CHƯƠNG 287: ĐỂ CÔ NHÌN THẤY CẢNH TƯỢNG NÀY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mới sáng sớm, một đám phóng viên đã thi nhau chen chúc đi vào khu giải trí, sắc trời đã dần sáng lên.
Từ trước đến nay, vào ban ngày khu giải trí này hoang vắng giống như địa ngục. Vậy mà lúc này cái không gian tiêu điều lại trở nên náo nhiệt một cách lạ thường.
Tiếng súng, máu tươi, rơi đầy trên mặt đất...
Cả khu giải trí giống như là bị máu tươi thanh tẩy, lạnh lẽo như băng.
Lúc Mạc Dĩ Thành dẫn theo người đuổi tới nơi thì toàn bộ khu vực đó đã trở hỗn loạn không thể tưởng tượng nổi. Ánh mắt hắn lãnh đạm lạnh lẽo, cả đêm không thể ngủ, không chỉ vì bị cuộc điện thoại tối qua của Thượng Quan Hạo tra tấn, mà nhiều nhất lại là do tin tức hắn nhận được lúc rạng sáng ngày hôm nay, tin tức đó khiến hắn càng muốn xác định được Thượng Quan Hạo không xảy ra chuyện gì, nhưng căn bản lại không dám đối mặt với anh!
"Mọi người chia nhau ra, trước hết phải tìm thấy ngài ấy!" Mạc Dĩ Thành lạnh giọng ra lệnh, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Những người vệ sĩ nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng trang nghiêm bước xuống xe, đồng thời chia ra làm hai đội, tìm kiếm khắp khu giải trí rộng lớn. Đám phóng viên giống như mèo ngửi thấy mùi cá, điên cuồng xô đẩy nhau để đi vào phỏng vấn. Biểu cảm trên khuôn mặt đám vệ sĩ vô cùng lạnh lẽo, tính tình càng trở nên nóng nẩy. Chỉ cần một người phóng viên mà quá đáng tiến lên chặn đường, thì ngay lập tức cả người cả máy ảnh đều ngã mạnh xuống đất!
Thượng Quan Hạo.
Mạc Dĩ Thành siết chặt hai tay đang nhét trong túi quần, đôi môi mỏng nhếch lên, mặt mày tái xanh, bằng mọi giá phải tìm được người đàn ông này!
Bên trong bộ đàm cuối cùng cũng truyền đến một giọng nói: "Mạc tiên sinh, đã tìm được rồi!"
Mạc Dĩ Thành lập tức giữ chặt bộ đàm, sắc mặt lạnh lẽo căng thẳng, trừng mắt nhìn đám phóng viên và đống máy ảnh ở trước mặt một cách thô lỗ, sải bước đi về phía bên kia!

Đấu súng... cuộc đấu súng đó gần khiến toàn bộ Manchester chấn động. Thượng Quan Hạo, đồ chết tiệt, mau nói cho tôi biết anh vẫn còn sống!!
Mạc Dĩ Thành đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất.
Bị thương, tàn phế, thậm chí trên người toàn là vết súng bắn, tất cả đều có thể xảy ra!
Nhưng đến khi hắn tận mắt nhìn thấy bộ dạng đó của Thượng Quan Hạo, vẫn cản thấy khó thở, trái tim thắt chặt lại! Trong Mạc Dĩ Thành vằn lên tơ máu, từ từ tiến lại gần, nghiến răng nói với người đàn ông đang dựa vài tường: "Anh thích ra vẻ ta đây anh hùng à?"
"Tí tách, tí tách," máu vẫn chảy ra không ngừng từ miệng vết thương bị đạn bắn trúng.
"Đứng đơ ra đó làm gì..." Mạc Dĩ Thành nghiến răng nói, lúc cảm xúc dồn nén bạo phát ra, ngay lập tức quát lớn mấy người ở xung quanh, "Con mẹ nó, còn không mau lại đây giúp tôi đỡ anh ta!"
"... Đứng hết lại." Giọng nói trầm thấp nhưng lại lạnh lùng khiến người khác không thể chống cự, phát ra từ miệng Thượng Quan Hạo.
Cả người anh bị sự đau nhức bao trùm, xuyên vào xương cốt len lỏi khắp các dây thần kinh. Khuôn mặt tuấn tú trắng bệch dọa người. Thượng Quan Hạo nhanh chóng nắm chặt tay, giọng khàn khàn: "Tôi sẽ tự đưa cô ấy ra..."
Anh nhất định phải đi tìm cô.
Anh biết tầng hầm dưới đất kia lạnh lẽo đến đáng sợ, anh lại để cô một mình đối mặt tiếng súng và tiếng la hét chói tai ở bên ngoài, tưởng tưởng ra cảnh tượng đẫm máu ở bên ngoài, ngây người suốt một đêm!
Sắc mặt Thượng Quan Hạo trắng bệch như tờ giấy, trong đầu tràn đầy hình ảnh đôi mắt trong suốt mang theo tia đề phòng của cô. Trước khi đi anh đã nói với cô là, hãy đợi anh quay lại.
Tần Mộc Ngữ, hãy đợi anh quay lại.
"Chết tiệt... Anh điên thật rồi!" Mạc Dĩ Thành hét ầm lên một câu, tiến lên ngăn anh lại, "Tốt nhất anh đừng di chuyển nữa, nếu còn cử động nữa là cánh tay này sẽ bị tàn phế thật đấy! Anh nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu? Tôi giúp anh đi tìm!"
Mấy tháng trước... Mới ngay chỉ mấy tháng trước thôi, vì người phụ nữ như vậy mà anh có thể mặc cho vết thương vừa mới khâu lại xong rách ra máu chảy đầm đìa, suýt chút nữa là mất mạng, chạy đến sân bay giữ cô ở lại!
Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh lùng sắc bén đến đáng sợ, đôi môi mỏng nhếch lên, tiếp tục đi.
Mạc Dĩ Thành nhìn chằm chằm tình huống ở trước mắt, gần như lớn tiếng chửi thề!
Khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ lên, ra lệnh cho người xung quanh: "Còn đơ ra đó làm gì, ngăn anh ta lại!"
Mấy người vệ sĩ xung quanh thường ngày chỉ nghe theo lệnh của Thượng Quan Hạo, lúc này nghe thấy mệnh lệnh này tất cả đều hơi nhíu mày lại, không dám tiến lên. Sắc mặt Mạc Dĩ Thành càng trở nên sa sầm, dường như muốn xông lên đánh cho mỗi người một trận! Đột nhiên đúng lúc này...
"Hạo...!" Một tiếng hét thê lương vang lên giữa đám đông.
Cách đó không xa, một thân ảnh mảnh mai xuất hiện đã bị đám phóng viên vây kín xung quanh. Sợi tóc cô ta hỗn độn, thậm chí trên người vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân, thở hổn hển, ánh mắt sợ hãi căng thẳng khi nhìn thấy anh liền trào ra hàng nước mắt nóng hổi! Cô ta bưng kín miệng, bàn tay run run, đột nhiên ném nạng đi, buông tay ra, chân liền vội vã chạy đến bên này!
Cảnh tượng này làm mọi người có mặt ở đây đều hoảng hốt.
Cô gái kia, chân của cô ta, rõ ràng đang bị khập khiễng!!
Từng bước chân của Giang Dĩnh đều đau đớn đến xương đến tủy, nhưng cô ta không thể ngừng lại, dù có phải chật vật khổ sở đến mấy cũng phải chạy thật nhanh đến trước mặt anh. Ánh mắt anh lãnh đạm không hề có một chút cảm xúc nào. Giang Dĩnh đột nhiên nhào vào lòng anh!
"Hạo... Hạo..." Giang Dĩnh lớn tiếng nức nở, bối rối và luống cuống, những giọt nước mắt nóng hổi chảy ra dàn dụa, "Anh làm em sợ muốn chết... Anh thật sự làm em sợ muốn chết, em cứ nghĩ anh xảy ra chuyện gì!! May là anh không sao... Anh còn sống... Hạo..."
Cô ta than thở khóc lóc, ôm chầm lấy anh, giống như là ôm chặt một cây thuốc cuối cùng để cứu lấy mạng sống!
Cả người Thượng Quan Hạo lúc nóng lúc lạnh cứ luân phiên nhau, khiến anh duy trì được sự tỉnh táo, rõ ràng cảm nhận được cảm xúc và độ ấm của người phụ nữ đang ở trong lòng, nhưng anh lại chậm rãi nhíu mày, sự chán ghét và để phòng từ sâu thẳm trong lòng truyền đến. Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh nhạt, muốn đẩy cô ta ra nhưng lại còn chút sức lực nào.
Giang Dĩnh xuất hiện ở đây vào giờ phút này quả thực giống như là để phá rối.
Bởi vì... ánh đèn flash trên tay các phóng viên chớp liên tục, chụp lại cảnh tượng tình cảm sâu sắc này một cách triệt để!
Một cơn giận dữ bùng lên trong lòng, Thượng Quan Hạo lạnh lùng đẩy bả vai cô ta ra: "Giang Dĩnh..."
"Tần Mộc Ngữ..." Mạc Dĩ Thành nhìn chằm chằm về một hướng, đột nhiên kinh ngạc, sững sờ thốt ra cái tên đó.
Ngay lập tức cả người Thượng Quan Hạo trở nên cứng ngắc!
Khuôn mặt tuấn tú của anh trắng bệch, nhìn về hướng mà Mạc Dĩ Thành đang nhìn....
Trong cơn gió lạnh buốt thấu xương, cô gái nhỏ bé gầy yếu đó cả người vô lực, những sợi tóc bay tán loạn trong gió. Xem ra cô đã rất mệt mỏi, rất lo lắng, tìm kiếm khắp nơi trong khu giải trí rộng lớn, để gặp nhau ở ngã tư này.... Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, cả một đêm đều nghe thấy tiếng súng đáng sợ, tìm mọi cách để ra khỏi căn hầm không có bất cứ điểm tựa gì để leo ra, tìm kiếm bóng dáng anh khắp nơi trong khu giải trí rộng lớn!
Cô sai rồi.
Cô không nên để anh đi ra ngoài...
Cô thật sự sai rồi, cô không nên yêu cầu anh ra ngoài giữa đêm khuya! Cô biết rất rõ thứ đang chờ đợi bọn họ ở bên ngoài là mưa bom bão đạn, là trận chiến sinh tử! Cô sợ, rất sợ. Sợ rằng khi cô vừa ra ngoài thì cũng là lúc tiếng súng ngừng lại! Hoàn toàn ngừng lại! Mà cô lại không biết rốt cục là anh còn sống hay đã chết!!
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, bước chân của cô mới đột nhiên dừng lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hoàn toàn cứng đờ.
Cô tìm được rồi.
Người đàn ông đó với dáng người cao lớn đang đứng ở đó, trong lòng ôm một cô gái mặc quần áo bệnh nhân, có một đám vệ sĩ mặc áo đen vây xung quanh, canh giữ cẩn thận, nghiêm ngặt, không khí tiêu điều. Mặt của anh vẫn tái nhợt như tờ giấy, không chút huyết sắc.
Trong khoảnh khắc đó, sức lực trong người Tần Mộc Ngữ giống như bị rút cạn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thất thần nhìn bọn họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net