Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Ăn cắp thiết kế

Tham gia triển lãm nội y toàn quốc lần này có ý nghĩa như phát súng đầu tiên của Newface với đông đảo quần chúng trong cả nước nên đương nhiên phải thực hiện một cách hoành tráng và long trọng. Toàn bộ bày trí bên trong hội trường nơi nào cũng cực kỳ xa hoa diễm lệ. Thêm vào đó là sự tham dự của rất nhiều ký giả truyền thông đại chúng. Ngay tại cuộc triển lãm quy mô lớn, Newface cũng đặc biệt tổ chức hai lần họp báo ra mắt sản phẩm và giành được sự tán thưởng nồng nhiệt từ các nhà thiết kế khác.

Trong khi đó, Cố Thừa Trạch từ lúc chạm mặt Lê Yến Thư trong lòng vẫn nghi vấn chồng chất nghi vấn, ngay lúc này dù đang phải tiếp chuyện rất nhiều phóng viên vây quanh nhưng rõ ràng đầu óc anh không hề tập trung vào cuộc phỏng vấn. Cho đến tận khi có người liên tục gọi anh "Cố tiên sinh, Cố tiên sinh" thì anh mới chợt sực tỉnh, các cơ quan trên cơ thể bỗng chốc tìm về đúng chức năng của nó, một câu nói ở đâu đó vụt lóe lên trong não bộ: "Trong số hàng trăm tên ngàn họ, dòng họ tôi ghét nhất, chính là chữ Cố."

Hai mắt anh phút chốc sáng rực: "Lẽ nào là cô ấy?"

Nhưng mà giữa một cô gái theo đuổi phong cách phản nghịch cả ngày chỉ thích mặc váy ngắn kệch cỡm, hóa trang lòe loẹt với một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, sơ mi trắng kết hợp chân váy đen trang nhã lịch thiệp thì tựa hồ chẳng thể tìm ra điểm tương đồng. Nhưng nếu tỉ mỉ soi xét hơn một chút đến ngữ khí, giọng điệu, thần thái, biểu cảm thì rõ ràng là cùng một người rồi.

Không thể chịu đựng thêm những nghi hoặc trong lòng, anh bèn từ chối tiếp tục phỏng vấn đồng thời đứng dậy đi thẳng ra ngoài cửa hội trường.

Cao Dương ngay lập tức nhận ra tình hình không ổn, liền vội vội vàng vàng chạy đến bên Cố Thừa Trạch khẽ nhắc nhở: "Tổng Giám đốc, chúng ta còn chưa thực hiện phỏng vấn xong, anh định đi đâu thế ạ?"

Cố Thừa Trạch đứng trước cánh cửa lớn sốt sắng nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Cô gái vừa rồi, cô ấy làm việc ở đây phải không? Tìm cô ấy về đây cho tôi, ngay lập tức!"

Cao Dương đờ đẫn: "Tìm cô ấy? Tìm cô ấy làm gì ạ?"

Cố Thừa Trạch nghiến răng nghiến lợi: "Cô ta là kẻ lừa đảo, cô ta đã lừa tôi ..." Lời nói đã đến miệng đột nhiên dừng lại, anh không giải thích dài dòng nữa mà nói nhanh gọn: "Nói chung là, nhất định phải tìm bằng được cô ta."

Ngoài cửa phòng triển lãm, Cao Dương cứ chạy qua chạy lại như nhặng mất đầu, nhiệm vụ tìm Lê Yến Thư có khác gì mò kim đáy bể.

Đúng là Cao Dương hoàn toàn mờ mịt không hiểu nổi tình hình hiện tại, đành phải ôm một bụng đầy hoang mang cùng Cố Thừa Trạch xông pha tìm kiếm ngang ngược.

Khi hai người ngang qua một gian hàng triển lãm nào đó, Cố Thừa Trạch vốn đã đi qua rồi nhưng dường như phát hiện ra điều gì đó khiến anh bất chợt dừng bước rồi đột ngột quay lại tiến thẳng về phía đó, nhìn chăm chú vào chiếc áo lót đang được treo ở bên trong, hơi nhíu mày suy ngẫm.

Cao Dương cũng vừa hay nhìn thấy đồng thời biến đổi sắc mặt, chỉ vào bộ áo lót đang được trưng bày trong tủ kính ú ớ mãi không nói hết câu: "Tổng Giám đốc, cái này, cái này ... hình như ..."

Cố Thừa Trạch ngẩng đầu lên nhìn tấm biển logo treo trên cao ngoài quầy triển lãm, trên đó viết hai chữ Hàn Thị rất lớn.

Sắc mặt anh thoáng thay đổi, quay đầu ra lệnh cho Cao Dương: "Cậu đi gọi cô Chu lại đây."

Cao Dương hiểu chuyện này không hề nhỏ, không thể qua quýt liền nhận lệnh rồi vội vội vàng vàng lướt đi như một làn khói.

Còn Cố Thừa Trạch bước hẳn vào trong quầy phục trang của Hàn Thị, cầm bộ áo lót lên xem rồi lật qua lật lại tỉ mỉ đánh giá. Ngoài chất liệu ra, thiết kế của chiếc áo lót này cùng với thiết kế của Chu Đan đưa ra trong buổi phỏng vấn nhân sự lần trước quả thực giống nhau như hai giọt nước.

