Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...

Tham vọng của hắn quá lớn, đến nỗi diễn ra một trận mưa gió máu tanh ở Thế Giới

Bóng đêm bao trùm

Khi Mặt Trăng máu một lần xếp thẳng hàng cùng Hỏa Vương và nơi những người phàm trần sống

hàng ngàn Quỷ Dữ được triệu tập

trong vòng tròn khỏa lấp bởi ngôi sao năm cánh

Thợ Săn đi săn

Đấy là bữa tiệc của họ

bữa tiệc khát máu

Treo cổ Phù Thủy, thiêu đốt Ma Cà Rồng, chặt cánh những Thiên Thần vô tội

Vậy bản chất của chúng và Quỷ Dữ

có khác gì nhau?

..."

®

Giờ thì tôi hiểu được tại sao mình lại có những phản ứng thái quá như vậy rồi. Không lạ gì, tôi vẫn giận Jayes vì anh ta đã không đến thư viện đúng giờ; nhưng hơn cả là những gì diễn ra trong đầu tôi sau đó. Tôi là gánh nặng của anh ta, anh ta muốn bỏ mặc tôi. Chính một đống suy nghĩ này đã châm lên ngòi nổ cho tính cách ngang bướng của quý cô Larkins. Và bất kì việc gì được quyết định bởi sự bồng bột đều có hậu quả của nó.

Tôi đang thật sự lạc lõng trong đám đông. Thời gian ba ngày kể từ khi gặp Liam không bồi dưỡng được thêm cho tôi một chút kĩ năng phù thủy nào. Trách nhiệm không thuộc về ai khác, ai bảo tôi muốn đến chỗ của những tên Thợ Săn để ở cơ chứ. Còn Jayes, dường như để trả thù, anh ta luôn đi ra ngoài, từ sáng sớm đến tận tối muộn. Tôi hối hận vì đã để sự phiền muộn của bản thân cản trở khỏi việc nhờ sự giúp đỡ từ Wyatt, ít nhất đến lúc này tôi cũng có thể biến ra cho mình thứ gì đó hay ho có thể giải khuây.

Nhắc đến Liam hả, cậu, để chống đỡ cho tôi, giờ đang phải tham gia trò chơi chết dẫm nào đó ở phía đằng kia. Họ gọi là gì ấy nhỉ... "Veily?"(1) Trời, tôi thậm chí còn không thể đánh vần nổi từ đó.

(1) "βέλη" /véli/ phi tiêu (tiếng Hy Lạp)

Không phải tôi có hứng thú gì khi nhìn, chỉ là họ muốn tôi hòa nhập hơn nên tôi mới khiên cưỡng ngồi tại chiếc bàn gần đó để quan sát. Đại khái thì nó như một trò phi tiêu, nếu để tôi miêu tả theo ngôn ngữ loài người, chỉ khác ở chỗ họ không thật sự "phi". Người trụ trì tung một mục tiêu di động, sau đó những phù thủy tham gia, bằng những mũi tên tự mình biến ra, bắt đầu dùng năng lượng điều khiển sao cho nó cắm được vào phần thưởng. Tất nhiên ngoài chuyện chính thì thứ râu ria khiến mọi người đang hò hét inh tai là những kĩ năng được phô diễn trong đó. Theo tôi đoán thì thứ nhất là màu sắc: một sắc xanh da trời nhưng cái nào càng trong suốt có vẻ càng mạnh hơn; tiếp đến là hình dáng, càng tinh xảo càng được trầm trồ, "Bởi đó đều là bùa phép của họ đúc thành mà" - một cô khán giả tốt bụng giải thích cho tôi; thứ ba là tốc độ, hiển nhiên, tôi nghĩ nếu bản thân còn là mình của lúc trước, chưa được hóa giải bùa cấm, nói cách khác, khi tôi vẫn còn là một "người bình thường", chắc hẳn sẽ không thể nhìn thấy những vệt sáng như sao băng đuổi bắt thế kia. Được rồi, tôi cũng nên công nhận là nó khá đẹp mắt, không phải sao.

Bầu trời tối và như được xếp thành từng tầng đồ sộ. Những tia sét thi thoảng lại lóe lên tựa như bị những dòng năng lượng đang bùng cháy phía dưới tác động, soi rõ dải phân cách ngoằn ngoèo có phần làm người ta choáng ngợp. Chúng tôi đang đốt lửa nơi sân sau của một tòa lâu đài khá cổ kính với những mái nhọn cùng cửa sổ hình vòm và tường được lát gạch đất nâu nhạt. Tôi đoán nếu đi theo Wyatt, hẳn tôi sẽ được sắp xếp một phòng ở đây, hoặc nơi nào đó tương tự; sẽ dễ chịu hơn nhiều khi xung quanh đều là bãi cỏ xanh rì thay vì biển dữ với những con sóng vồ vập xô tới. Tuy nhiên để tổng quan, tôi vẫn rất đồng tình với lựa chọn của mình, ít nhất là đến khoảnh khắc này, vì đúng là tôi phải cần có cảm giác an toàn trước. Tôi không phải một cô nàng ưa mạo hiểm lắm đâu.

