Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải nói rằng chưa bao giờ tôi có thể trầm trồ đến thế khi bước vào một thư viện nào, kể cả nó có cổ kính và trang nghiêm như một tòa thị lâu của thế kỉ 19. Nếu bạn đã từng vào thư viện cổ của New York, hẳn bạn sẽ nghĩ chẳng còn nơi nào nhiều sách như thế nữa. Và không, bạn đã sai rồi! Nơi đây mới chính là một "thư viện" thứ thiệt. Bước qua cánh cửa gỗ cổ xưa và quầy mượn sách thông thường, sang ngã rẽ bên trái, một chân trời của sách được mở ra, cảm giác như nó có thể chứa cả một thế giới con trong đó vậy. Trần nhà cao vút với những giá sách lơ lửng chưa đủ, bởi bên dưới là hàng dài không nhìn thấy điểm cuối của hằng hà sa số là kệ với những đầu sách gọn gàng. Từ đây tôi hiểu được lí do tại sao nơi đây lại vắng tanh như vậy. Người ta có lẽ sẽ phải mất cả đời để tìm được cuốn sách mình muốn, hoặc phải chăng là dùng một nửa thời gian để quyết định mình nên đọc quyển gì trước, và vì không có đủ kiên nhẫn nên họ lựa chọn từ bỏ. Thật ra tôi không thể huênh hoang sớm được vì sự thật tôi cũng chả phải một nàng mọt sách - cũng như có đủ kiên nhẫn - cho cam. Chỉ là sự thờ ơ và thiếu trách nhiệm của tên Thợ Săn Bóng Đêm kia đã cho tôi nhiều động lực hơn cả. Được, bắt đầu nào.

Sau hai tiếng ngao du, tôi nhận ra mình vẫn chưa đi hết một nửa thư viện, vì vậy tôi chọn cho mình một cuốn sách (mà không phải vì chán nản lựa bừa đâu, thật đấy!) và lại phải mất một tiếng để tìm chỗ quay trở về với bàn đọc. Không tương xứng với lượng sách nhưng cũng đủ rộng bằng một cái khuôn viên trường đại học ở thế giới loài người, khu ngồi đọc thoát ra khỏi lớp màu cổ kính và tối om, để lại ánh sáng như pha lê dát vàng qua ô cửa kính với bàn ghế dài gỗ nâu bóng loáng. Đặt quyển sách dày cộm xuống, tôi thở hắt một hơi trước khi mở ra trang đầu tiên.

Tôi đã đọc từ vừa nãy tên cuốn sách: "Lược sử". Thật ra ở trong đây có rất nhiều cuốn chứa cụm từ này (đây có thể là lời giải thích cho hàng trăm triệu đầu sách có mặt ở Thế giới Ngầm), nhưng bởi lần đầu chưa có kinh nghiệm, tôi đã bỏ qua những cuốn "mỏng" hơn để rồi lựa cho mình một bản thể đồ sộ nhất. Và điều này khiến tôi tự hào đấy, nên đừng có ai tỏ vẻ cảm thương với tôi, tôi thề có Chúa, ĐỪNG AI XUẤT HIỆN TRONG THƯ VIỆN NÀY VÀ CƯỜI NHẠO TÔI.

Mày chỉ đang nghĩ về Jayes thôi. Chỉ là anh ta sẽ không đến, nên đừng hi vọng gì cả.

Không phải tôi đã nghĩ - Tôi đập mạnh vào bìa cuốn sách khiến bụi tung mù mịt. Thôi, tốt hết là tôi nên tập trung vào mục đích của mình. Và sau đây là những gì tôi đọc được.


Ánh sáng có chút biến đổi nhưng không quá rõ ràng, và tôi chỉ nhận ra đã trải qua ba tiếng cho đến khi thấy bụng mình ùng ục. Không thể ngờ là không có ngày và đêm ở thế giới ngầm. Tôi đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẫn là một màu trắng vô tận. Tôi ngả người về sau, vươn dài vai và dụi dụi mắt. Giờ đã gần tám giờ. Và...

Jayes vẫn chưa đến.

Tôi mong rằng điều đó có nghĩa họ ăn tối muộn hơn bình thường, hơn vì anh ta định vứt tôi ở đây. Một mình.

Tôi là gánh nặng của anh ta.

