CHƯƠNG 316: HAI CHỮ "TIN TƯỞNG" VIẾT NHƯ THẾ NÀO?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi mọi người nhiều nhé. Hôm trước mình định đăng chương 316 rồi. Nhưng quên không ấn vào chỗ đăng truyện :((( nên hôm nay bù hai chương nhé :))
Lịch đăng truyện sẽ là thứ ba, năm, bảy nhé. Vì mình não cá và rất bận nên có quên thì mọi người nhớ nhắc mình với :)
******************************************************************
Cô kinh ngạc.
Lửa nóng trên môi chân thật đến vậy, từng đợt tê dại kéo tới, cô gần như chìm đắm.
Hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, cô giải thích: "Em không có...... Em chưa từng nói yêu anh......"
Cô đúng là đã từng nói, nhưng không phải hiện tại.
Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng hôn bờ môi cô, lại nghe thấy câu nói đó của cô, khoé miệng đẹp đẽ hiện lên vẻ bi thương, lại tiếp tục hôn cô một cách nhẹ nhàng, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Vậy thì anh yêu em..... Được chứ....:"
Đôi môi của cô mềm mại và ngọt ngào như vậy, anh không thể thoả mãn khi chỉ khẽ chạm vào rồi thôi, hai cánh tay ôm lấy eo cô, môi anh bao phủ môi cô, ngay khoảnh khắc cô đang mơ màng anh cạy mở hàm răng của cô, trong sự nóng bỏng và tê dại anh bắt được lưỡi của cô.
Lúc đầu là nhẹ nhàng ngậm lấy, sau đó càng lúc càng mạnh mẽ, càng ngày càng sâu, thân thể nhỏ bé của cô bị anh nghiền nát, sự tê dại và đau đớn ở đầu lưỡi dần dần lan ra khắp lưỡi, anh thở gấp, hận không thể vò nát thân thể cô khiến cho cả người cô run rẩy bởi nụ hôn nóng bỏng của anh.....
...... Trên chóp mũi toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cô sắp không thể chịu nổi sức mạnh như vậy.
"Thượng Quan Hạo....." Cả người cô run rẩy, run giọng gọi tên anh.
Bên trong đôi mắt sâu thẳm xen lẫn tình cảm nhỏ vụn, Thượng Quan Hạo hung hăng hôn mạnh vào cái cổ trắng nõn mẫn cảm của cô, cô bị kích thích đến mức khẽ kêu lên, cả người run rẩy, mồ hôi thấm ướt quần áo, hơi thở nóng rực của anh phả vào cổ cô, màu đen trong đôi mắt càng thêm tối tăm, trầm giọng nói: "Anh yêu em..... Cho nên anh không thể chịu đựng được khi người đàn ông khác chạm vào em..... Một chút cũng không chịu được....."
Anh kéo bàn tay nhỏ của cô đang bám trên bả vai anh ra, cường thế để xuống hai bên người.
Cắn nhẹ một cái vào đôi môi đỏ bừng của cô, anh tách năm ngón tay mềm mại của cô ra, dùng sức lực mạnh mẽ xoa từng chút một, như muốn nghiền nát xương tay yếu ớt của cô, từng tấc trên da thịt cô đều lưu lại dấu vết của anh!
"....." Cô bị đau, toàn bộ hơi thở bị anh chặn lại, trời đất quay cuồng, chỉ có thể mượn hơi thở của anh để duy trì hô hấp, trong đôi mắt dâng lên tầng sương mù ẩm ướt.
"Vì sao....." Cô nghẹn ngào lên tiếng.
"Thượng Quan Hạo, vì sao em luôn cảm thấy anh cũng yêu em..... Nhưng luôn có rất nhiều chuyện em không hề biết," sau đợt tấn công mạnh mẽ của anh cô nghẹn ngào lên tiếng, "Thậm chí ngay cả Giang Dĩnh cũng có thể biết được nhiều chuyện của anh như vậy, nhưng em lại hoàn toàn không biết gì cả......"
Hai câu nói ngắn gọn, khiến người đàn ông đang đè lên người cô đột nhiên chấn động!
Lửa tình nóng bỏng đang cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể, anh dùng lục đạo mạnh mẽ xâm chiếm cơ thể cô qua bộ quần áo mỏng manh, lại bị câu nói này làm cho ngừng lại, cuộc tấn công nóng bỏng cũng buộc phải dừng lại.
Đôi mắt sâu thẳm lấp lánh như sao trên trời, từ từ ngước lên, nhìn cô chăm chú.
Khuôn mặt tuấn dật của Thượng Quan Hạo hơi tái đi, khàn giọng lên tiếng: "Em muốn biết chuyện gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng của Tần Mộc Ngữ vẫn còn đỏ bừng, đó là sắc mặc xinh đẹp khi vừa bị anh xâm chiếm, trong đôi mắt mang theo sự lạnh lùng và bi thương, cô cắn môi, quay đầu đi không muốn nói.
Nhưng ngón tay thon dài của anh lại nhẹ nhàng giữ chặt cằm của cô, không cho phép cô quay mặt đi.
Ngón cái, chậm rãi vuốt ve cánh môi đang bị cô cắn chặt....
"Cô ta đã nói với em cái gì?" Ánh mắt anh thâm trầm, có chút lạnh lẽo, thấp giọng hỏi.
"Rất nhiều," Cô dứt khoát đối mặt với anh, giọng nói mát lạnh như nước suối, "Ví dụ như vì sao anh lại đột nhiên muốn đi Mỹ, ví dụ như vì sao cô ấy lại đột nhiên muốn huy động vốn, lại còn cần nhiều tiền mặt như vậy? Những chuyện này cho tới tận lúc này anh cũng chưa từng nói với em......"
