CHƯƠNG 272: NẾU DĨNH NHI XẢY RA CHUYỆN, CẬU TÍNH CHỊU TRÁCH NHIỆM THẾ NÀO?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sorry mọi người nha, hôm qua mình bị não cá 😭 post hai chương trùng nhau 😁😁😁
******************************************************************

Bà Giang hoảng sợ, vội vàng cầm lấy ngón tay Giang Ý Đức đang chỉ vào Thượng Quan Hạo, giải thích: "Ông làm sao vậy! Không phải sáng nay Hạo đã nói với ông là cậu ấy có cuộc họp với ban giám đốc sao, họp xong cũng lập tức tới đây mà, ông... Ông đừng vì con gái mà mất lịch sự như vậy!"
Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo hơi động đậy, u lãnh không thể đoán được anh dang nghĩ gì.
Anh cảm nhận rõ ràng sự tức giận và phẫn nộ của Giang Ý Đức, đôi mắt sâu thẳm hơi cụp xuống, chậm rãi mở miệng: "Bác trai, chuyện xảy ra tối hôm qua cháu thật có lỗi, là do cháu lái xe không chú ý mới đâm vào cô ấy... Cho nên mọi hậu quả, cháu sẽ chịu trách nhiệm, cháu sẽ gánh vác, bác đừng quá lo lắng."
"Xin lỗi?" Sắc mặt Giang Ý Đức lạnh lùng đến xám xịt lại, "Tôi hỏi cậu, tối hôm qua rõ ràng là cậu ra ngoài đi tìm Dĩnh Nhi, cậu tìm được con bé hay không cũng không thèm báo cho chúng tôi một câu nào, đợi đến lúc cậu đâm vào con bé mới thèm báo cho chúng tôi biết! Cậu..."
"Chuyện này chờ Giang Dĩnh tỉnh lại, cô ấy sẽ giải thích cho hai bác nghe..." Thượng Quan Hạo trầm giọng ngắt lời ông Giang, đôi mắt sâu thẳm cất giấu sự ngờ vực, giọng nói trầm thấp thuần hậu, "Dù sao so với cháu, bác cũng sẽ tin tưởng lời nói của con gái bác hơn, không phải sao?"
Lửa giận của Giang Ý Đức buộc phải thu vào.
"Cậu đừng tưởng rằng tôi không biết." Giang Ý Đức điều chỉnh lại hơi thở, trầm giọng nói, "Cái cô vợ chưa cưới trong lời cậu nói cũng đang ở bệnh viện này đúng chứ? Theo tôi biết được, cô ta còn có một đứa con nhỏ? Cậu đồng ý với chúng tôi đi tìm Dĩnh Nhi, không tìm được người, mới được nửa đường đã chạy tới đây mà vui vẻ với cô ta! Thượng Quan này... Dĩnh Nhi đi theo cậu nhiều năm như vậy, người làm cha mẹ chúng tôi khuyên cũng không được. Cho dù cậu không thích nó, cũng không thể đối xử lạnh nhạt vô tình với con bé hơn cả người người dưng như vậy được....."
Từng lời nói mang theo sự đau đớn, vang vọng trong hành lang dài.
Giường bệnh được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, đôi mắt sáng như hắc diệu thạch nhuộm màu đen tối, lặng lẽ nhìn lên trên, từ tốn nói: "Bác trai đang nói đùa sao."
"Sức của mỗi người đều có giới hạn, không thể nào khiến cho cả thế giời này đầy đủ vẹn toàn được. Bác trai, nửa đêm cháu không ở cùng vợ và con trai, ngược lại lại chạy ra ngoài đi tìm người phụ nữ khác, điều này không phải rất kỳ quái sao?"
Đôi mắt Thượng Quan Hạo bức người, ngay lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt đầy đau đớn của Giang Ý Đức.
"Cậu..."
"Cô ấy chắc sẽ nhanh chóng tỉnh lại." Đôi môi mỏng của Thượng Quan Hạo chậm rãi nói, "Cháu sẽ đến thăm cô ấy."
Đây đã là giới hạn cuối cùng của anh.
"Cậu đứng lại!" Giang Ý Đức lạnh lùng quát một tiếng, nhìn bóng lưng của anh mà nói, "Lời bác sĩ vừa nói chắc hẳn cậu cũng đã nghe thấy, nhưng thật ra tôi muốn hỏi ngược lại cậu một câu, nếu như chân của Giang Dĩnh thật sự xảy ra chuyện gì không may, cậu định chịu trách nhiệm như thế nào?!!!"
