CHƯƠNG 260: TIỂU MẶC, CHA SAI RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngự Phong Trì nhanh hơn anh một bước, nhanh chóng kéo Tiểu Mặc và Tần Mộc Ngữ ra sau lưng che chở, đôi mắt đảo qua nhìn tình trạng của Tiểu Mặc, ngay lập tức sự lạnh lẽo trên khuôn mặt xuống thấp cực độ, ánh mắt giết người liếc qua: "Tôi hỏi lại một lần nữa, đã xảy ra chuyện gì? Thượng Quan Hạo anh đã làm gì mà để thằng bé thành thế này?!"
Đầu óc Tần Mộc Ngữ lại đang trống rỗng, không để tâm tới bất cứ chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ra sức vỗ lưng Tiểu Mặc.
"Tiểu Mặc... Tiểu Mặc con sao rồi?!"
Tiểu Mặc đã hoàn toàn không còn sức lực, bởi vì quá kích động mà khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, vừa khó thở lại vừa ho khan, cho đến tận lúc khuôn mặt trắng bệch cũng đỏ bừng lên, cơ thể mềm nhũn của cậu bé được Tần Mộc Ngữ ôm vào trong lòng, đôi mắt ướt đẫm nhòe đi, dường như là không thở được, thân hình nhỏ bé cuộn tròn dường như sắp ngất.
"Tiểu Mặc... Tiểu Mặc!!" Tần Mộc Ngữ hét lên, sợ tới mức cả người sắp đổ gục xuống.
Ngự Phong Trì đỡ lấy cô, đôi mắt đỏ ngầu, thở hổn hển nói: "Nhịp tim thằng bé quá yếu... Đừng lay người thằng bé nữa, đưa đến bệnh viện, nhanh lên!"
Đôi mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo nâng lên, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vết Tiểu Mặc cào đang chảy máu, anh nhất thời nổi giận, hung hăng đẩy Ngự Phong Trì ra muốn bế lấy Tiểu Mặc, Tần Mộc Ngữ thấy hành động của anh lại đột nhiên quát lên một tiếng: "Đủ rồi!"
"Thượng Quan Hạo đủ rồi đấy... Anh đừng để Tiểu Mặc nhìn thấy anh nữa, đủ rồi! Tránh ra!" Cô sợ, vì sợ nên muốn bế con đi ngay, nếu không phải tại người đàn ông này thì mọi chuyện cũng không tồi tệ như bây giờ!
Thượng Quan Hạo như bị sét đánh, thân hình to lớn bám vào cửa, khuôn mặt tuấn tú nhìn cô chằm chằm.
Ngay lúc này Ngự Phong Trì đã ôm Tiểu Mặc để lên vai mình, lạnh giọng dặn cô: "Em lấy một ít đồ đạc rồi ra xe, anh bế Tiểu Mặc lên trước, nhanh lên một chút!"
Bóng dáng tinh tế của cô, run nhè nhẹ, trong thời gian ngắn cả người suy sụp, cô như một du hồn tìm kiếm những đồ vật cần thiết để mang đi trong nhà.
Thượng Quan Hạo nhìn thấy bóng lưng gầy yếu đang hốt hoảng của cô trong lòng anh đau đớn gần như chết đi, cô gầy như vậy, lúc ôm có thể cảm nhận rõ ràng.
Hơi thở anh nóng rực, mang theo đau nhức áy náy cùng hối hận, run giọng nói: "Tần Mộc Ngữ..."
"Anh đừng nói nữa...' Cổ tay mảnh khảnh của cô áp chặt hai tai, giọng nói nghẹn ngào mà run rẩy, "Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe! Cũng đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, nhìn thấy anh tôi sẽ nhớ đến mấy tấm hình đó! Anh buông ra tôi phải đến bệnh viện cứu con tôi, tốt nhất anh nên cầu nguyện thằng bé không có việc gì đi, nếu không tôi sẽ hận anh cả đời!"

Nói đến chữ cuối cùng, giọng nói cô như đã sắp vỡ nát.
Một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống, Tần Mộc Ngữ giãy mạnh ra khỏi vòng tay anh, cầm lấy áo khoác vắt trên ghế của Tiểu Mặc cùng túi xách của cô, ném lung tung mấy thứ vào trong, chạy đi ra ngoài.
Trong phòng trống trải, nhất thời lạnh lẽo đến hít thở cũng không thông.
Thượng Quan Hạo lảo đảo từng bước, cảm nhận thật rõ lúc cô mạnh mẽ đẩy anh ra, cả người khẽ run.
Vài giây sau, anh nghe được tiếng động cơ khởi động, rồi nghe thấy âm thanh bọn họ ngày càng cách xa anh.
Trong khoảnh khắc, đột nhiên anh trở nên tỉnh táo.
Trong mắt Thượng Quan Hạo vằn đầy tơ máu, anh rõ ràng biết nếu bản thân không đuổi theo thì cả đời này sẽ vuột mất cô. Anh sợ, rất sợ như vậy, run run nhìn ra phía ngoài cửa, gần như là điên cuồng đuổi theo.
Toàn bộ thế giới đều chỉ còn tiếng "ù ù" vang vọng.
