CHƯƠNG 332: NHÁT CUỐI CÙNG, KHÔNG HỀ ĐÂM SAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mặt cô có một vệt nước mắt, lúc này mới tỉnh táo hơn một chút.
Sự chua xót mãnh liệt ập tới, ngưng tụ trong hốc mắt tạo thành một tầng sương mù, không thể kìm nén nổi rơi xuống từng giọt, run giọng nói: "Anh ấy, làm sao anh ấy biết được tôi đang ở đây."
"Cho dù cô không ở đây anh ấy cũng sẽ làm như vậy." Mạc Dĩ Thành nghiến răng nói, đôi mắt đỏ ngầu như máu, "Anh ấy muốn làm như vậy mới có thể xứng đáng để cô yêu, cô tưởng anh ấy không hiểu sao, cô hãy nhìn thật kỹ người đàn ông đó đi, anh ấy có tư cách đứng bên cạnh cô cũng vì anh ấy là Thượng Quan Hạo, nếu cô còn chưa hiểu rõ vậy thì hôm nay hãy hiểu rõ đi."
Nói xong toàn bộ thân thể suy yếu của cô bị xoay mạnh lại, áp vào song sắt chắn phía trên, bầu không khí bên trong đấu trường ập tới.
Cảnh tượng đẫm máu trong bóng tối.
Một vài người nhân viên đi lên, nhanh chóng mang "xác chết" đó xuống, và cánh cửa sắt nặng nề ở bên cạnh cũng mở ra, lại có thêm hai người đi vào bên trong, cầm theo vũ khí khác nhau, chứng tỏ rằng cuộc chiến đẫm máu nữa lại sắp sửa bắt đầu.
Người đàn ông phương Đông mạnh mẽ rắn rỏi mang theo vài phần sát khí, giống như dấu hiệu của sự chết chóc tăm tối, không ai biết lai lịch của anh, chỉ biết bên dưới khuôn mặt anh tuấn đó là sự túc sát và kiên nhẫn khiến người khác khiếp sợ, những giọt máu đỏ tươi chảy dọc ngón tay anh nhỏ xuống đất, dính lây vào lưỡi dao, lại một cuộc chém giết đẫm máu bắt đầu.
**********************
Suốt một đêm dài, người đàn ông ngồi trên khán đài cao khoảng 30 mét đã hút hết cả một hộp xì gà, mí mắt giật lên liên hồi, hốc mắt đỏ ngầu ẩm ướt, che dấu nụ cười dự tợn suốt cả đêm, hắn ta nhìn chằm chằm vào hình bóng đó, mong chờ trên người anh sẽ bị đao chém thêm vài nhát nữa, nhiều thêm mấy vết sẹo, tốt nhất là không thể đứng dậy được nữa thế nhưng không ngờ rằng anh có thể ngoan cường đến vậy, lại là cách giết người tàn nhẫn vô cùng gọn gàng sạch sẽ giáng xuống trên cơ thể hai người kia.
"..." Người đàn ông nghiến răng, sắc mặt dữ tợn, trong đôi mắt màu xanh đậm đầy tơ máu, nắm chặt điếu xì gà vẫn còn đang cháy trong lòng bàn tay, mùi cháy khét bay ra, hắn ta buông lỏng bàn tay, quơ lấy ly rượu Whisky ở phía sau uống một ngụm.
Nhìn thấy người cuối cùng cũng bị lưỡi dao màu đen đó đâm xuống dưới phần nách, ngã mạnh xuống đất. Trong đôi mắt người đàn ông đó hiện lên sự lạnh lẽo, "Bịch!" một tiếng, ly rượu vỡ nát trong lòng bàn tay.
Toàn bộ đấu trường vang lên tiếng reo hò đinh tai nhức óc, giống như một lũ chó sói khát máu.
"Bịch!"
Thượng Quan Hạo quỳ một gối xuống, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên tia sáng, sau đó rút lưỡi dao bị máu nhuộm đỏ thẫm ra, tao nhã đứng lên, giữ lấy phần bả vai suýt nữa bị nện đến vỡ vụn, khẽ rên hai tiếng.
Cuối cùng cũng kết thúc.

Nhân viên phụ trách đi lên xử lý thi thể, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da cũng giẫm lên nền đất đầy màu đỏ tươi, ngửi thấy mùi máu tanh khiến người khác gây mũi, đi tới, vừa cười vừa nói: "Ngài Joe, chúc mừng ngài đêm nay đã chiến thắng vang dội, chủ tịch Lucas đang đợi ngài trên xe, còn có cả trợ lý và phu nhân của ngài, mời ngài đi cùng tôi ----"
Khuôn mặt tươi cười đầy nịnh nọt của người đàn ông mang theo sự lạnh lẽo thấu xương.
Khoé miệng của Thượng Quan Hạo có một vệt máu, quơ quơ lưỡi dao trong tay, lịch sự hỏi: "Cậu là----"
"À," người đàn ông trả lời, "Tôi là vệ sĩ của ngài Lucas, chuyện quan trọng như vậy đương nhiên ngài Lucas muốn tôi tự mình đến mời ngài, xe đã chuẩn bị xong, phu nhân của ngài và chủ tịch đang nói chuyện, đó quả thật là một quý cô phương Đông xinh đẹp, ngài có thể đi rồi chứ?"
Sát khí vô hình đầy nguy hiểm, từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại.
