CHƯƠNG 96: CAMERA NÀY LÀ SAO!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa mở ra.
Nhìn thấy anh đi vào, hốc mắt vốn đã ẩm ướt của Tần Cẩn Lan càng đỏ hơn, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Cô ta muốn dọn ra khỏi nơi này.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo hơi tối lại, ném chìa khoá lên trên giá, đi tới, nắm chặt cổ tay ngăn động tác của cô ta lại.
"Buông ra... Anh đừng kéo em, em không muốn ở lại đây nữa!" Tần Cẩn Lan giàn dụa nước mắt.
Sự bục bội trong lòng Thượng Quan Hạo bùng lên, mặc kệ cô ta đang giãy dụa, dùng một tay kéo cô ta vào lòng ôm thật chặt! Cô ta vẫn còn đang vùng vẫy, bàn tay Thượng Quan Hạo xoa nhẹ lên gáy cô ta, hạ giọng nói: "Cẩn Lan... Không nên náo loạn."
Tần Cẩn Lan càng khóc lớn hơn, đánh vào bả vai của anh: "Vì sao, vì sao anh lại cùng cô ta phát sinh quan hệ! Cô ta là em gái em! Nếu như anh thích cô ta thì nên nói cho em biết, em sẽ thành toàn cho hai người, nhưng tại sao anh lại phải lừa dối em, tại sao hả!"
Thượng Quan Hạo càng ôm cô ta chặt hơn.
Đôi lông mày của anh hơi nhíu lại, cánh môi mỏng quyến rũ hôn lên tóc Tần Cẩn Lan, thì thầm nói: "Em suy nghĩ nhiều rồi, anh không thích cô ta, càng không yêu cô ta. Em đừng bị mấy lời nói của cô ta làm cho rối loạn, rốt cuộc em tin cô ta hay là tin anh?"
Tần Cẩn Lan ngẩn ra, nước mắt bắt đầu lăn dài.
Cô ta đẩy lồng ngực của Thượng Quan Hạo ra, hai mắt mờ đi vì đẫm lệ: "Anh....Hạo anh vừa nói gì? Anh không...."
Thấy cảm xúc của cô ta cuối cùng cũng ổn định lại, Thượng Quan Hạo tựa vào trán của cô ta, khẽ thở dài rồi nói: "Đúng là anh đã từng ở cùng một chỗ với cô ta, những bức ảnh đó đều là sự thật, có lẽ là do anh nhất thời không kìm lòng được, chuyện này không cần phải giấu diếm em...." Anh nhẹ nhàng vuốt tóc Tần Cẩn Lan, "Nhưng trong lòng anh luôn biết rõ người mình muốn kết hôn là ai, cho tới bây giờ điều đó chưa bao giờ thay đổi. Hơn nữa... Chữ 'yêu' cả đời này anh sẽ chỉ nói với một mình em, dù cho xung quanh anh có bao nhiêu người phụ nữ, có bao nhiêu cám dỗ và hiểu lầm, thì chữ đó vẫn chỉ thuộc về một mình em, hiểu không?"
Cuối cùng Tần Cẩn Lan ở trong lòng anh cũng thật sự bình tĩnh lại, đôi mắt cô ta hơi run run, cuối cùng cũng yên tâm hơn đôi chút. Diễn trò lâu như vậy, hao tổn nhiều tâm tư đến thế, cô ta sợ nhất là Thượng Quan Hạo thay lòng đổi dạ, nhưng bây giờ cô ta đã xác định được cho dù bọn họ có phát sinh quan hệ, thì Hạo cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.

Đúng vậy....
Đối loại tiện nhân như Tần Mộc Ngữ thì cũng chỉ là chơi đùa, sau đó sẽ bị vứt bỏ!
Trong mắt hiện lên sự thâm độc nhưng cô ta cố áp chế xuống, Tần Cẩn Lan thay đổi sắc mặt sang vô cùng đau buồn, rơi lệ nói: "Anh nói thật sao? Chúng ta vẫn có thể kết hôn, anh còn yêu em?... Anh sẽ không bỏ rơi em vì em đã từng bị cưỡng hiếp, đúng không?"
Thượng Quan Hạo thở dài một tiếng, vỗ vỗ đầu của cô ta: "Đùng. Là như thế."
Người phụ nữ trong lòng anh càng ngày càng lo được lo mất, nghi thần nghi quỷ.
"Hạo... Hạo..." Tần Cẩn Lan kiễng chân lên, nước mắt tuôn rơi ôm lấy anh, cánh môi hôn lên cổ anh, như là đang muốn chắc chắn vào lòng tin của mình. Thượng Quan Hạo nhận ra ý định của cô ta, đầu tiên là nhíu mày, sau đó kéo tay của cô ta xuống, chủ động hôn.
Trong chuyện tình cảm, anh không bao giờ để cho người phụ nữ của mình phải chủ động.
Chỉ là không biết vì sao, anh càng ngày càng coi đây như là một loại nhiệm vụ, Tần Cẩn Lan đòi hỏi, anh liền đáp ứng, chỉ đơn giản là hoạt động thân thể, đã không còn một chút hấp dẫn nào cả, mà trở thành giải quyết nhu cầu sinh lý.
Cánh tay mạnh mẽ bế cô ta lên, đi lên lầu.
Tần Cẩn Lan liên tục hôn lên lồng ngực rắn chắc của anh, khoé miệng nở một nụ cười đầy thoả mãn và lạnh lẽo.
