Khi Tình Yêu Bắt Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bài này không ?

Tôi liếm môi :

- Thì lấy ra tao mới tin được chớ !

Thằng Dương chem. tay vào không khí :

- Rồi mày sẽ phải tin !

Nói đoạn nó làm bộ úm xì bùa lên bộ bài . Nhìn mặt nó giả bộ bắt chước mấy ông ảo thụât vẫn hay làm trên phim thật tức cười. Trông đăm chiêu dữ .

Con bài nó rút lên trúng phóc . Tôi không khỏi tấm tắc khen thằng này giỏi thiệt. Hoá ra bấy lâu nay nó " tầm sư học đạo "ở đâu mà tôi không hề biết. Chắc tôi phải nịnh nọt nó khi nào rảnh truyền nghề cho tôi mới được.Gì chứ học mấy cái trò này về dạy cho nhỏ Thơ là con bé thích mê luôn, tôi biết nhỏ Thơ là đứa rất khoái mấy trò này. Tôi tò mò :

- Nhưng mày làm thế nào mà tài vậy !

Dương chưa kịp trả lời tôi thì đột nhiên thằng lớp trưởng cười phá lên :

- Ha ha ! Trò trẻ con

Thằng Dương bật dậy thu nắm đấm :

- Mày nói gì ? Ngon nói lại tao xem !

Chợt thấy tình hình có vẻ căng thẳng , tôi liền kéo Dương xuống và kêu nó bình tĩnh. Thực ra tôi biết lý do gì mà Dương ghét thằng lớp trưởng đến vậy. Nghe ba tôi kể lại thì hồi đó ba thằng Dương chính là trưởng phòng thiết kế trong công ty của gia đình thằng lớp trưởng. Ba thằng Dương và chú Xuân chính là hai người có đầu óc sang tạo vào loại nhất nhì trong thành phố khi ấy . Chũ Xuân thì làm cho ba tôi còn ba thằng Dương thì làm cho ba thằng lớp trưởng. Những mẫu sản phẩm mới và độc đáo của hai người luôn được hai công ty thi nhau giới thiệu , quảng bá . Chú Xuân đã từng nói tài năng sáng tạo của ba thằng Dương so với chú ấy quả là một chin một mười.,không ai hơn kém ai cái gì. Phải nói rằng công ty ba thằng lớp trưởng trụ được một thời gian dài cũng là do công lao của ba thằng Dương.Tuy nhiên khi sự nghiệp của ba thằng Dương đang vươn cao thì đột nhiên ông ấy bị tai nạn. Trong lúc thiết kế mẫu mã mới ông đã sơ ý để chiếc máy cưa cắt lìa 3 ngón tay. Đối với nhà thiết kế sản phẩm thì đây quả là tai nạn nghiêm trọng, nó đã cướp đi đôi tay tài hoa của một người được coi là bậc thầy về thiết kế. Ba thằng Dương rất buồn về điều đó, nhưng điều làm ông buồn hơn cả là cách mà công ty ba thằng lớp trưởng " vắt chanh bỏ vỏ "đối với ông ấy. Khi ông nằm trong bệnh viện , công ty không những không đến an ủi động viên mà thay vào đó họ đã tụ tập bàn đến kế hoạch sa thải ông. Họ cho rằng những thiết kế của ông bây giờ không còn giá trị để làm thành sản phẩm nữa nên họ đã tự bàn bạc và đưa ra quyết định cho ông nghỉ việc. Hành động này đã xát muối vào vết thương long của ba thằng Dương. Ông run lên vì uất hận. Hoá ra bấy lâu nay những cống hiến của ông cho công ty hoàn toàn bị họ phủ nhận và khinh rẻ .Người ta nói nỗi uất hận sẽ biến đau thương thành sức mạnh quả không sai. Tai nạn chỉ cướp ông đôi tay nhưng trí óc của ông thì hoàn toàn mạnh mẽ. Ông đã chứng mình mình là người "tàn nhưng không phế" bằng việc nộp đơn xin vào làm trong công ty của ba tôi để báo thù . Khi đó ba tôi rất ngạc nhiên , ba tôi không tin một con người đã khiến chú Xuân phải thốt lên hai chữ thiên tài lại bị đối xử như thế ở công ty kia. Khi nghe ba thằng Dương kể lại câu chuyện vì sao ông ấy đến công ty của ba tôi, ba tôi đã khóc. Ba tôi ôm chầm lấy ông ấy và nói với ông ấy rằng hãy luôn coi ba tôi và chú Xuân như những người anh em thân thiết và cũng hãy coi công ty này là gia đình của chính mình, hãy quên chuyện trả thù mà hãy nghĩ đến chuyện làm sao để mang cái tài năng của mình lâm ra các sản phẩm giúp đỡ cho những người nghèo

Sau này cứ mỗi khi nhắc đến chuyện cũ , mọi người trong công ty luôn đùa rằng ba tôi có được hai người như chú Xuân và ba thằng Dương giúp như Lưu Bị được Ngoạ Long lẫn Phượng Sồ phò tá thì nghiệp nào chả thành..

