CHƯƠNG 223: TỰ ANH GỌI XE CẤP CỨU ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt Lam Tử Kỳ lập tức tối sầm lại.
Thượng Quan Hạo cười lạnh, giọng lạnh lùng khẽ vang lên, "Cho nên đừng có ở đây tranh cãi với tôi..... Tôi thừa nhận là tôi nợ cô ấy, nhưng đó cũng chỉ là chuyện giữa tôi và cô ấy, hiểu không?"
Anh vừa định đi ra ngoài, cổ áo bị nắm chặt, ngay sau đó một cú đấm mạnh đấm vào mặt anh!
"Bốp!" Một tiếng thật lớn, rất dữ dội, Lisa bị doạ sợ hét lên một tiếng.
Đau đớn, xương cốt như vỡ vụn, từ khoé miệng lan tràn ra......
Tay chống vào tường, Thượng Quan Hạo cảm nhận được máu đang chảy ra ở môi và lưỡi, đôi mắt lạnh lẽo tới cực điểm.
Ánh mắt của Lam Tử Kỳ tàn bạo, cú đấm vừa rồi không chút lưu tình!
Lam Tử Kỳ cúi đầu thở hổn hển, đè nén sự tức giận, giọng nói khàn khàn: "Anh sỉ nhục tôi cũng không vấn đề gì, nhưng đừng đem những chuyện ghê tởm như vậy gắn lên người cô ấy——— Suốt bốn năm, chỉ cần cô ấy đi theo tôi, cho dù cô ấy chỉ nói đúng một câu không muốn tôi cũng sẽ không ép buộc cô ấy! Nếu như cô ấy yêu tôi, chịu giao bản thân cô ấy cho tôi, anh nghĩ rằng tôi sẽ để anh có cơ hội để lợi dụng sao?!...... Đừng nói một Dringlewapen, cho dù là mười cái, tôi có thể vì cô ấy mà huỷ diệt tất cả!"
Giọng nói lạnh lùng đó, quấn lấy trái tim, cảm thấy đau đớn âm ỷ!
Thân ảnh cao lớn của Thượng Quan Hạo đứng lên, nghe những lời nói nhảm của hắn, không hề có ý định tin những lời đó, lạnh lùng nhìn tới, anh cũng không có ý định từ bỏ, chỉ muốn đánh cho tới khi Lam Tử Kỳ nói thật mới thôi!
Lisa ở bên cạnh nhìn hai người đàn ông đang giương cung bạt kiếm (trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu), hoảng sợ không nhẹ, đột nhiên chạy lên phía trước bảo vệ Lam Tử Kỳ, hét lớn về phía Thượng Quan Hạo: "Đủ rồi! Đừng đáng nhau nữa, tôi nói cho anh biết anh ấy không nói dối!! Anh không cần phải đánh nữa!!"
Lớp trang điểm trên mặt cô có chút loè loẹt, cười lạnh, mười phần trào phúng, nhìn chằm chằm thượng quan hạo nói: "Tôi không biết rốt cuộc giữa hai người có ân oán gì, nhưng tôi nói cho anh biết, chính miệng tôi đã hỏi Anglia, cô ấy và Edwiin căn bản không phát sinh quan hệ!!..... Anh không biết rằng cô ta căn bản không yêu Lam Tử Kỳ sao? Tôi vẫn luôn tôn trọng cô ta, không muốn bình phẩm gì cô ta, nhưng tôi biết Trung Quốc các người có một chữ, gọi là "tiện" (ti tiện, hèn hạ), được dùng để miêu tả loại phụ nữ này!!—— Nhận từ người khác ân huệ lớn như vậy nhưng luôn thờ ơ, khiến đàn ông sẵn sàng vì cô ta mà trả giá, mình thì lại gả vờ là thanh thuần ngọc nữ không cho đàn ông chạm vào!! She is totally a bitch!!"
Lisa tức giận đến mức cả người run rẩy, cũng không thể nghĩ ra thêm cái gì để hung tợn chửi cô.
Khí thế bức người của Thượng Quan Hạo hung hăng chấn động, đôi mắt anh đỏ như máu, giống như biển sâu gào thét cuồn cuộn sóng lớn, thân thể to lớn run lên nhè nhẹ, khàn giọng nói: "Cô lừa tôi...."

Anh không tin, tất cả đều do cô gái Tần Mộc Ngữ bịa đặt không căn cứ!
Cô nói chân thật đến vậy, cười trào phúng đến như vậy, đầu óc anh nóng lên dường như đã tin tất cả những lời đó!! Cô nói "Anh ấy còn dịu dàng hơn anh, thương tôi hơn anh", cô nói "Tôi gặp quỷ mới có thể chọn loại đàn ông như anh", cô còn nói "Thượng Quan Hạo, trong thế giới của tôi và Tiểu Mặc, anh chưa bao giờ tồn tại...."
Từng câu, từng chữ, giống như con dao hung hăng đâm vào trái tim anh! Khiến cho anh hoàn toàn phát điên!!
Lisa vẫn cười lạnh như cũ, "Tôi không có tâm trạng để lừa anh, nhưng anh hãy nói với cô ta, nếu cô ta đã muốn rời đi thì hãy đi thật xa, đừng để cho ai tìm thấy, Edwiin sẽ dần dần quên cô ta, chắc chắn."
Lam Tử Kỳ đột nhiện kéo cánh tay của cô ta lôi tới trước mặt, giọng nói lạnh lùng: "Cô đang nói cái gì!"
