CHƯƠNG 261: ANH GIÚP EM CHỐNG ĐỠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể của hai người đàn ông đều trở nên cứng đờ, nhìn chằm chằm cô gái đang hơi mất không chế này.
Cách đó không xa, tại chỗ có một đám bác sĩ lẫn y tá, chỉ số trên máy đo nhịp tim đã từ từ tăng trở lại, nhưng vẫn còn phải thực hiện kích tim, mắt nhìn thấy thân thể nhỏ bé tái nhợt nằm cứng ngắc trên giường, khuôn mặt đã hơi xuất hiện một tia máu.
Một giọt mồ hôi trên trán vị bác sĩ rơi xuống, làm đi làm lại vài lần, cuối cùng cũng khôi phục được một ít.
Vị bác sĩ quay đầu: "Người nhà, người nhà đâu? Đi kí tên nhập viện, tiện thể tới văn phòng của tôi. Không thể tiếp tục để cậu bé trong tình trạng như vậy, tôi phải nói chuyện với các người về vấn đề phẫu thuật."
Nghe xong lời nói của bác sĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tần Mộc Ngữ đổ mồ hôi, theo bản năng đi về phía trước, mới đi được hai bước đôi chân đột nhiên mềm nhũn, đầu óc nặng nề tối sầm lại. Một cánh tay nhanh chóng lao đến đỡ lấy thân thể cô đang từ từ ngã xuống!
Cơ thể gầy yếu được Thượng Quan Hạo ôm chặt trong lòng, trái tim căng thẳng gọi một tiếng: "Mộc Ngữ!"
Cánh môi Tần Mộc Ngữ không còn chút máu, trong đầu vẫn giữ được chút ý thức, đầu cô vô lực gục vào lòng anh. Thượng Quan Hạo nhanh chóng giữ lấy gáy cô ôm vào lòng, cảm nhận rõ ràng thân thể cô đã mềm nhũn vô lực.
"Người nhà?" Người ở phía đối diện lại lớn tiếng gọi.
"Tôi đây!" Một giọng nói trầm thấp vang lên, khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo xanh mét, lộ ra một tia tái nhợt, bình tĩnh trả lời.
"Mộc Ngữ..." Anh trầm giọng gọi tên cô, cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên tai và gáy cô, nói từng chữ rõ ràng để trấn an cô, "Không cần sợ, con trai sẽ không có việc gì... Con của chúng ta sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì..."
Tần Mộc Ngữ suy yếu không còn một chút sức lực, không còn sức để đẩy anh ra, chỉ còn chút sức mà nâng hàng lông mi lên một chút, trong mắt chảy ra nước mắt nóng bỏng, còn lại cái gì cũng không thể làm.
"Đừng cố gắng chống đỡ..." Giọng nói của Thượng Quan Hạo dịu dàng trầm thấp, giống như mê hoặc người khác, "Mệt mỏi đúng không? Em đã rất mệt rồi, dựa vào anh nghỉ ngơi chút đi, mọi chuyện đã có anh ở đây, anh sẽ giúp em gánh vác... Tiểu Ngữ..."
Tần Mộc Ngữ chỉ cảm thấy cả người mệt rã rời giống như bị sóng biển ập tới dồn dập, cô không thể yên tâm khi mọi chuyện như vậy, ngón tay mảnh khảnh run run nắm lấy áo sơ mi của anh, trên áo vest đen vẫn còn in dấu chân của Tiểu Mặc, cuối cùng không thể chống đỡ được  nữa, đôi mắt run run nhắm lại, ngất lịm đi trong lòng anh...
******
"Đát đát đát" tiếng giày cao gót vang lên, vang vọng khắp không gian dọc hành lang đi về phía bên này.
Sắc mặt Giang Dĩnh trắng bệch, bàn tay nắm chặt, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua từng phòng bệnh, liếc nhìn từng người.

Thế nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không có!
Cô ta tức giận nâng mắt lên, vô tình nhìn thấy một thân ảnh lạnh lùng đứng ngoài ban công, dáng người anh cao ngất đang đứng dựa vào tường, sườn mặt mị hoặc bức người, môi mỏng sắc bén như lưỡi dao mím chặt lại, ngón tay tao nhã nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, như là đang ẩn nhẫn một nỗi thống khổ cùng lo lắng rất lớn.
