Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...

Những đứa con của Bóng Đêm

Cha mẹ chúng đã chết

Moi tim rút ruột

trong sự khoan hồng

Liệu có phải không

Chúng sống sót

Nhưng không biết vì điều gì?

..."

®

Quả cầu thủy tinh... Tôi phải liên lạc với Wyatt. Nếu những gì đang diễn ra giống trong tưởng tượng thì mọi chuyện sẽ rất nghiêm trọng.

Tôi cố gắng tập trung nhìn vào lòng bàn tay, tuy nhiên thứ năng lượng phù thủy chết tiệt như đang bị nỗi sợ của tôi nuốt gọn, không chịu thức dậy. 

Cái đèn phía trên đầu vẫn luân phiên nhau chiếu xuống ánh sáng xanh đỏ nhập nhờ làm mắt tôi đau nhức hơn. Tôi nắm chặt tay lại, phải nghĩ một cách khác.

Đúng rồi, tôi có đũa thần cơ mà.

Rắc..

Ngẩng đầu, tôi phát hiện đám đông vốn đang quay lưng về phía khu nhà đang đồng loạt quay lại. Nó có liên quan gì đến mùi hương không nhỉ?

Lily là người chạy tới đầu tiên. So với mọi người, nhìn cô ta có vẻ bình thường nhất. Vẫn chưa ai có xúc tua hay gì cả, tôi mong hình ảnh trong đầu đã sai.

Được rồi, tập trung nào. Đây là lúc mày thật sự cần chiếc đũa thần chết tiệt đó đấy, Adelyn. Gọi nó ra!

Mắt tôi nhắm chặt lại trong một nỗ lực vô vọng. Đáng ra mình không nên thử cất chúng đi. 

Tôi dường như có thể khóc ngay lúc này, nhưng tôi lựa chọn không. Khóc lóc không có tác dụng gì cả. Nếu có chết, tôi cũng sẽ là một cô phù thủy dũng cảm.

Hiển nhiên những con người bị biến đổi kia không biết rằng cánh cửa có thể dễ dàng được mở thay vì đập nát, song với một số lượng lớn, kính chẳng có thể là mối lo lắng nào. Thậm chí tôi đã sai. Lily đã biến được vào bên trong, bằng phép thuật của mình. Tôi rất nghi ngờ việc cô nàng là người duy nhất tỉnh táo, cho đến khi cô ta mở miệng và tôi chỉ nghe thấy âm thanh khò khè trong một thét bị nghẹn lại cùng chiếc lưỡi dài đến mấy feet.

Tay tôi nặng một chút. Chiếc đũa thần đã biến ra khoảnh khắc tôi không ngờ đến nhất. Theo phản xạ, tôi đưa nó về phía trước.

Không có tia sáng màu xanh nào phát ra cả.

Nó cần một câu thần chú.

Cũng giây khắc đó, phải đến một tá người nữa đã xuyên vào bên trong.

Chân tay bủn rủn, tôi cảm nhận máu mình đang reo lên, kháng cự lại trước mùi gây gây nhức mũi. Một dòng năng lượng nào đó đang từ những thớ cơ của tôi lan tới từng đầu ngón tay, và ngay khi tôi thấy sắc xanh bắt đầu lóe lên ở đầu cây đũa, Lily nhào tới.

Tôi bị quăng sang một bên trong một cú cào bạo lực. Có thứ chất lỏng đang từ từ rỉ ra ở bên bắp tay phải của tôi. Lần này tôi đổ máu thật.

Rầm. Để làm cho tình hình tồi tệ hơn, cánh cửa kính vỡ tan. Những sinh vật đồng loạt ùa vào, và kia, những xúc tua, đã xuất hiện. Tôi ôm lấy cánh tay bị thương, cố gắng đứng lên trên hai chân. Cây đũa đã bị văng ra khi tôi ngã.

Lily dường như là con đầu đàn. Ngoài lần tấn công mở đầu, cô ta đứng đó, miệng khẽ nhếch. Song thay vì tạo thành một nụ cười, nó chỉ là một điệu bộ méo mó. Bàn tay Lily phất lần ba, đồng loạt có mười sinh vật (1) tiến lên.

