CHƯƠNG 97: ĐÃ KHÔNG CÒN KỊP RỒI SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe màu đen bóng đang lao đi nhanh như chớp trong ánh nắng ban mai.
Có một chiếc xe ô tô khác đang theo sát ngay phía sau.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo ánh lên một tia sáng, lái xe đi lên đường cao tốc, thoáng cái đã tới một nơi vắng vẻ, nét mặt anh lãnh đạm, không thể nhìn ra được cảm xúc, chứ đừng nói là đoán được anh đang muốn đi đâu.
Người đàn ông lái xe theo phía sau cau mày, càng cảm thấy kỳ quái.
Đường càng lúc càng vắng vẻ.
Khi đến ngã ba trên đường cao tốc liên tỉnh, Thượng Quan Hạo tăng tốc độ xe, đánh tay lái một cách tao nhã và kiêu ngạo, xe cua một góc thật đẹp. Còn chiếc xe phía sau cũng đột ngột rẽ theo, nhưng không ngờ rằng lại rơi vào bẫy?!
Mặt người đàn ông đó tái đi, muốn phanh xe lại, thì đã thấy xe của Thượng Quan Hạo vòng lại lao nhanh tới! Hắn ta sợ đến mức vội vàng đánh tay lái, điều khiển xe lao thẳng vào cây tùng bách ở bên cạnh! "Kít——!" tiếng phanh xe chói tai vang lên, nhưng đã không còn kịp nữa, "Rầm!" một tiếng tông vào thân cây tùng bách!!
"Xoảng... xoảng..." Tấm kính ở đằng trước xe bị đâm vỡ tan tành, rơi xuống.
Cùng lúc đó, Thượng Quan Hạo thần sắc lạnh lùng, đạp chân phanh, đột nhiên dừng lại.
Qua gương chiếu hậu anh nhìn thấy phần đuôi của chiếc xe kia đã bị đâm nát tươm.
Anh mở cửa xe, thân ảnh cao lớn bước xuống một cách lạnh lùng và kiêu ngạo, nheo mắt lại, nhìn lướt qua chiếc xe vừa gặp tai nạn.
Gã đàn ông khó chịu ho khan, giữ lấy cánh tay, cắn răng chịu đựng cơn đau và máu tươi từ trên đầu chảy xuống. Mở cửa xe ra, chật vật ngã xuống đất, thở hổn hển giống hết một con cá sắp chết, đau đến phát run.
Thượng Quan Hạo đi tới trước mặt hắn, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười lạnh lùng: "Sao lại lái xe một cách bất cẩn như vậy? Biết rõ là đường cùng mà còn theo vào?"
Gã đàn ông đau đớn rên rỉ, vẻ mặt dữ tợn: "Thượng Quan tiên sinh, Thượng Quan tiên sinh ngài hãy nghe tôi nói, không phải là tôi muốn theo dõi ngài, tôi chỉ nghe theo lệnh của người khác, là..."
"Câm miệng." Khuôn mặt anh trở nên u ám, lạnh nhạt ngắt lời của hắn ta.
Cái tên đó, anh có thể giấu ở trong lòng, không mong muốn nghe được từ miệng của bất cứ người nào.
Anh lấy chiếc điện thoại di động dính máu từ trong xe ô tô ra đưa đến trước mặt hắn ta. Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo u ám, giống như là đang đè nén điều gì đó, lạnh lùng nói: "Tự gọi xe cấp cứu đi, nếu như anh còn muốn sống. Còn nữa——"
"Nếu như cô ấy có hỏi, chắc hẳn là anh biết phải trả lời như thế nào."
Gã đàn ông đó hít sâu một hơi, nắm chặt điện thoại di động, liên tục gật đầu: "Tôi hiểu rõ... Là tôi không cẩn thận bị đụng xe, không liên quan đến chuyện của ngài..."
Mắt Thượng Quan Hạo càng lạnh lùng hơn, đôi mỏng hơi nhếch lên, hờ hững quay người rời đi.
Đóng cửa xe lại, anh lái xe tới bệnh viện.
