CHƯƠNG 207: XEM CÔ LÀM THẾ NÀO ĐỂ CỨU LAM TỬ KỲ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đầu bọn họ vẫn nói chuyện một cách an tĩnh, ngay sau đó cô bị Lam Tử Kỳ kéo vào trong lòng, dựa vào xe. Cảm xúc của cô không quá dữ dội, chỉ bình tĩnh giải thích, cự tuyệt, nhưng ngược lại cảm xúc của Lam Tử Kỳ ngày càng kích động, giống như là đang liều mạng xin lỗi và cứu vãn mọi thứ, lực ôm cô ngày càng lớn.
Thân mật không chút kiêng kỵ như thế...... Đúng là đã từng xảy ra quan hệ, có đúng không?
"Em bận tâm sao?" Đôi mắt Lam Tử Kỳ có chút đỏ, vây chặt cô ở giữa thân thể của hắn và thân xe, khàn giọng hỏi.
Tần Mộc Ngữ cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, bàn tay nhỏ bé theo bản năng ngăn cản ở trước ngực hắn, đôi mắt trong suốt nhìn về phía hắn, sau đó lắc đầu, "Lam Tử Kỳ, tôi không hề bận tâm."
"Vì sao em lại không bận tâm?" Ánh mắt hắn lạnh lẽo, bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc của cô, "Tôi cũng đã từng hứa hẹn với em, đã tỏ tình, tôi đã từng nói chỉ cần em muốn tôi lập tức đưa em về nước...... Vì sao em không nổi giận với tôi? Chất vấn tôi, giống như em đang chất vấn người yêu của mình?"
Hắn càng nói càng quá đáng, trầm trầm mà nguy hiểm, Tần Mộc Ngữ nhắm mắt rồi lại mở ra, đôi mắt ở phía dưới hàng lông mi thật dài lạnh lẽo như nước, trực tiếp nhẹ nhàng mở miệng: "Nhưng chúng ta không phải người yêu."
Trái tim của cô xác thực là đã từng rung động, cũng đã từng lạnh như băng, thế nhưng Lisa nói rất đúng, hắn cũng là đàn ông, là một người đàn ông thích cô nhưng lại không thuộc về cô. Hắn cần gì phải thủ thân như ngọc? Hắn cần gì phải vì Tần Mộc Ngữ cô mà treo cổ mình lên thân cây? Trong một khoảnh khắc cô đã cảm thấy hơi mất mát, đây là sự thật.
Nhưng nói cho cùng thì cô không có tư cách để mất mát.
Cơn gió thổi qua, thổi tung mái tóc của cô, khuôn mặt trắng nõn của cô càng thêm xinh đẹp động lòng người khi mái tóc bị thổi bay, cô nói với hắn trong gió: "Lam Tử Kỳ, nếu đã thành ra thế này, tôi sẽ không chút do dự nói cho anh biết quyết định của tôi. Đợi đến khi chuyện giữa anh và Tín Viễn kết thúc, tôi sẽ chính thức rời khỏi Dringlewapen, tôi sẽ dẫn Tiểu Mặc rời khỏi đây, không đi cùng ai sẽ chỉ có hai mẹ tôi sống với nhau. Tôi nói như vậy, anh đã hiểu chưa?"
Mặt Lam Tử Kỳ, từ sự khiếp sợ lúc đầu chuyển thành tái nhợt, trào phúng, bất lực, lại đến lạnh lẽo đến nghiến răng.
"Rời đi?" Trong mắt hắn tràn đầy tơ máu, nghiến răng nói.
Tần Mộc Ngữ cũng nhìn hắn, lẳng lặng nói ra hai từ: "Rời đi."