Tiếng nói hùng hậu quanh quẩn trong hành lang, Giang Ý Đức tự biết câu nói này của mình sẽ phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà bao năm qua. Nhưng Giang Dĩnh là đứa con gái duy nhất của ông, ông nhất định phải nghe được một câu cam đoan và hứa hẹn của người đàn ông này!
Lông mi dày hơi giật giật, dáng người cao lớn mạnh mẽ của Thượng Quan Hạo đứng trong hành lang trông có vẻ cô đơn, nhưng cũng lạnh lẽo vô cùng, đôi môi mỏng khẽ mở, anh lên tiếng: "Nếu như có thể, cháu sẽ cố gắng để điều đó không xảy ra, nhưng nếu như không thể tránh khỏi, vậy thì cứ để cô ấy nói ra.... Nếu có thể cho vậy thì cháu sẽ đáp ứng, còn nếu không đáp ứng được, thì cháu cũng không còn cách nào khác."
Lời này của anh, đã đủ rõ ràng chưa?
"..." Giang Ý Đức lại một lần nữa nổi giận, nhờ bà Giang ở bên cạnh giúp ông xoa ngực thì hô hấp mới dễ chịu hơn một chút.
Trong phòng bện mùi màu tươi vẫn chưa tán đi.
Giang Dĩnh nằm trên giường bệnh từ từ tỉnh lại, toàn bộ phần chân tê dại, đầu đau dữ dội, tầng tầng lớp lớp băng gạc đều không che lấp được sự đau đớn, mông lung nhìn thấy bóng dáng Thượng Quan Hạo, còn tưởng mình nhìn lầm.
"Hạo..." Giang Dĩnh run giọng gọi một tiếng, ánh mắt đã dâng lên một tầng sương mù dày đặc.
Đầu ngón tay nắm chặt ga giường, khoảnh khắc này cô ta rất muốn dựa sát vào anh, nhưng với không tới, anh cũng không có ý muốn tiến lại gần. Đôi mắt đen và sáng ẩn chứa sự mị hoặc vô cùng khiếp người, làm cô ta chìm đắm. Cho nên ngay cả khi phải khiến bản thân mình chật vật đến nỗi máu chảy đầm đìa, Giang Dĩnh cũng muốn đổi lấy một cái liếc mắt của anh!
"Còn đau đúng không?" Thượng Quan Hạo chậm rãi bước qua, dịu dàng hỏi một câu.
Câu nói này khiến Giang Dĩnh mở to hai mắt, ánh mắt lộ rõ vẻ hưng phấn vui mừng, còn có sự khiếp sợ không biết phải làm sao!
Chưa bao giờ Hạo nói chuyện như thế này với cô ta!
Khuôn mặt tái nhợt lộ ra một sự tuyệt vọng, cười yếu ớt, lắc đầu: "Không đau... Thuốc tê vẫn còn tác dụng nên em không có cảm giác gì."
Ánh mắt Thượng Quan Hạo sâu thẳm như nước biển, cảm xúc như gợn sóng cuộn trào, thân hình cao lớn hơi cúi xuống, bất ngờ kéo tay Giang Dĩnh đặt vào lòng bàn tay anh, tay còn lại chống xuống bên cạnh người cô ta, nhìn cô ta chằm chằm, chậm rãi nói: "Cảm giác này có dễ chịu không? Được quan tâm, được yêu thương, đó có phải là thứ cô vẫn luôn mong muốn khao khát không?"
Ngay lập tức bàn tay Giang Dĩnh nằm trong lòng bàn tay anh toát đầy mồ hôi, cô ta đang rất lo lắng, đầy bất ngờ, theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay ấm áp lại rất to lớn của anh, run giọng nói: "Hạo..."
"Vậy cô có biết ai mới có thể có được cảm giác này không?" Thượng Quan Hạo tiếp tục hỏi.
Giang Dĩnh bỗng dưng không biết phải làm sao, vừa rồi còn chìm đắm trong sự ấm áp đột ngột xuất hiện của anh suýt nữa rơi lệ, đầu óc cô ta mịt mờ, lớp sương mù trong mắt càng dày đặc, hai tay cầm lấy tay anh, lắc đầu: "Em không biết... Loại cảm giác này chỉ có anh mới cho em được, em không muốn nhiều, chỉ mong anh quan tâm em nhiều một chút là tốt rồi..."