Trận đấu ngày một đông vui khi những người phù thủy khác thấy đối thủ vẫn chưa ai bắt được mục tiêu liền hùa vào thử sức. Nếu không kể đến mùi hương đang nồng nàn trong không khí, không nhìn vào màu mắt xanh đặc trưng kia, hay là những cơn gió đang vút qua theo điều khiển, thì họ cũng không khác đám thanh niên nông nổi của thế giới loài người là bao. Hú hét, hò reo, tán thưởng, hiếu thắng... tôi nghĩ mình nên đi tìm một thứ đồ uống nào đấy để tìm lại bình yên cho đôi tai mình.

"Cô đặc biệt lắm đấy Adelyn. Lần đầu tiên thấy Liam đưa một bạn nữ đến bữa tiệc, hơn nữa còn là một NGƯỜI MỚI."

Một cô nàng tóc vàng tiến lại bắt chuyện khi tôi đang loay hoay không biết dùng cái gì để lấy thứ chất lỏng màu tím trong bình. Cho đến khi nhìn sang và thấy chiếc muôi thủy tinh trong tay cô ta, tôi mới cân nhắc lại về mục đích tiếp cận của cô nàng. Có thể từ "Người Mới" này hơi nhạy cảm đối với tôi mà thôi?

"Cảm ơn nhé." Tôi đáp và nhận lấy. Khác với thứ mùi tôi vẫn ngửi thấy từ khi bắt đầu bước vào căn nhà này đến giờ, người cô nàng tỏa ra hương hoa khá lạ. Hoàn thành đồ đầy cái cốc, tôi quay sang để thấy cô vẫn nhìn mình chăm chú.

"Uhm..." Tôi cố hồi tưởng lại câu hỏi ban đầu của cô nàng. Liên quan đến Liam, phải không nhỉ.

"Tôi nhờ một chút?" Cô Phù Thủy hỏi. Tôi vội chìa cái thìa cho cô ta. Cô nàng như thể sắp cười phá, rút chiếc cốc ngay cạnh, rồi chỉ bằng một cái vung tay, thứ chất lỏng kia đã tuôn vào hơn nửa cốc của cô. Hình như ấn tượng ban đầu của tôi không phải là không có căn cứ.

Chắc lại là một kiểu Queen Bee ở trường trung học, đang cố tình phô diễn đây. Thật xấu hổ vì tôi thậm chí còn không nên được coi là đối thủ của cô ta.

"Có lẽ cậu ấy thích một người ngây ngô như cô nhỉ. Người đàn ông nào cũng hưởng thụ cảm giác che chở cho một con mèo nhỏ mà."

Lạy Chúa lòng lành, cô ta còn đáng ghét hơn bất kì kẻ nào tôi đã gặp trong suốt cuộc đời mình! Một Abigail còn chưa đủ hay sao? Thế mà tôi còn tưởng gặp được "đồng loại" sẽ dễ chịu hơn đấy.

Tôi không muốn tranh cãi khi bản thân đang ở thế hạ phong. Nàng Queen Bee nhếch miệng cười chiến thắng, nhấp một ngụm nước như để tạo một cử chỉ quý tộc rồi quay đi trên đôi giày cao gót đen bóng loáng của mình. Đám bạn của cô ta đang tụ tập ở đằng xa. Ồ, nực cười thật, tôi chưa hề trải qua cảm giác kém cỏi thế này từ khi có Cathy bên cạnh.

Nên Liam mới không thích cô đó, Hống Hách.

"Cô nói gì?"

Queen Bee đột nhiên quay ngoắt lại. Đám người đằng xa dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, còn tôi thì vừa đại khái đoán được. Nhưng lần này có lẽ nghiêm trọng hơn, suy nghĩ của tôi đã không "vang lên", nó truyền riêng thẳng đến chỗ cô nàng, đó là lí do khiến cô ta nghĩ rằng tôi đang cố tình thách thức.

Tôi nên nói gì? Không thể phủ nhận, chẳng lẽ lại thừa nhận. Liệu tôi có ra bã không?

Tiếng vỡ òa cắt ngang giữa chừng. Hẳn là vừa có người chiến thắng. Tôi và đám người duy nhất có trong phòng cùng đồng loạt trông ra, không rõ ai là người đã chiếm được vị trí "huy hoàng". Hoặc chỉ có tôi không biết.