Suy nghĩ ấy khiến tôi lạnh sống lưng hơn nhiều so với cảm giác muốn khóc. Không, tôi đã 17 tuổi rồi, tôi đủ khả năng vượt nếu qua điều này thành sự thật.

Nhưng suy nghĩ thì tốt hơn nhiều so với hành động - tôi vội vàng thu dọn "đồ đạc" của mình. Cuốn sách sẽ là hành lí nếu tôi thật sự phải sống trong cô đơn. Đó thật sự đã là suy nghĩ của tôi khi không nhớ ra quả cầu thủy tinh của Wyatt.

Trong lúc rảo bước về phía lối ra, khóe mắt tôi bắt gặp một bóng người mà tôi thề mình khó có thể nào nhận lầm được. Không, hẳn là tôi đã nhầm rồi... Liệu có điều gì là không thể không?

"Adelyn?"

Giọng nói kia cuối cùng cũng làm tôi khẳng định được suy đoán của mình. Hóa ra thế giới lại nhỏ bé đến vậy.

"Liam..." Thật đáng mừng vì tôi vẫn còn có khả năng ngôn ngữ, cho dù đó có là một tiếng thì thào không hơn không kém.

Chàng crush "hờ" của tôi xuất hiện cùng một bộ thường phục với quần jeans xanh và áo phông đen mà vẫn bảnh bao hơn bao giờ hết. Màu sô-cô-la của mái tóc cậu trong ánh sáng phản chiếu từ những kệ sách càng mượt mà và óng ả hơn. Tôi đã từng tự hỏi tại sao có thể có một người ưa nhìn đến mức ấy (tất nhiên là trước khi gặp Jayes, hay ít nhất là chưa biết đến Thế Giới Ngầm), và giờ thì tự nhiên mọi chuyện trở nên rõ ràng hẳn. Cậu là một Người Đặc Biệt, một Edward Cullen mà tôi lại chẳng phải nàng Bella xinh đẹp kia.

"Hey." Liam đáp lại bằng nụ cười kinh điển như lần đầu gặp mặt. "Không ngờ sẽ gặp được cậu ở đây. Mình còn tự hỏi tại sao không thấy cậu mấy ngày nay."

"Ờ..." Tôi không biết nói gì tiếp theo. Hình như, không, rõ ràng, điều này chứng tỏ Liam đã biết tôi là một Người Đặc Biệt từ trước?

"Vậy là cậu..."

"Tớ làm sao cơ?"

Có lẽ sự ngập ngừng của tôi đã trở nên thiếu thân thiện và khiến cho chàng trai vốn rất tự tin kia tỏ ra ấp úng. Ồ, cậu không nên nghi ngờ sự quyến rũ của mình chứ.

"À... Chỉ là..." Vẫn thật khó để có thể mở lời khi đầu óc tôi vẫn còn bị đình trệ vì một loạt suy nghĩ đang như đàn ngựa hoang chạy loạn trong đầu. Phải chăng lần gặp gỡ tôi đã từng coi rằng duyên phận, hay định mệnh kia, lại thật ra chỉ đơn giản vì Liam phát hiện tôi là một Người Đặc Biệt, xuất phát từ cảm giác "cùng đồng bọn" nên mới tiếp cận tôi? Nói cách khác là... Tôi cũng chẳng phải "Người đặc biệt" trong con mắt của cậu. Sự thật này vốn không nên làm tôi cảm thấy hụt hẫng - tôi vẫn luôn chịu sự hờ hững này từ người Crush Chính Thức của mình - anh Jack, nhưng không hiểu sao tim tôi vẫn tự nhiên nhói lên. Tại sao, Adelyn, tại sao mày vẫn luôn nằm trong quá khứ và khiến nó ảnh hưởng đến hiện tại của mày như thế?

"Xin lỗi, chắc tớ đã đường đột quá..." Liam nhìn tôi đầy lo lắng. Tôi thấy được sự chân thành của cậu trong ánh mắt khi cậu cúi xuống để ngang tầm với tôi. Tôi bất giác lùi lại.

Mắt tôi lướt nhanh lên như một phản xạ để thấy được nét mất mát thoáng qua trên gương mặt người bạn của mình. Ồ, tôi đã không nên...

"Ờ... Thật ra thì..." Tôi phải giải thích thôi, không nên để một chàng trai Quyến Rũ Vô Tội cảm thấy tội lỗi vì một thứ vốn chẳng nên tồn tại. "Tớ chỉ mới phát hiện ra... nơi ở của mình vốn nên ở đây thôi... Tớ cũng không biết là cậu là một Người Đặc Biệt!... nên..."