Những giọt nước mắt ấm áp rơi thẳng vào ngón tay của Thượng Quan Hạo, nóng rực cả một khoảng.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo vẫn sâu thẳm dịu dàng như lúc nãy, không một chút gợn sóng, chậm rãi nói: "Thật vậy sao? Cô hi vọng tôi dùng lý do gì để cho cô cảm giác đó? Tình yêu hay là sự cảm thông?"
Ngay lập tức cả người Giang Dĩnh run lên, đôi mắt trong suốt ngước lên, cô ta nhìn anh đầy sợ hãi.
"Hạo..."
"Nói," Anh lạnh nhạt ra lệnh, giọng nói dịu dàng nhưng lại lộ ra sự bức bách không thể kháng cự, "Cô muốn lý do nào?"
Giờ phút này cô ta trở nên tuyệt vọng, đôi mắt trong suốt trào ra nước mắt, nắm chặt tay Thượng Quan Hạo không buông lỏng. Giang Dĩnh thừa biết, anh không yêu mình, cô ta luôn dựa vào sự không đành lòng của anh, mới có thể dây dưa đến tận bây giờ!
"Cô không trả lời phải không? Vậy thì để tôi nói hộ cô, bất kể là lý do gì, tôi đều không cho cô được." Thượng Quan Hạo chậm rãi nói.
Bàn tay Thượng Quan Hạo dứt khoát rút ra khỏi bàn tay của cô ta, ánh mắt lạnh như băng, chống tay ở hai bên người cô ta, chậm rãi cúi đầu, lại gần chóp mũi của Giang Dĩnh: "Thông minh một chút, hãy đi tìm người nào yêu thương cô, có thể cho cô cảm giác đó, mà không phải lúc nào cũng bám lấy tôi, biết chưa?"
Cả người Giang Dĩnh run rẩy, đôi mắt đỏ hồng lên, mở miệng hét lớn: "Vì sao lại không thể? Vì sao anh không thể yêu em?! Chẳng qua là bên cạnh anh có Tần Mộc Ngữ mà thôi... Chẳng qua cô ta có con với anh, dựa vào cái gì trước nhiều người như vậy anh lại nói cô ta là vị hôn thê của anh?! Hạo... Anh đã hai lần muốn kết hôn, nhưng hai lần đó đều không phải là em! Em chờ đợi nhiều năm như vậy, tại sao ngay cả một chút quan tâm anh cũng không chịu cho em!"
Giang Dĩnh nói xong liền đau đớn đến run rẩy, thuốc tê ở các vết khâu đã hết tác dụng, đau đớn đến tê dại, sinh sôi, chui vào từng tế bào thần kinh của cô ta!
Sắc mặt Thượng Quan Hạo cũng tái nhợt, mím môi, lạnh lùng nhìn cô ta.
Thượng Quan Hạo chậm rãi gỡ tay cô ta ra, động tác giống như phim quay chậm, thì thầm nói: "Chuyện giữa tôi và cô ấy, không tới phiên cô thắc mắc đòi tôi giải thích..... Nhưng nếu như cô muốn biết, tôi có thể nói cho cô..... Lý do không liên quan tới đứa nhỏ. Tôi yêu cô ấy, từ rất lâu rồi hơn cả những gì cô trong đầu cô đang nghĩ...."
Bắt đầu từ khi cô ấy 18 tuổi. Còn bắt đầu trước cả cô gái Tần Mộc Ngữ trong sáng như mặt trời ấy.
Đã nhiều năm như vậy, mới dám thừa nhận yêu cô.
Đôi môi mỏng lạnh nhạt nhếch lên, Thượng Quan Hạo lại lên tiếng: "Hãy chờ kết quả cuối cùng đi, nếu như cô què quặt hay tàn phế, tôi sẽ không áy náy, nhất định tôi sẽ bồi thường cho cô nhưng có một điều kiện. Cô muốn cái gì cũng được, dù cô muốn tòa Kim Sơn tôi cũng không ngại mang đến cho cô, còn trong lòng tôi đã không có vị trí của cô, nếu cô muốn điều này, tôi không đáp ứng được."
Ánh mắt anh đầy nghiêm túc và lạnh nhạt, hai tay tao nhã nhét vào túi quần, giống như một thiên thần hoàn mĩ mà tĩnh lặng.
"Cô nghỉ ngơi cho tốt đi." Bỏ lại một câu nói cuối cùng, Thượng Quan Hạo xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Mặt Giang Dĩnh quay đi, nhìn về phía ngăn tủ cùng vách tường, hai tay nắm chặt ga giường cả người kịch liệt run rẩy, đôi mắt mở to mặc cho dòng nước im lặng chảy xuống. Cô ta nghe rõ, nghe rõ ràng anh đã nhắc đến chữ 'Yêu'...
