CHƯƠNG 235: EM KHÔNG CẦN PHẢI ĐI, ĐỂ ANH ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lịch đăng truyện: 11h hằng ngày.
Tại wattpad @Dngqunhh
******************************************************************
Sau buổi tập huấn, Sandy sợ đến nỗi mất đi nửa cái mạng, nhưng vẫn rất nể phục năng lực của Anglia. Dù sao có thể khiến các lãnh đạo cấp cao tại trụ sở chính tập trung lại nghe một buổi huấn luyện các quản lý tầm trung, quả là một chuyện không dễ dàng!!
Tần Mộc Ngữ khép lại giáo án, nhẹ nhàng đi ra, cúi đầu chào một góc ba mươi độ.
Toàn bộ hội trường vỗ tay giòn giã.
Mọi người bắt đầu đứng dậy, bàn bạc, tranh luận về nội dung của tài liệu vừa rồi, dần dần bước ra khỏi phòng họp.
Ánh mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ nhìn qua những lạnh đạo cấp cao không trêu trọc được ở đằng xa, thu hồi ánh mắt, tháo tai nghe xuống, nhẹ nhàng trở về hậu trường, cũng không có chú ý tới việc phải làm sau đó.
Ngược lại, Sandy lại gấp gáp đến mức tay chân luống cuống, làn da hơi ngăm nóng bừng đỏ lên, khua khua hai tay, nói: "How can you go back here now? They're your superiors! Anglia!" (Tại sao cô có thể dời đi ngay lúc này? Họ là cấp trên của cô đấy! Anglia!"
Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng đảo mắt qua nhìn cô ta, nhẹ nhàng mở giọng hỏi: "Is the trainning over?"
Trong nháy mắt, cổ họng Sandy như bị nghẹn, không nói nên lời.
Tần Mộc Ngữ tháo máy chiếc máy chiếu mini cầm tay đặt xuống, không quay về văn phòng để nghỉ ngơi mà cầm lấy cái áo khoác, đi ra bên ngoài từ cửa phụ của giảng đường.
Ngoài trời tuyết lớn dường như vẫn chưa tan, gió vẫn lạnh đến thấu xương, cô nhanh chóng kéo cao cổ áo khoác, mu bàn tay trắng nõn đặt trên áo khoác màu đen càng làm nổi bật làn da sáng mịn màng, khiến người khác yêu mến. Cô nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh dày, lấy tay đẩy cánh cửa bước ra ngoài.
Một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay cô, mang theo sự ấm áp truyền vào, bao phủ lấy trái tim cô.
Phía trước là gió tuyết, phía sau lại có cơ thể vững chãi như bức tường. Cứ như vậy vây chặt cô ở giữa.

Tần Mộc Ngữ ngước mắt, liền thấy được người đàn ông ở phía sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dần tái nhợt.
Không thể nhớ nổi đã bao nhiêu ngày không gặp, cuộc sống ở Manchester của cô cứ nhẹ nhàng trôi qua chậm rãi, yên bình giống như thế giới trong truyện cổ tích. Thế nhưng cô không thể nhớ nổi lần cuối gặp anh là lúc nào, chỉ mơ hồ nhớ rằng anh bị thương nặng trong vụ tai nạn giao thông.
Bị thương nặng. Chẳng lẽ bây giờ đã bình phục hoàn toàn rồi sao?
"Bên ngoài rất lạnh... Em không nên mặc quá mỏng manh." Giọng nói trầm thấp của Thượng Quan Hạo chậm rãi vang lên.
Khuôn mặt thanh thoát của Tần Mộc Ngữ như méo xệch, dùng hết sức đẩy mạnh cánh cửa, một luồng gió lạnh buốt ngay lập tức thổi đến lùa vào trong cổ áo, cả người cô lạnh run lên, mà bàn tay đang phủ lên lưng cô cũng không dùng lực, mặc cho cô rời khỏi vòng tay của mình. Cánh cửa thủy tinh nặng nề mở ra rồi khép lại, Thượng Quan Hạo giữ cửa, rồi lại đẩy ra đi theo cô.
Tuyết bám trên cửa của công ty đã được lau chùi sạch sẽ.
Chiếc đèn giao thông bên cạnh đường dành cho người đi bộ vẫn báo đỏ, xe cộ đang chạy tấp nập trước mặt.
Thượng Quan Hạo chậm rãi đứng bên cạnh cô.
"Megnific Coper là công ty của anh sao?" Tần Mộc Ngữ đột nhiên lên tiếng, nhẹ giọng hỏi.
Những bông tuyết lạo xạo từ trên trời rơi xuống, lác đác, lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo nhìn sườn mặt cô chăm chú, toàn bộ thế giới chỉ còn giọng nói trong trẻo của cô, anh nói nhỏ: "Đó từng là sản nghiệp của cha anh."
Đôi mắt của Tần Mộc Ngữ nhìn về phía trước, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt như cũ, cũng không nói thêm gì nữa.
Đèn xanh.
Tần Mộc Ngữ giữ chặt túi xách trên vai, tiến về phía trước. Cô bước đi nhanh chóng làm sắc mặt Thượng Quan Hạo tái đi, gấp gáp đuổi theo bước chân của cô, cuối cùng cũng kịp bắt lấy cổ tay cô——
Tuy rằng cách một lớp áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được cổ tay cô vẫn mềm yếu cũng như quen thuộc.
