Chương 26 "... em đã yêu anh mất rồi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cô nàng kia mà chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.

Gần đây Bạch Húc Nghiêu từ chối rất nhiều hoạt động, hết cách thôi, đêm đó bị tập kích, tuy rằng không ảnh hưởng tới vấn đề đi đứng bình thường của anh ta, nhưng ca hát nhảy múa thì miễn bàn.

Với hào quang minh tinh sáng ngời, anh ta cũng không dám tới bệnh viện, sợ dư luận xôn xao, cho nên đã bảo trợ lý của mình mua dùm rượu thuốc xoa bóp để xoa.

Trợ lý là một thanh niên khoảng 20 tuổi, vừa xoa máu ứ sau lưng vừa chậc lưỡi nói: "Tên biến thái này ra tay độc ác thiệt, thiếu chút nữa là đánh gãy xương rồi."

Bạch Húc Nghiêu nằm sấp trên ghế salon không lên tiếng. Trong chốc lát, người đại diện đẩy cửa bước vào, nói: "Tiểu Húc à, anh vừa mới đi cục cảnh sát một chuyến, video giám sát đêm đó đã lấy được, anh sang lại mang về cho cậu xem đây. Cậu xem thử có phải là người quen hay không."

Bạch Húc Nghiêu phất phất tay ra hiệu trợ lý tạm ngừng, khoác lên khăn tắm lúc nãy rồi mới ngồi dậy. Người đại diện cầm tablet ngồi xuống bên cạnh anh ta, mở ra một tập văn kiện.

Đây là đoạn video thu hình trong thang máy, người đại diện bấm vào nút phát hình xong liền đưa tablet cho anh ta.

Thời gian anh ta bị tập kích là khoảng mười hai giờ khuya, thu hình trong thang máy chỉ là nên một đoạn trước và sau thời gian đó mà thôi.

Nhưng vì để cho chắc ăn, cục cảnh sát đã lấy hết cả đoạn video giám sát trong vòng hai tiếng đồng hồ.

Bạch Húc Nghiêu nhìn một lát cũng không phát hiện điểm nào đặc biệt. Sau mười một giờ, số người ra vào thang máy đã ít đi, một là học sinh đi học về muộn, không thì cũng là thành phần tri thức làm thêm giờ về trễ, còn có một hai gã uống rượu say. Những người này đều có lẽ là khách cư trú ở đây, mặc dù anh ta không nhận biết, nhưng cũng nhìn không ra trên người bọn họ có gì khả nghi.

Đang lúc Bạch Húc Nghiêu sắp mất hết kiên nhẫn, đột nhiên trong video xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Anh ta bấm nút dừng lại, phóng đại tấm hình lên, nhìn tới nhìn lui vài lần, sau đó ánh mắt đen lại.

Người trong hình âu phục thẳng thớm, cho dù là máy thu hình giám sát cũng cho người ta cảm giác thợ thủ công của bộ âu phục này rất cao tay. Thậm chí sự xuất hiện đột ngột của anh ta trong thang máy đã khiến người ta cảm giác không thích hợp, giống như một người như anh ta sẽ không xuất hiện ở nơi này.

Người đại diện nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của anh ta thì tiến tới ghé mắt nhìn vào hình ảnh video, nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì?"

"Tại sao anh ta lại ở đây?" Gương mặt của Bạch Húc Nghiêu có vẻ nặng nề, nói.

Người thành công nổi danh như anh sẽ không ít người biết đến, đương nhiên người đại diện cũng nhận ra được, "Tòa lầu thương mại này là do Thịnh Hoa và Bách Đạt hùn vốn khai thác, cho nên Khang Tư Cảnh cũng sẽ có bất động sản ở đây. Anh ta là ông chủ nơi này, anh ta xuất hiện ở đây cũng không phải là chuyện lạ."

Bạch Húc Nghiêu không nói gì, sắc mặt lại càng nặng nề hơn. Người đại diện thấy vậy không khỏi kinh ngạc, nói: "Cậu đây...là đang nghi ngờ Khang Tư Cảnh?" Không đợi anh ta trả lời, người đại diện đã nói tiếp: "Cậu đang đùa gì thế? Người này là Khang Tư Cảnh đó! Làm sao anh ta có thể?"

Bạch Húc Nghiêu trầm mặc nhìn anh ta một cái, nhưng không trả lời lại, bấm nút tiếp tục phát hình, lại thấy Khang Tư Cảnh ưỡn lưng đứng thẳng tắp sau khi vào thang máy.

Đó là thói quen của kẻ ngồi trên, cho dù đứng trong thang máy cũng tạo cho người khác cảm giác uy vũ, giống như thang máy nhỏ bé này không thể chứa đựng khí thế của anh.

Toàn bộ hành trình của anh ta không có gì khác thường, nhưng chỉ là trong lúc thang máy dừng lại, trước khi rời khỏi, đột nhiên anh ta quay đầu lại, đối diện với máy thu hình giám sát, nở một nụ cười.

Tay Bạch Húc Nghiêu lập tức run lên, lập tức bấm nút dừng lại. Anh ta nhíu chặt chân mày, phóng đại màn hình video, khuôn mặt tươi cười của Khang Tư Cảnh cũng từ từ phóng đại trước mặt anh ta.

Anh ta nhìn chằm chằm cặp mắt kia, cặp mắt kia đang mỉm cười, nhưng nhìn kỹ một lúc anh ta lại thấy cặp mắt kia trống rỗng đến phát sợ, giống như vực sâu không đáy, đối diện với nó khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Bạch Húc Nghiêu cứng đờ người, lập tức tắt màn hình video, ném tablet qua một bên.