"Hạo!" Giang Dĩnh đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân hô lên một tiếng, chạy đến.
"Sao anh lại ở chỗ này? Vì sao anh còn có tâm trạng để ở đây! Anh nhìn một chút, nhìn tình hình công ty lúc này đi! Rõ ràng việc anh thay tên khốn nạn Rolls ngồi lên vị trí đó đã trở thành chuyện không thể thay đổi, thế nhưng những bức ảnh nude đó tại sao lại đột nhiên lại xuất hiện ở đây!!" Giọng nói Giang Dĩnh sắc bén, tê dại hét lên một câu, sau đó lại theo bản năng đè thấp âm thanh, cố gắng kìm chế cảm xúc rưng rưng nói, "Bây giờ trong tay Rolls đang nắm giữ thứ gây bất lợi lớn cho anh đến như vậy, anh nghĩ xem phải làm sao bây giờ?!"
"Câm miệng." Hai chữ ngắn gọn, nhưng hàn khí lan toả.
Giang Dĩnh ngẩn ra, nước mắt trong suốt dâng lên.
"Tránh xa nơi này ra một chút, đừng có quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi." Thượng Quan Hạo trầm giọng nói, trong đôi mắt vằn lên tơ máu,  giọng nói lộ ra sự uy nghiêm không thể kháng cự, lạnh lùng ra lệnh.
Cô ấy?
... Cô ấy là ai?
Trong lòng Giang Dĩnh run sợ, bước tới vài bước trên đôi giày cao gót, đột ngột đẩy cửa phòng bệnh ra! Trong phòng bệnh, cơ thể mảnh khảnh kia đang im lặng nằm trên giường, khi ngủ mà đẹp như mĩ nhân, vẻ đẹp mang theo chút đáng thương.
"Vì sao cô ta lại ở đây... Không phải cô ta đã rời đi rồi sao? Không phải là cô ta muốn rời khỏi Manchester sao?" Giang Dĩnh run giọng hỏi.
Đột nhiên một bàn tay túm lấy cánh tay Giang Dĩnh kéo mạnh ra khỏi phòng bệnh, tay còn lại chậm rãi đóng cửa lại, sợ rằng chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể làm cô tỉnh giấc, ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Hạo nhìn qua, lạnh nhạt, sắc bén, chậm rãi nói: "Cô không nghe thấy tôi vừa nói gì đúng không?"
Trong mắt Giang Dĩnh nổi lên cơn sóng dữ.
Cô ta mở miệng, chậm rãi run giọng nói: "Anh lại đi tìm Tần Mộc Ngữ phải không? Ngày hôm đó rõ ràng anh đã đồng ý yêu cầu của em, sẽ đi đón cha em xuất viện, buổi tối đến nhà em, nhưng giữa chừng lại thay đổi, làm cho cả nhà em chờ anh cả đêm cũng không có thấy!"
Trong mắt Giang Dĩnh ngập nước mắt, siết chặt nắm tay, tủi thân nói: "Ba vẫn nghĩ là anh có việc bận, gọi điện thoại cho anh không được còn bảo mọi người chờ một chút! Ông ấy vẫn là bệnh nhân đấy! Một bàn thức ăn thịnh soạn đến một chiếc đũa cũng chưa động là để chờ anh tới, vậy mà kết quả anh lại chạy đi gặp người phụ nữ này!"
Đôi mắt Thượng Quan Hạo vẫn lạnh lẽo không đổi: "Hiện tại tôi không rảnh để nói chuyện đó với cô, đừng có bám theo mà lải nhải, tôi không có tâm trạng để nghe."
Đợi đến khi xử lý xong mọi chuyện, anh sẽ tự động đến cửa nhà họ xin lỗi, chứ không phải như hiện tại ở trong bệnh viện nghe cô ta nói to nói nhỏ.
Giang Dĩnh cố kìm nén, cố chịu đựng! Nước mắt trực rơi xuống cô ta cũng cố mà nuốt ngược lại vào trong!