Anh thấy được sự cự tuyệt của cô, đôi mắt hơi đỏ lên, nhìn gò má của cô, nói giọng khàn khàn: "Anh không chắc quay về đây để tiếp quản Megnific Coper, hiện tại nó thuộc quyền quản lý của người khác, cho nên em không cần né tránh.... Em không cần rời đi, anh sẽ đi."
Thượng Quan Hạo đã rất rõ tính cách của cô, nếu đã muốn đoạn tuyệt, cô sẽ cắt đứt sạch sẽ.
Nhớ ngày đó ở sân bay, máu của anh dính đầy sàn, anh gào thét tên cô, cô cũng chỉ liếc nhìn anh một cái liền xoay người rời đi. Lúc đó anh biết rằng, cô đã vô cùng tuyệt vọng.
Tuyệt vọng đến nỗi có thể bằng mọi giá, rời đi, né tránh, không muốn gặp lại, cũng không có sau này.
Anh lựa chọn từ bỏ tiếp quản Megnific Coper, chỉ vì muốn cô yên tâm làm việc ở đây, không cần phải muốn né tránh như hôm nay.
Thân thể nhỏ nhắn, mềm mại của Tần Mộc Ngữ đứng lại, đôi mắt trong suốt như hiện lên ý muốn cảm ơn.
"Vậy bây giờ thì sao?" Khuôn mặt thanh thoát nhỏ nhắn hơi nhăn lại, cô chăm chú nhìn anh, như là đang nói một chuyện rất bình thường: "Tôi ở đây, không đi nữa, vậy anh đi, như thế được chứ?"
Cô thật sự biết ơn sự nhân từ của anh, hoá ra sau khi người đàn ông này gặp tại nạn bị thương nặng may mắn sống sót, thì đã thay đổi tính cách.
Khuôn mặt của Thương Quan Hạo ngay lập tức tái nhợt.
"... Tiểu Mặc đâu?" Anh khàn giọng hỏi.
Đôi mắt cô bình tĩnh như nước, còn mang theo một chút mệt mỏi, mê hoặc vô cùng: "Thằng bé ở nhà, đang chờ tôi về."
"Nhà em?" Thượng Quan Hạo không nhịn được, đôi mắt đỏ ngầu,  trầm giọng phun ra hai chữ.
Tần Mộc Ngữ nhìn anh chăm chú một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu, nói lại: "Nhà của tôi."
Nói xong cô liền châm rãi gỡ cổ tay mảnh khảnh ra hỏi tay anh, mới sau vài chục giây, đầu ngón tay đã bị tuyết làm cho gần như đông lạnh, phiếm hồng, có chút đau. Cô xoa tay vào nhau, tự giúp bản thân ấm áp hơn.
Nhẹ nhàng thôi hơi vào lòng bàn tay, rồi lại nắm chặt hai tay lại. Cô không nói gì, lẳng lặng xoay người đi đến trạm xe buýt.
Trái tim Thượng Quan Hạo như bị ma quỷ nắm lấy, siết chặt lại, run rẩy phát đau.
Anh cố kìm chế bản thân, không nên đi theo, không ên ép buộc cô, không được để cô kích thích, cho cô sự tự do... Nhưng có làm thế nào cũng không khống chế nổi cơ thể.
Tuyết rơi đầy trời, anh nhấc chân, bước đến chỗ cô.
Nhưng đúng lúc này xe buýt, phanh gấp dừng lại.
Người đi đường quần áo vừa dày vừa nặng, chỉ có thể xếp hàng một người xuống một người lên. Tần Mộc Ngữ đứng ở gần cuối, không nhìn thấy, cũng không để ý người đàn ông này mang vẻ mặt tuyệt vọng đi đến phía sau cô, hàng người vẫn di chuyển, chỉ là cô cảm thấy một hơi thở quen thuộc quét qua toàn thân, hơi thở ấm áp của riêng anh phả vào tai cô, ngay sau đó khàn giọng mở miệng.
"Tần Mộc Ngữ, anh xin lỗi..."
"... Vì tất cả những chuyện trước đây."
Giọng nói buồn bã như chất chứa ngàn năm, theo nơi cổ xưa nhất truyền đến, quanh quẩn ong ong trong thế giới của cô.
Những ngón tay thon dài của cô trong áo gió màu đen tái nhợt; run rẩy.
Trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng chuông.
Cô không chút chần chừ, cầm chặt tiền lẻ trong tay, mở cửa xe đi lên, nhưng trong xe đã không còn chỗ cho cô, đôi mắt trong suốt của cô nhìn về phía đuôi xe, lách qua một bên tìm chỗ đứng, nắm chặt tay cầm, lúc này mới nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Người đàn ông đó đẹp đẽ như pho tượng, hấp dẫn biết bao ánh nhìn của mọi người trên bến xe.
Tần Mộc Ngữ chỉ thấy nửa bên mặt đang cúi xuống của anh, hơi gầy, đường nét rõ ràng càng thêm nổi bật giữa nét đẹp của người phương Tây, cô lẳng lặng dời ánh mắt, điều nên suy nghĩ là buổi tối sẽ nấu món gì, Tiểu Mặc vẫn thích đồ ăn Trung Quốc, mà ở thành phố này đều mang đậm chất phương Tây, chỉ có cô còn mang hơi thở phương Đông.
Mặc dù thời gian Tần Mộc Ngữ ở Trung Quốc không nhiều thế nhưng cô cũng thích hương vị quê nhà.
Mà người đàn ông đứng ngoài tuyết kia, nhìn xe khởi động rồi chuyển bánh, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Anh thậm chí chỉ dám tới gần.
Mà không dám cưỡng ép cô ở lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net