Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả đều màu đen. Không, cô gái đang bị bao vây bởi những sinh vật bóng đêm. Một trong số chúng không thể cưỡng lại mùi trầm hương cùng lửa, nhe hàm đầy răng nhọn cắm lên cần cổ trắng ngần của cô.

Tất cả đều màu trắng...

Kít..

Ánh đèn chói lòa rọi vào khiến tôi vừa choàng tỉnh vội đưa tay lên ngang mắt chắn. Ngoài chút choáng váng, có gì đó sục sôi trong huyết quản khiến tôi nhanh chóng thích nghi được với nguồn sáng, đánh mắt quan sát xung quanh. 

Tôi đang ở trên một chiếc tàu điện ngầm. Hm, chính xác thì không phải tàu điện ngầm, dù có là một hình hộp chữ nhật dài và có cột bám kéo từ dưới lên trên. Tuy nhiên, mọi vật liệu trên phương tiện này đều là kính trong suốt, hoặc ít nhất là thứ gì đó trong suốt; trần hình vòm cao như trong một nhà thờ lớn, có ngăn để đồ đạc như trên máy bay ở mép cong đầu tiên và không có ghế ngồi. Không có...

Một gương mặt hiện lên trong tầm quan sát khiến tôi giật nảy mình. Đến lúc này tôi mới nhận ra sự hiện diện của chàng Thợ săn bóng đêm. Chính xác hơn, anh ta đang trôi lơ lửng trong không khí - không khác so với tôi.

"Sao có thể..." Tôi không tài nào thốt lên lời. Mọi thứ đều vượt quá sức tưởng tượng. Trong một giây, kí ức túa ra như dùng ống hút nhỏ một giọt mực vào cốc nước suối. Tôi đã cãi nhau với bố mẹ bởi nguồn cơn họ nói dối về thân phận thật sự của mình, đau khổ vì họ đã không tin tưởng khi tôi nói chú Mac đã cố giết tôi, tiếp theo hùng hổ lao lên gác mà không ngờ nơi đó bị bao quanh bởi quỷ. Rồi bố mẹ giải bùa cấm cho tôi, rồi tôi ngất đi. Và...

"Cằm của cô sắp chạm sàn rồi kìa." Mỉa mai của Jayes kéo tôi về thực tại. Tôi khẽ nuốt khan, chuẩn bị cho một đống thắc mắc trong đầu.

Nhưng trước hết...

"Sao anh lại ngồi bên này?"

"Giờ thì trở lại là chính mình rồi hả?" Tôi đã không hiểu ý của anh ta cho đến khi nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt. Ngay khi hối hận muốn sửa lại những gì vì tiềm thức rối loạn còn sót lại thốt ra, Jayes đã đứng lên trước.

"Chỉ cho cô biết thôi nhé, là cô bám vào tôi. Tôi cũng không còn cách nào."

Được rồi, tôi có thể cân nhắc về việc nói ra lời xin lỗi sau.

"Tôi thậm chí không hiểu tại sao cô có thể dễ dàng ôm một người lạ như vậy."

Không. Tôi sẽ không xin lỗi anh ta. Mặc kệ những gì anh chàng thợ săn phát biểu có phải sự thật hay không. Bố mẹ tôi hẳn đã đánh thức sự cay nghiệt vốn có của...

"Bố mẹ tôi đâu rồi? Không phải anh đã bắt cóc tôi để trả thù họ chứ?"

Vừa ngồi xuống chỗ không khí phía đối diện, gương mặt Jayes vừa hiện lên rõ ràng mấy chữ "chắc cô nghĩ mình đang nằm mơ." Nhưng nhìn khóe mắt anh ta dần dãn ra trong một ý niệm đầy tinh quái, tôi nghĩ mình sẽ còn không thích câu trả lời tiếp theo hơn so với: "Tôi chẳng bắt cóc làm gì một cô phù thủy học việc." Mà từ "học việc (junior)" thậm chí đã là một sự mỉa mai sâu sắc rồi nhé!

"Mẹ cô đã giao phó cô cho tôi."

KHÔNG THỂ NÀO!