Người đại diện thấy vậy vội vàng hỏi: "Sao thế? Cậu thật sự hoài nghi là Khang Tư Cảnh làm à?"

"Không." Sắc mặt của Bạch Húc Nghiêu thật khó coi tới mức dọa người, "Không phải hoài nghi, tôi biết chắc người đó chính là anh ta."

Người đại diện ngẩn người, sau đó nhìn anh ta giống như đang nhìn một người bị bệnh thần kinh, hỏi: "Cậu nói đùa gì thế? Làm sao Khang Tư Cảnh có thể tập kích cậu? Không phải cậu nói người tập kích cậu có bệnh thần kinh hay sao? Cậu nhìn kỹ đi, Khang Tư Cảnh giống như người bị điên sao?"

Bạch Húc Nghiêu bấu hai tay lên tóc, ánh mắt của Khang Tư Cảnh lúc nào cũng tồn tại trong đầu của anh ta, không thể nào xua đuổi đi được, quấy nhiễu anh ta đến khó chịu.

Người đại diện nóng nảy, đứng bật dậy từ ghế sa lon, nói với anh ta: "Cậu nghe cho rõ đây, Khang Tư Cảnh không chỉ là người đầu tư cho quảng cáo lần này của cậu, anh ta còn là cổ đông lớn của Hải Nhuận, cũng có thể xem như là một nửa ông chủ lớn của cậu. Nếu như người cậu hoài nghi là anh ta thì cũng phải nuốt xuống hết cho tôi! Nếu không, lỡ như đắc tội với Khang Tư Cảnh, tất cả mọi người đều sẽ bị chôn sống chung với cậu, biết chưa?"

Bạch Húc Nghiêu bức tóc im lặng một hồi, cuối cùng anh ta ngã phịch ra ghế sa lon, cười khổ nói: "Bỏ đi, hủy bỏ bản án."

Người đại diện nghe vậy ngẩn người, mấy lần muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, anh ta cũng chọn không nói, lập tức gọi điện thoại qua bên cục cảnh sát.

Mặc dù quyết định hủy bỏ bản án, nhưng Bạch Húc Nghiêu biết rõ, người tập kích anh ta hôm đó chính thật là Khang Tư Cảnh. Anh ta vĩnh viễn không bao giờ quên cặp mắt kia, nó hoàn toàn không giống như cặp mắt của một người bình thường, đó chính là cặp mắt của một kẻ điên đến mức tận cùng.

Vĩnh viễn anh ta sẽ không bao giờ quên được!

Trước giờ tan việc, Phương Tình nhận được điện thoại của Khang Tư Cảnh. Anh nói anh tới đón cô.

Tan việc, Phương Tình gấp gáp chạy xuống dưới lầu công ty. Quả nhiên xe của Khang Tư Cảnh đã chờ ở đó. Tấn Dương mở cửa xe sau cho cô, Phương Tình lên xe liền nhìn thấy Khang Tư Cảnh chìa bó hoa hồng tới trước mặt.

Hoa hồng tươi kiều diễm, một bó thật lớn, có người con gái nào lại không thích được nhận hoa, huống chi còn là người mình thích đưa tặng.

"Oa!" Phương Tình oa một tiếng, nhận lấy hoa, nói vội: "Cám ơn anh."

Giống như trẻ em nhận được quà tặng mình yêu thích, cô cười không khép miệng. Nhìn cô vui vẻ như vậy, trong lúc nhất thời, Khang Tư Cảnh cảm thấy cảm giác thành tựu bùng nổ, chân mày cũng cong lên vẻ mặt vui sướng.

Anh lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi quần đưa cho cô. Phương Tình nhận lấy hộp, mở ra, nhìn thấy một sợi dây chuyền lộng lẫy nằm bên trên. Cô ngẩn người ra nhìn anh, hỏi: "Tại sao lại tặng quà cho em?"

Anh lấy dây chuyền ra đeo lên cổ cho cô, vẻ mặt điềm nhiên, "Anh tặng quà cho em là việc thiên kinh địa nghĩa, sau này em chỉ cần phụ trách nhận quà mỗi ngày là được rồi."

Lời nói của anh khiến cô có loại cảm giác được che chở sủng ái, đột nhiên Phương Tình cảm thấy trong lòng thật vui.

Phương Tình nghĩ tới gì đó, nói với anh: "Đúng rồi, đã tìm ra được người giở trò với máy chiếu đèn. Quản lý bộ phận của chúng em đã đuổi cô ta ra khỏi công ty rồi."

Khang Tư Cảnh vuốt vuốt đầu cô, giờ phút này, trong mắt anh chỉ có hình bóng của cô, nghe vậy cũng chẳng bận tâm, hỏi: "Còn muốn tiếp tục làm việc ở đó không?"

Phương Tình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em cảm thấy công ty này không tệ lắm, tạm thời vẫn chưa muốn nghỉ làm."

Khang Tư Cảnh cười cười, nụ cười mang theo vẻ cưng chiều không hề che giấu, "Được, mọi việc đều tùy theo ý em."

"....."

Loại cảm giác được người đàn ông này bao dung sủng ái khiến trái tim cô muốn tan chảy ra. Thì ra cảm giác nói chuyện yêu đương với Khang tiên sinh lại tuyệt vời như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#trongsinh