CHƯƠNG 244: DÂY DƯA TRONG XE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cánh cửa bên ngoài văn phòng mở ra cũng không làm lay động tâm trí Tần Mộc Ngữ.
Mọi người sắp sửa rời đi, Thượng Quan Hạo đảo mắt nhìn cô gái ở bên cửa sổ, tao nhã bước qua, chậm rãi đứng phía sau cô. Khi nhìn thấy tấm hình trong điện thoại của cô, vẫn ung dung thản nhiên.
"Còn không đi sao? Em tính vẫn ngốc nghếch ở lại trong này à?" Anh nhẹ nhàng nói một câu.
Tần Mộc Ngữ chợt giật mình.
Ánh mắt cô trong suốt ngước lên, lúc này mới thấy anh, vội vàng cất điện thoại di động đi.
"Xin lỗi, tôi chỉ nhìn một chút, không để ý mọi người đi ra", cô cúi người thu dọn đồ đạc của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, mang theo chút áy náy, "Tôi đi ngay đây."
Ánh mắt Thượng Quan Hạo nhìn về nơi cô vừa mới đứng bên cửa sổ chăm chú ngắm nhìn, thản nhiên nói: "Nơi này cách nhà quá xa phải không?..... Cho nên sau này nếu có cơ hội, hãy trở về đó. Ở đó có rất nhiều thứ mà nơi này không thể thay thế được, đúng không?"
Sắc mặt Tần Mộc Ngữ mang chút xấu hổ, suy nghĩ trong lòng đều bị anh nhìn thấu, nhưng cô không muốn thừa nhận, nhẹ giọng nói: "Là như vậy sao? Vậy sao anh lại về Manchester? Không phải anh ở Trung Quốc cũng tốt sao?"
Lông mi Thượng Quan Hạo cụp xuống, khuôn mặt sắc lạnh thản nhiên, mị hoặc nhìn cảnh vật, chậm rãi nói giọng khàn khàn: "Anh không có cách nào khác... Anh muốn trả món nợ ở nơi này. Em đi đến đâu thì anh sẽ ở nơi đó. Không liên quan đến Manchester."
Nói xong, anh xoay người lại, gương mặt tao nhã lộ ra sự bi thương dày đặc, đi ra bên ngoài.
Tần Mộc Ngữ kinh ngạc đứng yên tại chỗ một lúc mới trở lại bình thường, hờ hững đi theo anh.
Trong xe mọi người đã lấp đầy vị trí, cô chỉ có thể ngồi cùng anh ở hàng ghế sau cùng, cách nhau một chút.
"Buổi tối em có hẹn không?" Anh thản nhiên hỏi.
Trong tình cảnh này hai người ở phía trên đều là người Anh, nói ra một câu tiếng Trung thuần hậu và êm tai, chỉ có thể là nói cho cô gái Trung Quốc xinh đẹp ở bên cạnh nghe, hai người phía trước liếc nhau, căn bản nghe không hiểu.

Thân thể Tần Mộc Ngữ nhỏ bé và yếu ớt, nhẹ nhàng ôm lấy chính mình, mệt mỏi nói: "Không liên quan tới anh."
"Ở đây ban đêm cảnh rất đẹp, em không muốn xem thử sao?" Anh vẫn thản nhiên như trước, nói lời mời đơn giản nhất.
"Tôi không thấy có lý do gì để đi ngắm cảnh đêm ở Luân Đôn cùng với anh..." Cô thành thật trả lời, ánh mắt trong suốt nhìn bên ngoài cửa sổ, "Cùng với người yêu, người thân, hay là bạn bè thì đều có thể không chút kiêng nể mà mở rộng trái tim, khám phá mọi chuyện thú vị. Nhưng với anh, cho tới bây giờ tôi cũng không biết tính vào loại nào."
Ngón tay thon dài của Thượng Quan Hạo đặt lên môi, nhắm nghiền đôi mắt, mỗi lần hít thở đều đau nhức không thông.
Khuôn mặt tuấn tú hơi tái nhợt, khóe môi cong lên cười hiện lên chút bi thương, trong đôi mắt cũng dâng lên một tầng hơi nước mờ nhạt, anh khàn giọng nói: "Anh ước rằng trước đây mình chưa làm bất cứ chuyện gì, không nghi ngờ, cũng không có hiểu lầm... không có làm ra nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, những vết thương trên người em cũng không cần từng thời từng khắc đều đau, khiến em luôn muốn tránh xa anh ngàn dặm... Tần Mộc Ngữ, em biết không, lúc mà con người ta ân hận đến tận cùng, thì trái tim cũng đau đớn vô cùng..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ nóng bừng lên, là đau lòng, là xấu hổ và giận dữ, cũng là tràn ngập sự trào phúng.
"Anh không thể câm miệng sao?" Đôi mắt ánh lên sự đau xót, mở miệng nói, "Vì bọn họ nghe không hiểu tiếng Trung nên anh mới nói với tôi những lời này đúng không? Giữ lại sự đau lòng của anh mà đi nói với người phụ nữ khác... Tôi không cần."
Bốn chữ cuối cùng, cô phải nghiến răng mà nói.
Thượng Quan Hạo từ đầu tới cuối gây biết bao tổn thương cho cô chỉ vì yêu Tần Cẩn Lan đến chết đi sống lại.