Mắt tôi mở to chắc phải bằng hai chiếc đèn pha ô tô bởi Jayes vừa nhún vai nhằm khẳng định lại một lần nữa. Nếu chuyện này là bố tôi thì còn có thể hiểu được, nhưng Jayes lại nhấn mạnh là mẹ tôi - Sophie? - Một người phụ nữ sắc sảo, nghiêm khắc, đã nói một sẽ không có hai?

"Gì cơ?" Cuối cùng tôi cũng có thể nói ra điều gì đó. "Tại sao? Họ đã làm gì? Đã có chuyện gì xảy ra? Vậy hận thù của mọi người thì sao? Đã được xóa bỏ rồi chăng?"

"Quyết định của phù thủy mà. "Anh ta nên được gọi là Châm Biếm. "Và không. Không có gì được xóa bỏ ở đây cả. Chỉ là bố mẹ cô dường như đều nghĩ rằng cô theo tôi là tốt nhất. Hay là để tôi đưa cô..."

"Họ đi làm chuyện gì rất nguy hiểm ư? Tìm Cyrill?"

"Cô nắm bắt vấn đề nhanh đấy."

Jayes mỉm cưòi nhưng khóe miệng dường như đang cố không nặn nên cảm giác khắc nghiệt. Tôi không đủ thời gian suy nghĩ tại sao.

"Vậy đây là đâu? Bố mẹ tôi định làm gì? Lũ quỷ như thế nào?"

Jayes im lặng trong một thoáng và tôi không chắc anh ta đang suy nghĩ điều gì. Sau mười giây chờ đợi như kéo dài cả ngày, Jayes cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tàu cao tốc ở thế giới ngầm. Còn chuyện của bố mẹ cô, tôi cũng không rõ đâu. Về lũ quỷ thì sáu giờ trước đã bị phong ấn trong phòng của cô rồi."

Và tôi lại tốn thêm 10 giây để đón nhận thông tin. Chờ đến lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt Jayes đang chiếu vào tôi. Màu xám u ám và lạnh lùng khiến tim tôi nảy lên.

Trước khi tan thành một đống bùn nhão, tôi vội quay đi. Cổ chợt tê rần.

"Có phải là..." Hơi kì quái để mở miệng hỏi về một thứ trong giấc mơ của bản thân. Song dường như nó không hoàn toàn là "giấc mơ" cho lắm, kể cả tôi có không tìm thấy chút dấu vết nốt răng quỷ trên cổ mình.

"Nó đã tự lành rồi, khi Sophie giải cấm thuật cho cô."

Hóa ra nó có thật! Ôi thánh thần ơi, thật may vì tôi là phù thủy. Cũng thật may vì Jayes có thể hiểu ý tôi. Hoặc là...

"Suy nghĩ của tôi lại... vang à?"

Jayes nhíu mày.

"Oh, giờ thì không. Bình thường tôi là một người tinh tế, cô nên làm quen với điều đó."

Hoặc do cơn rùng mình của tôi quá rõ ràng.

Song hồi tưởng không nán lại lâu khi tôi trở về với những giải đáp của Jayes. Lần lượt điểm lại từng danh mục trong đầu, tôi không nhịn được cảm thán.

Tôi. Là. Phù. Thủy.

Bên ngoài trời vẫn còn tối, cộng thêm tốc độ lớn của thứ phương tiện kì lạ này nên dù bốn phía có là kính, tôi không nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Trong không khí im ắng, tôi như nhìn thấy mùi oải hương và nho từ con người đối diện lan tỏa chầm chậm làm cho suy nghĩ của tôi rối loạn. Bản thân chẳng phải người say mê hay có thường thức tinh tế về rượu mà tôi cũng có thể hình dung bất kì chai vang nào có khả năng kích thích khứu giác đến thế cũng sẽ có một không hai trên đời. Để thoát ra, tôi lại để ý tới chất liệu kì diệu bên dưới mình liền chạm thử. Và tay tôi bị hụt trong không khí!

"Cái này..."