(1) Oddity : (Noun) a person or thing that is strange or unusual (from the Oxford Advanced Learner's Dictionary)

Những xúc tua bắt đầu vươn dài, trên đó có những cái gai nhỏ li ti mà nhọn hoắt, tôi đã quan sát được rõ khi nó chỉ còn cách mặt mình vài phân.

Năng lượng màu đen bùng nổ.

Tôi đối diện với bóng lưng của Jayes.

"Lùi về sau." Anh ta ra lệnh. Nước mắt chưa từng đến với tôi dễ dàng thế, song tôi nuốt lại, làm theo lời anh ta.

Cây bút hình giọt nước giờ biến thành một thanh đao màu đỏ sậm như đã uống no máu mà vẫn thèm khát, bắt đầu tung hoàng trong không khí. Với mỗi đường đi, nó đều tấn công chuẩn xác vào chỉ một chỗ thôi - ngực của mỗi người, cũng là nơi những chiếc gân đen lan ra. Ngoài Jayes, tôi còn thấy bóng dáng của vài người thợ săn khác, họ đều đến đây.

Điều này khác hẳn với những gì tôi từng đọc được trong cuốn Lược Sử. Trái với tổ tiên, những Thợ Săn Bóng Đêm đang làm đúng với cái tên của mình.

"Chúng quá đông, Jayes. Đây không phải là cách đâu. Chúng ta cần tìm nguồn gốc của Máu Quỷ."

Giọng của Abigail mang hơi thở hổn hển. Họ đã chiến đấu được một lúc nhưng đám đông dường như chưa vơi đi nhiều. Những cái xúc tua cuộn về phía tôi bị chặt đứt đều để lại một đống bùi nhùi màu đen như bùn nhão dưới chân. Tôi biết việc mình giữ nguyên vị trí đã là giúp sức cho họ.

"Thoát khỏi đây đã, chúng ta cần thêm chi viện." Maverick đồng tình. 

Jayes vẫn chưa rời xa tôi quá mươi bước; sau khi dựng được một màn chắn màu đen tạm thời, anh quay lại nhìn tôi.

"Giờ tôi sẽ mở đường, cô rời đi trước, sau đó hãy liên lạc với Wyatt, được chứ?"

Lí trí tôi vô cùng bài xích ý kiến này, có vẻ như nó quá nhút nhát để có thể đi ra khỏi vòng an toàn, nhưng tôi thì không.

"Được." Tôi tiến lên một bước. Jayes gật đầu, vươn tay về phía tôi. Tôi nắm lấy tay anh ta.

"Đi nào."

Thanh kiếm lóe lên những đường lanh lẹn trong không khí. Mùi trầm hương pha lẫn vị tanh gây mũi theo đó bay ra khiến cả người tôi đều khó chịu, song trong những bước vững vàng của Jayes, tôi cảm thấy mình hoàn toàn tin tưởng được. Chỉ là trong một khoảnh khắc quyển sách vô danh lại lật mở trong đầu khiến tôi chùn chân.

"Jayes, mau đưa cô ta ra ngoài!" Tiếng Ugo ở rất gần, hình như anh ta vừa hỗ trợ cho một tình huống hiểm nghèo đối với Jayes gián tiếp bị gây ra bởi tôi.

"Adelyn, cô đi tiếp được chứ?"

"Xin lỗi." Tôi cố gắng thoát khỏi bóng đen đang bao trùm dưới mi mắt, cứ vậy bước theo cảm tính. Bất ngờ Jayes nói:

"Chạy nhanh nhé."

Và chỉ với một chớp sáng, tôi thấy mình đang ở trong đường hầm quen thuộc của "dịch chuyển tức thời". Như Jayes đã từng nói với tôi, hẳn thứ sinh vật kia cũng đang dùng kĩ năng tương tự đám quỷ để kéo dài đường hầm ấy. Tôi hít một hơi thật sâu ngay khi nghe tiếng khò khè ở phía sau, và chạy.

Một năng lượng kì lạ chợt xuất hiện ngay lúc này trong chính những bước chân của tôi, và bằng thứ linh cảm lạ kì, tôi thấy bản thân đã đến nơi mình muốn, tất nhiên đó không phải nơi Jayes dẫn tôi đến.

Cây đũa thần lại một lần nữa xuất hiện trên tay mà tôi không cần tốn chút công sức nào. Tôi chỉ nó vào rìa đường hầm, lập tức một lỗ hổng mở ra. Tôi nhảy vào đó.

