CHƯƠNG 267: THẰNG BÉ LÀM ANH SỢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn sau khi trút giận xong thì lại có chút sợ hãi, sau đó ngượng ngùng ôm chặt mẹ.
Tần Mộc Ngữ kinh ngạc, sau một lúc mới có thể phản ứng lại, trái tim đập nhanh, nhịn không được bật cười, vội vàng vỗ lưng Tiểu Mặc, dịu dàng dỗ dành: "Không sao, Tiểu Mặc, không sao cả, di động rơi hỏng rồi cũng không có việc gì hết, Tiểu Mặc đừng sợ, mẹ không buồn đâu..."
Cô hiểu con trai của mình, tuổi còn rất nhỏ nhưng lại mẫn cảm với mọi thứ.
Phía bên kia điện thoại, Thượng Quan Hạo nghe thấy rõ ràng tiếng hét lớn ngây thơ không chút kiêng nể của Tiểu Mặc, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên tái đi, anh nhanh chóng phanh xe lại, "Két..." một tiếng, bánh xe vẫn trượt trên tuyết một đoạn mới dừng lại.
Tút tút tút......
Cuộc gọi cứ như vậy mà kết thúc.
Anh cũng rõ ràng nghe được tiếng thằng bé non nớt nói to trong điện thoại một câu "Chú, không, được, gọi, điện, thoại, tới, nữa!!" Từng chữ, từng chữ như là búa tạ hung hăng nện vào tim anh.
Những ngón tay tao nhã của Thượng Quan Hạo nắm chặt lại, dựa lưng vào ghế một tay đỡ lấy trán, tay kia từ từ siết chặt vô lăng.
Anh có thể hiểu được cảm giác của Tiểu Mặc, cũng biết sẽ khó khăn đến mức nào khi đến bệnh viện vào lúc này.
Đôi mắt sâu thẳm sáng lên, nhớ lại lần đầu tiên gặp Tiểu Mặc, thân thể nhỏ nhắn dựa vào vai anh, thì thầm nói, "Chú ơi, vai chú thật rộng!". Ánh mắt trong suốt đó đầy khát vọng, cả đời anh cũng không thể quên được.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh khởi động lại xe.
Di động lại đổ chuông.

Thượng Quan Hạo nhìn lướt qua, một lần nữa đưa lên tai: "Bác Giang."
Giọng nói trầm thấp yếu ớt của Giang Ý Đức truyền đến: "Thượng Quan à... Buổi sáng, ta đã xem tin tức đó, có một số việc ta không hiểu rõ đầu đuôi nên không tiện hỏi cháu, nhưng ngày hôm đó cả nhà ngồi đợi cháu tới khuya nhưng cháu cũng không đến, không phải là cháu muốn mượn chuyện này để nói cho ta biết là Giang gia đừng có trèo cao nữa đúng?"
Giọng nói bình thản, thể hiện sự tỉnh táo uy nghiêm, lại mang theo ý ép buộc.
Lông mày Thượng Quan Hạo hơi nhíu lại: "Bác trai, cháu không có ý này."
Giang Ý Đức thở nặng nề, chặn lại lời anh nói, thở dài: "Thôi quên đi, chuyện này tạm thời không đề cập đến nữa. Cháu nói cho ta biết bây giờ Dĩnh Nhi đang ở nơi nào, đêm hôm đó con bé đi tìm cháu, sau đấy vẫn chưa thấy trở về, cả nhà ta đều không gọi được cho con bé, sợ rằng con bé nghe thấy những lời cháu nói trước ban giám đốc sẽ nghĩ quẩn..."
Lông mày Thượng Quan Hạo càng nhíu chặt hơn, suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra lần trước gặp Giang Dĩnh là lúc Tần Mộc Ngữ đang bị ngất xỉu.
"Cháu biết rồi, nếu có thời gian rảnh thì cháu sẽ thử gọi cho cô ấy, nếu gọi được cháu sẽ báo lại cho bác, còn nếu không thì cháu cũng không có cách nào khác," Thượng Quan Hạo lạnh nhạt bổ sung một câu, "Cô ấy không ở chỗ của cháu.'
Giang Ý Đức gật gật đầu, mở miệng nói: "Được, Thượng Quan à... Chuyện giữa cháu và Dĩnh Nhi cho tới bây giờ ta với bác gái cũng chưa từng nhúng tay vào. Nhưng cháu nên nhớ kĩ, đừng để Dĩnh Nhi vì chuyện này mà xảy ra chuyện gì, vài năm nay con bé luôn đi theo cháu, từ lâu nó đã hành động một cách điên rồ..."
Trong lòng Thượng Quan Hạo càng thêm lo lắng, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, cua gấp.
"Cháu biết rồi bác trai, bây giờ cháu đang lái xe, không nói chuyện được nhiều, khi nào rảnh cháu sẽ đến nhà thăm bác."
Nói xong anh chờ bên kia dập máy trước rồi mới tắt điện thoại.
Bệnh viện đã ở ngay trước mắt.
.......
"Sao lại tắt điện thoại? Anh gọi mấy lần đều không được." Chạy đến trước cửa phòng bệnh, trên tay Thượng Quan Hạo vẫn cầm điện thoại di động, đi đến trước mặt cô nói nhỏ, ánh mắt dịu dàng mang theo sự sủng nịnh như có như không.
Tần Mộc Ngữ nghe thấy giọng nói này đột nhiên giật mình, quay đầu lại mới nhìn thấy anh.
