CHƯƠNG 203: CÒN CHƯA CÓ NGƯỜI NÀO CÓ THỂ ĐÙA GIỠN TÔI NHƯ VẬY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi đêm thật lạnh, đôi mắt trong suốt của cô tràn ngập sự tuyệt vọng, giống như là đang chịu đựng sự đau thương thật lớn, giọng nói khàn khàn: ".......... Chính là tôi tự đánh mình."
"Tôi sợ các anh sẽ nghi ngờ tôi, cho nên tôi mới đập vào đầu, như vậy các anh ngay lập tứ sẽ không đủ bằng chứng để định tội tôi....... Như vậy các anh đã rõ ràng rồi chứ?" Cô chậm rãi nói xong, giọng nói nhẹ nhàng run rẩy.
Trong mắt nhóm cảnh sát đều là sự khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi, tiêu hóa thật lâu mới chậm rãi tin đây là sự thật.
"Cô.... Thế mà lâu như vậy rồi mới tình nguyện nói ra, có biết việc nguỵ tạo bằng chứng là phạm vào tội gì không?" Người cảnh sát trẻ sắc mặt đỏ lên, không nhịn được nữa hét lớn về phía cô, ném tập hồ sơ ở trong tay lên bàn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt suy yếu thanh tịnh, cũng không để ý tới lời chất vấn của hắn.
"Cho nên sự việc chính là như vậy....... Tất cả nguyên nhân của vụ án chỉ có liên quan đến tôi và chị gái, không có người thứ ba tham gia....." Cô nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhẹ giọng nói, " Các anh có thể kết thúc vụ án, không cần phải điều tra nữa."
Cô giữ đúng lời hứa, đem tất cả sự bẩn thỉu cùng tội nghiệt đều ôm vào mình, giấu thật kỹ cái tên đó.
————- Như vậy đã đủ chưa?
Đám cảnh sát sắc mặt đều rất khó coi, dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm cô, đưa hồ sơ ra để cô ký tên, cũng đem chiếc máy ghi âm câu trả lời của cô cất đi. Vụ án này cứ hoàn toàn kết thúc như vậy, trong đó không có người nào là người tốt, cô gái trước mắt này mặc dù cũng là bị người bị người ta mưu tính giết hại, nhưng cũng là bị trừng phạt đúng tội.
Đầu ngón tay cầm bút, dừng ở trên tập hồ sơ.
Sắc mặt cô mỏi mệt, ngước mắt hỏi: "Tôi ký tên, tất cả mọi đều sẽ kết thúc, các anh cũng sẽ không tiếp tục tra xét, có đúng không?"
Cảnh sát lãnh đạm liếc nhìn cô một cái, "Đúng. Cô cũng thừa nhận là lỡ tay giết người, ai còn điều tra nữa?"
Tần Mộc Ngữ gật gật đầu, chịu đựng sự thê lương trong lòng, cười một tiếng, ký tên của mình.
Hết thảy tựa hồ cứ như vậy kết thúc.
Đêm lạnh như nước.
Cô đứng dậy, muốn từ sở cảnh sát đi ra ngoài.
Nhưng ngước mắt nhìn thấy một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi đứng ở trước cửa, quang cảnh bên ngoài che mặt mũi của anh, chỉ cảm thấy hắn thân ảnh thon dài hơi cô đơn, đón ánh trăng nhàn nhạt, anh đã nghe được tất cả.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trắng bệch, không để ý đến anh, trực tiếp đi ra ngoài.
Thượng Quan Hạo bắt lấy cánh tay cô, sắc mặt lạnh lẽo như băng. Khí lực của anh có chút lớn, bàn tay run nhè nhẹ, giống như là muốn mạnh mẽ giam cầm cô, lại sợ nếu cứ như vậy sẽ bóp nát cô.
"Cô vừa mới nói...... Đều là thật?" Giọng nói của anh sắc lẹm, nhẫn nhịn hận ý khàn giọng nói.
Tần Mộc Ngữ ánh mắt thanh tịnh như nước: "...... Anh không phải đã nghe thấy hết tất cả rồi sao?"