Liam dường như vỡ ra điều gì đó. Gương mặt cậu giãn ra với một nụ cười thoáng hiện trên khóe môi. Cậu hơi đổ người về phía trước rồi đứng vững trên đôi chân mình với hai tay đút vào túi.

"Vậy thì đúng là tớ đã đường đột thật, vì làm cậu bàng hoàng đến mức ấy. Chỉ là ngay lần đầu gặp tớ đã có thể ngửi ra được mùi phù thủy trên người cậu, nên tớ mới không biết cậu thuộc dạng Di Cư."

Lại là cụm từ "người Di cư" này. May rằng đã là lần thứ hai gặp được nên tôi sẽ không còn những câu hỏi ngốc nghếch nữa.

"Ừ... Haha..." Tôi cười miễn cưỡng.  "Mùi Phù thủy... Nó... hắc... khó chịu lắm hả?"

"Không!" Liam suýt nữa là cười phá lên.  "Nó... Không, trời ơi. Nó chỉ là... rất đặc biệt thôi."

"Còn cậu là..."

"Cậu không nhìn ra hả?" Liam lộ rõ vẻ ngỡ ngàng. Tôi nhún vai coi như câu trả lời. Không nên nói ra suy đoán rằng "cậu hẳn phải là một ma cà rồng với sự quyến rũ chết người đó" đâu nhỉ?

"Như cậu. Tớ cũng là một phù thủy."

"Ồ..." Đúng là không nên coi thường bất kì Người Đặc Biệt nào.

"Lần đầu cậu đến đây hả? Không có khó khăn gì với việc tìm sách chứ?" Liam hỏi với nụ cười tinh quái. Hẳn cậu đã để ý tôi cầm gì trên tay nhưng tôi vẫn tựa như người phạm tội, lộ liễu giấu cuốn sách dày cộm ra sau lưng.

"Cùng tàm tạm." Tôi giảm (rất) nhẹ.

"Yên tâm, tớ là người quen ở đây. Có gì cậu có thể hỏi tớ. Tớ luôn sẵn lòng giúp đỡ."

"Cảm ơn nhé. Không nhìn ra cậu cũng là một mọt sách đấy."

Nụ cười của Liam không được rạng rỡ như trước. Tôi không hiểu tại sao, cũng không tiện để hỏi lắm. Chắc có gì đó khó có thể giải thích trong một hai câu.

"Ờ... Cũng tối rồi. Cậu đã ăn chưa?"

Tôi lên tiếng để phá vỡ không khí đột ngột nặng nề đang diễn ra. Và Liam lại nở nụ cười - một đặc điểm vô cùng dễ mến của cậu - khác hẳn với ai kia.

"Tớ chưa. Mình cùng đi nhé."

"Tuyệt. Tớ chưa từng có bữa nào ở đây cả. Để cậu chỉ đường hết đấy."

"Giao cho tớ." Liam vỗ ngực.


Kí mượn sách và ra khỏi thư viện, tôi mới phát hiện hóa ra Thế Giới Ngầm cũng có buổi tối. Vậy thì ánh sáng vừa nãy từ thư viện là ở đâu?

"Thấy kì diệu phải không, bọn mình vẫn luôn tưởng trời sáng, nhưng đã đêm rồi đấy."

Liam như đọc được suy nghĩ của tôi, song hiện tại tôi không thấy có lí do gì khiến nó vang lên thế cả. Nên có lẽ là thần giao cách cảm chăng?

"Tại sao thế?" Tôi quay sang hỏi.

"Để giải thích thì cũng hơi khó..." Liam đang gắng lựa chọn từ ngữ để trình bày một cách dễ hiểu nhất cho tôi. "Cậu cứ tưởng tượng thư viện đang sử dụng một chiều không gian khác cho chúng mình tận hưởng những giây phút 'tiếp nhận tri thức' đi."

"Thú vị đấy." Tôi thốt lên. "Vậy giờ chúng ta đi đâu đây? Chỗ đó có gần đây không? Tớ đói sắp lả rồi." Tính mè nheo của tôi nổi lên, chẳng hiểu sao, có lẽ là tại cảm giác quen thuộc với người cùng trang lứa. Nói đến đây, tôi nhận ra mình chưa gặp Cathy được mấy hôm nay rồi. Cô đơn và hoảng loạn, Cathy vốn sẽ là một mảnh ghép hoàn hảo có thể giúp tôi xoa dịu qua tất cả những biến cố này, nhưng cô lại không thể ở đây. Điều này khiến tôi buồn chết đi được. Thật là nhớ cô ấy quá.

