Phiên ngoại:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại: Thanh Nhi, tại sao ngươi xuyên qua?

Hôm nay là Nguyệt nhi trở về nhà ngày thứ hai, La Thanh Nhi sau khi đi học về ghé qua đưa vở cho Hạo Nam chép bài, tiện thể thăm Nguyệt nhi luôn.

Vào phòng Hạo Nam, cô thấy một con mèo lười đang nằm trên giường, hai mắt mị mị, một tay vuốt ve trong lòng tiểu bạch hổ, hai tai khẽ nhúc nhích vài cái nhìn cô liếc mắt nói:

"Tới rồi sao?"

"Ân ân! Con cọp con này ở đâu ra vậy? Ta có thể sờ không?"

Mỗ mèo lười vẫn mị mị mắt, thản nhiên nói:

"Không được, nó sẽ cắn đấy!"

"Áaaaaa! Sao không nói sớm? Ta bị cắn rồi nè!" Tiểu bạch hổ há miệng cắn một phát lên ngón tay vừa vươn tới của cô nàng làm cô nàng la toáng lên.

"Tại ngươi hấp tấp chứ bộ. Đưa tay đây." Dạ Nguyệt lười biếng mở mắt, vươn tay trảo bàn tay bị thương của cô nàng, bỏ vào miệng ngậm một lát, liếm liếm vài cái nói:

"Rồi đó! Mai mốt đừng động vào tiểu bạch nữa, nó rất ghét người lạ. Trừ ta ra không ai có khả năng chạm vào nó đâu."

"Oa, vết thương lành rồi nè. Mà hổng lẽ Tuấn Vũ cũng không thể?"

"Ừ."

"Ồ! Thú vị nha!" La Thanh Nhi cười đê tiện nhìn hổ con lại nhìn cô nói.

Ghét bỏ liếc mắt một cái, cô nói:

"Bỏ ngay cái nụ cười đê tiện kia đi. Nhìn gớm quá."

"...." La Thanh Nhi đứng hình, câu này....nghe quen quen, vì xác thực suy nghĩ trong lòng, cô hỏi lại:

"Ủa? Nguyệt nhi, học câu này ở đâu vậy?"

"Trong mấy quyển tiểu thuyết ngươi đưa đó."

"...." Cái này...có xem là tự đào mộ chôn mình không ta? Ngay tại cô nàng đang suy tư, mỗ nữ lên tiếng:

"Thanh Nhi, ta có chuyện muốn hỏi!"

"Ân! Ngươi nói." Thanh Nhi bắt tay vào đùa nghịch tóc cô đáp.

"Thanh Nhi, tại sao ngươi xuyên qua?"

Phần phật.

"...." Những lọn tóc vàng óng ả từ tay La Thanh Nhi rơi xuống giường, mặt cô nàng đen thui.

"Trong sách nói ngươi là vì một nguyên nhân cực kỳ ngu ngốc mới xuyên qua! Chuyện này là sao?" Mỗ nữ đuổi theo sát sao, hai mắt to tròn chớp động sự hiếu kỳ nhìn La Thanh Nhi.

"Ta...Ta ...Có việc phải làm. Về trước."

La Thanh Nhi không nói hai lời xách ba lô chạy mất.

"Hừm, ta nhất định phải biết được." Mỗ nữ nhìn bóng Thanh Nhi, híp mắt nói.

---------------------

Quả nhiên, không lâu sau cô đã thực hiện được điều này, chỉ là bây giờ vẻ mặt La Thanh Nhi không tốt lắm.

Ngồi phịch xuống giường đầy mệt mỏi, La Thanh Nhi ngã ra giường, hai mắt vô hồn nhìn trần nhà nói:

"Tiểu tham miêu, rất muốn biết tại sao ta xuyên qua phải không?"

'Xác thực ta rất muốn'. Dạ Nguyệt rất muốn nói như vậy nhưng lời đến bên miệng lại thành:

"Không muốn sẽ không nói, đừng miễn cưỡng." Aiz, từ bao giờ mình trở thành một cái biết suy nghĩ cho người khác thế này?

Dạ Nguyệt không nói gì nhìn trần nhà ai oán. La Thanh Nhi lên tiếng:

"Có lẽ kể ra cũng tốt, sẽ không nặng lòng. Dù gì với ta mà nói cuộc hôn nhân này có cũng được không có cũng chẳng sao."

