Chương 28. Thân phận! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối nay sẽ bão nên những ai vùng bão đổ bộ nhớ cẩn thận cửa nẻo nhé!

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ một giáng sinh ấm áp bên gia đình.

Không lẽ Nguyệt Nhi lúc trước ngã một lần rồi xuyên đến nơi nào đó, sau đó lại bị Nguyễn Phương Linh đẩy ngã lần nữa nên trở lại?

Nói như vậy, mọi chuyện có thể giải thích được tất cả rồi.

Nguyên nhân vì Nguyễn Phương Linh mà Nguyệt Nhi ra đi rồi trở về. Vậy lúc Nguyệt Nhi không ở đây, Nguyễn Liên Nhi kia là ai? Tại sao nàng lại ở trong thân thể Nguyệt nhi?

Mọi chuyện lại rắc rối hơn nữa rồi. Hạo Nam đau đầu, ông bà Trần lại tiếp tục khuyên nhủ anh.

Còn cô, cô không biết chính mình là như thế nào trở về phòng nữa,cứ thế, mọi chuyện cô đều biết nhưng không nói ra, vẫn vờ như chưa biết gì cả, cùng họ chung sống cho tới khi trụy nhai.

Vốn cô định quên lãng nó,quả thật cũng đã quên, chỉ là lần này nửa kia nói mới làm cô nhớ tới mà thôi.

Chẳng lẽ là như vậy? Cô không phải con gái ruột của họ, chỉ là vô tình bị họ nhặt được thôi, Hạo Nam là hàng thật giá thật con của họ, anh ta năm nay 16 tuổi, nếu quả thật là vì không muốn cô bị người khác soi mói, trên hết là với sự ngu ngốc của Trần Liên Nhi, sẽ càng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, họ làm vậy cũng dễ hiểu, đây hoàn toàn là tính cách của họ, luôn muốn giúp đỡ người khác.

Có lẽ vì họ thật tốt, thật vô tội nên Laura để mình xuyên qua thay đổi số mệnh bi thảm của họ, việc Trần Liên Nhi chết là sớm muộn, Nguyễn Phương Linh khiến cô trụy nhai, vô tình thay đổi tình tiết câu chuyện, có lẽ, họ sẽ không bị hại nữa chăng?

Nguyệt Nhi nghĩ như vậy nhưng cô đã quên, trong nguyên tác, vì Trần Liên Nhi chết, Trần gia nhất quyết không bỏ qua Nguyễn Phương Linh mới dẫn đến bị các nam nhân kia hãm hại.

Chỉ là, lần này quả thật đã thay đổi rồi, lúc đẩy cô xuống vực, ký ức xưa ùa về, đã vô tình đánh thức lương tâm của Nguyễn Phương Linh.

Cô ta luôn dằn vặt, đêm về không dám ngủ, ngày cũng không yên, cả người tiều tụy hẳn.

Mà nơi cô bị hại khá nhạy cảm, cũng vô tình đả động một gia tộc khác trong trường, khiến mọi chuyện không thể lấp liếm cho qua.

Lại thêm Trần gia điên cuồng, lần này Nguyễn Phương Linh chỉ sợ không an ổn, tất nhiên chuyện này để sau lại nói, quay lại hiện tại nào.

Thấy cô trầm tư, Bảo Bảo cũng không có làm phiền mà rất tự nhiên lấy một cái khăn lông ra lau tóc cho khô. Mới gội đầu xong, tóc rất yếu ớt nên cô rất nhẹ nhàng, chậm rãi lau, sau cùng dùng nội lực hong khô.

Lúc này nhìn đồng hồ, ân, 18h30 rồi, suy nghĩ những 1h , xem ra rất rối rắm, cũng may cô đã suy nghĩ xong rồi.

Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn Bảo Bảo :

"Vậy chúng ta phải tìm nhau để làm gì? "

"Không biết."

Bảo Bảo thẳng thừng đáp làm Nguyệt Nhi muốn đạp cô một phát, cô (Bảo Bảo) nhắm mắt lại, gọi:

"Thiên tài, ta phải làm sao? "

Xoẹt một cái, căn phòng tối đen, một tia sáng từ trong cơ thể cô vọt ra ngoài, nhìn kỹ lại, thì ra là một con chuột, nhìn không khác gì chuột bình thường nhưng nó là chuột lang nước, thân thể rất to lớn, bộ lông màu vàng nhạt.

Nó từ từ mở đôi mắt chuột ti hí ra, trong bóng đêm, mắt chuột như mắt quỷ phát sáng kinh người, cũng khiến hai người con gái trước mặt nó choáng váng không thôi, Bảo Bảo vội từ trong không gian lấy ra một cái kính râm đeo vào, cũng lấy một cái đưa cho Nguyệt Nhi.

Thiên tài : "....."

Ban đêm mà đeo kính râm, hai đứa bay....bị....ba chấm à?