"Liam vẫn luôn tài giỏi như vậy." Cô nàng khoanh tay trước ngực đầy tự hào, như thể cô ta là mẹ của Liam hay gì đó vậy. Miệng tôi bắt đầu khô khốc và tôi điềm nhiên đưa cốc lên nhấp một ngụm.

"Ra ăn mừng thôi." Bản tính bám người của nàng Queen Bee đã khiến cô ta bỏ qua cho tôi để tiến về phía "crush" của tôi. Lại phẩy tay, nhưng lần này thì cô ta mang theo nước trong bình, và trong cả cái cốc mà tôi vừa đưa lên miệng chưa kịp uống. Dứt lời, cô ta cùng đám bạn biến ra ngoài, chỉ còn mình tôi trong đại sảnh rộng lớn tối om với đôi chút ánh sáng xanh đỏ thay phiên nhau chiếu xuống. Siết thành cốc vẫn còn đọng hơi lạnh, tôi đưa tay đỡ lấy trán, thật sự chán nản.

Còn một chút bánh ngọt trên bàn, nhưng tôi tin nếu nó vào mồm tôi bây giờ thì kết cục vẫn là mắc kẹt trong chiếc cổ họng đáng thương của mình mà thôi, nên tôi ngồi xuống chiếc ghế salong dài gần đó.

"Adelyn, cậu không sao chứ?"

Điều tôi mong chờ cuối cùng kể từ lúc gặp phải nàng Queen Bee kia chính là để Liam thấy sự thảm hại của mình lúc này. Cũng không nên gọi tên là vậy, nhưng thật sự tôi như một con vịt đen giữa một bầy thiên nga trắng, cô đơn, cô độc, không biết nên làm gì.

"Lily nói cậu ở trong đây. Sao cậu không ở bên ngoài đợi tớ?"

Đến cái tên cũng hợp thế à.

Liam ngồi xuống cạnh tôi, tôi mong cậu đã đừng ngồi xuống cạnh tôi, và tôi lại phải tốn vài phút điều chỉnh giọng của mình để nó không còn cảm giác buồn bã.

"À thì... Thật ra tớ mới là một cô nàng mọt sách đấy. Tớ không chịu được chỗ đông người lắm đâu."

Liam phì cười. Khóe miệng tôi thế mà cũng nhếch lên theo. Đến lúc này, tôi mới ngửi thấy hương trầm nhàn nhạt từ người cậu. Phải nói là, so với mùi hương đậm đặc của thợ săn bóng đêm, chắc phù thủy chúng tôi sẽ chỉ tỏa một mùi thoang thoảng. Trừ có một đám đông, nó sẽ rõ ràng hơn. Thế thì thứ mùi hơi nồng nặc của cô nàng Queen Bee kia hẳn là một loại nước hoa nào đó.

Phía ngoài cửa rực sáng trong vài giây rồi lại tối.

"Vốn muốn để cậu làm quen với mọi người, nhưng... Thật sự xin lỗi nhé."

Liam quay hẳn về phía tôi, ánh mắt dường như muốn khóa chặt lấy gương mặt tôi và bao tôi bởi sự chân thành sâu sắc của cậu. Không lạ gì cậu có thể khiến bao nhiêu cô gái tan chảy vì mình.

"Là cậu cứu nguy cho tớ mà. Phải cảm ơn cậu mới đúng."

"Tớ chỉ nghĩ cậu thuộc dạng Di Cư mà không biết cậu lại chưa từng sử dụng phép thuật. Đấy là lỗi của tớ." Liam thực sự cảm thấy áy náy. Điều này khiến tôi đau lòng nhưng cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Ít ra cũng có một người quan tâm đến tôi.

"Là tớ đã không kể cho cậu từ lần đầu."

Sự thật thì tôi đã nghe cảnh cáo của Jayes, là tôi đã hiếu thắng. Tôi không có quyền trách ai cả.

"Al, tớ hiểu cảm giác của cậu. Hẳn cậu cũng không dễ chịu, đúng không?"

Tên của tôi được cậu rút gọn một cách kì lạ nhưng mang lại sự thân mật đến khó tin. Trái tim tôi đập chậm một nhịp.

"Uh... tớ..."

Có tiếng gõ cửa. Tôi và Liam cùng nhìn ra ngoài. Màn ăn mừng hình như đã kết thúc. Mọi người tụ tập thành đám đông, chỉ có điều khá im ắng. Tôi nhìn kĩ lại gương mặt của người vừa gõ cửa. Đó là một anh chàng da đen với mái tóc dài xoăn tít, cũng đã rất thân thiện chào hỏi khi tôi cùng Liam đến nơi, đang áp trán nơi cửa kính. Một khắc sau, bất ngờ Liam đứng bật dậy. Cậu quay nhanh sang tôi nói đầy vội vã:

"Ở yên trong đây nhé, tớ ra ngoài kia xem thế nào."