Cẩn Lan...

Vào ngay lúc này, cái tên mà anh luôn khắc ghi trong tim, lại khiến anh cảm thấy rét lạnh từng cơn. Xe lao vun vút trên đường. Anh nhớ lại những năm tháng hai người họ yêu nhau, anh yêu cô gái đó, yêu sâu đậm cho đến khi chết. Nhưng hôm nay, chính cô lại dựa vào tình cảm sâu đậm của anh để làm tổn thương người khác sao?
Nhớ tới cú đẩy tàn ác tối hôm qua của anh khiến phần lưng bị thương của Tần Mộc Ngữ va mạnh vào cạnh giường sắc nhọn....
Thượng Quan Hạo nắm chặt vô lăng, sắc mặt lạnh lùng, tăng tốc độ tới mức tối đa.
Trong bệnh viện.
Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí.
Khi đi đến cửa phòng bệnh bước chân của Thượng Quan Hạo dần dần chậm lại, anh đã nghĩ đến rất nhiều bộ dáng của cô, bất luận là loại nào, anh cũng đã nghĩ đến. Căm ghét, phẫn uất hoặc là tuyệt vọng, đều là những bộ dạng mà cô có thể bộc lộ ra.
Nhẹ tay đẩy cửa phòng ra.
Ánh mắt của Thượng Quan Hạo nhìn lướt qua giường bệnh, ngay sau đó cả người anh cứng ngắc đứng tại chỗ. Trong tầm mắt anh là một mảnh hư vô.
Trên giường bệnh trống không. Không có ai cả.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo nhanh chóng thay đổi, chuyển thành vẻ mặt vô cùng lo lắng. Anh buông cánh cửa phòng bệnh ra, sải bước về phía phòng bác sĩ trực ban, y tá ở quầy lễ tân nhìn anh đi tới định ngăn lại, nhưng lại bị khí thế lạnh lẽo của anh làm cho sợ hãi, rụt tay lại.
"Người đâu? Người trên giường 305 đâu rồi!" Thượng Quan Hạo gầm nhẹ, hai mắt bừng bừng lửa giận.
Bác sĩ sững sờ.
"A... Anh hỏi cô ấy..." Bị khí thế của anh làm cho khiếp sợ, bác sĩ nói chuyện hơi lắp bắp, "Cô ấy, đã rời đi từ tối hôm qua rồi, lúc đó tôi vắng mặt, ở tầng này lúc nào cũng có một y tá túc trực, nhưng cũng không nhìn thấy cô ấy đã rời đi như thế nào..."
"Bệnh viện mấy người làm ăn kiểu gì vậy!" Thượng Quan Hạo thét to cắt ngang lời giải thích của bác sĩ, cười lạnh, "Để bệnh nhân trốn đi, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì thì mấy người có chịu trách nhiệm nổi không??"
"Chúng tôi..." Mặt bác sĩ lúc đỏ lúc trắng, cũng không chịu ngồi yên, "Anh đừng có hét vào mặt tôi được không? Tôi còn muốn hỏi anh đây! Tối hôm qua người trong phòng bệnh đó vẫn bình thường, tự nhiên cô ấy lại biến mất! Từ cửa phòng bệnh đến đại sảnh ở tầng dưới đều là máu, lao công phải lau đi lau lại mấy lần mới sạch sẽ được, anh không cảm thấy là anh nên giải thích một chút sao? Bác sĩ y tá chúng tôi không hề đắc tội với cô ấy, chuyện này liên quan gì tới chúng tôi!"
Chỉ vài câu nói ngắn ngủi nhưng lại khiến Thượng Quan Hạo chấn động tại chỗ, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, không còn chút máu.
Rất nhiều máu...
Từ cửa phòng bệnh đến đại sảnh, tất cả đều là máu...
Trong ánh mắt của Thượng Quan Hạo hiện lên sự đau đớn, trái tim bị cảnh tượng trong suy nghĩ nhíu chặt lấy.