Đôi mắt đỏ hồng nhìn vào trong phòng bệnh, cô ta cố gắng nói chậm lại, khàn giọng hỏi: "Tần Mộc Ngữ làm sao vậy? Bị bệnh gì mà phải nằm viện? Em thấy cô ta rất tốt mà, cho dù có không tốt, thì không phải còn có vị hôn phu của cô ta sao?..."
"Giang Dĩnh——" Một giọng nói lạnh như băng vang lên chặn ngang lời nói của cô ta.
Ánh mắt tràn đầy sát khí của Thượng Quan Hạo bao phủ cô ta, môi mỏng sắc bén nhấn rõ từng chữ: "Cô muốn tự mình biến khỏi chỗ này, hay là muốn tôi quăng cô ra ngoài?"
Nước mắt trong hốc mắt Giang Dĩnh càng thêm dày đặc, cố gắng kìm nén, hít một hơi thật sau, nói: "Hạo, em đến là để thông báo với anh một tiếng, chiều nay ban giám đốc đã triệu tập Rolls cùng với mấy giám đốc thân tín với hắn ta đến để trực tiếp ngả bài, còn có cả thành viên quan trọng của gia tộc cũng đến! Nếu anh không nhanh chóng giải thích với mọi người là anh không hề có một chút quan hệ gì với người phụ nữ vô liêm sỉ này thì chắc chắn anh sẽ không có chỗ đứng ở đây!"
Giơ tay chỉ vào phòng bệnh, Giang Dĩnh run giọng nói: "Hạo, em hi vọng anh hãy nhìn thật kĩ xem, người phụ nữ này đã bao giờ giúp đỡ anh, đã bao giờ chừa cho anh một chút mặt mũi chưa! Luôn luôn ở phía sau chăm sóc cho anh, đau lòng vì anh, giúp đỡ anh là Giang Dĩnh_em, không phải cô ta! Ngoại trừ việc giúp anh sinh ra một đứa nhỏ nửa sống nửa chết, còn không thì chẳng làm được cái gì! Cô ta dựa vào cái gì mà muốn anh phải tận tâm tận lực như vậy, cô ta dựa vào cái gì?!"
"Cô câm miệng cho tôi!" Thượng Quan Hạo nổi giận quát lớn lên, vang khắp cả hành lang!
Hai cánh tay dùng lực lớn ép bả vai Giang Dĩnh vào tường! Ánh mắt Thượng Quan Hạo tản ra sự lạnh lẽo thấu xương, nhìn cô ta chằm chằm, gắt gao mà kiềm chế sự nổi giận trong lòng, giọng nói lãnh đạm: "Cô ấy dựa vào cái gì muốn tôi như vậy, cho tới bây giờ cũng không phải chuyện của cô... Đi nói với ban giám đốc, tôi sẽ đến, quan hệ của tôi với cô ấy, một chữ tôi cũng không nói dối bọn họ, sẽ nói rõ ràng cho bọn họ biết... Chỉ cần có tôi ở đây thì sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào có quyền chửi bới sỉ nhục cô ấy, cô hiểu không?"
Cánh tay anh dồn lực mạnh mẽ nắm gáy Giang Dĩnh, lực lớn như vậy khiến xương cốt cô ta đau đến run rẩy, tiến sát lại gần khuôn mặt của cô ta, Thượng Quan Hạo một lần nữa chậm rãi lên tiếng: "Còn nữa, tốt nhất cô nên vứt mấy từ 'không biết liêm sỉ' hay 'nửa sống nửa chết' gì đó ra khỏi đầu óc cô đi, đừng để tôi nghe thấy lần nữa... Nếu không tôi sẽ giúp cô vĩnh viễn cũng không nói ra được  nữa... đã hiểu tôi muốn nói gì chưa?"
Giang Dĩnh sợ tới mức trên khuôn mặt không còn chút sắc hồng nào, đầu lưỡi giống như bị dao cắt, một câu cũng không thốt ra được.
Rốt cục Thượng Quan Hạo cũng buông cô ta ra.
Cái gáy của Giang Dĩnh không cẩn thận, "Bốp!" một tiếng đập vào vách tường, đau đớn mà cắn môi, dùng tay ôm lấy, nước mắt chảy ra!
Đôi mắt Thượng Quan Hạo lãnh đạm, không có lấy một chút đau lòng.
