CHƯƠNG 220: TÔI CỨ NGHĨ MÌNH ĐANG NẰM MƠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sẵn sàng để đuổi theo quyết đấu một trận với tên khốn nạn Thượng Quan Hạo, thế nhưng không ngờ rằng tới đây chỉ tìm thấy mỗi mình cô.
"Mộc Ngữ...... Mộc Tiểu Ngữ...... Em tỉnh lại đi......" Hắn run giọng nói, vỗ nhè nhẹ mặt của cô.
Thế nhưng cô giống như ngủ rất say, làm thế nào cũng không tỉnh dậy.
"Tần Mộc Ngữ...... Em mau tỉnh lại! Đừng làm anh sợ!!" Khuôn mặt tuấn tú của Ngự Phong Trì tái nhợt, phát hiện ra cô ngủ một cách mê man, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có. Những người mê ngủ chắc hẳn cũng không mê man như vậy!
Ngự Phong Trì vô cùng sợ hãi, kiểm tra hơi thở của cô một chút, cực kỳ yếu ớt.
Không......
Tại sao có thể như vậy......
Đầu óc của hắn nhanh chóng xoay chuyển, nhớ tới mùi hương gay mũi vừa ngửi thấy, hắn đột nhiên đứng dậy chạy về phía phòng bếp ở bên cạnh, ở đây mùi đó càng nồng. Cửa sổ ở đây đều bị đóng kín, những mùi này căn bản không thể bay ra được.
Ngự Phong Trì đi qua, thử xem van ga một chút, căn bản chính là bị lỏng!
Chắc chắn là có người mở ra bếp ga ra nấu chút gì đó, khí ga bên trong không còn nhiều, chính là cái mùi này đang tản trong không khí.
Hắn chợt hiểu ra!
Tất cả các quạt thông gió ở nơi này đều được bật lên, Ngự Phong Trì điên cuồng chạy trở về, chạy đến giường của cô, nhìn khuôn mặt quen thuộc đang ngạt thở, hắn cầm lấy tay của cô, vỗ nhẹ vào mặt cô, nhẹ giọng gọi: "Tỉnh lại, Tần Mộc Ngữ em mau tỉnh lại!!! Đừng ngất đi!!"
Không thể khiến cô tỉnh lại, đôi mắt của Ngự Phong Trì hoàn toàn đỏ au, cầm tay của cô lên hung hắng cắn xuống! Cơn đau nhói xuyên qua da, Tần Mộc Ngữ đang trong tình trạng hôn mê sâu khẽ phát ra một tiếng rên nhỏ, cô run rẩy, lông mi chậm rãi mở ra.
Đầu đau như muốn nứt ra.
Chỉ cần hơi động đậy một chút, ngay lập tức đau đớn như có một vật nặng đập vào đầu.
"Em đã tỉnh...... Tần Mộc Ngữ em đã tỉnh!!" Ngự Phong Trì run giọng gọi, bởi vì quá vui mừng  cả người run lên, bàn tay giữ chặt phần gáy của cô, áp đầu vào chán cô nói: "Cảm tạ trời đất.......Cảm tạ trời đất em không có việc gì! Anh sẽ đưa em ra ngoài, không nên ở chỗ này thêm nữa nó quá nguy hiểm!"
Khuôn mặt nhỏ của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, đầu óc mê man, trong màn sương cô nhìn thấy khuôn mặt ấy, cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Đã rất lâu rồi chưa gặp lại người này, vì sao bây giờ hắn lại xuất hiện chân thật và quen thuộc như vậy?
Đầu ngón tay của cô nắm chặt ga giường muốn đứng dậy, Ngự Phong Trì nâng eo cô lên, cô ngửa đầu, ánh mắt cuối cùng cũng nhìn vào mặt hắn. Cô lẳng lặng nhìn chăm chú mấy giây, tay nâng lên chạm vào khuôn mặt đó, đôi môi tái nhợt nói ra mấy chữ: ".......Ngự Phong Trì"
Ba chữ nhẹ nhàng như sương, khiến cho người đàn ông đang ôm cô đột nhiên chấn động, trong đôi mắt hẹp dài đỏ au xuất hiện một tầng hơi nước. Hắn cố gắn kìm nén sự đau lòng đến dời non lấp biển, mỉm cười, nói thật nhỏ: "Em vẫn còn nhớ anh?"
Trải qua một cơn ác mộng kinh khủng, cả người Tần Mộc Ngữ không còn chút khí lực, giống như gặp lại cố nhân trong mộng, sự chua xót và uỷ khuất trong lòng trào ra, bật cười, nhưng trong mắt dòng lệ trong suốt lại tuôn ra, cô lắc đầu, run giọng nói: "Không phải...... Tôi nghĩ đây là một giấc mơ....... Ngự Phong Trì anh từ đâu xuất hiện...... vì sao anh lại đột ngột xuất hiện trước mặt tôi..."
Ngay lập tức trái tim của Ngự Phong Trì đau đến ngạt thở, đột nhiên ấn chặt gáy của cô, ôm chặt cô trong lòng, lực đạo như muốn nghiền nát cô, giọng nói khàn khàn: "Anh nên sớm xuất hiện trước mặt em........ Tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra. Tần Mộc Ngữ, anh xin lỗi."
Ba chữ cuối cùng, hắn nói nhẹ như mây, với nỗi đau đớn trong lồng ngực không thể tan biến, bay vào trong tai cô.
"Chúng ta không nói chuyện này nữa......" Hắn kéo cô ra khỏi vòng tay của mình, đôi mắt đỏ au nhìn cô chăm chú, "Bây giờ Tiểu Mặc còn đang ở trong bệnh viện, anh sẽ em đến gặp thằng bé ngay lập tức."
Trong lòng Tần Mộc Ngữ đột nhiên chấn động.
Giống như mất đi linh hồn, đôi mắt của cô thể hiện rõ sự khó tin, nhìn hắn, trong khoảnh khắc đó thành trì mềm yếu nhất trong lòng hoàn toàn sụp đổ, đôi môi mỏng tái nhợt, run giọng nói: "Sao vậy?...... Tiểu Mặc làm sao? Mới đây tôi còn nói chuyện với thằng bé, nó vẫn ổn! Anh nói cho tôi biết biết Tiểu Mặc bị làm sao?"
Màn sương mù trong mắt cô càng thêm dày đặc, những giọt nước mắt dường như có thể rơi xuống ngay lập tức.
Ngự Phong Trì nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Đừng lo lắng, cũng không cần phải khóc...... Đầu em rất đau đúng không? Em bị ngộ độc khí ga, anh không biết nặng đến đâu, trước hết chúng ta cứ rời khỏi nơi này đã!" Đôi mắt thâm tình của hắn nhìn chăm chú khuôn mặt của cô, tiếp tục nói, "Anh biết trái tim của Tiểu Mặc không tốt...... Nhưng bác sĩ đã nói với anh là không có gì nghiêm trọng. Tần Mộc Ngữ, em hãy tin anh mọi chuyện vẫn ổn, bây giờ anh đưa em tới đó, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net