CHƯƠNG 273: EM KHÔNG HỀ RUNG ĐỘNG MỘT CHÚT NÀO ĐÚNG KHÔNG?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Âm thanh ấy, mang theo sự sắc bén và độc đoán có sức mạnh phá tan màn đêm lạnh lẽo...
Thế mạnh áp đảo, mạnh như vũ bão.
Bữa tiệc trở nên hỗn loạn, mọi người ở trên tầng hai đều nhao nhao chạy ra lan can nhìn xuống, lập tức nhìn thấy một chiếc xe sáng bóng toả ra sự lạnh lẽo trong đêm tối! Chỉ trong tích tắc, cửa chiếc xe đó mở ra, một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ bước từ trong xe ra, góc mặt đẹp hoàn mĩ như bức tượng điêu khắc, quyến rũ, lạnh lùng mà tao nhã bức người.
Trong phòng tiệc, Ngự Phong Trì theo bản năng bảo vệ cô gái và đứa nhỏ đang ngồi trên ghế sofa, vỗ vỗ bả vai trấn an cô, lúc này ánh mắt mới nhìn về cửa.
Thượng Quan Hạo.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đó, mí mắt Ngự Phong Trì giật lên liên tục.
Chủ nhân của bữa tiệc là người Nga, ông ta bước lên đón tiếp trong sự kinh ngạc, không biết rằng người đàn ông này đến đây để làm gì, nhưng danh tiếng của Megnific Coper ở cái thành phố Manchester này nổi như sấm bên tai, liền nhiệt tình tiến tới chào hỏi Thượng Quan Hạo, đôi mắt hẹp dài của Thượng Quan Hạo nhìn lướt qua phòng tiệc, rồi chậm rãi dừng lại trên người đàn ông Nga này.
"Buổi tối vui vẻ." Thượng Quan Hạo tao nhã vươn tay, một câu tiếng Nga trôi chảy phát ra từ miệng anh khiến người đàn ông trước mặt càng thêm kinh ngạc, ông ta cũng vươn tay bắt tay, chợt có cảm giác gặp được người quen nơi đất khách.
"Thật may mắn khi Thượng Quan tiên sinh có thể đến tham dự bữa tiệc của tôi, tôi cảm thấy rất vui, không biết ngài..." Doanh nhân người Nga có chút hưng phấn hỏi thăm.
"Tôi chỉ đến để tìm một người mà thôi." Thượng Quan Hạo nhẹ giọng cắt lời ông ta, đôi mắt đẹp như hắc diệu thạch sáng lên, tao nhã, bước chân đi vòng qua người ông ta, "Thật có lỗi, làm phiền ông rồi."
Nói xong anh cũng bước đi ngay lập tức hai bả vai xượt qua nhau.
Nhìn ra phía sau lưng ghế sofa, khuôn mặt thanh thuần của Tần Mộc Ngữ hiện lên sự kinh ngạc, ở Manchester này, người đàn ông này lại càng khiến cô cảm giác xa lạ hơn... Anh biết nói tiếng Nga? Vậy anh còn có thể làm gì nữa?
Tần Mộc Ngữ còn chưa kịp phản ứng, bên tai lại vang lên một câu nói tiếng Trung dịu dàng: "Anh ta tới tìm em."
Đó là giọng nói của Ngự Phong Trì..
Tần Mộc Ngữ cảm thấy hơi khó thở, cảm giác được bàn tay hắn vẫn đang để trên vai cô, dịu dàng vỗ về.

Tiểu Mặc nhìn thấy Thượng Quan Hạo, vội vàng đặt trái cây lên đĩa, chân đứng trên ghế sofa, đôi mắt to đen láy trừng lớn giống như võ sĩ nhỏ bảo vệ Tần Mộc Ngữ, cảnh giác, đề phòng nhìn anh chằm chằm!
Xung quanh vang lên tiếng xôn xao tán thưởng.
Nhờ cái tin tức nóng hổi đó, nên tất cả mọi người đều biết Thượng Quan Hạo tới nơi này để làm gì, nhưng... người đàn ông đang đứng cạnh cô gái đó, nghe nói là nhà đầu tư bí ẩn tối nay, hắn có quan hệ gì với cô?