Đó là chữ mà Giang Dĩnh đã chờ mong suốt nhiều năm, nhưng chưa bao giờ rơi trúng vào người cô ta.
Giang Dĩnh nhắm hai mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười tuyệt vọng mà bi thảm. Cô đột nhiên nhớ tới ngày đó, tại thành phố Z ở Trung Quốc, lúc mở căn nhà đầy khí gas ra, cô lấy áo khoác bịt mũi lại đi vào phòng nhìn thử, cô nhìn thấy Tần Mộc Ngữ đang hôn mê ở trong đó. Lúc ấy cô còn cười chế giễu nói với Tần Mộc Ngữ, 'Lần này coi như là dạy cho cô một bài học'.
Rõ ràng cô đã có cơ hội.
Rõ ràng đó là một cơ hội để cô tự tay giết chết người đàn bà đó!!
Không cần thuốc độc, không cần khí gas, chỉ cần một con dao, đâm thẳng vào tim Tần Mộc Ngữ, ngay lập tức máu tươi chảy ra, đến một chút sức lực giãy dụa cũng không có, chỉ một giây cô ta sẽ chết đi!!
Nhưng vì sao lúc ấy cô lại không ra tay... Rốt cuộc vì sao lúc ấy cô  không lại không ra tay?!
*****
Trên bầu trời u ám, những ngôi sao lấp lánh nhanh chóng kéo đến.
Ngự Phong Trì vỗ tay đánh tiếng, cả người mặc âu phục chân đi giày da đứng trước mặt hai mẹ con cô, nụ cười nhẹ vẫn còn hiện trên môi, có chút ngượng ngùng.
"Em đang suy nghĩ gì vậy? Anh đàn piano cốt để cho em thưởng thức, mọi người trong phòng đều vỗ tay, vậy mà em lại không có phản ứng gì." Ngự Phong Trì cười cười, thì thầm nói, "Bây giờ chỉ có anh đứng trước mặt em, em cũng chưa hoàn hồn sao?"
Tần Mộc Ngữ hơi sững sờ, lập tức cảm thấy ngượng ngùng, thân thể mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm con trai đứng bên cạnh, "Nào, Tiểu Mặc, chú Ngự của con vừa rồi không nghe thấy hai mẹ con mình vỗ tay, bây giờ vỗ lại một lần nữa cho chú ấy nghe!"
Khuôn mặt Tiểu Mặc trắng mịn, nhô lên khỏi chiếc khăn quàng cổ dày cộp, ra sức vỗ tay: "Chú Ngự, chú giỏi quá đi!"
Ngự Phong Trì cười yếu ớt cầm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé.
Bữa tiệc này là để gặp mặt các đối tác thương mại. Vào buổi đàm phán hợp tác cuối cùng, đối phương đã chân thành mời anh mang theo người thân tới dự. Ở Manchester rộng lớn này, Ngự Phong Trì vẫn luôn chiến đấu một mình, có thể khiến hắn có ý muốn dẫn đi cùng, người có thể chia sẻ niềm vui với hắn, chỉ có cô, chỉ có hai mẹ con cô.
"Đối tác vừa rồi là một người Nga. Em đoán xem ông ấy hỏi anh cái gì?" Ánh mắt Ngự Phong Trì có chút men say, nhẹ giọng hỏi.
"..." Đôi mắt cô trong suốt hiện lên một tia khó hiểu, "Hỏi cái gì?"
Ngự Phong Trì cười cười: "Ông ấy hỏi anh vì sao lại đặt tên cổ phiếu là Mộc Ngữ, cứ hỏi anh hai chữ tiếng Trung đó mang ý nghĩa gì."
Lúc này Tần Mộc Ngữ mới hiểu được lời anh nói, khuôn mặt thanh tú có chút đỏ lên.
"Không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, lúc đặt tên, mẹ em cũng không có nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa ngay chính bản thân em cũng chưa bao giờ hỏi mẹ về vấn đề này." Cô tùy tiện giải thích, có chút ba phải, thế nào cũng được.
Ngự Phong Trì tươi cười ôn hòa, nhẹ nhàng mở miệng: "Cũng không phức tạp như vậy, anh chỉ nói với ông ấy, đây là tên của cô gái anh yêu."