Bàn tay mền mại đặt trên mu bàn tay hắn, cảm nhận lực đạo mạnh mẽ của hắn, chậm rãi mở bàn tay ra, cô ngước mắt nhẹ nhàng nói: "Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không thể báo đáp, cho nên cho dù có phải chết tôi cũng sẽ giúp anh xử lý tốt chuyện này......... Người Thượng Quan Hạo hận chính là tôi, đừng vì tôi mà lấy công ty ra đánh cược với anh ta, đừng để tôi lại mắc nợ anh thêm nữa Lam Tử Kỳ....... xin anh."
Không nhìn đến biểu tình của hắn, cô gian nan lùi lại từng bước, tiếp tục nói: "Nếu như quyết định được thời giam đàm phán, hi vọng anh có thể cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức. Về việc tôi sẽ đi đến nơi nào, tôi cũng sẽ nói cho anh biết, tôi chỉ muốn đi thật xa khỏi nơi này, để bảo vệ bản thân và Tiểu Mặc, sẽ không quay trở về nữa......... Hi vọng anh sẽ tốt hơn."
Gió càng lúc càng lớn, cô rời khỏi vòng tay của hắn, trong đôi mắt phảng phất như có thiên phàm quá tẫn (Mấy ngàn chiếc thuyền đều trải qua. So sánh trải qua rất nhiều chuyện, nhiều lần trải qua gió táp mưa sa), đi về phía trạm xe bus.
Lam Tử Kỳ đứng im vài giây, sắc mặt tái xanh đến cực điểm, đi nhanh mấy bước mạnh mẽ kéo cô lại, ôm vào trong lòng.
Xung lực thật lớn, đau đớn chạm vào nhau, thở dốc mạnh mà gấp gáp.
Môi của hắn phủ lên tai cô, giữ chặt gáy của cô ấn vào ngực, khàn cả giọng chậm rãi nói: "Đừng...... Tần Mộc Ngữ em đừng như vậy...... Em hãy nghe tôi nói...... Tôi thích em...... Thích em nhiều hơn những người khác...... Em đi theo tôi có được hay không? Tôi sẽ không muốn những người phụ nữ khác nữa, loại chuyện này tôi cam đoan sẽ không phát sinh lần nữa......"
Đôi mắt sâu thẳm của hắn đầy đau đớn, giọng nói khàn như cát sỏi: "Lam Tử Kỳ tôi chưa từng nói thích bất cứ người nào, nhưng hôm nay tôi đã nói, tôi có thể biểu đạt ra hết có được không? Em đừng từ chối nhanh như vậy.......... Em hãy suy nghĩ kỹ một chút........ Có thể khi suy nghĩ lại thì sẽ đổi ý........."
Sự khó chịu, kiêu ngạo, tự tôn của hắn, giờ phút này bị chính hắn giẫm lên, chỉ sợ cô gái này không thể nhìn rõ!
Hắn không muốn bắt nạt cô ——
Hắn cũng không muốn cô phải báo đáp ân nghĩa chết tiệt gì ——
Thích chính là thích...... Chính hắn là người luôn khinh thường sự thừa nhận này, nhưng giờ phút này lại không thể không moi trái tim ra cho cô thấy sự tình yêu của hắn đến mức nào!
Tần Mộc Ngữ bị hắn ôm rất chặt, chặt đến nỗi không thể thở nổi.
Đây chính là người đàn ông đã từng kiêu ngạo đem cô ra đùa bỡn, giờ phút này lại bị quyết định của cô doạ thành bộ dạng này.
Đầu óc cô hỗn loạn, đôi mắt trong suốt đầy những cảm xúc phức tạp, muốn thoát ra, khẽ gọi tên của hắn muốn hắn buông ra, nhưng hắn căn bản không nghe, cánh môi mỏng cuốn lấy vành tai mềm mại và gáy của cô, đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Cách đó mấy chục mét, một chiếc xe màu đen xơ xác tiêu điều đến đáng sợ ——
Thượng Quan Hạo hung hăng nắm chặt tay, đôi mắt đỏ tươi ướt át.
Giờ phút này anh, rất muốn giết người.