"Tôi nhắc nhở cô, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho tất cả các cô chôn theo cô ấy!" Giọng nói của anh từ trong lồng ngực phát ra, khàn khàn mà tàn nhẫn, nói xong, đi ra khỏi phòng trực ban.
*
Ngồi lên xe, Thượng Quan Hạo gọi điện thoại cho cô.
Điện thoại di động vẫn đổ chuông, nhưng tiếng bíp bíp vang lên hồi lâu, từng hồi thật dài nhưng lại không có ai nghe máy.
Sắc mặt anh lạnh lùng, vừa lái xe vừa bấm số gọi lại lần nữa.
"Tút... tút..." Tiếng chuông báo kết thúc, nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Thượng Quan Hạo siết chặt điện thoại, ném mạnh vào một góc trong xe!
"Tần Mộc Ngữ... Rốt cuộc em đi đâu..." Khuôn mặt tuấn tú của anh tái nhợt, lẩm bẩm nói ra vài chữ.
Anh có thể dễ dàng bỏ qua nếu cô không nghe lời, cũng có thể chấp nhận sự oán hận, uất ức, phản kháng của cô.... Tất cả đều không thành vấn đề! Chỉ cần đừng để anh không thể tìm ra tung tích của cô.... Tối hôm qua cô bị thương nặng như vậy, cô chỉ có một thân một mình thì có thể chạy đi đâu được đây?
Anh đã hoàn toàn hiểu rõ những chuyện xảy ra này hôm qua! Nhưng.... Lẽ nào đã chậm rồi sao?
*
Từ từ mở mắt ra, cảnh tưởng mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Đầu tiên là một bóng người, người đó mặc chiếc áo Polo trắng xanh, đang cầm chảo, nấu bữa sáng.
Khuôn mặt Ngự Phong Trì càng lúc càng trở nên rõ ràng, giống như là nhận ra một điều gì đó, quay đầu nhìn cô, cười rộ lên: "Đã tỉnh?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, lông mi run lên một cái, muốn cử động, nhưng cơn đau lại đột ngột kéo đến, ngón tay thon dài nắm chặt vỏ bọc ghế sofa, một lúc lâu sau cũng không nói ra lời....
Ngự Phong Trì vẫn mỉm cười như trước, tắt bếp, tao nhã đặt trứng chiên lên đĩa, cúi người đặt xuống bàn trà.
"Em đừng cử động, cứ nằm yên thì tốt hơn. Vết thương phía sau lưng em không khác gì bị chém một dao. Anh cũng không dám nhìn, nhưng cũng thật may mắn.... Em không thể tự nhìn được vết thương phía sau lưng mình." Hắn nói đùa, khiến tâm trạng cô thả lỏng.
Tần Mộc Ngữ an tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo bình tĩnh, mở miệng nói, giọng nói hơi khàn khàn: "Cảm ơn anh."
Ngự Phong Trì mỉm cười, không nói gì.
"Đúng là em nên cám ơn anh..." Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt tóc cô, âm thanh dần dần hạ thấp xuống, "Bởi vì Tần Mộc Ngữ, tối hôm qua, em thực sự làm anh sợ muốn chết..."
Cô gái nhỏ nằm nghiêng trên ghế sofa, ánh mắt trong veo, nhưng trong đó lại ánh lên sự tro tàn tuyệt vọng, những tia sáng dần nhạt đi.
Tối hôm qua.
Cô chưa bao giờ trải qua cơn đau như thế.
Có một khoảnh khắc cô đã nghĩ có phải mình sẽ đau đến chết đi. Thế nhưng khi mở mắt ra cô vẫn còn tỉnh táo, cảm nhận rõ ràng nỗi đau đớn như dao cứa, ngón  tay run rẩy đến tê dại.
Chỉ hơi cử động một chút là sẽ đau thấu tâm can.
Chuông ở đầu giường quá xa, cô có chết cũng không với tới, thứ duy nhất có thể với tới là chiếc điện thoại di động ở cuối giường. Trong danh bạ chỉ có vài số, đều là của những người thân thiết, những ngón tay đẫm máu của cô lướt qua từng số một, nhưng lại không có ai để gọi.
