CHƯƠNG 245: CÓ BIẾT RẰNG EM LÀM ANH SỢ MUỐN CHẾT KHÔNG?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"A...!" mọi người xung quanh đều thét chói tai chạy tứ phía, đường phố trở nên vô cùng hỗn loạn. Các nhân viên vừa bước xuống xe của công ty cũng sợ tới mức  chui tọt vào trong xe, tài xế khởi động xe, Thượng Quan Hạo hơi thở gấp ôm chặt người trong lòng, giữ chặt gáy cô, ánh mắt sắc nhọn mang theo sát khí nhìn tên đàn ông đã ấn cái nút trên điều khiển từ xa, trong lớp sương mù mịt, người đã ông đó đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
Bàn tay của Thượng Quan Hạo giữ chặt gáy cô áp vào lồng ngực, giọng nói khàn khàn: "Em sao rồi?"
"Phanh!" một âm thanh lớn vang lên, sát bên bờ vai của anh mà xẹt qua!
Sắc mặt Thượng Quan Hạo nhất thời trắng bệch, đột nhiên thắt chặt người trong lòng. Tiếng thét chói tai của cô còn chưa hết vang, anh đã mang cô lên xe, đóng cửa xe lại.
Lái xe cũng sợ tới mức mất nửa cái mạng, nắm chặt vô lăng đạp phanh ngay lập tức phóng ra ngoài!
Tiếng quẹo xe sắc bén vang lên trên phố, chỉ thấy khách sạn phía trước hai đoàn xe đen kịt đang đuổi theo, lao như tên bắn xông ra khỏi hiện trường, lại liên tục "Bang.... Bang.... Bang" vang lên vài tiếng súng đáng sợ, tất cả đều hướng vào chiếc xe của Thượng Quan Hạo! Một viên đạn bay đến làm vỡ nát kính xe, một viên khác thì bắn vào kính ở phía sau xe, nhưng không xuyên qua được, đạn găm lên lớp kính!
Nhanh như chớp, hai chiếc xe đều điên cuồng lao đi, biến mất ở đường lớn.
.......
Chấn động lòng người.
" Oh my god, Oh my god!!!" Nữ nhân viên ngồi trước suýt nữa khóc thành tiếng.
"We were attacked! Please call the Police!!!" Cô gái nói năng lộn xộn, cầm điện thoại trên tay muốn báo cảnh sát.
"Đợi chút!" Thượng Quan Hạo trầm thấp quát lên, ngăn lại hành động đó.
Đôi mắt anh đỏ tươi, sợ tới mức không thể kiểm soát, không dám buông lỏng người trong lòng, tay nhẹ nhàng nâng gáy cô lên, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã bị dọa đến tái nhợt, nói giọng khàn khàn: "Em sao vậy? Tần Mộc Ngữ... Nói đi, nói cho anh biết em có bị sao không?"

Tần Mộc Ngữ thở gấp nói không nên lời, chỉ có thể lắc đầu, các ngón tay đều run rẩy.
"... Mặt của anh..." Cô nghẹn ngào phun ra vài chữ, chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh bị thủy tinh bay vào đang chảy máu.
Đôi mắt Thượng Quan Hạo hiện lên sự quang mang sau mất đi rồi lại tìm thấy, cả người đều run rẩy, đột nhiên vươn một tay ôm lấy cô vào lòng, suýt nữa làm cô không thở nổi!
Sắc mặt anh trắng bệch, thần kinh căng thẳng đến cực điểm, mắt đỏ tươi, trầm giọng mở miệng: "Em làm anh sợ muốn chết có biết không?... Vì sao phải đi nhanh như vậy? Chờ anh một chút cũng không được sao? Có biết thiếu chút nữa là em đã bị nổ tung ra từng ảnh rồi không?!!"
Câu nói cuối cùng, anh gần như là gào lên.
Nhưng sau khi hét lớn lên, chỉ còn lại sự đau đớn rõ nét!
Thượng Quan Hạo thở nặng nề, cúi đầu hung hăng hôn cô, thân thể to lớn run nhè nhẹ, trong mắt sinh sôi một tầng hơi nước nhàn nhạt. Tần Mộc Ngữ ở trong ngực bắt đầu không thoải mái than nhẹ, hành động điên cuồng của anh mới chậm rãi dừng lại.
Sự tỉnh táo, chui vào trong đôi mắt thâm thúy của anh là một màu đỏ tươi.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Thượng Quan Hạo lấy di động trong túi quần ra, lạnh lùng ra lệnh cho người phía trước: "Tiếp tục chạy xe không được dừng lại. Đi mấy vòng rồi tìm một khách sạn nào đó."
Không cần nhìn, anh cũng biết ai là người gọi điện thoại.
"Anh với mọi người vừa bị tấn công đúng không? Tôi vừa mới biết!" Mạc Dĩ Thành vội vã hỏi, cũng thở gấp gáp, run giọng chất vấn, "Vì sao lúc chiều không mở máy? Tôi cảm thấy Rolls sẽ ra tay liền lập tức gọi điện cho anh! Tại sao anh lại tắt máy?!... Anh có xảy ra chuyện gì không? Thượng Quan Hạo, mau nói chuyện đi!"
"Chiều nay đi gặp khách hàng, di động không có mở." Ánh mắt Thượng Quan Hạo lãnh khốc, hắng giọng đạm mạc nói.