"Đừng hỏi gì về cơ sở khoa học." Jayes đáp lời ngay trước khi tôi kịp hoàn thành. Tôi nhìn lên và bỗng nhận ra anh đã không còn mặc áo phông đen từ tối hôm qua. Tròng người trong chiếc tank top xám khiến từng múi cơ trên cánh tay Jayes càng lộ rõ. Không nghi ngờ gì lần đó Jayes có thể khóa cứng người tôi lên tường như thế. Tuy nhiên tôi cũng nhớ lại xúc cảm đầy dịu dàng khi tay anh xoa đầu gối tôi.

"Được rồi." Tôi rời mắt, đối diện với ánh nhìn của Jayes, tự nhủ tất cả rung động này chỉ bởi hơn 17 năm trôi qua mà tôi chưa có đến một người bạn trai. Dầu vậy, vẫn không thể phủ nhận anh chàng chết tiệt quá quyến rũ! 

"Thật ra còn có một thứ khác."

"Thứ gì?"

"Chổi."

"Chổi?" Tôi nhắc lại, không chắc mình có nghe nhầm. "Như kiểu trong phim..."

"Phải. Nhưng đừng bảo tôi, cô phải tự gọi nó ra."

Vai tôi sụp xuống một cách cố ý và tôi thật không muốn tiếp lời chút nào. Tuy nhiên khoảnh khắc này đầu tôi lại lóe lên một câu nói.

"Cyrill... Ông ta là nhân vật phản diện trong thế giới của chúng ta à? Kiểu như Voldemort (2) ?"

"Gì cơ?"

"Hay Valentine (3) ?"

(2, 3) Hai nhân vật trong series ăn khách "Harry Potter" của J.K. Rowling và "Vũ khí bóng đêm" của Canssandra Clare.

Jayes nhíu mày.

"À, đó là..."

"Tôi không đọc tiểu thuyết."

"Anh đang sống ở thời hiện đại đấy." Tôi phản đối cách bào chữa của chàng thợ săn. "Giữa những người bình thường."

"Không thường xuyên cho lắm."

"... Có xác suất quá không?"

Jayes nhíu mày lần hai.

"Lần đầu tiên anh gặp tôi đó. Chẳng lẽ trong một ngày hiếm hoi của anh ở 'thế giới loài người', chúng ta lại gặp nhau?" Tôi cũng không hiểu nổi tại sao bản thân bỗng nảy sinh cảm giác hiếu thắng. Tôi đang muốn anh ta thừa nhận điều gì?

"Không phải là không thể." Jayes nhún vai. Tim tôi bùng lên một ngọn lửa nhỏ. "Thật khó để nén được tò mò khi số lượng quỷ lại đột ngột gia tăng và tập trung tại một nơi như vậy."

"Hả?" Ngọn lửa của tôi không gánh nổi gáo nước lạnh.

"Tôi cũng từng tự hỏi. Rồi tôi biết bố mẹ cô là ai..."

"Họ rất đặc biệt đối với Thế Giới Ngầm sao? Họ quyền năng đến mức nào?" Tôi vẫn chưa quên câu đánh giá của Jayes.

"Cô có vẻ hứng thú với phù thủy nhiều hơn những gì mình từng thừa nhận đấy." Nhưng tôi đã quên trí nhớ siêu phàm của Jayes. Theo thói quen ngả lưng tìm chút thoải mái, trước khoảnh khắc tôi nhận ra đằng sau không có chỗ dựa, có gì đó đỡ lấy gáy tôi. 

Là không khí...

Được rồi, tôi có thể làm quen với sự tiện lợi của chiếc ghế vô hình này.

"Lời nói trong lúc tức giận thôi." Đúng ra là tôi đã háo hức đến chết đấy.

"Hm."

"Vậy quay trở lại đề tài chính đi." Tôi cũng đến phục khả năng liên hệ của đầu mình. "Rốt cuộc thì Cyrill thuộc vào kiểu người nào?"

Chàng thợ săn nheo nheo mắt, dường như đang cố tìm từ ngữ cho phù hợp.

"Tùy cô đánh giá. Thế này, giữa công tạo lập "những Người Đặc Biệt" và hủy diệt họ, phần nào nên được thiên vị hơn?"

"Cái gì cơ?" Tôi trợn tròn mắt. Jayes nhẹ gật đầu khẳng định.

"Tức là ông ta như kiểu.. "Chúa" của chúng ta đó hả?"

"Về cơ bản, cô có thể đánh giá như vậy."