"Vốn định dẫn cậu đi dạo phố một vòng, nhưng thôi để sau lúc đấy cho đỡ nặng bụng nhỉ. Được rồi, vậy bọn mình sẽ đến quán ruột của tớ nhé, ngay gần đây thôi."

"Ok." Tôi hoàn toàn đồng tình. Cho đến khi...

"Adelyn."

Ôi, giọng nói ai mà quen thuộc thế này! Chẳng ai là chàng Thợ Săn Bóng Đêm đã lỡ hẹn đó sao - tôi sẽ nói câu đó nếu không phải có Liam ở đây.

"Xin chào." Tôi quay về phía có tiếng gọi và nở một nụ cười thân thiện nhất mà mình có thể nặn ra được. Đấy, ít nhất tôi cũng đâu có nhe răng dọa ai.

"Tại sao cô không ở trong thư viện?"

Jayes dường như không để ý đến sự tồn tại của người bên cạnh chúng tôi, giọng điệu rất hùng hổ chất vấn. Này, tôi mới là người có quyền nổi nóng ở đây. Tại sao bây giờ anh mới xuất hiện?

À và, một lần nữa, tôi giữ lời đó cho riêng mình.

"Tôi sắp đi ăn với bạn." Và tôi xòe tay về phía bên phải. "Liam, bạn tôi."

Chắc tôi không phải giới thiệu Jayes đâu nhỉ, anh ta vốn dĩ đâu muốn kết bạn.

"Ồ, cô thích nghi nhanh thật đấy." Tôi ghét nhất là giọng điệu mỉa mai này. Anh ta thật sự đã phá hỏng không khí lãng mạn của buổi tối hôm nay.

"Tôi có thể coi đó là lời khen không?" Tôi đáp trả.

Jayes nhếch mày. Có vẻ như anh ta đang tức giận, thật không thể hiểu nổi. Tất cả những biểu hiện đó phải là của tôi mới đúng.

"Vậy là cô nhớ đường về rồi chứ?" Nhưng khi lên tiếng, Jayes lại vẫn là Jayes - điềm tĩnh lạ thường. Hoặc có thể do tôi đã nhìn nhầm tâm trạng của anh ta.

"Điều này thì..." Nhưng chỉ một lời thôi cũng khiến tôi lâm vào tình trạng ấp úng. Thật là một tên hợm hĩnh chết tiệt, dù anh ta có cố tình hay không.

"Chỉ cần anh vẫn mở cửa, tôi sẽ đưa Adelyn về đến nơi. An toàn và lành lặn." Liam đột nhiên lên tiếng khiến cả tôi và Jayes đều có chút ngỡ ngàng.

"Cậu biết chỗ ở của bọn tôi sao?"

Tôi có nên hiểu đó là một lời nói giảm nói tránh của "Cậu dám đến chỗ bọn tôi sao?" hay không?

"Chỉ là hộ tống thôi. Anh cũng lo lắng cho cô ấy mà, phải không." Câu trả lời của Liam cũng đồng thời trả lời được cho câu hỏi của tôi.

Jayes và Liam có chiều cao gần tương đương nhau và nó khiến hiện tại hai người như đối thủ trong một cuộc đấu súng. Thật ra tôi hiểu được thái độ của Jayes - thứ vẫn kiên trì ở anh ta khi gặp bố mẹ tôi hay trong bao nhiêu năm thợ săn đối với những Người Đặc biệt khác, ít ra nó khá khẩm hơn nhiều so với những người sống cùng anh.

Jayes đưa mắt sang nhìn tôi trong một giây ngắn ngủi làm tôi không suy đoán được nó có ý nghĩa gì, là muốn khẳng định lại xem tôi có đồng ý hay không, hay có phân vân gì không, hay là tôi đang vui mừng... Rồi anh ta biến đi như lần gặp đầu, vụt vào khoảng không.

