CHƯƠNG 247: CON NGƯỜI, AI CŨNG CÓ MẶT TI TIỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì sao.
Anh chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, dù là suốt bốn năm dài anh cũng không thể nghĩ ra, vì sao lại đối xử tàn nhẫn với cô hết lần này tới lần khác như vậy! Không phải anh không thể khoan dung, không phải anh không thể phóng túng, anh chưa từng dịu dàng với cô, hết lần này tới lần khác, cho dù anh mất khống chế, anh không thể nhẫn nhịn, nhưng sau tất cả lại quên mất một câu hỏi vì sao?!
Vì sao không chấp chận việc cô mắc sai lầm? Vì sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy?
Trong đầu Thượng Quan Hạo cuồn cuộn sóng lớn, môi mỏng mím chặt không thể nói lên lời, chỉ có thể trầm mặc.
Tần Mộc Ngữ cố gắng hết sức để ngăn nước mắt chảy ra, cười lạnh một tiếng, giãy ra khỏi lòng anh, quăng trả lại cho anh chiếc áo. Thân thể mảnh khảnh một mình đi tới bên cạnh xe.
"Anh có lái xe không, hay để tôi lái? Tôi không muốn ở đây, rốt cuộc anh có đi về hay không?"
Giọng nói của cô vẫn lạnh lùng, giống hệt mọi lần.
Nếu cẩn thận lắng nghe, không khó để nhận ra giọng nói của Tần Mộc Ngữ đang run, tất cả sự chua xót trong lòng đều không có đáp án, cô không cần anh bù đắp, càng không cần người đàn ông đã giẫm nát sự tôn nghiêm của cô ở dưới chân mang đến sự ấm áp!
Sắc mặt của Thượng Quan Hạo lạnh lùng và tối tăm, siết chặt nắm tay, như là ẩn nhẫn sự rối rắm to lớn, anh đang tự đẩy mình vào ngõ cụt, nhưng cũng không tìm ra được câu trả lời! Nếu anh mở miệng, anh khẳng định, như vậy thì cô có chấp nhận hay không? Cô có thể tin tưởng anh không?
Đầu óc Thượng Quan Hạo hoàn toàn rối loạn.
Đi đến, mở cửa xe ra, anh có chút hồn xiêu phách lạc, nói giọng khàn khàn: "... Lên xe."
.......
Cuối cùng thì cũng liện lạc được với con trai, đáy mắt Tần Mộc Ngữ lại dâng lên tầng hơi nước ấm áp.
Ở máy tính bên kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Mặc dán vào màn hình, chu môi hôn một cái, cô cười dịu dàng ngọt ngào. Mà Tiểu Mặc lại được người đàn ông phía sau ôm lấy đặt vào lòng, khuôn mặt tuấn dật, dịu dàng xuất hiện trước mặt cô.
"Em sao vậy? Vừa khóc sao?" Ngự Phong Trì dịu dàng hỏi.
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn có tia hoảng hốt, lắc đầu: "Không có, chỉ là em nhìn thấy Tiểu Mặc nên vui quá, chưa bao giờ cách xa thằng bé lâu như vậy, cho nên nhất thời kìm lòng không được."
Ánh mắt mát lạnh của Ngự Phong Trì nhìn cô, hàng lông mi dày rủ xuống, trên mặt hiện lên tia bi thương. Hắn không muốn vạch trần lời nói dối của cô, nếu cô đã không muốn nói thì hắn cũng không ép buộc.
"Em đã nhìn thấy trường mà Tiểu Mặc chọn chưa? Em có hài lòng không?" Ngự Phong Trì thả Tiểu Mặc xuống để cậu bé chạy lên thảm chơi xếp gỗ, thản nhiên hỏi Tần Mộc Ngữ.

Cô gật gật đầu: "Vâng, em có nhìn thấy, rất được, là Tiểu Mặc chọn sao?"
Ngự Phong Trì cười cong khóe miệng, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm sáng như ngọc, nói một cách mị hoặc: "Em cho rằng thằng bé là thiên tài sao?"