Tôi đang ở sân trước của tòa nhà. Cả tòa lâu đài đang bức ra một luồng năng lượng màu khói cùng lửa đỏ. Những sinh vật đã bị nhốt lại nơi đường hầm dang dở chẳng mấy chốc là cũng sẽ tan biến. Còn tôi, tại nơi đây, dưới mặt trăng xanh, sẽ làm một nghi thức mà bản thân vừa nhìn thấy trong cuốn sách không tên kia.

Theo ý muốn, cây đũa của tôi đã biến thành một con dao găm sắc nhọn. Tôi nghiến nó vào trong lòng bàn tay, sau đó chạm lưỡi dao đã nhuốm máu của mình lên vết thương còn dấu vết của những phù thủy đã bị biến đổi. Cắm nó xuống đất, tôi bắt đầu vẽ hình ngôi sao năm cánh trên nền cỏ. Và cứ mỗi nét, đám cỏ xung quanh héo úa dần để lại nền đất trơn nhẵn, đồng thời hình vẽ ánh lên màu xanh dương trong suốt. Tiếp theo là mỗi chữ cái ở từng cánh... Một chữ, hai chữ,... năm chữ. Hoàn thành nét cuối cùng, ngôi sao sáng rỡ và hắt lên trên không trung dải màu cực quang uốn lượn.

Tôi bước vào giữa của hình ngũ giác, ngồi xuống, nghe những câu chú đang vang lên trong đầu, đồng thời lẩm bẩm trong miệng. 

"Vàng, xanh.

Máu tôi cùng anh, chúng ta hòa quyện. 

Tôi cho anh thứ anh cần, anh đưa tôi thứ tôi muốn, chúng ta sáp nhập làm Một. 

Hỡi Quỷ dữ, hãy khuất phục! 

Hỡi Mặt Trăng xanh, ta chiêu mộ năng lượng của ngươi!"(2)

(2*) Bản dịch Tiếng Anh 

'Yellow, green.

My blood and him, we blend.

I give you what you need, you give me what I want, we merge into One.

O Devil, submit!

O Blue Moon, I recruit your energy!'

(2**) Nguyên văn

 'Flavo, viridi.

Sanguine, ut melded.

Ego dabo tibi quod tibi necessarium est, quid dabis mihi ego volo, merged.

O diaboli, submittere!

De hyacintho luna, conscribam navitas vestra!'

Trong một giây, dường như từng mảng trời đang đổ ầm ầm xuống. Cây cối xung quanh chịu một lực tác động mạnh mẽ, hú hét bằng lá và nhựa cây cũng gào thét như sắp vỡ vụn. Tôi thấy mình đang bay đến trước cổng lâu đài, rồi khi kết thúc những chữ cuối cùng, thứ bóng đen đang bao lấy xung quanh kia lập tức dâng hết lên, cuộn thành dòng, tấn công về phía tôi như vòi rồng.

Tôi không tài nào thở nổi, hoặc là đã hít phải quá nhiều. Phổi tôi chịu một áp lực đến đau đớn, dường như chỉ tìm cách để nổ tung. Tôi nắm chặt cán dao đang áp lên trán mình, gắng sức trụ vững dù từng giây trôi qua cũng đều là tra tấn. Hình ảnh đó trùng khớp với những gì tôi đã thấy trong khoảnh khắc ngắn ngủi Jayes dẫn tôi chạy trốn kia. Kể cả có không thấy kết cục, tôi vẫn sẵn sàng chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình. Những người Thợ săn bóng đêm, không màng tất cả để cứu tôi, đã chịu đủ bất hành trong một nửa đời người rồi. Họ là những chiến binh dũng cảm nhất.

Những suy nghĩ đó an ủi tôi nhiều khi cả người tôi co rút trong ngọn lửa bỏng rát. Khoảnh khắc tôi nhận thấy năng lượng xung quanh đã ngừng đổ về phía mình cũng là khi ý thức tôi hoàn toàn tan vỡ.

***

"Bùa chú hấp thụ. Mẹ kiếp, tên Wyatt bị điên rồi hả? Tôi tưởng ông ta có cách xử lí thông mình hơn đấy."

