CHƯƠNG 217: BỞI VÌ TÔI KHINH THƯỜNG GIẢI THÍCH VỚI ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên trong căn phòng tĩnh mịch, không có chút tiếng động nào.
Khuôn mặt của Thượng Quan Hạo tái nhợt đi vào, đặt chìa ở trên tủ đầu giường.
Thân thể mềm mại giống như là quá đau đớn nên hôn mê bất tỉnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chỉ có đôi môi là còn một chút hồng hào, mồ hôi thấm ướt sợi tóc bên má cô, cà vạt quấn trên cổ tay trắng nõn của cô, tư thế trói buộc này khiến cánh tay cô bị kéo thẳng ra phía sau, rất đau đớn.
Trái tim của anh run lên, đi qua, bàn tay nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mặt cô, cùi đầu nhìn cô chăm chú.
Cô bị sự đụng chạm này làm cho tỉnh táo.
Trong đôi mắt trong suốt mang theo sự đau đớn, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy anh liền biến thành sự mong đợi và oán hận.
Bên trong mắt của Thượng Quan Hạo đau đớn như bị kim châm, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, tháo cà vạt đang buộc tay cô ở phía sau ra, tư thế căng cứng cuối cùng cũng buông lỏng, cô đau đến mức run lên một cái, trên cổ tay hằn một vòng vết đỏ, run rẩy chống tay xuống giường, không thể đứng dậy được.
Ngay tại thời khắc này, Tần Mộc Ngữ bị sự đau đớn mãnh liệt cùng tuyệt vọng của trái tim, giày vò đến mức gần như sắp chết.
Cho tới bây giờ cô cũng không biết, loại tư thế khuất phục này cũng giống hệt phương thức áp giải phạm nhân, sẽ có một ngày áp dụng trên người cô.
Cô luôn nghĩ rằng khi một người đàn ông đối xử với phụ nữ, cho dù không yêu, cho dù có thống hận, nhưng đều là sinh linh có máu thịt, chắn là vẫn sẽ đối xử một cách có tình người! Thế nhưng hoá ra không phải như vậy, vào thời điểm cổ tay được cởi trói, sự tôn nghiêm của cô đã sớm biến thành đống tro tàn bị đốt cháy, phân tán rơi xuống, không còn lại chút gì.
"......Tiểu Mặc đâu?" Kìm nén sự run rẩy đau đớn mãnh mẽ trong lòng, cô run giọng hỏi.
Cô không muốn hỏi bất cứ điều gì, cô chỉ muốn biết con mình thế nào.
"Thằng bé không có ở đó." Một giọng nói hơi khàn truyền đến.

Tần Mộc Ngữ run lên, ngẩng mặt lên nhìn anh bằng đôi mắt ngập nước: "Không ở đấy là sao?......Tối hôm qua tôi đã để thằng bé ở nhà một mình, thằng bé......"
"Lúc tôi đến thằng bé đã bị người khác đem đi," Thượng Quan Hạo nói bằng giọng điệu cứng ngắc, trong đôi mắt sâu thẳm bị sự đau đớn thiêu đốt, nói nhỏ, "Đồ đạc trong nhà em không hề bị dịch chuyển, khoá cửa vẫn nguyên vẹn không chút hư hại, chỉ là không thấy Tiểu Mặc, di động của em cũng không còn ở đó——"
Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia sáng bất thường, anh lạnh lùng cúi đầu, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô để cô hơi ngửa đầu lên, giọng nói khàn khàn: "Em cũng nói xem đã xảy ra chuyện gì...... Tần Mộc Ngữ, em đã đưa chìa khoá cho ai? Ai có thể không chút kiêng nể tuỳ tiện ra vào nhà của em?"
Ngữ khí của anh rất nhẹ, kìm nén són lớn đang cuộn trào trong lòng nhẹ giọng nói.
Tần Mộc Ngữ kinh ngạc, coi như có bị ngốc, cũng có thể nghe ra sự ghen tuông đáng xấu hổ trong lời nói của anh ngay lúc này.
Chỉ là tại thời điểm này, cô không rảnh để đi tìm hiểu người đàn ông không chút nhân tính này.
Trước mắt có một tầng hơi nước mơ hồ, cô chỉ có thể nghe được duy nhất một thứ, đó chính là hiện tại không biết tung tích của Tiểu Mặc, cô không để ý đến anh, cố gắng dùng cánh tay đau nhức đến sắp gãy để nâng cơ thể dậy, cho tay vào trong túi áo của anh tìm kiếm, cô muốn lấy điện thoại để gọi vào số của mình, cái gì cô cũng không quan tâm, chỉ muốn tìm con!
Bên trái không có, bên phải cũng không có.
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Thượng Quan Hạo dần dần cứng lại, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, biết rằng cô đau, nên anh không dám dùng sức. Chỉ khàn giọng nói: "Tôi biết em rất sốt ruột, tôi cũng sốt ruột giống như vậy...... Nhưng mà Tần Mộc Ngữ, nói cho tôi biết rốt cuộc là ai có khả năng vào nhà em dẫn thằng bé đi?.... Mau nói đi."
Hơi nước trong đôi mắt trong suốt càng thêm dày đặc, cô nhìn anh chằm chằm, run giọng nói: "Điện thoại đâu? Anh mau đưa đây, để tôi còn gọi điện."