La Thanh Nhi xuyên qua nguyên nhân chi nhất.

"Thúy nhi, tớ nói lần này cậu về sớm như vậy, chắc chắn vị hôn phu kia của cậu sẽ mừng nhảy tưng tưng cho coi." Hà Tiểu Kiều cùng Đào Thúy bắt xe về biệt thự vui đùa nói.

"Ha ha, vậy sao? Tớ cũng không biết."

Đào Thúy cười gượng, chuyện tình cảm....cô không dám nghĩ đến từ bảy năm trước rồi.

"Thúy nhi, tớ biết trong lòng cậu có khúc mắc. Nhưng đừng để nó ảnh hưởng đến tương lai của cậu, được chứ?"

Hà Tiểu Kiều hai mắt chân thành nhìn cô, nắm chặt bàn tay sớm phát lạnh kia trong tay mình nói.

"Thưa hai cô, đã đến nơi rồi." Bác tài ở phía trước hợp thời lên tiếng, Đào Thúy vội vã xuống xe, qua loa đáp:

"Ân! Đã biết, đi thôi."

Hành lý không nhiều lắm, Hà Tiểu Kiều gọi điện báo cho gia đình một tiếng rồi quyết định ở lại đây một hôm chơi với cô.

Nhân tiện tiếp tục quá trình tẩy não của mình, chỉ là cô không ngờ quyết định này đã giúp cô được ở cạnh người bạn thân này lâu hơn chút nữa, ít nhất là những giây phút cuối cùng.

Cạch.

"Ủa? Cửa không khóa? Thôi kệ, vào đi." Phát hiện cửa không khóa sau, Đào Thúy dẫn bạn vào nhà, trong nội tâm đột nhiên xuất hiện một cảm giác lạ thường.

Cả hai vào nhà, trong nhà tối om, trong không khí phiêu đãng mùi hương kỳ dị, tuy sống ở nước ngoài được vài năm nhưng quy tắc sống nghiêm cẩn Đào Thúy dĩ nhiên không biết mùi này là gì?

Nhưng thân là tình trường trung lão thủ Hà Tiểu Kiều sao lại không biết, trong lòng cô ẩn ẩn phát lạnh, nắm tay Đào Thúy, ra hiệu im lặng rồi rón rén lên lầu.

Trên hành lang cầu thang, quần áo nam nữ rơi khắp sàn, một số còn dính dịch nhầy màu trắng, trong suốt, không rõ là gì?

"Ân...Ân....a....dùng sức....a...lại dùng sức...ừm....thật thoải mái...."

"Bảo bối, a...thít chặt quá....muốn giết tôi sao?"

"Ân ân....sẽ Không....a...Người ta không....a...biết..."

Nam nữ dâm ngôn loạn ngữ truyền suốt hành lang, trong biệt thự này mỗi phòng đều cách âm, có thể nghe rõ vậy, chắc hai vị đây 'quên' đóng cửa.

Dù rất rất rất tức giận, Hà Tiểu Kiều vẫn nhẫn, nhẫn để nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra ở đây, trong ngôi nhà của bạn thân cô.

Đứng trước cửa phòng, cả hai chết điếng người.

Trong phòng, trên giường, hai thân thể trần trụi như trẻ sơ sinh đang quấn lấy nhau, nam thượng nữ hạ tư thế.

Nữ nhân hai chân vòng trụ nam nhân thắt lưng không ngừng đón ý hùa theo, mồ hôi nhễ nhại tuôn rơi trên gương mặt mỹ lệ, biểu tình vừa thống khổ vừa sung sướng làm Đào Thúy hai tay bụm miệng, mắt trợn to không thể tin.

Nam nhân hai tay nắn bóp nữ nhân hai quả bóng nước thành nhiều hình thù kỳ dị, vì sao gọi là bóng nước đâu?

Đơn giản là nó rất...khụ, nói thế nào nhỉ, thôi đơn giản dễ hiểu là bơm nhiều lắm thành ra giờ nó như quả bóng nước luôn rồi.