Trái tim Tần Mộc Ngữ đột nhiên đập hụt một nhịp, trong bầu không khí hài hoà, lòng tay cô hơi đổ mồ hôi.
Gương mặt nhỏ xoay đi, liếc nhìn bốn phía, nhìn thẳng vào ánh mắt của mọi người xung quang, mới phát hiện có rất nhiều người đang nhìn cô, tò mò thấp giọng bàn tán, lại càng tò mò về đứa bé trắng nõn bên cạnh.
"Các cô gái ấy sao lại nhìn em?" Tần Mộc Ngữ tò mò hỏi một câu.
Lại nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Ngự Phong Trì, cô đột nhiên hiểu ra, phút chốc càng xấu hổ thêm.
Đúng vậy, tại sao cô lại quên mất.
Về cái chuyện vị hôn thê kia, Tần Mộc Ngữ thật sự đau đầu. Người đàn ông kia vĩnh viễn không biết rằng, chỉ một câu nói đơn giản của anh cũng gây ra rất nhiều ảnh hưởng cho cô. Cô nộp đơn từ chức ở Megnific Coper cũng không được thông qua, chẳng lẽ còn muốn cô trở về nơi đó làm việc sao?
"Em cũng cứ cam chịu như vậy sao?" Ngự Phong Trì nâng ly rượu lên, "Em là vị hôn thê của anh ta?"
"Em không có!" Tần Mộc Ngữ quả quyết phủ nhận, khuôn mặt thanh thuần lộ ra sự kiên định.
Nhẹ nhàng cúi đầu, cô cảm thấy hơi tức giận, ôm chặt hai bả vai mình, "Em không biết rốt cuộc anh ta đang muốn làm cái gì, nhưng nếu anh ta cứ làm loạn như vậy, em sẽ đổi công việc khác. Dù sao bây giờ Tiểu Mặc cũng rất ghét anh ta, thằng bé không muốn nhìn thấy anh ta."
Tiểu Mặc bên cạnh đang ăn trái cây ở bên cạnh giật mình ngẳng đầu lên, trên mặt liền xuất hiện tia đề phòng.
"Mẹ, 'anh ta' có phải chính là cái chú xấu xa kia không?"
Tần Mộc Ngữ quay qua, yêu thương vuốt ve mặt Tiểu Mặc: "Không có việc gì đâu, chú ấy không ở đây, Tiểu Mặc không cần phải kích động."
Tiểu Mặc lại nắm chặt tay cô, đôi mắt đen láy trong trẻo, thành thật nói: "Mẹ không cần phải lo lắng, Tiểu Mặc sẽ lớn thật nhanh giúp mẹ báo thù, hạ gục chú xấu xa đó, chú đó ức hiếp mẹ bao nhiêu, Tiểu Mặc sẽ bắt trả lại gấp trăm lần!!"
Tần Mộc Ngữ nhất thời nghẹn lời, nhìn sự nghiêm túc trên gương mặt đỏ bừng của con trai, nhịn không được liền bật cười.
Đôi mắt Ngự Phong Trì hơi hoảng hốt, chậm rãi đặt ly rượu xuống, hai tay chống xuống bên người Tiểu Mặc, nhẹ giọng nói: "Vậy Tiểu Mặc có muốn chú Ngự giúp đỡ không?"
"..." Tiểu Mặc nghe xong có chút ngạc nhiên, trên mặt đỏ ửng.
Muốn... chú Ngự giúp đỡ?
Cậu bé suy nghĩ cẩn thận trong đầu, tự nhiên cọ cọ vào người mẹ, ôm chặt cổ mẹ. Hình như Tiểu Mặc ... Thật sự chưa từng nghĩ đến việc nhờ chú Ngự giúp đỡ....
Tần Mộc Ngữ cũng hơi lúng túng, ôm chặt con trai, nhẹ giọng nói: "Ngự Phong Trì, đây là chuyện của em và anh ta, em không muốn dây dưa với anh ta, những chuyện đã qua em không muốn so đo nữa."
Đôi mắt Ngự Phong Trì hiện lên sự thê lương, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, nhìn cô chằm chằm, sau một lúc mới cười nhẹ, chậm rãi nói: "Mộc Tiểu Ngữ..... Em ngốc quá đi, anh nói đùa thôi mà em cũng không hiểu."
"..."Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, mặt đỏ lên, "Ơ, anh..."
Ngoài cửa, "Bíp..." một tiếng, nhất cử nhất động của mọi người đều dừng lại, dồn sự chú ý về hướng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net