CHƯƠNG 222: MẸ KIẾP, ANH LÀ LOẠI ĐÀN ÔNG GÌ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...... Thằng bé đâu?" Thượng Quan Hạo khàn giọng hỏi.
Lam Tử Kỳ vẫn không nói lời nào, ngược lại là Lisa cau mày, "Đứa trẻ nào?"
Thượng Quan Hạo cười lạnh: "Cậu giả vờ cái gì?...... Cô ấy vừa mới nói chuyện điện thoại với thằng bé, không phải cậu dẫn nó theo sao? Bây giờ Tiểu Mặc thế nào, cậu giấu nó ở đâu? Hả?"
Môi mỏng của Lam Tử Kỳ mím chặt, càng thêm không hiểu rốt cuộc anh ta đang nói đến chuyện gì.
Lisa nhìn anh lạnh lùng mở miệng: "Thượng Quan tiên sinh anh đến gây chuyện sao? Vụ làm ăn đó chúng ta đã đàm phán thành công, lần này Tín Viễn có lỗ vốn anh cũng không nên phá huỷ hợp đồng, ai bảo anh vui vẻ khi dùng một khoản tiền lớn như vậy để mua sự ra đi của Tần Mộc Ngữ? Về phần thằng bè, tôi nghĩ Edwiin cũng không biết, cả ngày nay anh ấy chỉ ở công ty, tôi luôn ở cùng anh ấy...."
"Cậu ta không thể tự mở miệng nói chuyện à? Cần cô đến nói thay cậu ta?" Thượng Quan Hạo lạnh lẽo nhìn về phía Lisa. Lisa lập tức nghẹn lời, mặt đỏ bừng lên.
Khuôn mặt tuấn tú của Lam Tử Kỳ căng cứng nhìn anh mấy giây, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi cũng không hiểu đến cùng là anh đang nói cái gì. Cô ấy đi rồi...... Anh vui vẻ chứ?"
Sắc mặt Thượng Quan Hạo càng thêm căng thẳng, hai người giằng co, giống như không thể giải quyết được hiểu lầm.
Đôi mắt đỏ ngầu lạnh lẽo, thân ảnh cao lớn của anh đi qua, hai tay chống trên bàn làm việc, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, nói bằng giọng nói lãnh lẽo khiếp người: "Lam Tử Kỳ tôi hỏi lại một lần nữa, Tiểu Mặc ở đâu?"
Giọng nói của Lam Tử Kỳ cũng lạnh lẽo: "Rốt cuộc anh đang nói cái quái gì vậy?"
Xương ngón tay căng cứng, giống như ngay sau đó sẽ siết chặt nắm đấm mạnh mẽ vung lên, đánh cho đến khi người đàn ông này hiểu rõ bản thân mình đang nói cái gì thì mới dừng lại! Giống như điện quang hoả thạch (miêu tả sự việc biến mất nhanh chóng như tia chớp), Thượng Quan Hạo bị chính suy nghĩ trong đầu mình làm cho hoảng sợ, đôi mắt sâu như biển của anh cuồn cuộn sóng lớn, gần như chắc chắn, người chú mà Tiểu Mặc nói tới trong điện thoại, không phải là Lam Tử Kỳ !
—— Vậy thì sẽ là ai?
Toàn bộ thành phố Z, một người đàn ông có thể khiến Tiểu Mặc tin tưởng vô điều kiện, còn có thể là ai?
Thượng Quan Hạo nắm chặt hai tay, sắc mặt căng thẳng, anh không thể trì hoãn thêm một giây nào nữa, ngay lập tức quay đi ra ngoài.
Nhưng khi bàn tay kéo cửa ra anh liền dừng lại, cười lạnh quay đầu, nhìn Lam Tử Kỳ nói giọng khàn khàn: "Đây chính là thái độ của cậu với cô ấy?..... Lam Từ Kỳ, cô ấy biến mất một ngày một đêm cậu cũng không hề hay biết, cậu đối xử như vậy với người phụ nữ của mình?"
Sắc mặt Lam Tử Kỳ nhanh chóng thay đổi, lời nói của Thượng Quan Hạo giống như một gáo nước lạnh hắt lên người hắn.