"Ông ta "nặn" ra chúng ta?"

"Không có giàu hình ảnh như thế đâu. Cô đang sống ở thế giới khoa học đấy." Ánh Sao bắt chước giọng điệu của tôi.

"Như thế nào?" Tôi ghìm mình không giật tóc anh ta.

"Cô nên mượn sách ở thư viện. Có quá nhiều thứ để tìm hiểu mà tôi không trả lời."

"Không thể, hay không muốn?"

"Không."

Tôi đảo mắt, bật dậy trên hai chân nhìn xuống:

"Đó không phải là điều một người giám hộ nên làm."

"Từ từ nào!" Jayes phì cười, cũng đứng dậy. "Tôi không phải là người Giám Hộ của cô." Anh ta giơ hai tay chắn phía trước.

"Bố mẹ tôi đã giao tôi cho anh." Tôi cãi.

"Không giống nhau. Đấy là bởi vì tình huống cấp bách."

"Tại sao lại cấp bách đến nỗi không thể tìm một người tử tế khác chứ? Tôi có thể ở với cô Mary."

"Khi cô là người cuối cùng nhìn thấy chồng cô ta mất tích và báng bổ khép chú ta là người xấu ư?"

"Mac đã định giết tôi."

"Tôi không tranh cãi cô đúng hay sai."

Tôi đờ người trong phút chốc, hai tai nóng bừng.

"Thế sao anh còn đồng ý? 'Tình huống cấp bách' ấy là gì?"

Nói xong tôi tự nhận thấy mình đã thua trong "cuộc chiến" này vì Jayes có thể dễ dàng đáp trả bằng lí do rành rành tôi cũng biết: năng lực phù thủy đã phát tán thu hút nhiều phiền phức không cần thiết, còn bọn quỷ chỉ bị phong ấn tạm thời; song anh ta im lặng. Hơi nghi ngờ, tôi ngẩng đầu.

"Ngồi xuống đi." Một phép lạ nào đó đã xảy ra, Jayes xuống nước với tôi. Quả bóng hơi chứa bức bối trong ngực tôi cũng xẹp dần xuống. Tôi ngoan ngoãn làm theo lời Jayes.

"Xem Sophie đã để lại cho cô gì nào."

"Để cái gì cơ?" Tôi giật mình, lần mò khắp các túi trên bộ quần jeans áo khoác bình thường của mình. Chẳng lẽ ở trong bốt? "Huh?"

"Trong đầu cô cơ." Jayes giơ ngón trỏ chỉ. Tôi ngớ người.

"Như thế nào?"

"Sẽ có hàng vạn câu hỏi 'như thế nào' đấy, cô phù thủy trẻ ạ."

"Anh thì bao nhiêu tuổi cơ chứ." Tôi bĩu môi. Tên thợ săn không trả lời, thay vào đó anh ta nghiêng tới trước:

"Cho phép tôi chứ?"

Bụng dạ cồn cào, nhưng cái gì mà chả có giá của nó?

Nhận được sự đồng ý, Jayes nhanh chóng ngồi thẳng dậy. Trước lúc nhắm mắt, anh ta vẫn không quên dặn dò tôi:

"Thả lỏng nhé. Có bất kì sự khó chịu nào thì cũng đừng căng thẳng."

Đại não tôi đột nhiên tê cứng, liền sau như bị ai đó gõ liên tục vào đầu. Những cơn nhói buốt đâm thẳng vào óc khiến tôi choáng váng, phải cắn chặt răng để không kêu lên. Lời Jayes thành ra chẳng thừa chút nào.

Mắt Jayes bừng mở.

"Bố mẹ cô đã thiết lập bùa bảo vệ rồi. Chính cô mới có thể khơi chúng ra."

Có lẽ việc sử dụng năng lượng vô cùng tốn sức, giọng Jayes hơi khàn đi. Tôi nhăn mặt.

"Thế thì đánh đố tôi à? Sao tôi có thể làm được cơ chứ?"

"Adelyn, cô là phù thủy. Cô có thể." Anh nắm lấy vai tôi động viên. Không phải chưa từng tiếp xúc ở khoảng cách gần nhưng trống ngực tôi cũng nện thình thịch. Sâu bên trong lại bắt đầu le lói thứ cảm giác yên tâm. Anh ta quá giỏi khuất phục tâm lí người khác!