Mà giờ khắc này thượng quan Hạo cũng đã hoàn toàn phát điên, thân thể cao lớn đột nhiên suy sụp hơi lảo đảo, sau đó bám vào tường, mới có thể chống đỡ cơ thể mình. Anh nhớ lại anh đã tàn sát cô bừa bãi suốt một đêm, anh bị sự đố kị thiêu đốt toàn bộ lý trí để rồi làm ra những chuyện đó, cũng không tiếp tục quan tâm tới một nam một nữ trước mặt đang cãi nhau cái gì, anh lảo đảo vịn cửa xông ra ngoài!
Tần mộc ngữ, em sao rồi......
Nói cho anh biết em sao rồi......
Vì sao em lại muốn dùng loại chuyện này để lừa gạt anh, chẳng lẽ chỉ để anh hoàn toàn hết hi vọng với em, để em có thể mang theo con đi xa khỏi nơi này, để cho dù lần này anh có hoàn toàn lật tung toàn bộ thế giới cũng không thể tìm được em nữa, có đúng không?!
Bàn tay run rẩy, gần như không cầm nổi vô lăng, anh điên cuồng lái xe ra ngoài, nhưng lại không biết phải đi đâu.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của anh ẩm ướt, nghĩ tới cô bời vì đau đớn mà suy sụp, khuôn mặt nhỏ nhắn ngất đi ngay dưới thân anh. Mà chỉ trước đó vài phút, tay của cô còn gắt gao đẩy vai anh, tê tâm liệt phế hét lớn về phía anh, "Đừng làm nhục tôi trước mặt con!" Nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống, thiêu đốt trái tim anh.
Thượng Quan Hạo cúi đầu xuống, bị cảm giác tội lỗi này đè ép đến không thở nổi, nhưng phía trước truyền đến tiếng "Bíp——", ánh đèn chói loá từ một chiếc xe tải lớn chiếu tới, anh đột ngột đảo tay lái để tránh đi!!
Lúc này mới phát hiện ra mình đi sai làn, nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh tái nhợt, đã không thể dừng lại.
Lấy điện thoại di động ra, gọi điện một lần nữa.
Anh muốn biết, có phải Tiểu Mặc vẫn còn ở phía đối diện, chờ đợi cuộc gọi của anh.
"Tút tút tút ——"
Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon trên đường loé lên, một chiếc xe màu đen đi sai làn đường mạnh mẽ lao tới, tránh chiếc xe ở phía trước, tiếng phanh và tiếng còi xe vang lên liên tiếp.
Điện thoại vang lên thật lâu, cuối cùng cũng có người nghe.
"Alo?" Một giọng nói lãnh đạm trầm thấp của đàn ông truyền đến, giống như đang yên lặng chờ đợi anh.
Thượng Quan Hạo dùng một tay điều khiển vô lăng, đôi môi mỏng tái nhợt mở ra, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Mặc đang ở trong tay anh đúng không?.... Nghe đây, mặc kệ anh là ai, hay có mục đích gì, bây giờ để Tiểu Mặc nghe máy——" Giọng nói trầm thấp của anh phát ra từ trong ngực, nhẹ như lông vũ, "Thằng bé rất sợ hãi, anh đừng làm tổn thương nó."
Giọng nam ở đầu bên kia yên lặng một lúc, lúc này mới lên tiếng: "Tôi biết thằng bé hoảng sợ. Tôi cũng biết thằng bé bị điều gì làm cho hoảng sợ."
Cảnh đột nhiên được chuyển đổi ——
Ngự Phong Trì cả người mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng đứng trong phòng khách, một nụ cười lạnh lẽo nở trên khoé miệng, nói nhỏ: "Thượng Quan Hạo, anh có thể yên tâm, hiện tại cô ấy và Tiểu Mặc đang ở chỗ của tôi, rất tốt, rất ấm áp, không cần anh quan tâm."
Môi mỏng dán chặt ống nghe, giọng nói của hắn trở nên lạnh lẽo, trầm thấp nói ra mấy chữ: "Tôi là Ngự Phong Trì. Thượng Quan Hạo, đã lâu không gặp."
"Ầm——!!" Một tiếng vang thật lớn, xuyên qua điện thoại truyền đến.
Thanh âm đó quá lớn, giống như xuyên qua sóng âm có thể làm vỡ điện thoại di động, lông mi của Ngự Phong Trì đột nhiên run lên, ánh mắt lãnh đạm, đưa điện thoại ra xa một chút, dường như có thể đoán được phía bên kia đã xảy ra chuyện gì.
Hắn ngập ngừng vài giây, bàn tay di chuyển đến nút tắt máy, ấn xuống.
"Tự anh gọi xe cấp cứu đi..... Chúc may mắn."
Giọng nói của hắn rất nhỏ, phiêu bạt trong không khí giống như tự nói, lại giống như nói với Thượng Quan Hạo.
......
10 giờ 30 phút đêm, Ngự Kinh Đông trở về với hàn khí ngập trời.
Toàn bộ đèn đều được bật sáng trưng, Ngự Kinh Đông vừa xuống xe người vệ sĩ bên cạnh ngay lập tức báo cáo công việc, kiên nhẫn nghe, chỉ là bàn tay đang vuốt ve quải trượng ngày càng dùng sức, sau khi nghe đến chuyện thiếu gia mang theo người phụ nữ kia và thằng bé cùng trở về, quải trượng dừng lại một chút, sự kiêu ngạo và lạnh lùng trong mắt càng thêm nồng đậm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net