Tần Mộc Ngữ lập tức đỏ mặt, nhìn không được cười rộ lên, bả vai nhỏ gầy run run hai cái.
Sau khi trải qua chuyện khinh hoàng lúc sáng, lúc cô cười trong mắt cũng dâng lên làn nước mắt ấm nóng, giống như là một đứa trẻ đói khát, muốn hấp thu hơi ấm từ anh, nhưng lại không dám để anh nhận ra bản thân cô đang rất khẩn trương.
"Em biết là anh đã giúp Tiểu Mặc chọn... Anh chính là thiên tài, như thế được chưa?" Cô cười ngọt ngào, nhưng lại làm cho người ta đau lòng.
Ngự Phong Trì nhìn chằm chằm Tần Mộc Ngữ, cúi đầu nói: "Anh ta có gây khó dễ cho em không?"
Câu hỏi này của anh làm cô có chút kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn dần tái nhợt, không hiểu được tại sao Ngự Phong Trì lại biết.
"Em..." Tần Mộc Ngữ chợt xấu hổ, không biết phải nói như thế nào.
Ánh mắt mềm mại của Ngự Phong Trì hơi dịu đi, nói giọng khàn khàn: "Đừng nóng vội... Không cần phải vội vàng giải thích, Mộc Ngữ... anh không có ý trách em."
Đôi mắt trong suốt của cô chợt sáng lên, nghe những lời này của anh, trong lòng cảm thấy yên ổn hơn rất nhiều.
"Anh cũng không suy đoán được cái gì, nhưng là do thói quen lập thời gian biểu trong ngày của em, hơn nữa lại ghi trên lịch treo tường rõ ràng như vậy, anh nghĩ em sẽ gặp khó khăn..." Ngự Phong Trì dịch người sang một bên để cô nhìn thấy lịch treo trên cửa phòng, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười, có chút tinh nghịch.
Lúc này, trái tim của cô, mới chính thức buông lỏng, an tâm hơn một chút.
Đúng là như vậy.
Đấy là thói quen của cô, đấy là nhà của cô, người đàn ông này luôn bao dung, thấu hiểu cô, vì sao cô lại muốn giấu diếm? Vì sao lại muốn nói dối?
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng hồng, hàng lông mi dài như cánh bướm hạ xuống, Tần Mộc Ngữ nhẹ giọng nói: "Ngự Phong Trì... Em mệt mỏi quá... Em không muốn dây dưa với những chuyện trong quá khứ, không muốn anh ta ảnh hưởng đến cuộc sống của em, quấy rầy người thân của em... Em không muốn biết trong lòng anh ta nghĩ cái gì... Em thực sự muốn cách xa anh ta..."
Mỗi lần nói chuyện với nhau, dù là tranh cãi kịch liệt hay nói chuyện bình thường, đều là một quá trình đau đớn.
Chuyện quá khứ, nói một lần, đau một lần, nhớ một lần, lại đau một lần.
Giọng nói Tần Mộc Ngữ mềm mại giống như làn sương, nói đến câu cuối cùng nước mắt ẩm ướt đã thấm ướt lông mi, cô ôm lấy chính mình, cúi đầu, bộ dáng đáng thương như cầu xin sự giúp đỡ.
Trong mắt Ngự Phong Trì chất chứa sự đau lòng dày đặc.
Đôi môi mỏng của hắn mím chặt, nhìn chăm chú thân ảnh xinh đẹp uỷ khuất trên màn hình, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào hình bóng cô, hắn rất muốn nói "Vậy thì chúng về nhà đi, không cần làm bất cứ cái gì.", nhưng không nói nên lời, người đàn ông kia chắc chắn không chấp nhận.
Bởi vì, mày nhìn đi, bây giờ anh ta đã khiến trái tim của cô ấy trở nên rối loạn.
Tần Mộc Ngữ cúi đầu thật lâu, một lúc sau trong lòng mới bớt đi nỗi chua xót, nhục nhã. Đôi mắt ngập nước nhìn lên, nhìn thấy ngón tay anh di chuyển trên màn hình, giật mình, nhẹ giọng hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Khuôn mặt đẹp trai của Ngự Phong Trì hơi tái đi, lại cười nhẹ nhàng như là có thể hoà tan nhưng bông tuyết.