Hai người đeo xong mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn con chuột trước mắt mình nói :

"Muốn ra cũng phải nói trước một tiếng chứ, đau cả mắt, còn làm màu nữa chứ."

Thiên tài : "......"

Đậu mía, trẫm bị nhốt trong cái không gian tối om đó một thời gian dài, giờ mới có cơ hội lộ mặt trước người đời mà cũng không cho làm màu sao? Đúng là một lũ bất cận nhân tình + thiếu thẩm mỹ + độc miệng + .....

"Mau mở đèn lên! "

Cả hai lại hét lên.

Đậu phụ, đúng là cùng một mẹ sanh ra, không hề đá nhau mà chỉ đá chuột ha.

Thiên tài bực bội nhưng vẫn mở đèn lên.

Ánh sáng đã trở lại, hai người lúc này mới tháo kính râm ra, nhìn qua chỗ Thiên tài, nhíu mày, lại đeo trở lại.

Thiên tài : ....

Đậu nành, đây là cái thái độ gì vậy hả?

"Giải thích đi."

Lời ít mà ý nhiều.

Thiên tài : .....

"Được rồi. Chuyện vầy....."

Ngày xửa ngày xưa, có một đôi vợ chồng nọ, họ rất yêu thương nhau, lấy nhau cũng đã một thời gian rất rất rất dài rồi mà vẫn chưa có con khiến họ rất buồn rầu.

Ba mẹ bên nội ngoại đều hối thúc, ngày nọ, một trong hai ba ba nói :

"Hai đứa lấy nhau đã một năm rồi tại sao vẫn không chịu cho bố mẹ có cháu bế?"

"Đúng vậy, đúng vậy."

Hai ma ma đồng thanh bè theo.

Ba ba còn lại cũng nói :

"Nhớ năm đó, ba mẹ lấy nhau xong chưa được hai tháng, mẹ con đã có tin vui làm ba phải ăn chay niệm phật một thời gian dài khiến lòng ba đau đớn. "

Ba ba hồi tưởng, vẻ mặt đau thương, cả ba ba còn lại cùng 2 ma ma nghe thế mặt đầy hắc tuyến.

Hai vợ chồng nọ: "......''

Người chồng mắt lé nhìn cha mình. Ha ha ha, ăn chay à? Chắc là chay. Ông ăn chay chắc sư tử ăn kiêng cùng ông.

Ba ba lại hùng hồn nói tiếp :

"Tuy vậy, mẹ con vẫn sinh cho ba một đứa con đáng ghét, à không, đáng yêu. Ba cũng rất hạnh phúc, vì vậy đã quyết định dành trọn tình yêu cho con nên không sinh thêm nữa."

Nói tới đây, vẻ mặt ngậm ngùi tiếc nuối lại chứa chan tình yêu thương nhìn con trai mình.

Người con trai được yêu thương nào đó : ha ha ha, dành trọn tình yêu thương à? Chứ không phải sợ tôi chiếm vợ của ông à? Mỗi lần tôi vừa lại gần mẹ, ông đã tìm đủ mọi cách bắt tôi đi học, đi chơi với chó, đi ra vườn ngắt cỏ,.... Để cách ly tôi với mẹ à? Nói trắng ra là không muốn ăn chay nữa chứ gì.

Còn người vợ của người con trai được yêu thương nào đó hai mắt tràn đầy hâm mộ nhìn chồng mình.

Hai vị ba ma còn lại : cảm động quá, cảm động rơi nước mắt. (Cá sấu)  💧💧💧Thật là người cha vĩ đại.

Còn người mẹ còn lại : im lặng là vàng, là bạc, là kim cương.

Dưới ánh mắt của ba người, người con trai được yêu thương nào đó quyết định im lặng như mẹ mình, không hề dám phản bác.

Cuối cùng, người cha vĩ đại nào đó hùng hồn tổng kết :

"Nguyên nhân khiến con vẫn chưa có cháu cho chúng ta chính là.... "

Mọi người nín thở nghe.

"Là....chưa chuyên tâm làm ruộng, (cày cấy)  vẫn chưa ra sức, chưa cố gắng. Suy ra, con không có năng lực, NHƯ TA. Vì thế cho nên, dưới cương vị là một người cha, một người có kinh nghiệm từng trải, ta sẽ truyền bí quyết cho con!

Bí quyết để có thể mau chóng có cháu bế chính là.... "

Sau khi được ba mẹ hai bên truyền thụ kinh nghiệm, hai vợ chồng đã được chuyển tới một hòn đảo tư nhân của gia đình để tiếp tục sự nghiệp tạo người.

Người chồng tuy rất tức giận trước lời tổng kết "không có năng lực như cha mình " nhưng cũng rất hài lòng trước sự sắp đặt này của họ.

Dù sao điều kiện tiên quyết để trở về đó là... Phải có tin vui!

Thế là người chồng bắt đầu tháng ngày như trong mơ với cô vợ đáng yêu, hiền lành của mình.