Thượng Quan Hạo cười lạnh một cái, giọng nói khàn khàn: "Gọi cho ai? Lam Tử Kỳ sao?"
Anh biết quan hệ của hai người họ tốt đến đâu, bọn họ đã ở bên trong suốt quãng thời gian Tiểu Mặc lớn lên đến nay cũng đã bốn năm! Cô không ngần ngại trao thân cho Lam Tử Kỳ, cho nên cũng không chút ngại ngần giao chìa khoá nhà, sinh mệnh và sự an toàn của cô và con đều giao phó cho người đàn ông này...... có phải không?
Trong đôi mắt của Tần Mộc Ngữ hiện lên sự tuyệt vọng đến mức muốn chết.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, cô nói giọng khàn khàn: "Thượng Quan Hạo, nếu như anh vẫn còn một chút nhân tính, thì hãy để tôi ra ngoài tìm con của tôi!!...... Tôi không giải thích, bời vì tôi khinh bỉ việc giải thích với anh, khinh bỉ những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu anh, cho tới tận bây giờ tôi vẫn không thể giải thích rõ ràng, vì vậy tôi từ bỏ!!"
Một câu cuối cùng cô thét lên, nước mắt đong đầy khoé mắt.
Toàn thân cô run rẩy, nghiến răng nói: "Đem con trả lại cho tôi...... Nếu như thằng bé xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ dùng mạng của anh để bồi thường!!"
Sát khí của cô giống như ngọn lửa, cuồn cuộn ngút trời, gần như thiêu cháy anh.
Khuôn mặt tái nhợt của Thượng Quan Hạo trở nên xám xanh, cơn giận dữ của anh cũng bị kích thích, đột nhiên giữ chặt cằm cô, giọng nói trầm thấp: "Tôi cũng không muốn suy đoán như vậy, tôi cũng muốn nhanh chóng tìm thấy con....... Nhưng mà Tần Mộc Ngữ, tôi không chịu được....... Tôi không chịu được những chuyện đó, coi như tìm thấy thằng bé thì thế nào? Em ngay lập tức sẽ trở nên sạch sẽ đơn thuần sao? Ngay lập tức trở nên đáng giá để tôi yêu không chút oán hận sao!! Tôi tra tấn em.... là bởi vì em luôn tra tấn tôi! Em không biết có đúng không?"
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Mộc Ngữ nhìn anh, cánh môi nhợt nhạt nhẹ nhàng hé mở, vô tình nói: "Đừng nhắc đến hai từ đó với tôi...... Chuyện giữa chúng ta từ lâu đã không thể nói rõ ràng, nhưng anh hãy nhớ kỹ, con của tôi không có nghĩa vụ chịu đựng sự tàn nhẫn của anh!!"
Nói xong cô liền sờ soạng vào trong áo vest của anh, quả nhiên sờ thấy điện thoại của anh.
Sắc mặt của Thượng Quan Hạo tái xanh, siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm động tác của cô.
Tần Mộc Ngữ không chút do dự, run rẩy gọi vào số của mình, thanh âm "tút...tút" tàn phá lý trí của cô, cô sợ hãi, sợ hãi không thể liên lạc giống như lúc trước......
Một tiếng rất nhỏ vang lên, thanh âm ồn ào truyền đến, tiếp theo là một giọng nói non nớt: "Alo?"
Trong nhà hàng người tới người lui, Tiểu Mặc ngoan ngoãn ngồi vào ghế trước, thấy điện thoại của mẹ rung, rồi lại quay đầu nhìn Ngự Phong Trì đang xếp hàng để order đồ ăn, bàn tay nhỏ cầm điện thoại lên, hơi do dự bấm vào phím nghe điện thoại.
Trái tim của Tần Mộc Ngữ, ngay lập tức bị đánh vào thật mạnh, nỗi chua xót mãnh liệt và ấm áp càn quét trái tim.
"Tiểu Mặc...... Tiểu Mặc là con sao? Mẹ đây! Bây giờ con đang ở đâu? Vì sao lúc trước mẹ gọi điện tới con lại không nghe?" Cô xúc động đến mức luống cuống nói không lựa lời, giọng nói hỗn loạn.
Hai bày tay nhỏ của Tiểu Mặc cũng nắm chặt điện thoại, nghe rõ giọng nói của mẹ, sự tủi thân khi bị nhốt trong nhà một mình cả một đêm hoàn toàn bộc phát, nghẹn ngào nói: "Mẹ....."
"Đừng khóc...... Tiểu Mặc đừng khóc...... Là mẹ không tốt, mẹ không thể về nhà với con! Mẹ sai rồi!" Ánh sáng trong mắt Tần Mộc Ngữ càng thêm lấp lánh.
"Tiểu Mặc, vì sao con không ở nhà? Con chạy đến nơi nào?"
Tiểu Mặc cũng kìm nén tiếng khóc, giải thích: "Bởi vì chú tới tìm con, Tiểu Mặc rất đói, chú dẫn Tiểu Mặc đi ăn."
Ngón tay của Tần Mộc Ngữ run lên, sắc mặt hơi tái nhợt: "Chú nào?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net