"Cô ấy biến mất hơn một ngày một đêm?" Hắn cũng đứng lên, sắc mặt lạnh lẽo đáng sợ, "Vì sao cô ấy có thể mất tích? Không phải cô ấy muốn rời đi sao? Vé máy bay cô ấy cũng đã đặt xong! Làm sao cố ấy có thể không rời đi!"
Hai người đàn ông đang giằng co đều hoá đá tại chỗ, không thể hiểu thấu đối phương.
Giống như trải qua một thế kỷ Thượng Quan Hạo mới có phản ứng, đôi mắt đỏ như máu, hơi thở trầm thấp, nghiến răng nói ra mấy chữ: "Cậu nói cô ấy muốn rời đi, khi nào?"
Lisa nhíu mày, không quen nhìn một người đàn ông vì một người phụ nữ mà xoắn xuýt lên xoắn xuýt xuống, mở miệng nói: "Chính cô ta đã nói, hôm nay sẽ lên máy bay ra nước ngoài, nhưng không nói cho chúng tôi biết chuyến bay, nhưng cô ta đã quyết định rời đi, sẽ không bao giờ quay lại Trung Quốc!"
"À......" Lisa đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bà , "Anh vừa nhắc tới trẻ con? Nhưng cả ngày hôm nay Edwiin đều ở trong công ty không hề gặp đứa trẻ nào, ngược lại tôi đã gặp một người đàn ông rất đẹp trai tới công ty tìm Anglia, nhưng cô ta không còn làm ở đây, nên tôi đành phải nói địa chỉ nhà của cô ta cho người đàn ông đó..... Sao vậy, có vấn đề gì sao?"
Giống như sấm sét, tiếng nổ vang lên trong đầu Thượng Quan Hạo.
Nếu như không phải đang bám lấy cửa, anh gần như bị những tin tức này làm cho chấn động hoàn toàn hỗn loạn.
—— Cô ấy muốn đi?
—— Cô ấy muốn rời khỏi Trung Quốc?
Nếu như không phải đêm hôm qua gặp được cô, dùng sức mạnh giam cô lại, cô sẽ ngay lập tức mang theo con rời khỏi Trung Quốc, không một ai biết cô đi đâu, có đúng không?
Một luồng khí lạnh bắt đầu lan tràn từ lòng bàn chân, ngay lập tức bao trùm toàn bộ cơ thể, khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo trắng bệnh như tờ giấy, nghĩ đến thứ mà mình suýt nữa bỏ lỡ, nghĩ thôi anh đã thấy sợ....... Chỉ trong vài giây thôi, anh sẽ vĩnh viễn mất cô.
Về người đàn ông rất đẹp trai kia, trong lúc nhất thời anh không thể nghĩ ra là ai.
Chỉ thấy tai ù đi, ngay lúc này anh chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra thằng bé đưa đến bên cạnh cô! Trong khoảnh khắc anh định đạp cửa đi ra ngoài, Lam Tử Kỳ khàn giọng gầm nhẹ một tiếng: "Đứng lại!"
Bầu không khí trong phòng làm việc căng thẳng, đầy nguy hiểm.
Lam Tử Kỳ tiến đến đằng sau lưng anh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bóng lưng anh, giọng khàn khàn nói: "Anh cũng nên giải thích với tôi rõ ràng một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô ấy lại biến mất một ngày một đêm? Thượng Quan Hạo..... Đừng để tôi phát hiện ra là anh khốn nạn với cô ấy....... Dùng thủ đoạn trong làm ăn để ép buộc cô ấy nghe lời anh, mẹ kiếp rốt cuộc anh còn là đàn ông không?"
Một câu cuối cùng, hắn nói một cách lạnh lùng mà dứt khoát.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo lạnh như băng, đôi môi mỏng tái nhợt nhếch lên, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Lam Tử Kỳ chằm chằm, giọng trầm thấp: "Vậy còn cậu?....... Bởi vì đã cứu cô ấy, cho nên để cô ấy dùng thân thể báo đáp cậu..... Lam Tử Kỳ, cậu tài giỏi đến mức nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net