Làn da màu đồng cổ tuôn trào mồ hôi từng giọt tí tách rơi vào mặt, cơ thể nữ nhân dưới thân, trong mắt nhuộm đầy tình dục nhưng không có chút gì yêu thương, tất nhiên này không ai thấy cả, vì hắn quay lưng về phía hai người, còn nữ nhân dưới thân hắn hai mắt nhắm nghiền đầy hưởng thụ nên không thấy sự châm chọc hòa khinh thường trong mắt hắn rồi.

Dưới thân có quy luật không ngừng ra vào nữ nhân hạ thể, tinh dịch nóng bỏng, ướt át theo động tác của hắn phun trào.

"Ân....Ân... Ừ...a...thoải mái....Ân....rất dễ chịu rồi....Kình....ngươi từng như vậy với Thúy nhi?" Nữ nhân trong cơn say mê vẫn không mở mắt hỏi.

"Không, ân...ngươi là người đầu tiên....nàng luôn tỏ ra thanh cao...xa cách...không cho ta chạm vào...mà thôi...Có ngươi được rồi, ân....không cần nàng...."

"Kình...ân... Ngươi....ngươi ái ta sao?"

"Ái....Ta ái cơ thể ngươi chết mất." Phải, chỉ là cơ thể ngươi thôi, tạm thời là như vậy.

Bíp. Tiếng tắt máy quay.

Bốp. Tiếng hai vật thể lạ đụng vào nhau.

Phựt, rầm, chụt. Và âm thanh tính khí chia lìa, thân thể cùng đất mẹ thân mật hôn môi.

"Chết tiệt, kẻ nào không có mắt phá ta vậy hả? Có biết đang làm mà bị phá là khó chịu lắm không?" Thương Kình bị ngã cái chó ăn bùn, tức không chỗ át hét lớn.

"Nga? Vậy chúng ta phải thật xin lỗi hai người rồi?" Hà Tiểu Kiều trào phúng thanh ngoài cửa truyền vào làm bên trong hai người chết điếng, kinh hãi nhìn cửa phòng hai người, Đào Vân lắp bắp:

"Tỷ tỷ....sao...sao hôm nay ngươi lại về?"

"Thúy nhi, ngươi...ngươi thế nào về không nói trước cho ta?" Thương Kình lồm cồm bò dậy, trong mắt là thất thố, kinh ngạc và sợ hãi.

Đào Thúy 'thất vọng' cúi đầu, hai tay 'bất lực ' che đi khuôn mặt tràn đầy 'đau khổ' của mình, lảo đảo lùi về sau, thấy cô như thế Hà Tiểu Kiều càng tức giận, chỉ vào mặt hai người kia nói:

"Nếu không về sớm làm sao biết được bộ mặt thối nát này của hai người? Các người như vậy không làm thất vọng Thúy nhi sao?"

"Ta....Ta...xin lỗi...nhưng là chúng ta yêu nhau, thực xin lỗi, ngươi...Tỷ...ngươi thành toàn chúng ta được không? Làm ơn."

"Ngươi nói nhảm cái gì vậy? Ai yêu ngươi chứ? Đừng hồ ngôn loạn ngữ. Thúy nhi, ta chỉ yêu mình ngươi thôi, tìm đến nàng là vì...vì nàng giống ngươi cho nên..."

"Đủ rồi, lưỡng tình tương duyệt phải không? Hảo! Tiểu Kiều, ngươi biết phải làm gì rồi đấy." Đào Thúy run run giọng nói xong, một tay ôm cửa một tay bụm miệng chạy vội ra ngoài.

"Thúy nhi, ngươi đi đâu?" Hà Tiểu Kiều sợ cô nghĩ quẩn liền gọi lại, ai ngờ...

"Ọe..."

"...."

"Ọe.....nôn....khụ khụ khụ...nôn..."

"Thúy nhi, ngươi đây là..." Hà Tiểu Kiều nhìn cô nôn Ọe khắp sàn, kiệt lực kiềm nén cảm xúc sắp bùng nổ hỏi.

"Nôn....thật ghê tởm....tại sao họ có thể...oẹ...kinh khủng như vậy...dùng cái thứ gậy gộc đó...ra vào điên cuồng như vậy...còn sung sướng đến thế...Ta thật không hiểu nổi..."

Hà Tiểu Kiều rốt cuộc không nhịn nổi nữa bùng nổ:

"Con mẹ nó Đào Thúy, muội muội và vị hôn phu của ngươi tằng tịu với nhau, ngươi không tức giận thì thôi còn dám như vậy?