"Vậy anh có sao không?" Trong lòng Mạc Dĩ Thành vẫn căng thẳng.
"... Vẫn ổn." Anh thản nhiên nói.
Mạc Dĩ Thành tạm thời yên tâm, giọng khàn khàn: "Vậy anh hãy lái xe về phía trước, rẽ phải khi đến trung tâm thành phố, ở đó vẫn tương đối an toàn, hắn ta sẽ không làm càn đến mức sắp xếp người đợi ở đó, thằng cha này thật sự muốn chết... dám phái người đi theo anh đến Luân Đôn!"
"Hắn ta còn chưa ra tay thật sự." Thượng Quan Hạo lãnh đạm phun ra một câu.
Mạc Dĩ Thành nhíu mày.
"Nếu hắn ta thực sự muốn, thì uy lực của mấy phát súng đó sẽ không nhỏ như vậy, càng không bắn vào những nơi không nên bắn." Anh mím môi nhẹ nhàng nhấn mạnh từng chữ, sắc bén như lưỡi dao bạc, bình tĩnh phân tích sự việc, "... Chỉ trừ quả bom kia."
Còn lại, anh không muốn nói thêm gì.
Mục đích của Rolls có lẽ chỉ là muốn đánh một đòn phủ đầu Thượng Quan Hạo, cũng là để trả thù anh ngày đó đã thất hứa, nhưng Rolls đã sai ngay từ khi đặt quả bom đó.
Đôi mắt Thượng Quan Hạo trở nên đỏ tươi, thật không thể tưởng tượng được nếu anh phát hiện chậm một giây, hậu quả sẽ khó lường như thế nào.
"Theo anh mấy ngày tiếp nên làm gì? Có cần tôi ra tay để cho hắn ta mếm thử một chút mùi vị đau khổ không?" Ánh mắt Mạc Dĩ Thành lãnh khốc, nói một câu, "Thằng cha vẫn giống hệt ngày xưa, không biết tốt xấu."
"... Không cần." Thượng Quan Hạo nhắm mắt, lạnh lùng như băng, bình tĩnh nói, "... Chờ tôi trở về, sẽ tự mình hành động."
Nói xong anh liền tắt điện thoại.
"Dừng xe." Anh thản nhiên dùng tiếng Anh ra lệnh.
Hai người nhân viên ngồi phía trước đã sợ mất mật, một người khóc sướt mướt, một người vô cùng hoảng sợ.
"Mọi người xuống xe đi, trước tiên cứ ở lại trong khách sạn này, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." Thượng Quan Hạo nâng mắt nhìn lên, lại nói tiếp, "Ngay bây giờ, nhanh lên."
Hai cô nhân viên lại nhìn nhau, chỉ có thể bước xuống xe, nơm nớp lo sợ, nhìn chăm chú cái tòa nhà khách sạn năm sao trước mặt kia, không hiểu Thượng Quan Hạo đang muốn làm cái gì.
Mà Tần Mộc Ngữ bên cạnh kia, gương mặt tinh tế đã tái nhợt, cả người mềm nhũn ra.
Thượng Quan Hạo ôm chặt thắt lưng cô, trầm giọng nói bên tai cô: "Đừng sợ... Không cần sợ nữa, đến phía trước ngồi tạm đã, anh sẽ đưa em ra ngoài một chút, đừng sợ, biết chưa?"
Tần Mộc Ngữ nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói vài chữ: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, cúi đầu nói: "Anh sẽ giải thích cho em nghe."
.......
Gió lạnh thổi vào qua cửa khính xe.
Tần Mộc Ngữ ngồi trong xe, gió lạnh liên tục thổi vào. Tuy rằng lạnh phát run nhưng ít nhất cũng có thể giúp cô quên đi nỗi sợ vừa rồi.
Trong khoảnh khắc bom nổ đó, dường như có thứ gì đó trong tâm trí cô nổ tung.
Còn rất nhiều chuyện cô chưa làm xong, còn rất nhiều người để cô lo lắng, quan tâm.
Hơi nước mỏng manh thấm ướt hốc mắt, mặc kệ chuyện gì xảy ra, trước tiên cô muốn báo cho người thân là cô vẫn bình an. Lấy điện thoại ra gọi cho Ngự Phong Trì, cô đang rất muốn nghe thấy giọng của con trai, muốn nghe thấy ngay lúc này.
"..." Đã ấn gọi, vậy mà chỉ có duy nhất sự im lặng.
Tần Mộc Ngữ lúc này mới để ý, ở chỗ này hoàn toàn không có tín hiệu, nhất định không kết nối được tới đầu dây bên kia.
Cô nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, run giọng hỏi: "Anh dẫn tôi đến đây làm gì? Vì sao điện thoại không có chút tín hiệu, tôi không có gọi được!"
Thượng Quan hạo bình tĩnh lái xe, nghe được cô hỏi, nhu hòa nói: "Nơi này là vùng vịnh, là khu vực bị phá sóng, cho nên không thể gọi được điện thoại."
Anh đưa tay cầm lấy một bàn tay của cô, giảm âm lượng xuống mức thấp nhất, khàn giọng nói: "Đừng làm anh khó xử, được không?... Anh sẽ cho hai mẹ con em nói chuyện, nhưng điều quan trọng bây giờ là giữ an toàn cho em, cho nên Mộc Ngữ, em không cần phải lo lắng..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net