*
Chờ tất cả mưa to gió lớn chấm dứt, thì đã là nửa đêm.
Thượng Quan Hạo đứng dậy, ngay trước giường đốt một điếu thuốc, những làn khói trắng bay về một nơi rất xa.
Cổ áo sơ mi mở ra, trên xương quai xanh gợi cảm in đầy dấu hôn, anh day day mi tâm, bắt đầu cảm thấy không thể tiếp tục cuộc sống như thế này được nữa. Trước đây anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy, đang ở cùng một người nhưng trong đầu lại hiện lên hình bóng của người con gái khác.
Cô gái đang ở trong phòng bệnh.... khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, bờ bai để trần, trên lớp băng gạc còn dính một chút máu.
Huyệt thái dương giật giật liên hồi, càng thêm đau đớn.
—— Liệu cô có chết vì quá đau đớn ở nơi đó không??
Thượng Quan Hạo càng lúc càng thấy khó chịu, anh cảm thấy nơi này giống như một chiếc lồng gian. Khuôn mặt anh lạnh lùng đi ra ngoài, nhưng cánh tay lại vô tình chạm vào một thứ gì đó ở trong góc phòng, "Bịch!" một tiếng, có gì đó rơi xuống đất.
Anh dừng bước lại, cúi người xuống nhặt thứ đó lên.
Hoá ra là một chiếc camera mini.
Anh nheo mắt lại nhìn, nghĩ có lẽ là Cẩn Lan đã đặt nó ở đây, anh cũng không quá bận tâm. Nhưng khi anh vừa đặt máy ảnh xuống thì có một dây thần kinh nào đó giật giật, động tác của Thượng Quan Hạo khựng lại, lại cầm máy ảnh lên quan sát lần nữa.
Lần đầu tiên anh cảm thấy nơi này đang cất giấu một bí mật nào đó.
Ngón tay thon dài bật nút nguồn lên, màn hình loé sáng lên một cái, sau đó chuyến sang chế độ chụp ảnh, anh nhấn phím, mở ảnh chụp trong máy ra xem. Trong căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng mờ ảo của chiếc máy ảnh, vô cùng rõ ràng.
Sau khi Thượng Quan Hạo nhìn thấy những bức ảnh ở bên trong, khuôn mặt tuấn tú của anh dần trở nên trắng bệch.
Bởi vì ở trong đó... lại chính là những bức ảnh trong nhà kho ngày hôm nay!!!
Căn phòng tĩnh lặng, có thể nghe thấy cả tiếng cây kim rơi xuống.
Thân ảnh cao lớn của Thượng Quan Hạo lạnh lùng xoay lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngủ say trên giường, khoé môi cô ta khẽ cong lên nở một nụ cười hạnh phúc, trên cơ thể còn lưu lại dấu vết của anh, nhưng....
Ai có thể nói cho anh biết, cái máy ảnh này là sao, chuyện quái gì đang diễn ra?
Những ngón tay thon dài nắm chặt chiếc máy ảnh, ánh mắt của Thượng Quan Hạo lạnh lùng, như thể đang muốn nhìn thấu con người cô ta!
*
Sáng sớm, tòa nhà Tín Viễn.
"Hạo, cảm giác này thật tốt, mỗi ngày có thể đi làm cùng anh rồi tan tầm, lại còn có thể ngày ngày nhìn thấy anh đang làm việc gì!" Nụ cười của Tần Cẩn Lan ấm áp, ôm lấy cánh tay anh, vui vẻ nói.
Thượng Quan Hạo mở khoá xe, đôi mắt sâu thăm thẳm như hồ băng, thản nhiên nói: "Anh còn có việc, em vào công ty trước đi."
Tần Cẩn Lan ngẩn ra: "Hạo, anh có việc gì vậy?"
"Là vấn đề liên quan đến vụ đấu thầu của chính phủ, anh có hẹn với một vài quan chức. Ngoan ngoãn, tự em vào trước đi." Giọng nói của anh lạnh nhạt, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, không thể nghe ra tâm trạng của anh.
"À, được.." Tần Cẩn Lan vừa cười vừa nói, chủ động xuống xe, cúi người xuống nói: "Em sẽ chờ anh đến công ty, Thượng Quan tổng giám đốc."
Thượng Quan Hạo không nói nhiều lời, trực tiếp khởi động xe, lạnh lùng rời đi.
Tần Cẩn Lan hơi giật mình, bỗng nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô ta đứng trước cửa công ty hồi lâu, nhìn chằm chằm hướng anh vừa rời đi. Một lúc lâu sau, lấy điện thoại ra bấm một dãy số không hề lưu trong điện thoại: "Alo?... Anh giúp tôi theo dõi chồng tôi xem sáng nay anh ấy đã đi đâu. Những chỗ khác thì không cần báo lại cho tôi biết, nhưng nếu như anh ấy đến bệnh viện thì nhớ phải gọi cho tôi."
Nếu nhớ không lầm thì hôm qua có người nói cho cô ta biết, Tiểu Ngữ bị tai nạn lao động phải nhập viện.
"Được, Tần tiểu thư." Một chiếc xe nấp ở gần công ty, chậm rãi rời đi, đuổi theo xe của Thượng Quan Hạo.
Cúp điện thoại, không hiểu sao Tần Cẩn Lan lại cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng vì sao lại hoảng sợ chính cô ta cũng không thể nói rõ được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net