"Tại sao lúc này không ở trong bệnh viện? Cow thể Tiểu Mặc có thể đi lung tung thế này sao? Bác sĩ đồng ý?" Bước chân còn cách xa, tiếng nói đã truyền đến. Ánh mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo nhìn Tần Mộc Ngữ chằm chằm, liên tiếp đặt ra câu hỏi, lạnh lùng bức người.
Thượng Quan Hạo từ trên cao nhìn xuống.
Có lẽ là đang ngồi, cho nên Tần Mộc Ngữ tự cảm thấy khí thế của mình thấp hơn anh rất nhiều, bế 'võ sĩ nhỏ' Tiểu Mặc đang đứng trên ghế sofa xuống, đôi mắt trong suốt lúc này mới ngước lên: "Sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Thượng Quan Hạo cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng ngoài mặt lại vẫn tỏ ra nhu hòa, giọng nói trầm thấp vang lên: "Từ buổi sáng anh đã nhìn thấy em nhưng vì có việc gấp nên anh mới không thể gọi em lại. Bây giờ chơi đã chán chưa? Theo anh trở về."
Chỉ một câu nói, làm cho Tần Mộc Ngữ hít thở không thông!
May mắn là mọi người xung quanh không hiểu tiếng Trung, nếu không cô sẽ rất khó mà giải thích... Cái gì mà 'theo anh trở về'?!
Cô nắm lấy tay con trai, đứng lên, ánh mắt thẳng thắn không có chút sợ hãi: "Tôi đưa con trai tới dự tiệc cùng bạn cũng cần phải báo cáo với anh sao? Thượng Quan tiên sinh, tôi với anh thì có cái quan hệ gì? Còn nữa, cái gì mà bảo tôi trở về cùng anh, muốn tôi quay về chỗ nào?"
Thượng Quan Hạo nghe xong câu này, trên mặt đã kết một lớp băng dày.
Anh lạnh lùng im lặng, bàn tay để trong túi quần đã từ từ siết chặt lại, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Thật có lỗi, vừa rồi do sốt ruột quá nên anh lỡ lời, anh rất lo lắng cho em, sợ em sẽ gặp chuyện không may."
"Tôi ở cùng với Phong Trì thì có thể xảy ra chuyện gì?" Cô nhíu mày, vô cùng bất mãn.
Ngự Phong Trì đung đưa ly rượu, ánh mắt mơ màng, chậm rãi nói: "Nếu đã đến rồi thì đừng vội vã rời đi, anh cũng có thể ở đây vui chơi một lúc, về khoản đầu tư thì anh cũng rất dày dặn kinh niệm, như vậy có thể trao đổi bàn luận một chút."
Ánh mắt Thượng Quan Hạo càng thêm lạnh lẽo.
Cố gắng ẩn dấu ham muốn chiếm hữu âm ỉ trong lòng, thân hình cao lớn mạnh mẽ của anh chậm rãi vòng qua ghế sofa, dùng một tay kéo cô ôm vào lòng, Tần Mộc Ngữ không đứng vững hơi lảo đảo, kêu "A!" một tiếng!
Mọi người xung quanh cũng phát ra tiếng kêu sợ hãi!
Bàn tay tinh tế của Thượng Quan Hạo vuốt ve cổ tay cô, đôi mắt hiện lên ngọn lửa sáng rực, đôi môi mỏng nói ra mấy câu: "Tần Mộc Ngữ, anh không muốn nhìn thấy em đi cùng người đàn ông khác ở nơi đông người, bất kể là ai cũng không được. Em có thể nghĩ rằng anh ngang ngược, nhưng anh muốn ngang ngược với em như vậy. Đừng quên anh đã tuyên bố em là vị hôn thê của anh, bây giờ anh có làm gì với em, mọi người cũng sẽ nghĩ chúng ta đang tán tỉnh nhau...."
Nhanh chóng ôm lấy thắt lưng cô, trong đôi mắt hiện lên sự thống khổ, thản nhiên nói: "Trở về, được chứ? Có biết rằng hôm nay khi nhìn thấy em bước lên xe của Ngự Phong Trì, anh đã phát điên đến mức nào không?"
Anh cứ nghĩ rằng để cô và con ở bệnh viện, sau đó phái người đến bảo vệ cho hai mẹ con cô, như vậy là đủ rồi.
Nhưng anh không ngở rằng nó lại thiếu xót nhiều đến vậy.