Còn người vợ cũng rất cảm động trước những gì ba mẹ đã làm nhưng lại không biết, đây chính là âm mưu đen tối của hai người cha vĩ đại, vì không muốn bà xã mình quá quan tâm đến việc có cháu bồng mà ngày ngày quanh quẩn bên con gái để họ phải bơ vơ giữa dòng đời.

Thế nên có câu nói, không biết là tốt nhất, kẻ ngốc có khi còn hạnh phúc hơn người thông minh nhiều.

Ngày nọ, người vợ đi dạo quanh đảo đến hồ nước ngọt trên đảo, chợt thấy một đóa hoa sen hồng xinh đẹp nở rộ dưới ánh nắng sớm mai, cô nhìn mà yêu thích không thôi, lập tức lại gần.... Ngắt đóa hoa.

Đưa hoa lên mũi ngửi ngửi. Ôi! Hoa thơm quá!

Lại ngửi ngửi. Ôi!! Hoa ngọt quá!!

Rồi, ăn thử. Ôi!!! Ngon quá!!!

Thế là người vợ ăn hết mấy cánh hoa sen, ăn xong, hoa chỉ còn lộ ra đài sen với những hạt sen màu vàng ươm, có mười hạt tròn bóng bẩy.

Thật đẹp! Cũng thật ngon! Ăn thì thật đáng tiếc! Nhưng không ăn... Còn tiếc hơn!

Vì vậy người vợ lại ăn hết 10 hạt sen, rồi ăn luôn đài sen, lại nhìn xuống hồ!

Ớ...có hoa sen mà lại không có thân sen, lá sen gì hết à? Thật kỳ lạ! Thật đáng tiếc!

Nhìn mặt hồ màu xanh lam, trong suốt thấy đáy, lại không thấy cành sen nào, tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cô cũng không bận tâm mấy, tung tăng trở về nhà ngủ. Ngủ dậy cũng quên mất nên không nói với chồng.

Hai vợ chồng tiếp tục cuộc sống bình thường, chỉ là dạo này người chồng thấy vợ mình hơi mê ngủ, cũng ham ăn hơn, toàn ăn đồ chua thiệt chua và cay thiệt cay thôi.

Tuy thấy lạ nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, vợ đòi ăn thì cứ nấu thôi.

Đến tận 4 tháng sau, một buổi sáng thức dậy, người chồng thấy có cái gì cưng cứng, tròn tròn chống vào bụng mình thì đưa tay mò vào cái.

Ùm, một quả bóng? Sao trên giường mình lại có bóng? Người chồng vội mở mắt ra nhìn thì kinh ngạc khi thấy vợ mình có cái bụng còn to hơn cả cái bụng bia của ông đối tác bên công ty anh nữa.

Vội lay vợ dậy, cả hai vợ chồng đều hốt hoảng vội gọi điện cho ba mẹ để nói chuyện.

Ba mẹ không nói hai lời bèn cho trực thăng đến đón hai vợ chồng về, thấy cái bụng bầu to như 9 tháng thì hết hồn! Gọi bác sĩ tư nhân tới khám thì ông ta nói :

"Chúc mừng hai vợ chồng, đứa bé đã được 7 tháng. Rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả. "

Tiễn bác sĩ đi, ba mẹ hai bên vội hỏi hai người đã xảy ra chuyện gì, hai người ú ú ớ ớ kể lại mọi chuyện.

Hai người mẹ kinh ngạc thốt :

"Cái gì? Đột nhiên trong một đêm bụng bự? Thế trước đó hai đứa không thấy biểu hiện khác thường nào à?"

"Dạ không. "

"Không ói, nghén?"

"Không. "

"Không ngủ nhiều, ăn ít? "

"Ngủ nhiều thì có chứ ăn cũng rất nhiều chứ chả ít."

"Vậy đó giờ hai vợ chồng có kiêng cữ gì không? " Một trong số hai người cha hỏi.

"Không luôn. "

"Cái gì? Mang thai ba tháng đầu cực nguy hiểm, không được cày ruộng gì sất, năm đó chúng ta cũng là như vậy cơ mà. Tại sao.... " Người cha còn lại tức giận hét lên.

Hai vợ chồng nào đó : "...."

Hai bậc phụ huynh lại họp nhóm hồi lâu vẫn không ra nguyên nhân gì, cuối cùng đề cử vị cha vĩ đại lên phát biểu.

Sau cùng, người cha vĩ đại nào đó hùng hồn tổng kết trong ghen tỵ:

"Xem ra số con rất sướng, vợ con thế mà.... Con vẫn được ăn thịt chứ chả ăn chay như ta."

Mọi người : "...."

"Nhưng ta nghĩ nguyên nhân là do huyết thống đặc biệt của hai gia tộc chúng ta cộng lại. Chắc không sao đâu."

Mọi chuyện cứ thế kết thúc.

Lại qua vài tháng, người vợ rốt cuộc đến ngày sanh, mọi người đều khẩn trương không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net