Khi nhận được cuộc gọi của cô Ngự Phong Trì vô cùng bất ngờ.
Hắn nhanh chóng nghe điện thoại, sau tiếng "Alo!" đầu tiên, thì liền nghe thấy giọng nói của cô, hơi thở vô cùng mong manh: "... Cứu... cứu tôi."
Trong khoảnh khắc đó, trái tim Ngự Phong Trì như bị bóp chặt lại, hơi thở cũng nghẹn lại.
Hắn lao đến bệnh viện như điên dại, lách qua cô y tá trực ban đang ngủ gật giữa ca làm việc, chạy thẳng tới phòng bệnh, chỉ nhìn thấy máu loang khắp sàn, và cô đang nằm bất động trên mặt đất, những ngón tay xanh xao vẫn nắm chặt chiếc điện thoại di động.
"Em muốn ăn bữa sáng không? Ưu đãi đặc biệt này, anh chỉ dành cho em!" Ngự Phong Trì cười, có chút xấu xa nói.
Trong mắt Tần Mộc Ngữ dâng lên một tầng sương mỏng, trong vắt như nước, cũng vì lời nói đùa của hắn mà nở nụ cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, nụ cười giống như một đoá hoa nở rộ trong tuyết lạnh.
"Đây là nhà của anh sao?" Cô nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể ở lại đây vài ngày được không?"
Ngự Phong Trì gật đầu, đem trứng chiên qua, "Xem như là vậy đi, là bất động sản của ba anh, nhưng sau này sẽ là của anh, nếu như em không chê thì có thể cho em ở lại một hai ngày, nhưng mà... Anh có điều kiện."
Trong ánh mắt trong veo của cô lộ ra một loại khát khao muốn sống, khiến hắn cảm thấy đau lòng.
"Nào, trước tiên mở miệng ra." Hắn dừng câu chuyện lại, ra lệnh nói.
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, nhìn trứng chiên, không biết phải làm sao. Cô không quen được người ta cho ăn kiểu này.
"Không há?" Ngự Phong Trì nhíu mày, nụ cười có chút xấu xa, "Chẳng lẽ em muốn anh dùng miệng cho em ăn sao?"
Tần Mộc Ngữ nghẹn lời, đành phải nhẹ nhàng hé miệng ra.
Đút cho cô ăn một miếng trứng nhỏ nhìn bộ dạng nằm nghiêng của cô giống hệt một chú mèo nhỏ, Ngự Phong Trì vô cùng hài lòng, ánh mắt sâu thẳm: "Mặc dù nói thế này nghe có vẻ rất hèn hạ, nhưng có đôi khi em phải chấp nhận đây là hiện thực, Mộc Tiểu Ngữ, lúc này chỉ có anh có thể giúp em..." Hắn nhẹ nhàng xoa tóc cô, cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Em đừng sợ, anh sẽ che chở cho em, cho đến khi có một ngày anh thực sự không thể bảo vệ được em nữa mới thôi..."
Tần Mộc Ngữ hơi xấu hổ, khẽ nhíu mày.
Ngự Phong Trì cũng cau mày theo: "Làm sao vậy?"—— Lời nói của hắn m rất buồn nôn sao, cho nên mới bị người ta chán ghét?
"...Mặn." Cô thành thật trả lời, đang nói về mùi vị của trứng chiên.
"A..." Ngự Phong Trì lúng túng, áp tay lên môi ho khan một tiếng, "Còn cần phải trau dồi nhiều hơn."
Cô nhìn hắn chằm chằm bằng đôi mắt trong veo, một lát sau mới nói khẽ: "Cảm ơn anh, Ngự Phong Trì."
Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên khác lạ, Ngự Phong Trì chìm đắm trong ánh mắt của cô, vừa định nói gì đó thì điện thoại di động đặt trên bàn trà lại rung lên.
Ngự Phong Trì không thèm nhìn, chỉ cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "Thật đúng là cố chấp."
Một buổi sáng, điện thoại của cô không biết đã rung lên bao nhiêu lần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net