Cô đang liều mạng kháng lại sự xâm phạm của Lam Tử Kỳ, nhưng chỉ phí công, anh nhớ lại tối hôm qua cô dùng giọng nói quyến rũ nói với anh rằng chí ít so anh thì hắn ta còn dịu dàng hơn, thương tôi hơn anh, vết thương trong lòng bị xé rách ra, máu chảy ròng ròng.
Môi mỏng tái nhợt khẽ nhếch, môi mím thật chặt!
Rốt cuộc anh đã không thể nào nhìn tiếp được nữa, xem bọn họ diễn kịch, ở trước mặt mọi người thể hiện tình yêu cùng mâu thuẫn, trái tim của anh bị cô dùng dao đâm đến huyết nhục mơ hồ, nắm chặt tay lái, giống như điên chạy về phía ven đường!!
Xe cộ lướt qua rất nhiều, toàn bộ thế giới đều đang rung chuyển, trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo hiện lên sự tuyệt vọng như tro tàn và quang mang, lao về phía trước con đường!
*******************************************
Thời gian hẹn gặp Dringlewapen, là bốn giờ chiều.
Điện thoại nội bộ reo lên liên tục, người đàn ông ngồi trên ghế xoay ở bên trong đôi mắt đỏ ngầu, chịu đựng sự đau nhức đang cuồn cuộn ở đáy lòng, ngoảnh mặt làm ngơ.
Suốt cả một buổi chiều, anh chẳng có tâm trạng xử lý công việc.
May mắn thay, sự cố thi công được xử lý rất khá, tin tức không tốt hoàn toàn bị đè ép.
Bàn tay dời qua, cuối cùng ấn vào phím kết nối của điện thoại nội bộ.
"Tổng giám đốc!" Giọng nói lo lắng của thư ký truyền đến, ổn định lại hơi thở rồi nói, "Tổng giám đốc, vừa rồi có rất nhiều khách hàng gọi điện thoại tới, nói rằng bọn họ nhận được thông báo của Dringlewapen, nếu như có nhiều đơn hàng bị huỷ bỏ đồng loạt như vậy, không thể loại trừ khả năng lừa gạt tập thể, bọn họ sợ sẽ bị khởi tố cùng một lúc, họ hỏi ngài nên làm gì!"
Mắt Thượng Quan Hạo nâng lên, trong đầu hiện lên khuôn mặt trong sáng dịu lại thông minh và lý trí.
Lừa gạt, khởi tố. Thủ đoạn ứng phó như vậy, ngoài cô ra, không ai có thể nghĩ ra.
"Cho tôi một giờ......" Giọng nói anh khàn khàn, giống như Satan dưới địa ngục lạnh lùng tuyên cáo thời gian tử vong, trong đôi mắt bị sự đau nhức kịch liệt thiêu đốt, hủy thiên diệt địa, "Một giờ nữa, tôi sẽ đến gặp cô ấy...... Xem cô ấy còn có thể cố gắng làm những gì, còn có thể dựa vào cái gì để cứu lấy Lam Tử Kỳ."
Mấy chữ cuối cùng được anh nói rất nhẹ, giọng điệu tàn khốc.
".........." Thư ký thật sự kinh ngạc, lại biết điều gật đầu, "Được, tôi đã biết, tôi sẽ trả lời bọn họ ngay lập tức!"
Kim đồng hồ chậm rãi chỉ vào 3 giờ 50.
Bên dưới cửa sổ sát đất, một chiếc xe chậm rãi tiến vào tầng 1 của Tín Viễn, vài người bước xuống, tiến vào toà nhà.
Thượng Quan Hại lạnh lùng nhìn chăm chú bóng dáng tinh tế dịu dàng đi ở phía sau, ánh mắt mang theo nỗi đau khủng khiếp, dừng một chút, lạnh lùng đi ra khỏi phòng làm việc.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net