"Được rồi. Thế chỉ cho tôi đi." Tôi thở ra một hơi, hai tay nắm chặt trên đầu gối.

"Giữ tinh thần thoải mái đã, rồi nghĩ tới thứ cần thiết." Jayes đưa lời khuyên, trở lại chỗ ngồi. Tôi bối rối hết gập lưng lại thẳng đứng kiểu tư thế của quân nhân. Thật nghi ngờ bản thân đã từng nhập ngũ ở khoảng thời gian bí mật nào đó. Ừ thì, không gì là không thể mà phải không?

"Adelyn, tập trung vào điều cô muốn." Jayes nhắc nhở.

"Uhm, được rồi. Tôi nên muốn cái gì đây?"

"Một quyển sách, một cây đũa thần, một cây chổi, một hộp quà... Bất kì thứ gì mà cô nghĩ bố mẹ sẽ để lại cho cô."

"Sao anh lại chắc chắn họ có để lại cho tôi bất kì cái gì cơ chứ?"

Chỉ cần đánh động một chút thì việc Soph và Gab giấu, sau đó thì nói dối, và còn ngang nhiên mắng mỏ đã nhảy ra khiến tôi chẳng bình tĩnh nổi. Còn Jayes thì bật cười, đúng bộ dạng của người trưởng thành trước đứa trẻ không hiểu chuyện.

"Tôi không bênh bố mẹ cô bao giờ đâu, nhưng tôi biết họ quan tâm cô. Ít nhất thì Sophie cũng muốn cô hiểu về những gì mình có."

Không trả lời, mắt tôi tự động cụp xuống.

Cứ thử một lần đi nào.

"À mà khoan đã." Vài giây trôi qua không hiệu quả khi tâm trí cứ vô tình đi lang thang. "Tôi nhớ lần trước lúc ở cùng anh năng lực phù thủy của tôi đã được giải phóng rồi cơ mà? Sao về nhà nó lại biến mất vậy? Còn nữa!, tôi cũng đã quên khuấy mất vụ mấy con quỷ làm bị thương mình. Anh có biết không Jayes?, khi tôi nói chuyện với bố mẹ thì nó đã không còn chút tung tích gì luôn. Nếu như anh giải thích về vụ nốt răng ở cổ là nhờ năng lượng được giải phóng đã chữa lành, thế trường hợp này thì sao?"

"Cô không muốn biết hai người kia đã để lại cho mình gì sao?" Jayes mở to mắt bất lực. Tôi vội lắc đầu.

"Tất nhiên là có. Nhưng tiềm thức tôi cần được giải phóng."

"Tiềm thức cô cũng quá sôi nổi rồi đấy."

"Cathy cũng từng bảo vậy." Tôi mỉm cười chiến thắng.

"Có một số bùa cấm quá mạnh, nếu không phải được người niệm trực tiếp giải trừ thì phép thuật nếu có thể thoát ra cũng chỉ tồn tại trong một thời gian nhất định, về sau sẽ bị khóa lại." Ngón trỏ Jayes thon dài gác lên môi. "Về vết thương tự lành kia, có nhiều cách giải thích. Có thể là bố mẹ cô đã bí mật chữa lành vào một khoảnh khắc mà cô không biết."

"Phù thủy làm cái gì cũng dễ dàng thế à?"

"Tùy lúc."

"Như-"

"Adelyn." Jayes cắt ngang.

"Ok, xin lỗi."

Tôi thẳng lưng. Khi xung quanh chìm vào bóng tối, trong đầu chỉ còn xoay quanh vật gì đó mà chính tôi cũng không hề chắc chắn. Thứ tôi cần. Thứ bố mẹ đã để lại cho tôi, mong rằng nó có tồn tại.

__________________________________________

Năm mới vui vẻ!

Tớ rất vui khi các cậu đã đọc đến cuối và hơn nữa nếu các cậu để lại những ngôi sao và bất kì nhận xét nào. Chúng sẽ cổ vũ tớ rất nhiều. <3

-01/01/2019-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net