"Có chuyện gì hả?"

"Hình như có người bị thương rồi, tớ không biết nữa. Cậu cứ ở đây thôi nhé."

Nhận được một cái gật đầu xác định từ tôi, Liam mới chạy ra ngoài.

Đúng là một lũ thanh niên vô trách nhiệm. Hẳn một trong những mũi tên vừa nãy đã đâm trúng ai đó.

Tôi đáng lẽ sẽ bàng quan đứng nhìn, đằng nào tôi cũng chưa phải một trong số 'họ', song sau khi thấy Liam hòa lẫn vào đám đông còn người bạn bên ngoài của cậu vẫn chưa hề rời đi, tôi có cảm giác hình như cậu ta đang trách cứ thái độ đó của tôi. Thôi nào, tôi đâu có phép thuật gì, tôi không thể giúp được ai, cậu hiểu không. Thậm chí tôi còn không thể đấu tranh cho chính mình kìa.

"Uhm... Tôi không..."

Tôi tiến lại gần về phía tên phù thủy. Cậu ta cứ đứng yên như phỗng, kiểu muốn tạo áp lực cho tôi vậy. Tôi cắn cắn môi, không biết nên làm sao cho phải.

Rầm.

Đột ngột cậu ta chồm người tới, dường như không nhìn thấy cánh cửa bằng kính ở trước mặt. Tôi bị giật mình lùi lại một bước.

Một tia sét rạch ngang trời, và tôi thấy rõ người trước mặt mình. Do làn da tối màu nên phải đến bây giờ tôi mới phát hiện có những sợi gân đen đang nổi lên và lan dần từ ngực đến khắp người cậu ta. Đôi mắt cậu ta đã sẫm thành một màu đen thuần túy, không sắc saphire, hay chỉ một tia sáng còn tồn tại. Nhưng tôi biết cậu ta đang nhìn tôi, rất chăm chú và thèm khát.

Trong một khắc đầu tôi va phải một mảng kí ức mơ hồ nào đó. Tôi thấy bản thân lang thang trong thư viện chiều hôm thứ ba, muốn tìm một quyển sách phù hợp. Tôi thấy mình đã lựa được một tựa sách ngay từ lần chạm đầu tiên, nhưng tôi đã không cầm nó. Thay vào đó, nó tự đi theo tôi, rồi biến mất khi lao về phía tôi, còn tôi thì không hề hay biết, tiếp tục tìm kiếm và đến với cuốn "Lược Sử".

Không, điều này không có nghĩa lí gì cả, tôi tự nhủ với chính mình. Kí ức này không có thật, tôi phải xua tan nó đi. Song lại thêm một lần, và lần này tôi như người bị nện một đấm đến choáng váng, ngã về phía sau. Tôi thấy có đôi bàn tay đang lật mở một cuốn sách trong đầu mình, và khi cuốn sách được mở ra, tôi thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Chiếc sân lấp đầy người, nhưng họ đang dần dần biến đổi. Những xúc tua đen ngòm và thứ khói xám xịt đang tuôn ra từ mỗi người. Làn da họ dần nứt toác, đôi mắt thì hoang dại. Lật dở về trang trước là cảnh từng người đang uống thứ nước màu tím để mừng chiến thắng. Bàn tay lại lật, và tôi chỉ thấy một chất lỏng vàng ánh kim hòa vào một chất lỏng màu tím khác, rồi chất màu vàng bị nuốt chửng.

Tiếng động lớn hơn đánh thức tôi khỏi dòng hình ảnh đang tuôn trào trong đầu. Môi của cậu phù thủy đã thâm xịt, và khi cậu mở miệng như muốn nói gì đó, chỉ có một cái lưỡi dài nhọn hoắt thè ra, liếm lấy kính. Cổ họng tôi bít chặt lại trong một tiếng thét. Không hiểu sao đầu tôi bỗng xuất hiện thước phim về chú Mac, về lũ quỷ...

Tôi đứng lên, trong một giây không biết mình phải làm cái gì trước, trống ngực đập thình thịch. Liam sẽ không trở lại trong phút chốc, và những thứ ở ngoài kia cũng sẽ không ở đó mãi. Ngược lại, tôi có một linh cảm, chúng đến là vì tôi.


______________________________________________

Ra sớm để mọi người không quên Vic nha :)))

Chúng ta đang ở trong tháng cô hồn, phải không nhỉ?

-20/08/2020-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net