Maverick nguyền rủa khi những bóng người xung quanh đồng loạt ngã xuống như những con rối vô tri. Ba người thợ săn còn lại đều dừng động tác trong suy tư. Cả lâu đài trong phút chốc chìm vào tĩnh lặng và u tối vô biên.

"Không lí gì Wyatt sẽ dùng nó." Ugo suy đoán. "Nó đã thất truyền từ trận φόνος cuối cùng rồi."

"Vậy thì là ai." Maverick chất vấn.

Một khoảng im ắng.

"Cô phù thủy nhỏ." Abigail nói trong hơi thở. Maverick phì cười.

"Jayes đã mở đường hầm cho cô ta rồi. Cô ta không còn ở đây đâu." Ugo thêm vào.

"... Không, chính là cô ấy." Jayes vừa lên tiếng đã biến mất. Maverick có phần không tin nổi vào mắt mình.

"Sao cậu ta lại nghĩ là cô phù thủy đấy nhỉ? Cô ta liệu có thể hấp thu hết chỗ Máu Quỷ đó không? Bản thân cô ta thì đã thôi đi, huống chi cô ta là ai mà biết được nghi lễ đó chứ."

"Cô ấy là con của Gabriel, và Sophie."

***

Tôi mơ hồ cảm giác được mình đang được ai đó bế lên. Sự ẩm ướt khiến cả người tôi trở nên càng mẫn cảm trước cái lạnh băng giá đang tiếp xúc ở sau lưng, đầu gối và đặc biệt trước ngực. Cố gắng động đậy mí mắt nặng trĩu, tôi chỉ thấy được một đôi mắt, hay là đôi ngôi sao nhỉ, đang chiếu tới. Một màu xám có pha chút xanh, trong vắt và đậm như khu rừng chúng tôi đang đi qua. Tôi tựa đang sống lại hồi ức về lần đầu tiên được lướt ván bay với anh chàng thợ săn nọ, lúc ấy thấy không vui vẻ gì cho cam, xong nghĩ lại thì cũng có chút kích thích, thú vị.

"Adelyn."

"Uhm..." Tôi đáp lại tiếng gọi trong vô thức.

"Cô có vẻ là một cô gái ưa mạo hiểm đấy."

"Lần nào?"

"Lần nào cũng vậy."

Mơ hồ đoán được ngữ điệu trách móc của đối phương, tôi mặc kệ, cứ coi anh ta đang thương xót mình và nũng nịu.

"Lạnh quá..." Tôi rên rỉ.

"Chúng ta đang đến chỗ Wyatt. Sẽ nhanh thôi."

"Thật hả?"

"Vậy thì dùng dịch chuyển tức thời nhé."

"Hình như anh đã vi phạm quy định hai lần rồi đấy." Tôi đã không ý thức được mình đang mặc định người bên cạnh là Jayes, nhưng tôi không nghĩ được đến ai khác bây giờ nữa.

"Đã ba lần rồi." Có nụ cười trong đó, nếu tôi không nhầm.

"Wyatt có bắt anh không?"

"Tôi càng mong ông ta có thể đến sớm."

"Ý anh... Ôi, tôi buồn ngủ quá.."

"Đừng ng..."

Và tôi cứ thế thiếp đi.

*

"Cậu nghiện dùng cách này để gọi tôi đúng không?"

Có tiếng cãi nhau. Tôi thức giấc với cái đầu đau như bị chẻ nửa.

"Nhưng ông đã bao giờ nhanh được đâu." Quả là Jayes rồi, với cái giọng điệu đáng đánh kia.

"Được, là tôi sai, nhưng cậu cũng cần giải thích về cấm thuật kia đấy. Tại sao nó lại xuất hiện?"

Một khoảng im ắng. Mắt đã làm quen được với ánh sáng, tôi nhìn về phía có tiếng nói.

"Điều này cũng khiến tôi bối rối. Chỉ Adelyn mới trả lời được thôi."

Hai con người ngồi bên bàn đều quay qua phía tôi. Tôi hơi mất tự nhiên bước xuống khỏi cái ghế đệm dài, tiến về phía trước.

"Cô không sao rồi chứ?" Wyatt đứng dậy.

Tôi lắc đầu, còn để trả lời hay lấy thêm chút tỉnh táo thì là cả hai đấy.