"... Anh muốn ôm em... Ngay bây giờ..."
Giọng nói anh ấm áp truyền qua điện thoại, an ủi lòng người.
Trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Tần Mộc Ngữ rùng mình một cái, nhìn người đàn ông này chăm chú, trong một khoảnh khắc cô đã tự hỏi chính mình, vì sao, vì sao không thể cùng anh thiên trường địa cửu? Vì sao ngay từ khi bắt đầu đã ngay lập tức chắc chắn, hai người không thể ở bên nhau?
.......
"Tút....tút......tút..."
Điện thoại trong tay, đã gọi mấy lần rồi đều không kết nối được.
Rõ ràng cô đã tính đúng thời gian, xác định anh bây giờ không có làm việc, vậy mà lâu như vậy vẫn không gọi được cho anh.
Giang Dĩnh mệt mỏi đến mức hai mắt díp vào nhau, mùi vị tinh khiết của rượu vang đỏ tràn đầy trong miệng, xoa xoa huyệt thái dương, đôi mắ đỏ tươi, cô ta mở tin nhắn ra kiểm tra.
Giang Dĩnh nhớ rất rõ ngày hôm đó, cô ta năn nỉ Thượng Quan Hạo cho cô ta đi công tác cùng nhưng anh không cho phép, nhưng cô ta đã hứa rằng chỉ đi cùng anh thôi, sẽ không quấy rầy đến công việc. Lúc đấy cha mẹ cô ta cũng ở đó, cho nên Thượng Quan Hạo cũng không thể cự tuyệt.
Lúc ấy Thượng Quan Hạo thản nhiên nói: " Tôi đi trước, sẽ nhắn tin số hiệu chuyến bay vào điện thoại của cô."
Trong lòng Giang Dĩnh chan chứa niềm vui.
Nhưng hôm đó, cô ta thu dọn hành lí đuổi theo anh tới sân bay, không nhìn thấy một ai cả!
Giang Dĩnh lên máy bay rồi lại đi xuống, chỉ vì sau khi kiểm tra tất cả các hành khách, nhưng căn bản là không có Thượng Quan Hạo, bởi vì anh cung cấp thông tin giả cho cô ta, ngay cả khách sạn cùng lịch trình công việc cũng là giả!
Trái tim Giang Dĩnh nhất thời rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu xương.
Gọi điện thoại mãi không được, đầu Giang Dĩnh có hơi choáng váng, mùi rượu bay tứ phía, cô ta dứt khoát huỷ cuộc gọi, lại nhấn gọi một số điện thoại đã lâu không liên hệ, áp vào tai.
Di động vang thật lâu mới có người bắt máy, giọng nói của đối phương vẫn bình tĩnh, trầm thấp như trước, chậm rãi vang lên: "Alo?"
"Tôi muốn hỏi anh một chuyện," Giang Dĩnh đột nhiên trở nên tỉnh táo, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, ngồi thẳng, mở miệng nói, "Anh có biết tập đoàn Ngự gia không? Cháu trai của Ngự Kinh Đông, tên là Ngự Phong Trì đúng không?"
Cô ta động đậy ngón tay, dừng lại trên tấm ảnh chụp Ngự Phong Trì hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi không thấy tin tức trong nước, có phải anh ta bị mất tích không?" Giang Dĩnh lạnh lùng hỏi.
"... Ngự gia tạm thời giữ kín chuyện này, không có tin tức gì lộ ra... Cô có việc gì sao?"
"Hình như bọn họ bỏ trốn đến đây... Haizz, vị hôn phu..." Giang Dĩnh suy nghĩ kĩ mấy từ này, trong đầu vang lên những lời nói của Tần Mộc Ngữ cách nói chuyện của cô rất chắc chắn tự nhiên, hoá ra cũng chỉ là đôi uyên ương mệnh khổ, cô ta cười lạnh, sâu kín nói: "Vậy anh nói xem, nếu tôi nói với Ngự Kinh Đông tôi nhìn thấy cháu trai yêu quý của ông ta, ông ta có thể ngay lập tức tìm tới đây được không? Mà Ngự Phong Trì cũng không có ngốc như vậy, nếu yêu thích Tần Mộc Ngữ như thế thì chắc chắn sẽ nhanh chóng mang theo cô ta chạy trốn đến nơi khác thôi!... Anh thấy có phải vậy không?"