*

Tôi không nên cảm thấy có lỗi với Jayes, tuyệt đối không nên cảm thấy có lỗi với Jayes - song tất cả đều trở nên vô dụng khi câu nói đó luôn vang trong đầu tôi kể từ lúc tôi ngồi ăn với Liam cho đến khi tôi đã đứng trước cửa nhà của những người Thợ Săn. Liam - như những gì cậu hứa - đã thật sự đưa được tôi trở về nhà mà không tốn chút sức lực nào (ý tôi là không phải tìm đường, theo nghĩa đen của Jayes). Bước xuống bậc thềm cuối cùng, Liam giơ tay chào tôi.

"Tối nay cũng không tồi phải không. Vậy thì đừng quên bữa tiệc tối thứ bảy nhé! "

Tôi gật đầu.

"Tất nhiên rồi." Và nhìn theo Liam đến khi bóng cậu khuất hẳn sau chặng cây và bóng đêm đen ngòm. Vài giây sau, chiếc tàu thủy tinh phản chiếu ánh trăng lóe lên ở nơi xa, tôi mới yên tâm quay vào nhà.

A... Thật ra thì tôi không biết mở thế nào cả.

Suy nghĩ đó vừa thoáng qua thì cánh cửa bật mở, song lại không có ai đằng sau nó. Hơi kinh dị một chút nhưng tôi tự nhủ với lòng rằng chính giống loài của tôi tồn tại đã là một mối đe dọa đối với loài người trong cả thế kỉ, vậy thì tôi còn sợ cái gì nữa đây?

"Cô phù thủy nhỏ hóa ra lại là một cô nàng của tiệc tùng nhỉ." Tên thợ săn đang ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế đơn ngay sảnh. Tôi hơi xấu hổ về bộ dạng có phần lén lút ngay trước đó của mình.

"Để hòa nhập thôi. Anh cũng thấy là tôi không có bạn bè gì ở đây mà."

"Ngược lại, tôi thấy cô làm quen rất nhanh đấy." Jayes xoay xoay cái bút hình giọt nước thuôn dài - tên gọi không được chính thống cho lắm vì cứ mấy giây nó lại biến thành một hình thù khác. Tôi rời mắt khỏi vật dễ phân tâm ấy.

"Tôi quen cậu ấy từ trường cấp ba rồi. Không ngờ cậu ấy cũng là một người Đặc Biệt."

"Ồ..."

"Nhưng cô không có cảm giác mình lạc loài sao? Cô thậm chí còn chưa biết tự mình có ý thức thực hiện phép dịch chuyển tức thời đơn giản nhất."

Tôi đã đi đến chân cầu thang khi Jayes nói ra câu đó. Đấy cũng có thể coi là một sự thật, nhưng sao lúc anh ta nói ra lại có ý khinh thường thế nhỉ?

"Thì tôi mới đang cố gắng hòa nhập với mọi người, không phải sao? Rõ ràng anh không có ý định dạy tôi, vậy vấn đề là gì?"

Tôi đi ngược trở lại phía Jayes, đứng đối diện anh ta.

"Cô đến bữa tiệc đó thì họ sẽ dạy cô à? Cô chỉ đang muốn học chạy trong khi bản thân còn đứng chưa vững. Đó chính là vấn đề."

Tất cả những do dự đã từng được tôi xua đi khi Liam thuyết phục tôi đến bữa tiệc đó lại bị Jayes khơi dậy. Phải, anh ta nói đúng, nhưng như một đứa trẻ với tâm lí phản nghịch, tôi, ngược lại, không nuốt trôi nổi bất kì lời nào của tên thợ săn ngạo mạn đó.

"Một bữa tiệc thì có là gì? Mục đích của tôi cũng chẳng phải muốn họ dạy dỗ. Làm quen, anh không hiểu nguyên lí cơ bản đó sao?"

"Cô nghĩ một bữa tiệc của người Đặc Biệt gồm những gì? Uống rượu, ăn bánh, nhảy nhót ư?"

"Còn anh, anh từng đến những bữa tiệc của phù thủy rồi sao? Hay là những bữa tiệc của thợ săn bóng đêm các anh khiến anh có những liên tưởng tương tự về chúng tôi?"

Lông mày Jayes nhăn lại một cách khắc nghiệt. Dường như tôi đã nói ra điều không nên nhắc đến. Tự nhiên tôi ý thức được quyển sách bản thân đang ôm trong ngực nặng một cách kì lạ.

"Được, tùy cô thôi."

Và cuộc trò chuyện kết thúc.


_____________________________________________


It's been a long time, ha :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net