"Thượng Quan Hạo, em không muốn truy vấn anh giống như một người phụ nữ hay hờn dỗi, em chỉ muốn biết rõ rốt cuộc em đang ở cạnh người đàn ông như thế nào, nhưng bây giờ em lại không biết gì....." Cô ngửa đầu nói chuyện với anh, che giấu tầng hơi nước trong đôi mắt trong trẻo như ánh sao.
Trái tim của Thượng Quan Hạo trở nên băng lạnh tới cực điểm.
Hoá ra là những chuyện này.
Giang Dĩnh đã nói với cô những chuyện này.
Ngón tay tao nhã từ từ nâng lên, chống vào cửa kính xe màu đen, khuôn mặt tuấn dật của Thượng Quan Hạo lạnh như băng, nhớ rõ đêm hôm đó cảnh cáo người phụ nữ kia, nhưng cô ta lại không nghe vào tai chút nào.
"Mục đích cô ta tới tìm Ngự Phong Trì là muốn tìm nguồn vốn đầu tư lớn?" Anh lạnh lùng hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo của Tần Mộc Ngữ nghiêng đi: "Em không biết....... Anh có thể đến hỏi cô ta."
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo xuất hiện ánh sáng, cúi đầu từ từ tựa vào trán cô, trầm giọng nói: "Ghen sao?"
Ánh mắt tĩnh lặng của cô run lên mãnh liệt.
Tần Mộc Ngữ nhìn chằm chằm anh mấy giây, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo hoàn toàn trắng bệch, mím môi không nói lời nào, bàn tay nhỏ bé đặt lên chốt mở cửa xe, đẩy anh ra muốn xuống xe:
Sắc mặt Thượng Quan Hạo lúc này mới thay đổi.
Ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng u ám, môi mỏng mím chặt lại, xuống xe giữ chặt cổ tay cô kéo cô lại: "Mộc Ngữ!"
Tần Mộc Ngữ ngã vào lòng anh, ngước đôi mắt lên vẫn lạnh lẽo như cũ, cánh môi nhợt nhạt tức giận đến mức phát run: "Thượng Quan Hạo, nếu như anh anh không biết hai chữ 'Tin tưởng' viết như thế nào, thì có thể xem lại Tân Hoa từ điển, em không có thời gian dạy anh! Đợi đến khi anh thật sự học xong, khi đó hãy tới tìm em!"
Cô hoàn toàn tránh khỏi sự trói buộc của anh, nhấc chân đi về phía trước.
Dưới bóng đêm mờ mịt, bóng dáng người đàn ông cao lớn muốn đuổi theo, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đầy kiên quyết của cô, bước chân lập tức dừng lại.
Làm sao có thể nói với cô đây?
Nói cho cô biết bởi vì con trai gặp nguy hiểm, cho nên anh đã không ngủ không nghỉ ngơi suốt 36 giờ đồng hồ, chỉ để chạy đến căn cứ quân sự Hoa Kỳ, chịu đựng những yêu cầu vô lý của đối phương, và mức giá trên trời họ đưa ra, để trao đổi bí mật quân sự!
Nếu như cô biết, cô có còn so đo thiệt hơn như lúc này?!
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo trở nên căng thẳng, đôi môi mỏng tái nhợt mím chặt, hai tay đặt bên người siết lại thành nắm đấm!
********
Bên ngoài toà án.
Ôm trong lòng tài liệu chúng minh khoản tiền đó được chuyển vào ngân quỹ của một dự án, đôi mắt đỏ hồng cứ nhìn chằm chằm, Giang Dĩnh nóng lòng đợi Rolls xuất hiện.
—— Ngày mai phiên toà sẽ thật sự diễn ra, hôm nay cô ta nhất định phải giải quyết cho xong chuyện này!
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, tên khốn kia đã trễ hơn một tiếng.
Giang Dĩnh cắn môi, trừng mắt nhìn người thẩm phán tới để hoà giải, nói: "Ông xác định đối phương đồng ý hoà giải sao? Vì sao vẫn còn chưa đến!"
Đôi mắt xanh biếc của vị thẩm phán liếc nhìn cô ta một cái: "Quý cô này, đồng ý hoà giải là một chuyện, liệu cuối cùng có đạt được mục tiêu là sự hoà giải hay không vẫn là chuyện của hai bên, là cô chủ động đưa ra phương án này, vì sao cô không tự liên lạc với đối phương?"
"Ông...." Giang Dĩnh nghẹn lời.
Hồi lâu sau, cuối cùng cánh cửa phòng xét xử cũng bị kéo ra.
Một chuỗi tiếng bước chân truyền tới.
Giang Dĩnh lập tức ngồi thẳng lưng, cầm chặt bằng chứng —— miễn Rolls chịu đến là tốt rồi, ngân sách đã được lấp đầy, hắn ta còn có thể sử dụng quân bài nào nữa, tóm lại, Hạo không thể ngồi tù!
Khi cô ta nhìn thấy rõ người vừa mở cửa, sắc mặt lập tức thay đổi, hoàn toàn trở nên luống cuống!
Vì sao.......
Vì sao lại.......
Cả người mặc bộ âu phục màu đen tinh xảo, khuy cài áo đính kim cương ở cổ tay áo phát ra ánh sáng, bước chân của Thượng Quan Hạo từ từ dừng lại, đầy sát khí nhìn về phía Giang Dĩnh. Ánh mắt chậm rãi rơi vào tập tài liệu trên tay cô ta, ngay lập tức, sự lạnh lẽo bao trùm căn phòng.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net