Bên kia điện thoại trầm mặc, không nói tiếng nào.
Giang Dĩnh lạnh lùng nhíu mi thúc giục: "Tại sao anh không nói gì?"
Đối phương chậm rãi mở miệng: "Có lẽ đúng vậy. Nhưng cô đã chắc chắn chưa, sẽ không chữa lợn lành thành lợn què chứ?"
Giang Dĩnh hừ lạnh một tiếng: "Tôi sẽ cẩn thận, cũng sẽ biết chừng biết mực! Tôi đã không đuổi được cô ta đi, thì tôi luôn có cách để ép cô ta phải rời đi, lần này tốt nhất nên biến mất không chút tung tích, không nên giống như lần trước, đã đến nơi này rồi còn để lại dấu vết cho tên khốn nạn Mạc Dĩ Thành tra ra rõ ràng! Tôi có chết cũng không để Hạo tìm thấy cô ta!"
Đối phương cười lạnh: "Muốn cô ta biến mất, sao cô không trực tiếp giết chết cô ta luôn đi?"
"Anh nghĩ rằng tôi không dám làm chuyện đó sao?!" Đôi mắt Giang Dĩnh màu đỏ tươi, "Tạm thời tôi không muốn trên tay dính máu, cô ta đừng có mà ép tôi quá mức, nếu không bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể làm!!"
... Nhớ tới việc Thượng Quan Hạo không muốn bị quấy rầy khi mang theo Tần Mộc Ngữ đi công tác cùng, dùng tin tức giả về chuyến bay để lừa cô ta, anh cố tình muốn cô ta biết anh có bao nhiêu chán ghét! Giang Dĩnh lập tức như bị giáng một cái tát hung hăng vào mặt! Cả người đau đến run lên!
Bên kia điện thoại im lặng, mím môi nghe, thản nhiên nói: "Thật không?... Vậy chúc cô may mắn. Giang Dĩnh."
Phát tiết xong, Giang Dĩnh lại nhẹ nhàng nhíu mi: "Lục Sâm, hiện tại anh ở đâu, đang làm cái gì?"
... Hắn bị Tín Viễn sa thải, thanh danh xuống dốc không phanh, tư cách luật sư bỗng biến thành đống giấy vụn, còn có thể sống như thế nào?
Lục Sâm cúi đầu nói chuyện, tiếng nói trầm thấp dễ nghe: "Nếu cô thật sự muốn biết tôi như thế nào thì cô sẽ biết. Mà nếu cô chỉ là tùy tiện hỏi, thì thật xin lỗi, tôi không có ý muốn trả lời câu hỏi của cô."
Giang Dĩnh hừ lạnh một cái, nói vào điện thoại: "Anh có bệnh, tôi còn lâu mới muốn biết anh đang ở đâu. Anh chỉ cần không chết, còn có thể trả lời thắc mắc của tôi là tốt rồi! Dù sao anh cũng tự nguyện, anh cũng từng nói phàm là con người thì ai cũng có mặt ti tiện, có phải vậy không?"
"Ba!" một tiếng, cúp điện thoại, tâm trạng của Giang Dĩnh cũng tốt lên một ít. Cũng không quá quan tâm xem người đàn ông kia bày ra bộ mặt lãnh đạm xanh mét phẫn nộ.
Giang Dĩnh xem xét một chút tin tức trên mạng, lấy điện thoại mở ra một bức ảnh, lạnh lùng nở nụ cười.
Trên tấm ảnh, là trước cửa của một căn hộ ấm áp, người đàn ông cao lớn bế một cậu bé trắng trẻo xinh trai, vươn tay kéo người phụ nữ vào nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net