Anh dùng lực lớn kéo cô lôi đến trước người, đè thân thể gầy yếu mềm mại của trên cửa, đôi mắt thâm thuý như đầm băng gắt gao nhìn cô, hơi thở nóng hổi cùng cô giao hoà, giọng nói khàn khàn: "Cô cho rằng cô lừa được ai? Tần Mộc Ngữ...... Lúc đầu tôi có mạnh mẹ ép buộc cô thì cô cũng không chịu thừa nhận chuyện này, lại cố tình thừa nhận chuyện này vào ngày hôm nay...... Cô nói cho tôi biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, khiến cho cô phải tự mình chạy tới sở cảnh sát thừa nhận chuyện này?!"
Ánh mắt trong suốt của cô nhìn anh, tái nhợt mà lạnh lùng: "Anh cảm thấy lạ sao? Có gì lạ đâu? Thượng Quan Hạo, nếu như bốn năm trước tôi thừa nhận là tôi giết Tần Cẩn Lan, anh sẽ chỉ đơn giản là đá vào con của tôi như vậy sao? Anh sẽ trực tiếp cầm dao giết tôi...... Cho nên tôi lựa chọn bảo vệ cho mình, tôi có làm gì sai sao?"
Trong mắt Thượng Quan Hạo là cơn gió lớn ngưng tụ lại, cuồn cuộn, tin tức này giống như là sấm sét giữa trời quang!
"Cô nói cái gì. . . . . ." Hơi thở của anh rất nông, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt hỏi, "Cô nói lại lần nữa xem?"
Tần Mộc Ngữ dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Tôi nói lại lần nữa cũng vẫn giống như vậy, tôi trước kia vẫn cho là, vô ý giết người là phải ngồi tù, cho nên tôi có chết cũng không dám thừa nhận...... Thế nhưng anh hãy nhìn hiện tại xem, tôi xem như thật sự giết cô ta cũng không một ai có thể định tội tôi, Thượng Quan Hạo, anh hãy rõ ràng, tôi là phòng vệ chính đáng...... Cô ta chết thì sao, ai bảo cô ta muốn giết tôi trước?"
Giọng nói của cô yếu ớt, chọc giận triệt để người đàn ông này, dụ dỗ anh tin tưởng tất cả.
Thượng Quan Hạo bất khả tư nghị (không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được) nhìn cô, đôi môi mỏng trắng bệch như tờ giấy, nghiến lợi nói: "Ý của cô, là bốn năm nay tôi hoàn toàn bị cô đùa giỡn có đúng không?...... Tần Mộc Ngữ, cô cho rằng như vậy thì có thể lừa được tôi? Nếu như là thật, cô vì sao không tiếp tục giả bộ nữa, nhất định phải phá nát tất cả vào lúc này?!!"
Cô cười nhu hoà, ngón tay chạm vào gương mặt của anh, giọng nói khàn khàn: "Bởi vì tôi muốn thấy dáng vẻ thống khổ của anh."
Ánh mắt trở nên âm lãnh trống trải, cô chậm rãi lạnh giọng: "Bốn năm trước anh hại tôi thành như vậy, tôi trả thù một chút thì quá đáng sao? Anh nhìn xem một chút,  bây giờ anh đối với con của tôi có bao nhiêu áy náy? Đường đường là tổng giám đốc của Tín Viễn, không làm việc, chạy đến bệnh viện làm tùy tùng cho một đứa nhỏ bốn tuổi, tôi chính là thấy dễ chịu, thì sao?"
Ngón tay thuận theo độ cong của khuôn mặt anh trượt xuống, nhìn cô vô cùng xinh đẹp.
"Hiện tại tôi đã nhìn đủ rồi...... Thượng Quan Hạo, anh đối xử với phụ nữ cũng chỉ có đơn giản như vậy, mấy năm trước luôn miệng nói thích Tần Cẩn Lan, hiện tại lại dây dưa với tôi, trong nhà còn có một cô kỹ nữ có thể tuỳ tiện gọi đến đuổi đi." Cô cười lên, lãnh diễm như hoa, "Thượng Quan Hạo, người đàn ông như anh thì đáng giá để ai thích? Cũng chỉ có bọn họ mới có thể đần độn yêu anh, mặc cho anh sắp đặt, anh cho rằng tôi cũng sẽ như vậy sao? Bốn năm...... Anh cho rằng tôi còn sạch sẽ sao? Vẫn chờ anh tuỳ tiện đến chiếm hữu tôi?"