Nghênh đón ánh mắt nóng rực của mọi người xung quanh, Tần Mộc Ngữ nhất thời xấu hổ và giận dữ: "Thượng Quan Hạo, anh dựa vào cái gì mà làm như vậy với tôi?!"
Ở bệnh viện cả ngày nay đã phải đối mặt với những chuyện ghê tởm, tinh thần Thượng Quan Hạo cũng cực kì mệt mỏi, giờ phút này mặc kệ cô có nói cái gì cũng vẫn ôm chặt cô, kiên quyết dựa vào cái trán cô, mím môi không nói gì, nhưng không cho phép cô trốn tránh.
Tiểu Mặc kích động đứng lên, chạy đến ôm chân Thượng Quan Hạo, liều mạng dùng chân đá: "Người xấu, người xấu! Không được ôm mẹ tôi, mau buông ra! Tôi muốn gọi cảnh sát!! Chú đi đi..."
Ngự Phong Trì uống xong một ly rượu, ánh mắt lạnh lẽo, cũng đi qua cầm lấy cánh tay Tần Mộc Ngữ kéo về phía mình! Không nghĩ rằng Thượng Quan Hạo không buông tay, tay vẫn nắm lấy cổ tay cô, hai người lạnh lùng giằng co.
"Cướp người cũng phải có lý do, Thượng Quan Hạo." Ngự Phong Trì lạnh lùng nói, vẻ mặt hết sức hòa nhã lạnh nhạt, "Lúc trước tôi cho anh cơ hội, là vì anh nợ cô ấy, anh phải cho cô ấy một lời giải thích rõ ràng. Nhưng chờ sau khi anh giải thích xong, cô ấy có chấp nhận anh hay không lại là một chuyện khác..."
"Sao vậy, bốn năm trước sự bá đạo của anh vẫn chưa phát huy hoàn toàn, dữ lại đến bây giờ dùng tiếp sao? Nhưng mà bây giờ anh lấy lý do gì để đối xử với cô ấy như vậy? Vị hôn thê... Lúc anh nói ra ba chữ này, anh có hỏi xem cô ấy có tình nguyện hay không chưa?"
Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh dần, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhấn mạnh từng chữ: "Việc tôi cần phải giải thích với cô ấy, cũng không có nghĩa vụ phải giải thích cho cậu biết... Vậy cậu cảm thấy bản thân lấy cái danh nghĩa gì để ở cùng một chỗ với cô ấy? Là người yêu sao?"
"Anh..." Ánh mắt của Ngự Phong Trì lạnh lẽo đến xám xịt, túm lấy cô càng chặt.
Thượng Quan Hạo đột nhiên hơi nhíu mày, anh đang cầm chặt cổ tay trái của cô, biết rõ cứ lôi kéo như vậy sẽ khiến miệng vết thương sau lưng cô phát đau, anh đã nhìn thấy cô run lên vì đau đớn, lòng bàn tay anh di chuyển xuống dưới cổ tay cô, nắm lấy bàn tay cô.
"Đủ rồi." Sắc mặt Thượng Quan Hạo hoàn toàn trầm xuống, giọng nói lạnh lùng, "Đừng kéo cô ấy nữa."
"Anh mới là người nên thôi đi!" Tần Mộc Ngữ đột nhiêu nhíu mày quát anh một tiếng, "Thượng Quan Hạo, chính anh mới là người không hiểu mọi chuyện! Những chuyện anh làm tôi không cần anh phải giải thích, chuyện của tôi mời anh cũng đừng nhúng tay vào, được chứ?!"
Cô khó chịu rút tay về, kìm nén cơn giận. Thực sự không hiểu, cô cùng bạn bè có qua lại thì làm sao lại chọc giận anh, anh có cái quyền gì mà cấm đoán?! Nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay, cô nhanh chóng chạy tới ôm lấy Tiểu Mặc đã bị hai người đàn ông này giương cung bạt kiếm dọa cho sợ tới mức đứng ngây người.
"Đừng làm loạn nữa... Bây giờ tôi trở về đã được chưa? Ngày mai tôi sẽ lập tức chuyển viện cho Tiểu Mặc, phẫu thuật thì ở đâu cũng có thể làm, anh không cần phải sai mấy tên vệ sĩ cả ngày cứ lảng vảng bám theo tôi, tôi không chịu nổi!" Cô cắn môi ẩn nhẫn nói.