Xem ra ngươi bị mớ truyện đam mỹ kia tẩy não mất rồi, trời ơi! Ngươi có còn là nữ nhân nữa không hả?"

"Ngươi thì biết gì? BL mới là tình yêu thực sự, nam nữ tính cái rắm a! Giả dối, lừa gạt lẫn nhau mà thôi, ta không cần.

Nếu không phụ thân bắt ép, ta mới không cần hôn sự này đâu, hủy là rất tốt, ta còn phải cảm ơn họ nữa kìa.

Còn nữa, ta có là nữ nhân hay không ngươi rõ nhất rồi còn gì! Dù gì điện nước của ta ăn đứt ngươi."

Là, điện nước của Đào Thúy hơn hẳn cô, 85- 55- 95, một con số khiến chị em phụ nữ phải ghen tỵ, trong khi cô, 70- 65- 75.

Đời thật bất công, một đứa ăn như heo, ngủ như lợn, lười hơn cả ỉn mà có số đo đáng ghen tỵ đến thế, còn đứa chăm chỉ tập gym, ăn uống thì so với thầy chùa còn cẩn thận mà lại...

Khoan, khoan, hình như lạc chủ đề rồi:

"Đào Thúy, ngươi không biết ghen sao? Là họ cõng ngươi làm việc xấu đó."

"Ghen? Tại sao chứ? Ngay cả ta trở thành vị hôn thê của nam nhân khác, phải lấy người khác hắn còn không ghen thì ta ghen làm gì?

Cho dù ta có yêu hắn thế nào hắn còn không phải bỏ ta mà đi? Có ghen hay không, có gì khác nhau?" Hai mắt Đào Thúy vô hồn, mờ mịt nhìn Hà Tiểu Kiều hỏi lại.

Hà Tiểu Kiều thấy thế biết đã chạm đến vảy ngược của cô, định nói gì đó thì Thương Kình đã mặc quần áo xong vội chạy ra:

"Thúy nhi, ta..."

"Um...nôn....tránh ra...đừng lại gần ta....thật ghê tởm..." Đào Thúy lại bụm miệng lùi về sau.

Thương Kình thấy thế thì tưởng là cô ghét bỏ hắn vừa cùng nữ nhân khác hoan ái nên tiến tới giải thích:

"Thúy nhi, ta xin lỗi. Tha lỗi ta...Ta..."

"Nhà vệ sinh....Nhà vệ sinh...nôn.." không bận tâm đến lời hắn nói, Đào Thúy vừa lẩm bẩm vừa loay hoay tìm nhà vệ sinh,

"Tỷ, ta... A? Tỷ...."

Đào Vân trong phòng cũng chạy vội ra hét lên, không may tiếng hét này khiến cô trượt chân và...

"Thúy nhi........"

Mỗ nữ ngã ngửa ra sau, rơi từ lầu ba xuống dưới, chết không thể chết lại. Suy nghĩ cuối cùng của cô trước khi chết là ' thật tốt, không cần phải tìm nhà vệ sinh nữa rồi.'

----------------kết thúc hồi tưởng---------------

"Thế cuối cùng ngươi chết là vì tìm nhà vệ sinh?" Dạ Nguyệt nghe xong toàn bộ câu chuyện tổng kết lại một câu.

"Ừ!" La Thanh Nhi giọng lí nhí đáp.

"Thật đúng là một cái chết ngu ngốc."

"Biết là được rồi, để trong lòng thôi, không cần nói ra miệng đâu." La Thanh Nhi nổi đóa, ai muốn biết cho đã rồi giờ còn nói người ta ngu ngốc nữa chứ.

"Vậy....hắn là ai? Người mà Dạ Huyết đã nói và người thứ năm trong câu chuyện kia của ngươi là một phải không?" Mắt hàm sát khí, Dạ Nguyệt chợt hỏi.

"A? Phải!" Mặt La Thanh Nhi lại tái nhợt như lúc đầu đáp.

Chương này sẽ giải thích cho cả chương trước và chương sau nha. Sẽ có thêm một phiên ngoại nữa kể về mối tình đầu của La Thanh Nhi, nếu rảnh rỗi sinh nông nổi Mew sẽ kể thêm mấy đóa hoa đào của Dạ Nguyệt ở Địa cầu luôn.

Cầu cmt nha!^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net