Thân ảnh của Thượng Quan Hạo chậm rãi tiến lại gần hắn, đôi mắt sâu thẳm sáng như sao nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, nói chậm rãi đầy rõ ràng, "Vậy cậu đã từng nghe qua chưa? Khi mà người nắm giữ khoản tiền cá cược lớn nhất còn chưa nói kết thúc, ngoại trừ nhân viên có nhiệm vụ ở đây ra thì bất cứ ai bước vào sàn đấu này đều là đối thủ của tôi."
Người đàn ông tao nhã với nụ cười đầy khinh miệt, cứng đờ tại chỗ.
Thượng Quan Hạo hơi nhếch khoé miệng, vỗ vỗ vào bả vai của hắn, ngay sau đó, lưỡi dao đẫm máu đâm chuẩn xác vào trái tim của hắn ta.
"----" Hai mắt hắn ta trừng lớn, cả người cứng ngắc, từ từ cúi xuống, kinh ngạc nhìn vào vị trí trái tim, máu tươi từ bên trong tuôn ra, phun tung toé.
"Phụt...phụt...." máu phun ra từ người hắn ta, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, sau đó đổ rầm xuống đất, lưỡi dao hoàn toàn cắm sâu vào ngực.
Sắc mặt của Thượng Quan Hạo tái nhợt, tao nhã buông tay ra, để mặc người đàn ông này ngã quỵ xuống đất.
Anh cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, kéo chiếc khăn lụa trắng trong túi áo trước ngực hắn lau sạch máu trên tay, rất nhiều, mùi máu tươi quá nồng, chỉ có thể lau một cách qua loa, sau đó vò thành một cục, thả tay ra, rơi xuống khuôn mặt chết còn không nhắm mắt của hắn ta.
Đôi môi mỏng tuấn dật của anh nở một nụ cười nhạt, giọng nói lạnh lẽo quanh quẩn trong không trung: "Nhát cuối cùng này chắc hẳn là không đâm sai chỗ."
Ngay sau đó anh đứng dậy, một mình bước ra khỏi đấu trường.
Đêm hiu quạnh mà tiêu điều.
Bên ngoài sòng bạc dưới lòng đất, một người đàn ông cấp tốc chạy tới, lạnh lùng nghiêm mặt lại, nói nhỏ vào tai Lucas mấy câu, Lucas vốn dĩ đang nheo mắt lại hút xì gà, tâm trạng đang vô cùng tốt, ngay lúc này sắc mặt đột nhiên trở nên căng cứng.
Người đàn ông đó vậy mà lại tự tay giết chết người vệ sĩ đã đi theo hắn mấy chục năm.
Gân xanh trên trán Lucas nổi lên, gần như nghiền nát điếu xì gà.
Đôi mắt đỏ ngầu nâng lên, nhìn chằm chằm cô gái phương Đông xinh đẹp và trợ thủ thân tín của Thượng Quan Hạo ở phía đối diện, Lucas cười gằn nói: "Đêm nay rất đặc sắc, có phải không? Quý cô xinh đẹp của tôi ơi, nhìn người đàn ông luôn gần kề âu yếm ở trong đó chém giết một cách dũng mạnh, bộ dáng bất khả chiến bại đó, có phải rất tuyệt vời không?"
Trong đêm gió lạnh buốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt của cô hiện lên sự tái nhợt, những sợi tóc đen mềm mại bị gió thổi tung, váy cũng bay tán loạn, cô muốn xông lên, xé nát khuôn mặt của người đàn ông đó.
Thế nhưng cô không thể.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng đầy lạnh lùng hơi nhăn nhó, nhẹ giọng nhấn mạnh từng chữ: "Anh đã nghe qua câu thành ngữ 'Diệp Công hiếu rồng' chưa?"
Sắc mặt Lucas cứng đờ, nhún vui, cười khẩy nhìn cô: "Quý cô thử nói một chút xem."
Cô nở nụ cười xinh đẹp đầy lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, thì thầm nói: "Thật ra trong thần thoại Hy Lập cũng có một câu chuyện mang ý nghĩa giống như vậy. Ý của nó chính là nói, anh luôn nhìn thần chết dùng các loại phương thức tàn nhẫn để lấy đi sinh mệnh của người khác, lấy cái chết làm niềm vui, nhưng nếu như có một ngày thần chết tới tìm anh, không biết anh có dám lấy sinh mệnh của mình ra để thần chết đùa giỡn một lần không, loại người này trong tiếng Trung được gọi là 'Kẻ hèn nhát', tôi không biết phiên dịch sang tiếng Anh như thế nào, Dĩ Thành anh có biết không?"
Cô cười nhẹ nghiêng khuôn mặt nhỏ sang, nhẹ giọng hỏi.
Mặt của Mạc Dĩ Thành tối lại, không ngờ rằng cô sẽ hỏi như vậy.
Nhưng lời đã nói ra, thì hắn sẽ phối hợp, hơi nhếch khoé miệng, đôi môi mỏng sắc bén nói ra một chữ êm tai: "Coward."
Coward, hèn nhát.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên sự tỉnh ngộ, Lucas ở phía đối diện sắc mặt cũng trở nên xám xịt.
Màn đêm càng sâu thẳm, sát khí đầy nguy hiểm bao vây tứ phía.
Cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra----
Sự lạnh lẽo từ bên trong phát ra, cả người Thượng Quan Hạo mặc âu phục màu đen, trên ngón tay còn mang theo mùi máu tươi nồng đậm, bước ra từ bên trong toà nhà đầy vệ vĩ thân cận, anh dường như hoà vào làm một với bóng đêm, cho đến khi nhìn thấy chiếc váy trắng dịu dàng xinh đẹp trong bóng tối vô tận, đôi mắt thâm trầm mới ngước lên, hiện lên sự yêu thương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net