"Tôi đã định gọi cho ông, nhưng tôi thấy việc đó sẽ không được giải quyết nhanh bằng cái tôi sắp làm."

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đơn còn lại. Miệng khô khốc, tôi vươn người tới định lấy cho mình một chút nước thì Jayes đã đưa cốc tới trước mặt tôi.

"Cảm ơn." Tôi đáp.

"Tại sao cô lại nghĩ là điều mình làm sẽ nhanh hơn chứ? Cô không biết nó nguy hiểm đến mức nào đâu."

Đợi khi tôi đã uống xong, Wyatt mới lên tiếng. Tôi nhìn xuống chất lỏng hơi đặc màu xanh lá trong cốc, tự hỏi tại sao mọi người không thể có mỗi nước trắng bình thường được à. Cũng may vị giác tôi giờ không được nhạy cho lắm, tôi sẽ cược thứ chất này đắng ngắt.

"Ờ thì... Tôi đã thấy mà."

"Thấy gì?" Wyatt khó hiểu hỏi.

"Tất nhiên tôi không nhìn được kết quả... chỉ là tôi biết cách mình CẦN làm..."

Tôi vẫn điềm đạm nhấp thêm một ngụm nước nữa để chuẩn bị có màn phát biểu Sẽ Mất Thời Gian Đây trong con mắt rõ ràng rất bàng hoàng của những người có trong phòng.

"Tôi đã thấy quyển sách trong đầu mình hiện lên hình ảnh tôi đang dùng bùa chú. Tôi biết nó hơi khó tưởng tượng, nhưng có một quyển sách trong đầu tôi, và nó... như thế nào nhỉ... Dự đoán tương lai chăng? Đầu tiên chính là khi mọi người ở bữa tiệc bị biến đổi, tôi đã thấy được trước hình dáng họ sẽ như thế nào, hay đã có chuyện gì xảy ra trước đó. Vì vậy khi lần thứ hai quyển sách xuất hiện và báo hiệu cho tôi, tôi tin nó làm đúng..."

"Dream Night?"

"Ý anh là tên quyển sách hả? Tôi không biết nữa..." Tôi đáp lời Jayes.

"Điều này còn khó giải thích hơn." Wyatt phản đối tức thì. "Cô hẳn là không biết, vì nó đã thất lạc từ rất rất lâu trước đây rồi."

"Sao lại thế nhỉ." Tôi thắc mắc. "Chắc là mọi người không đi tìm thôi, nó ở ngay trong thư viện mà."

Hóa ra những gì tôi nghĩ vẩn vơ lúc đó là đúng à.

"Cô thấy nó trong thư viện? Không phải Sophie đưa cô sao?" Wyatt như sắp sửa đứt hơi đến nơi.

"Chuyện này liên quan đến Sophie?"

"Được rồi, chắc tôi phải kể cô nghe đầu đuôi trước." Wyatt đưa tay đỡ lấy trán một vài giây, rồi ngồi thẳng. "Sophie chính xác là một 'bà đồng' duy nhất của Thế giới Ngầm. Cô ấy đã phát hiện năng lực dự báo tương lai từ nhỏ, tuy nhiên lại không thể điều khiển nó. Những hình ảnh quá lộn xộn và đôi khi chỉ khi nào sắp diễn ra mới được hình thành. Là một phù thủy đời đầu tiên, tôi khuyên cô ấy hãy viết một quyển sách ghi lại những gì mình thấy bởi tôi có niềm tin rằng, khi viết, đầu óc Sophie sẽ được sắp xếp lại, cô ấy sẽ bình tâm hơn một chút. Không ngờ từ đó, cô ấy thấy tương lai càng nhiều hơn, cũng càng rõ nét hơn. Vì mọi chuyện thuận theo tự nhiên mới là quy luật của thế giới, Sophie quyết định cuốn sách sẽ trở thành bí mật của riêng mình. Cho nên, cô đã đem giấu nó đi. Kể cả khi Cyrill yêu cầu Sophie đưa cuốn sách cho ông ta, Sophie từ chối, và Cyrill, dù đã lật tung cả Thế giới Ngầm, cũng không hề tìm được. Giờ thì nó nằm trong tay cô."