Quả như lời tiên đoán của mọi người. Từ hồi ba thằng Dương về công ty của ba tôi, công ty của ba tôi như hổ thêm cánh.Sự sang tạo của chú Xuân và ba thằng Dương làm công ty của ba tôi phát triển mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Thời gian trôi qua, ba thằng Dương cũng đã quên đi việc trả thù công ty cũ, ông dồn hết tâm trí vào việc sáng tạo , làm ra những sản phẩm mới lạ giúp ích cho đời.Bây giờ đối với ông sáng tạo chính là niềm vui là nguồn sống của ông khi ông bắt đầu lớn tuổi.

Ba thằng Dương đã không còn hận công ty cũ nhưng thằng Dương thì khác. Nó căm thù những ai ở công ty cũ và nó căm thù chính người đã ký quyết định cho thôi việc ba nó.

. Đó không phải ai xa lạ , người đó chính là bác ruột nó và cũng là ba thằng lớp trưởng. Điều đó cũng có nghĩa thằng lớp trưởng chính là anh họ Dương .

Thực ra lúc đầu tôi không hề biết về bí mật đó. Nhưng tình cờ tôi nhìn thấy một bức ảnh đã cũ nát nằm trong đáy cặp thằng Dương. Bức ảnh chụp cảnh một ông già đang ôm ba đứa trẻ tuy đã mờ nhưng tôi vẫn nhận ra đứa bé đứng bên phải ông già chính là thằng Dương hồi nhỏ . Nhưng ảnh của hai đứa còn lại tôi hoàn toàn không thể nhận ra . Theo lời Dương nói với tôi thì Dương chính là con một, vậy còn hai đứa trẻ kia là ai ? Câu hỏi này chắc tôi sẽ không bao giờ trả lời được cho đến một ngày.

Thằng Dương tình cờ vào máy tình của tôi và nó phát hiện ra bức ảnh của nó đã được chụp lại cẩn thận trong đó . Nó thở dài rồi thả người xuống giường đánh phịch :

- Mày biết hết rồi à ?

Tôi ấp úng :

- Thực ra... thực ra tao chỉ tò mò thôi. Tao muốn biết hai đứa bé còn lại trong ảnh là ai và ông già trong ảnh là gì đối với mày !

- Đó là ông nội tao , còn cái đứa bé bên trái thì mày cũng biết nó đấy !

Tôi ngạc nhiên :

- Ý mày là ...?

- Đúng , nó là anh họ tao tức là thằng Lý lớp trưởng hiện giờ của tao với mày.

- Vậy ra mày và nó là hai anh em . Hèn chi hai đứa đều mang họ Mạc .

Nói đoạn tôi thấy mình ngốc thật .Tại sao trước đây tôi ko nghĩ ra thực ra họ của hai đứa đều mang họ Mạc. Tôi lẩm bẩm hai cái tên Mạc Cao Dương , Mạc Cao Lý.Trời ơi hoá ra thế , vậy mà trước đây tôi hoàn toàn không để ý.Ngốc ơi là ngốc .

Chợt nhớ ra còn một đứa con gái trong ảnh, tôi lên tiếng :

- Thế còn con bé này . Nó chắc là chị thằng Lý ?

Thằng Dương lắc đầu :

- Không, nó là em họ của bọn tao.Má nó là em của ba tao và ba thằng Lý. Nhưng ..

- Nhưng sao ? - Tôi tò mò

- Nhưng đã hơn chục năm nay tao không gặp lại hai mẹ con nó nữa .

Tôi càng ngạc nhiên :

- Sao lại không gặp ? Bộ họ đi đâu xa lắm hả ?

Dương ngậm ngùi :

- Nghe ba tao nói thì hai mẹ con nó đã bị mất tích từ hồi tao còn bé xíu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#about