CHƯƠNG 209: LÀ THỜI GIAN ÔN LẠI CHUYỆN CŨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn cười lạnh, mắt lạnh nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nói: "Em không nợ tôi, chẳng lẽ để cho tôi nợ em, có đúng không?!"
Tần Mộc Ngữ cắn môi, cắn mạnh đến nỗi sắp chảy máu, đè ép sự đau nhức kịch liệt trong lòng ngước mắt nhìn Thượng Quan Hạo, run giọng nói: "Thượng Quan tiên sinh, mau nói điều kiện của ngài, mặc kệ là nhằm vào công ty hay vẫn là nhằm vào tôi đều được, chỉ cần cuộc làm ăn này có thể tiếp tục, Tín Viễn thu mua toàn bộ số hàng này, tôi bằng lòng trả giá tất cả!"
Đôi mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Hạo nhìn bàn tay của hai người đang nắm lấy nhau, sắc mặt tái nhợt lộ ra xanh xám, rất  dọa người.
Anh nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói: "Dringlewapen có loại nhân viên như cô...... Thật là mất mặt......"
Trong đôi mắt vằn lên tia máu đỏ au, anh ung dung nhìn hai người, đưa ra quyết định.
"Như vậy đi...... Tần tiểu thư, tôi nghe nói cô bởi vì không làm tròn bổn phận trong công việc nên còn đang trong thời gian giữ chức không nhận lương, hiện tại lại vì cô, mà để cho công ty tổn thất lớn như vậy, không bằng cô chủ động từ chức thì thế nào?" Đôi môi mỏng của anh nhàn nhạt nhấn mạnh từng chữ, câu chữ sắc bén như dao, hạ thấp sự tôn nghiêm của cô, "Do thiếu trách nhiệm trong công việc, chủ động từ chức—— Cam đoan từ nay về sau sẽ không quay lại công ty này, không được làm việc trong các công ty có loại hình kinh doanh tương tự, nhất là, không được để người đàn ông này làm ông chủ của cô, không được xuất hiện cùng một chỗ với anh ta, một ngày cũng không được."
Đôi mắt của anh có khát máu tàn nhãn, nhìn cô thật sâu, nói nhỏ: "...... Tự mình công thành thân thoái (đạt được thành công thì nên lui về), hoặc là bị tôi làm cho thân bại danh liệt, rồi lại công thành thân thoái—— Cô chọn đi."
Không khí xung quanh giống như xuống áp suất thấp, tất cả mọi người im lặng, không ai dám nói câu gì.
Lam Tử Kỳ siết chặt nắm đấm, cơn thịnh nộ hoàn toàn bốc cháy, chỉ muốn xông lên cùng anh ta đánh nhau liều chết một lần!
Ngay cả khi Tần Mộc Ngữ có thật sự ngu ngốc, cũng có thể hiểu được ý của anh.
—— Làm cho cô cách xa Lam Tử Kỳ, nếu còn dám tới gần dù chỉ là một chút, thủ đoạn của anh cũng sẽ càng thêm tàn nhẫn.
Trong mắt cô giống như dâng lên tầng sương mù dày đặc, một mảnh trắng xóa, bên trong thê lãnh lộ ra sự bất lực. Trên thế giới này cho tới bây giờ chẳng có người nào đối tốt với cô một cách vô điều kiện, cho dù cô có gặp được, cũng đều bị ép buộc tách ra khỏi bọn họ.
Người đàn ông trước mặt này từ nhiều năm trước đã từng nói với cô——
"Tần Mộc Ngữ, cho dù tôi không cần nữa, cũng sẽ không cho phép trên thế giới này có người đàn ông thứ hai chạm vào cô...... Cô muốn hạnh phúc, muốn sống cuộc đời mới, ***nó đều đi gặp quỷ đi!"
Cả người cô, đều lạnh đến thấu xương.
Tần Mộc Ngữ run lên một cái, sắc mặt tái nhợt, giống như đứng trong cơn mưa to như trút nước vài giờ đồng hồ. Cô buông lỏng tay áo của Lam Tử Kỳ ra, cẩn thận lý giải lấy ý của anh, hiểu rất rõ ràng.
Cô gật đầu, ánh mắt thê lương nhìn anh, giọn nói khàn khàn: "Còn gì khác không? Chỉ có thế này sao?"
Thượng Quan Hạo bị cô kích thích mí mắt giựt một cái.
Khuôn mặt tuấn tú của anh tái nhợt, giống như không thể nắm bắt được cảm xúc của cô.
Thứ anh muốn chính là đập tan các lớp bảo hộ của cô, loại bỏ tất cả những người đàn ông bên cạnh cô, để cô bại lộ bộ dạng yếu đuối bất lực nhất trước mặt anh! Thế nhưng cô lại không hề bận tâm....... Ánh mắt thê lương rõ ràng của cô nói cho anh biết, cô không hề bận tâm.
Tay chậm rãi nắm chặt thành quyền, sự đau nhức bén nhọn lan vào trái tim.
Trong đôi mắt là sự đau nhức kịch liệt, anh lại nhàn nhạt nở một nụ cười, lại hung hăng cho thêm một liều thuốc mạnh vào: "Chỉ có thế thôi....... Chỉ là ban đêm ngồi cùng nhau một chút, đó là thời gian để chúng ta ôn lại chuyện cũ."
Tần Mộc Ngữ run lên kịch liệt, nơi yếu mềm bị thương nặng, cánh môi hoàn toàn không có chút huyết sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net