"..." Cô nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
Lông mi dài rủ xuống, xoa xoa cổ tay, nhẹ nhàng lên tiếng: "Tiểu Mặc làm vỡ điện thoại rồi, tôi đang chuẩn bị mua cái mới, mấy hôm tới anh đừng gọi nữa, không liên lạc được đâu."
Thượng Quan Hạo hơi nhíu mi.
Rơi vỡ?
Cho nên tiếng 'tút tút tút' mà anh vừa mới nghe thấy không phải là tắt máy, mà là Tiểu Mặc đạp nát điện thoại, cho nên tín hiệu mới bị cắt đứt.
Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ hơi lạnh lùng, thấy anh nhìn mình chằm chằm, trở nên hơi lúng túng: "Anh nhìn cái gì? Con trai tôi chỉ biết nhận cuộc gọi, không biết tắt đi thế nào. Lúc đấy thằng bé không muốn nghe thấy tiếng của anh nên đã ném điện thoại ra xa. Làm sao vậy?"
Ánh mắt của Thượng Quan Hạo càng thêm thâm trầm nhìn chằm chằm cô, bàn tay chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
"...!" Tần Mộc Ngữ hoảng sợ, "Thượng Quan Hạo!"
Nhưng anh không có nghe, dáng người cao lớn mạnh mẽ đi vào phòng, trên giường Tiểu Mặc đang nằm nghe Ngự Phong Trì đọc sách, thân thể nhỏ bé chui dưới chăn, cảm xúc đang rất tốt.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Thượng Quan Hạo, Tiểu Mặc lại trở nên kích động.
Thằng bé như là nhìn thấy 'hồng thủy mãnh thú', gần như là nhảy dựng lên muốn xuống giường, chạy đến để bảo vệ mẹ! Ánh mắt Thượng Quan Hạo xuất hiện tia lạnh lẽo, lại đau lòng giữ cho thằng bé không rơi xuống giường, khẽ gọi một tiếng: "Tiểu Mặc!"
Tiểu Mặc ngẩng đầu, từ từ lùi lại mấy bước, ngón tay nhỏ bé trắng nõn chỉ vào anh: "Chú không được lại đây! Chú đi qua đây là Tiểu Mặc sẽ báo cảnh sát! Gọi cảnh sát bắt chú lại, chú không thể ức hiếp mẹ được nữa! Tiểu Mặc nói được làm được, chú lui ra phía sau! Lui ra phía sau..."
Thân thể cao lớn của Thượng Quan Hạo lập tức cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự yêu thương, từ từ đứng thẳng người, lùi lại phía sau vài bước, ngước mắt lên nhìn thân hình nhỏ bé kia: "Như vậy đã được chưa?"
Tần Mộc Ngữ không ngờ anh lại thật sự lùi lại, hàng lông mày nho nhỏ nhíu lại: "Không! Chú đi ra ngoài! Mẹ nói đây là phòng bệnh của Tiểu Mặc! Ngoài mẹ và chú Ngự còn cả bác sĩ mới được vào, không cho phép người xấu bước vào!"
Đôi mắt Thượng Quan Hạo sáng lên.
Thế giới của thằng bé chỉ có chấp nhận mẹ nó, chấp nhận Ngự Phong Trì, nhưng lại không chấp nhận được anh...
Đoi mắt thâm trầm nhìn con trai, đôi môi mỏng của Thượng Quan Hạo khẽ mở, chậm rãi nói: "Nhưng chú muốn nhìn thấy Tiểu Mặc, phải làm sao bây giờ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Tiểu Mặc trong nháy mắt liền đỏ lên, đôi mắt to đen láy trừng lớn, nhất thời nghẹn lời! Trong suy nghĩ của thằng bé chưa thế định nghĩa được khái niệm "Không biết xấu hổ", ngón tay hung hăng đang chỉ vào không khí cũng không biết nên làm sao.
"..." Mắt dơm dớm nước, Tiểu Mặc ủy khuất nhìn ra cửa xin sự giúp đỡ của Tần Mộc Ngữ.
"Thượng Quan Hạo, anh không được làm con trai tôi sợ!" Tần Mộc Ngữ cũng ngay lập tức phản ứng lại, mang theo chút giận dữ nói.
Khóe miệng Thượng Quan Hạo hiện lên nụ cười nhẹ, nụ cười mang theo sự thê lương, giọng khàn khàn: "Không phải anh dọa thằng bé... Là bộ dạng này của thằng bé làm anh sợ..."
Anh cúi đầu nhìn Tiểu Mặc chăm chú, thì thầm hỏi: "Tiểu Mặc muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho chú đây?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mặc cúi xuống, suy nghĩ một cách nghiêm túc, ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo: "Vậy chú nói cho Tiểu Mặc biết trước đã. Chú rốt cuộc là ai, có phải cũng giống chú Ngự, đều là bạn của mẹ không? Nếu là như vậy, tại sao chú lại muốn ức hiếp mẹ của Tiểu Mặc..."
Cậu bé đột nhiên nhớ ra điều gì, cái đầu nhỏ ngẩng lên, khuôn mặt đỏ bừng, nghẹn ngào nói: "Trên người mẹ có vết thương! Trên lưng mẹ có vết sẹo giống hệt quái vật, cánh tay mẹ còn có vài vết sẹo đỏ nho nhỏ..." Lồng ngực nho nhỏ phồng lên rồi lại hạ xuống, tim đập nhanh, giọng nói trong trẻo mang theo lửa giận chất vấn: "Chú nói xem, có phải là chú làm hay không?!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net