để cho mọi người biết những chuyện cô đã phải trải qua!
Khoé miệng tuấn dật của Thượng Quan Hạo nở nụ cười, bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, mùi vị của cô ấy cũng không tệ."
Điều hắn lo lắng nghi ngờ nhất trong lòng đã được xác nhận ngay lập tức, khuôn mặt tuấn tú của Ngự Phong Trì tái mét, hắn dùng ngón tay chỉ vào mặt Thượng Quan Hạo: "Thượng Quan Hạo... Mày không được quên, người mày muốn kết hôn là Tần Cẩn Lan! Không phải Tần Mộc Ngữ!"
Nụ cười nhạt trên môi Thượng Quan Hạo dần tắt, lạnh nhạt nói: "Điểm này, không cần cậu phải nhắc nhở tôi. Nếu tôi đã làm, thì sẽ không sợ bất luận kẻ nào biết."
Giống như suốt mười năm qua chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện che giấu dã tâm muốn nuốt chửng Tần thị của mình.
Ngự Phong Trì giống như vừa bị giáng một đòn thật mạnh, khuôn mặt giật giật nhanh chóng thay đổi. Hắn luôn biết đối phó với Thượng Quan Hạo không hề dễ, nhưng thật không ngờ tới anh ta lại phách lối đến mức độ này. Cả thành phố Z chẳng lẽ không có thứ gì có thế làm cho anh ta sao?!
"Tiểu Ngữ..." Hắn thấp giọng gọi một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy sự đau đớn và thương xót.
Cả người Tần Mộc Ngữ run nhè nhẹ, cắn chặt môi, làn hơi nước trong đôi mắt ngày càng dày đặc.
"Đừng gọi tôi..." Giọng nói trong trẻo của cô run run, vùi mặt thật sâu vào gối, "Anh không cần phải gọi tôi nữa... Tôi đã ô uế rồi... Cũng không đáng để anh tiếp tục thích tôi....."
Dưới ánh trăng, đôi vai cô co lại, hơi run run, trên lớp băng vải xuất hiện một ít máu.
Ngự Phong Trì lùi lại một bước bám vào cánh cửa phòng bệnh.
Cảm xúc trên khuôn mặt tuấn tú của hắn thay đổi rõ rệt, sau cùng hắn nở một nụ cười lạnh lẽo và thê lương, nghiến răng nói: "Không phải em không đáng để anh thích... Mà là anh vẫn chưa đủ lớn mạnh đến mức để có thể thích em!"
Ánh mắt sắc bén nhìn vào bóng lưng của người đàn ông đó, Ngự Phong Trì cắn răng nói: "Thượng Quan Hạo, mày hãy chờ đi, tao sẽ cho mày biết Ngự Phong Trì tao có thể đi được bao xa, lớn mạnh đến mức nào. Tao sẽ không hèn hạ giống mày, sắp kết hôn với một người nhưng lại chiếm lấy người khác. Tần Mộc Ngữ, tao chắc chắn sẽ có được!"
Nói xong, hắn đẩy mạnh cánh cửa mới đóng được một nửa, tiếng va chạm lớn vang lên, dứt khoát rời đi.
Trong phòng bệnh dần dần khôi phục sự tĩnh lặng.
Bầu không khí giữa hai người đang có tâm tư khác nhau dần trở nên nguy hiểm.
Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo sáng lên, nở một nụ cười lạnh: "Xem ra tôi đã xem thường mị lực của cô, Tần Mộc Ngữ... Trên thế giới này còn có một người đàn ông nguyện ý vì cô mà quyết chí tự cường, không phải là cô thì không được, thật cảm động lòng người, có đúng không?"
Anh không tiếc công sức để chế nhạo.
Thế nhưng người phía dưới không có chút động tĩnh nào, chỉ là bờ vai trắng như tuyết vẫn đang khẽ run lên.
Thượng Quan Hạo biến sắc.
Bàn tay ôm lấy phần thân trên của cô, nhẹ nhàng lật người cô lại để xem tình hình của cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net