"Mẹ tôi... Bà đã thấy tất cả những thứ đó rồi ư?" Sophie đã thấy được những điều tôi sắp trải qua, nên đó là lí do bà luôn cố gắng giấu giếm việc tôi là một phù thủy...

"Có thể là như vậy." Wyatt gật đầu. "Còn tại sao cô lại triệu hồi được nó, có lẽ bởi dòng máu đang chảy trong huyết quản của cô trùng khớp với Sophie, và cô hiển nhiên đã trở thành chủ nhân thứ hai của nó."

"Vậy bây giờ nó cứ ở trong đầu tôi thì phải lấy ra như thế nào?" Tôi đoán chắc hẳn vì quyển sách này nên bản thân mới bị truy đuổi đến tận đây.

"Dream Night có linh cảm của riêng nó. Nó sẽ ở nơi nó cần."

"Nhưng chuyện hôm nay..." Tôi không thể không nảy ra tranh cãi.

"À, đúng rồi, Máu Quỷ (Devil's Blood)." Wyatt lầm bầm.

"Máu Quỷ?"

"Để nói sau đi Wyatt, Adelyn đã có một ngày dài rồi." 

Jayes cắt ngang. Tôi mặc kệ.

"Thứ chất màu vàng đó... là Máu quỷ hả?"

"Thế là cô cũng thấy." Wyatt lắc đầu. Nhìn sang Jayes, có vẻ anh ta thật sự không muốn đàm đạo thêm gì nữa, tôi hướng về phía Wyatt.

"Máu Quỷ là như thế nào? Tại sao nó lại xuất hiện ở đó? Khi mọi người uống nó thì sẽ biến thành... Quỷ (Demons) sao?"

"Cũng không hẳn là thế..." Wyatt trầm tư. "Chỉ là nó đánh thức bản năng nguyên thủy nhất trong họ thôi."

"Đánh thức bản năng nguyên thủy nhất?"

"Cô cũng thấy Mặt Trăng xanh tối hôm nay phải không? Bình thường, nó chỉ tác động tới Quỷ dữ, khiến chúng trở nên hung hăng hơn bao giờ hết, nhưng khi gặp Máu Quỷ, chúng trở thành một thứ độc dược đối với mọi loài. Đầu tiên là mắt sẽ chuyển thành một màu đen, sau đó thì với Phù Thủy, những cái cô thấy như xúc tua đấy, thật ra là năng lượng của họ bị mặt trăng xanh đầu độc. Chúng đang giãy giụa đau đớn."

"Có phải Máu Quỷ có hương hoa không?"

"Đúng vậy, nhưng thường thì khi đã pha loãng không thể ngửi thấy đâu."

"Những phù thủy giờ sao rồi? Tôi đã biết người đầu độc họ."

***

"Sắp tới cậu vẫn sẽ đến chỗ loài người?" Wyatt hỏi Jayes khi Adelyn đã đi trước được một lúc.

"Máu Quỷ xuất hiện ở đó sớm nhất. Tôi chỉ không ngờ tới nó xâm nhập Thế giới Ngầm nhanh đến vậy."

"Tôi hiểu, nhưng Adelyn càng cần được bảo vệ. Tất cả chuyện này..." Wyatt dừng lại trong vài giây, cân nhắc. "Nếu tôi đoán đúng... Cyrill luôn truy tìm Sophie, nhưng hình như anh ta đã đổi mục tiêu."

***

____________________________________________

©©©©©©©©©©

Tập tiếp theo của "Khi ngày tắt nắng - When the Sun goes down" vậy mà lại kết thúc rồi ^^ .

Vì bận nên phải đến gần một năm sau mình mới ra chap mới nhỉ, rất xin lỗi vì sự trễ nải này, nhưng Vic luôn cố gắng để cho ra những chương truyện chất lượng nhất đấy! Cũng vô cùng cám ơn những độc giả vẫn luôn chờ đợi, ủng hộ mình và Adelyn trên hành trình khám phá bản thân. Mong mọi người đều có quãng thời gian đọc truyện vui vẻ. 

Ở phía trước vẫn còn rất nhiều thứ Adelyn phải đối mặt. Cùng đón chờ nhé!

Một chút nhá hàng cho tập thứ Ba của Khi ngày tắt nắng đây: 

"Thứ bố mẹ đã cho cô... thành ra cũng không thoải mái lắm nhỉ."

-02/09/2020-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net