Những tấm ảnh đó, từng tấm một, giống như là từng thước phim lặp lại trong tâm trí anh. Từng tấm ảnh, từng tội ác, từng lần anh khiến cô nhục nhã cũng như bị tổn thương... đều xuất hiện trong nháy mắt... Những tấm ảnh đó tồn tại trong đôi mắt trong suốt của một đứa trẻ ngây thơ, sẽ biến thành cái dạng gì?
Anh nắm chặt vô lăng, dùng sức lớn đến mức gần như là bóp nát vô lăng.
"Tiểu Mặc..."
"Tiểu Mặc... Là cha sai rồi..."
"Không được xảy ra chuyện gì... Con có nghe thấy mẹ con gọi không?... Tuyệt đối không được xảy ra chuyện....."
Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh cái đêm mưa to đó, cái khoảnh khắc mà anh thúc mạnh vào bụng cô, một tiếng kêu thê lương thảm thiết xé rách không gian vang lên... Trên mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh, đã làm ra rất nhiều tội ác như thế, nhưng anh còn chưa biết phải trả lại bằng cách nào!
.......
Trong bệnh viện mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Thượng Quan Hạo chen lấn đẩy qua hết người này đến người kia, quần áo mặc trên người còn dính đầy dấu chân của Tiểu Mặc, nhìn vô cùng chật vật, thế nhưng khuôn mặt đẹp trai quyến rũ vẫn làm rối loạn trái tim của nhiều cô y tá, liên tục nhìn người đàn ông này.
"Nhịp tim năm mươi?!" Bác sĩ trừng lớn đôi mắt kêu lên một tiếng, nhất thời sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, y tá từ từ chạy tới, ngay cả bút cùng hồ sơ bệnh án đều rơi xuống chân cũng không bận tậm, bác sĩ run giọng, "Các người còn chờ cái gì? Cấp cứu, mau!"
Thực hiện kích tim cho một đứa nhỏ, thoạt nhìn đã thấy kinh hãi dọa người.
Trong phòng bệnh, bác sĩ cùng y tá quây quanh một vòng, dồn mọi chú ý vào đứa bé nằm trên giường.
Tần Mộc Ngữ đứng cách xa, cả người mềm nhũn, hai mắt đẫm lệ mông lung, che miệng nhìn bọn họ tiến hành cấp cứu, trong lòng đau như bị dao cắt. Cô không còn tâm trí để ý xem xung quanh ai đang đi đi lại lại, ai đang ôm lấy bả vai mình, toàn bộ trái tim cô thắt chặt lại, không thể ngừng lại!
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên lại có thể như vậy?" Ngự Phong Trì ôm cô, mày hơi nhíu lại, trầm giọng hỏi.
"Những lời này cậu không nên hỏi cô ấy..." Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, khuôn mặt tái nhợt của Thượng Quan Hạo ảm đạm, kìm nén hơi thở dồn dập vì điên cuồng chạy đến đây, dừng bước chân, "Cậu hẳn là nên đến hỏi ông nội cậu, rốt cuộc là có thù oán sâu nặng gì với cô ấy mà có thể làm một việc tuyệt tình như thế, cho dù đây có là Manchester cũng vẫn khiến cô ấy thân bại danh liệt để không xứng với cậu..."
Ngự Phong Trì nhất thời chân động một chút.
"Anh nói vậy là có ý gì?" Ngự Phong Trì lạnh giọng hỏi
"Trên mặt đã hiện rõ ràng ý tứ," ánh mắt của Thượng Quan Hạo lạnh lùng đáng sợ, một tay lôi người trong lòng Ngự Phong Trì ra, môi mỏng lạnh lùng mím lại, thản nhiên nói, "Tôi cứ nghĩ là cậu có can đảm dẫn cô ấy rời đi, thì sẽ có năng lực bảo vệ cô ấy chu toàn, thế nhưng ngay cả bản thân mình cậu còn không lo xong, vậy thì làm sao có thể quản được chuyện người khác giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của cô ấy, không ngừng lấn tới?"
'Thượng Quan Hạo, tốt nhất anh nên nói chuyện cho rõ ràng!" Lửa giận trong lòng Ngự Phong Trì bị khơi mào, nhíu mày lạnh lùng, 'Tôi biết ông nội của tôi đã tìm đến cô ấy, tôi cũng đã giải quyết việc này. Nhưng anh đừng quên, hôm nay lúc tôi đi vào là nhìn thấy Tiểu Mặc đang đấm đá vào người anh! Anh tốt nhất nên giải thích rõ một chút, anh đã làm gì với một đứa trẻ bốn tuổi?"
"Làm gì thì tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm với thằng bé!" Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh lẽo như muốn giết người quét qua, nghiến răng nói, "Tôi nói được làm được."
Ngự Phong Trì siết chặt nắm đấm, giương cung bạt kiếm:
"Hai người đủ rồi!" Tần Mộc Ngữ không thể chịu nổi hai người họ đấu khẩu như vậy, rưng rưng hét lên, cổ tay mảnh khảnh giãy ra khỏi bàn tay Thượng Quan Hạo, tấm lưng gầy yếu thẳng tắp, run giọng nói, "Không được làm ầm ĩ trước mặt con trai tôi... Một câu cũng không cần nói, cái gì cũng không được nói cho thằng bé biết!"
"Đi hết đi... Hai người đều đi đi!" Tần Mộc Ngữ dựa vào tường, hai chân yếu đuối như mềm nhũn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net