Môi anh đào vây quanh tai của anh, cô nhẹ nhàng nói: "Tôi cùng Lam Tử Kỳ đã sớm làm rồi, không nói đến phương diện năng lực trên giường của đàn ông, chí ít so với anh thì anh ấy còn dịu dàng hơn, thương tôi hơn so với anh.... Tôi trừ khi gặp quỷ mới có thể chọn anh, anh còn chưa hiểu sao?"
Thân thể Thượng Quan Hạo đột nhiên cứng đờ, đôi mắt đỏ ngầu nổi giận bị cô ép đến giới hạn!
Đột nhiên kéo lấy mái tóc dài của cô về phía sau, lực đạo khống chế không nổi sự hung ác, khuôn mặt tuấn tú của anh trắng bệch, mang theo sát khí mắt nhìn chằm chằm cô: "Tần Mộc Ngữ...... Cô có biết hay không từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể trắng trợn đùa giỡn tôi như vậy?"
Bên trong đôi mắt cô hiện lên một tầng thủy quang, ánh mắt thanh tịnh, nhịn đau cười khẽ.
"Đùa giỡn anh một chút thì thế nào? So với những chuyện anh đã từng làm với tôi, còn không phải chỉ là một bữa ăn sáng thôi sao?"
"Cô ——"
"Bốp!" Một tiếng, một quyền mạnh mẽ rơi vào cánh của gần sườn mặt cô, cô hét lên một tiếng nghiêng mặt qua, chỉ nghe được tiếng vỡ vụn của pha lê. Quyền phong mạnh mẽ nhắc nhở cô, vừa rồi khí lực của anh lớn đến mức nào.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, mặt của cô quay lại, đôi mắt quyết rũ đầy khinh miệt, run giọng khiêu khích: "Thượng Quan Hạo, anh có thể đánh tôi cũng được, phát tiết xong mau chóng thả tôi đi, chỉ là anh hãy nhớ kỹ, là một người đàn ông thì đừng có đánh phụ nữ ngay trước mặt con tôi!"
Thượng Quan Hạo không thèm nhìn lấy băng gạc ở bàn tay lại lần nữa thấm đầy máu đỏ tươi, lại lần nữa kéo lấy tóc của cô, kéo cô vào trong ngực! Đôi mắt sâu như biển đang nổi giận đùng đùng, giọng nói anh khàn khàn: "Vì cái gì? Tần Mộc Ngữ cô nói cho tôi biết vì cái gì...... Tôi rõ ràng là đã quyết định không còn so đo nữa, mặc kệ cô từng làm chuyện gì tôi cũng sẽ không tiếp tục so đo nữa!! Mấy ngày nay tôi đối xử với cô như thế nào cô không cảm giác được sao? Con mẹ nó, cô không có cơ quan để cảm giác sao!!" Đôi mắt đỏ ngầu mang theo sát khí, anh nghiến lợi nói, "Vì sao lại để Lam Tử Kỳ chạn vào cô? Chuyện này từ lúc nào? Cô nói mau cho tôi!!"
Anh gào thét suýt nữa làm cho tai cô bị điếc.
Lông mi thật dài của Tần Mộc Ngữ run lên một cái, kiều diễm cười lên, kém chút cười ra nước mắt: "Chuyện lâu như vậy rồi, ai mà nhớ rõ nữa? Trí nhớ của tôi không tốt, thật sự nhớ không ra! Thượng Quan Hạo...... Tôi nhìn thấy anh là buồn nôn, sự ân cần của anh tôi cũng không thèm, cho nên đêm nay chúng ta có cừu báo cừu có oán báo oán, anh phát tiết xong tôi ngay lập tức mang theo thằng bé rời đi, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai."
Đi thôi, đi để cách anh thật xa, cũng không sẽ không trở về nữa.