"Em dám!!!" Thượng Quan Hạo cũng đột nhiên nổi giận, gầm nhẹ lên một tiếng, ánh mắt hung dữ đáng sợ nhìn cô chằm chằm.
Vừa nghe thấy cô nói muốn chạy trốn, muốn rời đi, muốn né tránh anh, cơn tức giận trong người anh liền phá nát lý trí mà bùng phát ra.
Tần Mộc Ngữ cũng giật nảy mình, chỉ là nói ra sự thật thôi, không nghĩ rằng lại chọc giận anh. Khuôn mặt thanh thuần cứng đờ lộ ra sự luống cuống và sợ hãi, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Tiểu Mặc ở trong lòng.
Người đàn ông này thực sự có khả năng hù dọa một đứa nhỏ!
"Anh..." Tần Mộc Ngữ cũng tức giận, "Thượng Quan Hạo, anh là đồ thần kinh!!"
Lúc này Thượng Quan Hạo mới đè nén lửa giận trong lòng xuống, tiếng khóc nức nở của Tiểu Mặc đã làm cho lý trí của anh trở nên tỉnh táo, sự áy náy nổi lên trong lòng, ánh mắt chợt mềm nhũn, anh muốn ủi con trai một chút.
"Tiểu Mặc... Tiểu Mặc, không sao đâu." Tần Mộc Ngữ yêu thương vuốt ve mặt thằng bé, "Có nhiều người như vậy, anh ta sẽ không dám làm hại mẹ, cũng không dám ức hiếp Tiểu Mặc đâu! Tiểu Mặc, đừng khóc..."
Tiểu Mặc không ngờ bọn họ sẽ làm loạn lên như vậy, hai người đàn ông với hai ánh mắt lãnh lẽo giống như muốn đánh nhau đã thực sự dọa thằng bé sợ.
"Thật có lỗi..." Tần Mộc Ngữ toát mồ hôi toàn thân, ánh mắt tuyệt vọng nhìn lướt qua Ngự Phong Trì, "Em phải đi."
Nói xong cô dẫn theo con trai dời đi dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người trong bữa tiệc.
Trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo hiện lên sự áy náy sâu đậm, xoay người nhanh chóng đuổi theo. Bóng đêm bên ngoài có chút lạnh lẽo thê lương, anh lại phát hiện cô không hề có ý muốn trở về cùng anh, ngược lại đi đến mở cửa xe của Ngự Phong Trì.
"Em muốn trở về bệnh viện hay là muốn về nhà cùng cậu ta?" Thượng Quan Hạo kìm nén sự ghen tỵ và lửa giận sắp nổ tung trong lồng ngực, trầm giọng lạnh lùng hỏi.
"Liên quan gì đến anh!" Tần Mộc Ngữ tức giận cãi lại một câu, bế con trai đặt vào ghế sau.
Đôi mắt Thượng Quan Hạo hiện lên sự đau đớn, chậm rãi nói: "Tần Mộc Ngữ, anh nghĩ rằng anh đã nói với em đủ rõ ràng, anh nợ em, anh sẽ dùng hết sức để bù đắp lại cho em, cả thằng bé nữa. Anh đã cho rằng sau bao nhiêu vất vả để tìm kiếm cơ hội, em cũng đã dần dần chấp nhận anh... Nhưng hoá ra từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh chìm đắm ở trong đó, em không hề rung động một chút nào, có đúng không?"
Tần Mộc Ngữ bị những lời nói của anh làm rối loạn đầu óc, đôi mắt trong suốt nâng lên, bên trong là sự lạnh lùng, mở miệng nói: "Tôi không muốn để ý đến anh. Đêm nay anh không tỉnh táo, chờ anh bình tĩnh lại rồi hãy nói chuyện với tôi. Còn nữa, tôi không lên xe của anh là vì đêm nay Ngự Phong Trì uống rượu, anh ấy không thể lái xe, tôi muốn đưa anh ấy về! Anh đừng có ngang ngược như vậy khiến cho mọi người nghĩ rằng giữa tôi và anh có gì đó mờ ám được không?!"
Thượng Quan Hạo thật sự bị bệnh rất nặng! Từ trước đến nay suy nghĩ lung tung là đặc quyền của phụ nữ, nhưng ngay lúc này anh ấy đang nói vớ vẩn cái gì không hiểu?!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net