Người phụ nữ này quá khó đối phó, nếu không phải nể mặt cha mẹ cô ta, thì căn bản anh sẽ không tha thứ cho cô ta một cách dễ dàng như vậy! Nhưng anh đã từ chối nhiều lần như vậy, đẩy cô ta ra nhiều lần như vậy, nhưng đầu óc cô ta không hề tỉnh táo, vẫn không hiểu được rằng một người đàn ông đã không thương cô ta, ngay cả một chút thương hại cũng sẽ không thể cho cô ta sao?!
Giang Dĩnh rưng rưng đứng lên từ góc tường, rời khỏi người đàn ông khiến mình bị tổn thương máu chảy đầm đìa.
Đi ra khỏi bệnh viện, Giang Dĩnh gọi điện thoại cho Lục Sâm.
Gọi mấy lần đều không được, cô ta không cam lòng, gọi lại lần nữa, rồi lại gọi thêm lần nữa!
"... Sao vậy?" Giọng nói sạch sẽ, từng trải của Lục Sâm truyền đến, mang theo một chút nghi hoặc.
Đôi mắt Giang Dĩnh đỏ hồng, hắng giọng hỏi: "Chuyện này là sao? Anh nói cho tôi biết, đang xảy ra chuyện gì! Không phải anh nói là mấy tấm ảnh đó chỉ là để uy hiếp cô ta thôi sao, sẽ không để lộ ra bên ngoài cơ mà?! Tôi muốn cô ta khổ sở, chứ không phải muốn chuyện dơ bẩn này lộ ra ngoài, khiến cho Hạo bị xấu mặt, làm cho tất cả mọi người trong Megnific Coper biết Hạo cùng với người đàn bà đó có quan hệ!"
Lục Sâm ở đối diện cười yếu ớt một chút: "Sao vậy, cô lại thấy mình thiệt thòi à?"
Người phụ nữ này, chỉ khi nào tức đến phát điên mới nghĩ đến chuyện gọi điện cho hắn.
"Anh lập tức nói cho tôi biết, có phải là anh làm không? Có phải hay không?!" Giang Dĩnh nổi giận nói.
Lục Sâm tao nhã lật tài liệu, không cảm xúc, trầm giọng nói; "Tôi vốn dĩ chỉ muốn gửi cho một mình cô ta xem, nhưng không cẩn thận bấm nhầm phím, gửi nhầm vào email của tất cả mọi người trong công ty. Ngại quá, là tôi lỡ tay."
Giang Dĩnh nghe hắn nói xong, cả người tức đến run lên.
"Anh cố ý... Lục Sâm, là anh cố ý!!!" Giang Dĩnh hét to.
Lục Sâm chậm rãi ngước mắt lên, thì thầm nói: "Là tôi cố ý. Giang Dĩnh, thật sự thì nhân cơ hội này cô nên nhìn rõ một chút, để thấy rõ ràng rốt cuộc tình cảm mà anh ta dành cho Tần Mộc Ngữ là gì, cô quá ngây thơ, nên đã bỏ lỡ quá nhiều:"
.......
Cửa sổ trong suốt sát đất, cô gái mặc quần áo trắng nằm trên giường bệnh rốt cục cũng chậm rãi tỉnh lại.
Tần Mộc Ngữ mở to đã mắt ngay lập tức nhìn thấy ánh sáng, nên thấy hơi chói mắt.
Dường như rất lâu rồi mới có thể nhìn thấy ánh nắng ấm áp như thế, bầu trời Manchester tuyết đã rơi lâu như vậy, cuối cùng đã tan.
Cô vô cùng mệt mỏi, muốn ngủ một giấc thật say, thế nhưng trong tâm trí đột nhiên hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đáng yêu, trái tim lập tức thắt chặt lại, nhanh chóng đứng dậy, kết quả đầu choáng váng, hoa mắt chóng mặt, cô đỡ lấy trán, chờ cho cảm giác mê man đó qua đi.
Một chuỗi tiếng bước chân vang lên bên tai.
'Tiểu Mặc..." Cánh môi nhợt nhạt thốt ra hai chữ trong vô thức.
Giường lún xuống thật sâu, ngước mắt lên, ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn có chút quen thuộc, hơi hốt hoảng, lúc này mới nhìn thấy rõ là ai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net