Thượng Quan Hạo siết chặt nắm đấm, cả người đã bị lửa giận thiêu đốt đến không có thần trí. Suốt bốn năm anh luôn bị sự áy náy bao quanh, bị nước mắt của cô giày vò! Thế nhưng vào giờ khắc này, cô lại cười quyến rũ đến động lòng người như vậy, miệng lại nói những lời như vậy "ghê tởm đến buồn nôn" "gặp quỷ mới có thể chọn loại người giống như anh", những lời nói này giống như là một hồi âm mưu, cô dùng chính phương thức của anh để đem anh đùa bỡn vòng quanh!
Dùng sức kéo lên sợi tóc của cô, anh đột nhiên nảy sinh ác ý cắn về phía phần gáy của cô!
"A ——!l Tần mộc ngữ hét lên thảm thiết một tiếng, ngẩng đầu lên, tiếp nhận phát cắn của anh so dã thú còn hung ác hơn!!
Thế nhưng là cô không dám kêu ra tiếng, cô biết Tiểu Mặc còn ở bên trong xe, cô không dám để cho thằng bé nghe được! Cho nên dù là đau đến run rẩy, cô chỉ là gắt gao níu lấy y phục của người đàn ông này, toàn thân run giống như lá khô rơi, chết cũng không chịu kêu ra tiếng.
Anh cắn rất hung ác, hung ác đến khát máu, thẳng đến khi trong miệng tràn đầy mùi máu tươi!!
Tay của cô chống đỡ trên bờ vai của anh, móng tay khảm vào da thịt của anh.
Nâng mắt lên, Thượng Quan Hạo nhìn chăm chú mắt của cô, đôi mắt đỏ ngầu như máu, mang theo sự nổi giận và hận ý nói giọng khàn khàn: "Tần Mộc Ngữ...... Là tôi đã nhìn lầm cô...... Ngay từ bốn năm trước tôi đã nhìn lầm cô!"
Đột nhiên hung hăng đẩy cô ra, vô tình để thân thể nhỏ yếu của cô đụng vào tường!
"Cút...... Mang theo con của của cô cút đi thật xa...... Đừng để tôi lại nhìn thấy cô!!" Ngón tay anh nâng lên, chỉ về phía chóp mũi cô, trong mắt mang theo sự đau nhức kịch liệt đến tê liệt, nghiến răng nói từng chữ từng chữ.
Tay cô chống trên tường, ngón tay run rẩy đến kịch liệt, phần gáy đau nhức khiến cô trực trào nước mắt, đau đến mức cảm thấy toàn bộ xương cốt đểu không phải là của mình nữa.
  Cười nhẹ một cái, cô rất biết ơn anh, anh cắn vào phần gáy, tóc xoã xuống, sẽ không bị thằng bé nhìn thấy.
Nhẹ nhàng gật đầu, Tần Mộc Ngữ cười đến thê mỹ, lảo đảo đi từng bước, vịn tường đi ra phía ngoài.
Trong xe, Tiểu Mặc ngoan ngoãn ngồi, đôi mắt sáng lấp lánh, rung hai cái đùi.
Trong khoảnh khắc cậu nhìn thấy mẹ cậu ngơ ngẩn một chút, nhìn thấy thân ảnh của cô có chút run rẩy, cậu vội vàng mở cửa xe, thân hình nho nhỏ nhảy xuống xe, chạy về phía cô: "Mẹ, mẹ làm sao vậy......"
Vừa mới đi vào còn rất tốt, làm sao lập tức liền biến thành bộ dạng này?
Trên khuôn mặt tái nhợt của Tần Mộc Ngữ còn sót lại nước mắt, cười yếu ớt một chút, cúi người ôm lấy Tiểu Mặc, chỉ là hai tay có chút vô lực, không bế nổi cậu bé lên, chỉ có thể hôn một cái vào khuôn mặt nhỏ bé của cậu: "Không có việc gì, Mẹ không có việc gì, chúng ta có thể về nhà."
Tiểu Mặc nghi hoặc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cậu đột nhiên giãy ra khỏi vòng tay của Tần Mộc Ngữ, chạy chậm về phía trước, tại góc rẽ thấy được dáng người cao lớn của chú.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net