Vậy mà bây giờ, cô có nghĩa vụ gì mà phải ngồi đây nghe anh nói anh có bao nhiêu hối hận?!
"... Vậy sao?" Thượng Quan Hạo mờ mịt nói, trong đôi mắt dày đặc sự đau nhức, "Vậy em muốn cái gì? Nói cho anh biết... ."
"Cái gì tôi cũng không cần!" Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, Tần Mộc Ngữ tức giận bịt kín lỗ tai, toàn thân có chút run run.
Hai người ngồi phía trước vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, tò mò nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu.
"Anh đã nói sẽ không muốn ép buộc em. Bất luận em muốn thế nào, cứ nói cho anh biết, anh sẽ làm tất cả vì em..." Thượng Quan Hạo siết chặt nắm tay, bởi vì dùng sức mà các đầu khớp ngón tay đều trắng bệch, gân xanh nổi lên, chất chứa sự đau lòng to lớn, "Nhưng ngay cả trả thù em cũng không muốn sao? Không phải trước đây từng rất muốn đâm anh một nhát sao? Anh đồng ý cho em làm như thế, được không...?"
"Anh điên rồi... Anh thực sự điên rồi..." Tần Mộc Ngữ không ngờ anh lại nói những lời này, lông mi ướt át, bàn tay nhỏ bé đập lên cửa xe, "Tôi không chịu nổi, dừng xe!"
Sắc mặt Thượng Quan hạo hoàn toàn cứng ngắc.
"What?" Người nhân viên phía trước nghe không hiểu, dùng tiếng Anh hỏi lại.
Thượng Quan Hạo bắt lấy tay Tần Mộc Ngữ, cô liên tục giãy dụa, anh đột nhiên kéo cô lại, cúi người kéo tay cô đang đặt trên chốt cửa xuống, đề phòng cô nhất thời kích động khi xe dừng sẽ nhảy xuống.
"Nothing." Anh trầm mặc nói với người phía trước.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trong suốt của cô đỏ hồng, không cho anh nắm được cơ hội.
Gương mặt tuấn dật của Thượng Quan Hạo tái nhợt, ngữ khí cùng tôn nghiêm đều hoàn toàn hạ thấp, giọng nói khàn khàn: "Anh không nói nữa... Tần Mộc Ngữ, anh có thể câm miệng, không cần em lấy sự an toàn của mình ra đùa giỡn, anh sẽ im lặng... Như vậy là được đúng không?"
Tần Mộc Ngữ như vừa trải qua một hồi đấu tranh, mệt mỏi hạ lông mi, giãy ra khỏi lòng bàn tay anh. Mọi việc cứ như thế, nhưng không thoát khỏi ánh mắt của anh.
Ánh mắt đó, vô cùng nóng rực, vô cùng chăm chú, như là muốn khoét sâu vào lồng ngực cô, nhìn xem rốt cục là có gì trong đó. Mặt cô hơi nóng lên, xấu hổ mà lạnh như băng, so với việc nghe những lời anh vừa nói lại càng dày vò hơn.
Cũng may, rốt cuộc xe cũng phanh lại, rồi dừng hẳn.
Tần Mộc Ngữ không nghĩ mình lại mắc kẹt trong hoàn cảnh như vậy, liền mở cửa xe, lập tức đi xuống.
Nhưng là không thể phủ nhận, bước chân của cô có chút yếu ớt, đầu óc choáng váng, cho tới bây giờ cô cũng không ngờ Thượng Quan Hạo lại có thể bày ra bộ dạng này. Có lúc hung ác vô tình, lúc lãnh đạm tàn nhẫn, chèn ép sinh mệnh, bóp chặt cổ họng cô, áp bức cô đến tuyệt vọng cùng của sự nhục nhã... Cô đã từng gặt qua, thế nhưng một Thượng Quan Hạo nhẫn nhịn đến mất khống chế như thế này, cô từng nhìn thấy một lần, và mỗi lần nhìn thấy thì trong lòng đều khiếp sợ.
Mọi người trong xe cũng đều đi xuống, trên xe chỉ còn lại tài xế. Ánh mắt Thượng Quan Hạo có chút mệt mỏi, vừa bước xuống xe lại nhạy cảm phát hiện ra có chút gì đó không thích hợp...
Anh bám vào cửa xe, đôi mắt sắc bén lãnh đạm nhìn về khách sạn ở phía đối diện...
Một người đàn ông trong tay cầm một cái điều khiển từ xa rất đáng ngờ, nở nụ cười lạnh, ấn xuống cái nút màu đỏ.
Khuôn mặt Thượng Quan Hạo lập tức trắng bệch, liếc nhìn Tần Mộc Ngữ ở phía trước, nhanh như chớp liền lao vọt lên!
Tần Mộc Ngữ cũng không nhận ra sự không bất thường, khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi ngẩn ngơ, đang bước trên bậc thang đột nhiên bị một cánh tay kéo mạnh về phía sau, nhất thời hai chân đứng không vững, ngay sau đó cô liền nghe được "Ầm...!" một tiếng nổ. Cánh cửa thủy tinh trước mắt nổ tung, áp lực lớn khiến những mảnh thuỷ tinh văng ra, bay tới chỗ cô!
Cô hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy có người đột nhiên kéo cô lại ôm chặt vào trong ngực, thay cô chắn những mảnh thủy tinh đang bắn tung toé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net