Một nữ nhân viên bán hàng với chất giọng ngọt ngào nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh nhiệt tình giới thiệu về sản phẩm: "Đây là mẫu thiết kế chủ đạo mới nhất năm nay của chúng tôi, kiểu dáng vô cùng đơn giản mà trang nhã, chất liệu vải lại cực kỳ thông thoáng, kỹ thuật cắt may hết sức tinh tế giúp ôm gọn đường cong cơ thể của người phụ nữ ..."

Cố Thừa Trạch nào có hứng thú nghe chi tiết về chiếc áo liền khô khốc ngắt lời cô ta: "Người thiết kế bộ đồ này của các cô hiện đang ở đâu?"

Cô gái vẫn kiên nhẫn giữ nụ cười thân thiện với anh: "Cô ấy vừa mới đi ra ngoài nhưng sẽ quay lại ngay thôi, xin mời anh qua bên này ngồi đợi một lát ạ ..."

Chưa nói hết câu cô gái đột nhiên sững lại, Cố Thừa Trạch thấy vậy cũng ngẩng đầu lên và lập tức bắt gặp Lê Yến Thư vừa từ bên ngoài đang từng bước tiến về quầy hàng, anh không nhịn nổi vội vã sải bước lên chặn đường cô.

Lê Yến Thư vô cùng lấy làm ngạc nhiên, cô nhìn rất rõ người chặn trước mặt mình chính là Cố Thừa Trạch nên nhất thời không nhịn nổi để lộ ra thái độ không mấy hoan nghênh, giọng cô còn mang vài phần khó chịu: "Rốt cuộc anh muốn gì?"

Cố Thừa Trạch phớt lờ câu hỏi của Yến Thư, anh hỏi ngược lại cô: "Cô chính là cô gái trong tiệm café hôm đó, không sai chứ?"

Lê Yến Thư ngán ngẩm, cô cố tình cười nhạo anh: "Không phải là tới giờ anh mới nhận ra tôi đấy chứ?"

Cố Thừa Trạch bỗng nhiên nổi giận: "Nói vậy thì, cô chính là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp chuyên đi nói dối người khác?"

Lê Yến Thư cười nhạt: "Cố tiên sinh, nói lời phải có chứng cứ. Anh đứng đây nói bậy bạ về tôi như vậy, tôi có quyền kiện anh tội phỉ báng."

Cố Thừa Trạch bật cười tức tối: "Người đời vẫn có câu 'vừa ăn cướp vừa la làng' hôm nay coi như tôi đã được mở rộng tầm mắt."

Cô gái bán hàng đứng cạnh hai người nãy giờ cũng nghe đến choáng váng đầu óc, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bèn lấy hết can đảm bước lên trước mặt Cố Thừa Trạch nói: "Thưa anh, vị này chính là nhà thiết kế của chúng tôi, Lê tiểu thư."

Cố Thừa Trạch vô cùng bất ngờ: "Nhà thiết kế? Cô ư?" dứt lời anh cũng vừa kịp đánh mắt quan sát cô từ đầu tới chân một lần nữa đánh giá lại cô.

Lê Yến Thư ngược lại vô cùng ung dung nhàn nhã chờ đợi anh ta nhìn mình một lượt, sau đó nhướng mày tỏ ý khiêu khích anh.

Cố Thừa Trạch câm nín giây lát, rồi giơ chiếc áo lót trong tay lên hỏi: "Đây là thiết kế của cô?"

Giọng điệu Lê Yến Thư đã thêm vài phần gay gắt: "Phiền anh đặt tác phẩm của tôi xuống."

Cố Thừa Trạch nhếch mép cười nhạt: "Tác phẩm của cô? Tôi thấy, là tác phẩm cô sao chép của người khác thì đúng hơn?"

Lê Yến Thư ngay lập tức thay đổi sắc mặt, ngữ khí càng trở nên nghiêm nghị: "Cố Thừa Trạch, xin anh nói chuyện thận trọng một chút, đừng có mà ngậm máu phun người!"

Đúng lúc này, Cao Dương cũng vừa kịp đưa Chu Đan tới hiện trường.

Chu Đan đã được Cao Dương cho biết qua tình hình, trong lòng đã rõ như pha lê nên ít nhiều có sự chuẩn bị trước tâm lí, đến đó sẽ tùy cơ ứng biến. Khi đến nơi bắt gặp Cố Thừa Trạch và Lê Yến Thư vẫn đang tranh cãi không ai nhường ai cô ta đã cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

Chu Đan rảo bước nhanh lên trước, giật lấy chiếc áo trong tay Cố Thừa Trạch lật xem một lượt rồi bất ngờ quay về phía Lê Yến Thư lạnh lùng tra vấn: "Thế này là thế nào? Chiếc áo lót này rõ ràng là thiết kế của tôi, tại sao nó lại xuất hiện ở đây?"

Lê Yến Thư vừa nhìn thấy cô ta đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng sau khi nghe xong câu này lại càng kinh ngạc hơn nữa: "Thiết kế của cô?"

"Đúng thế, đây rõ ràng là thiết kế của tôi, Lê Yến Thư, lẽ nào ... là cô đã lấy trộm bản thiết kế này từ trong máy tính của tôi?"

"Cô nói cái gì?" Lê Yến Thư nhíu mày.

"Lê Yến Thư, tôi biết là cô vừa tốt nghiệp còn chưa sáng tác nổi tác phẩm nào cho mình, trong khi Tổng Giám đốc Hàn mỗi ngày đều tạo áp lực quá lớn cho cô, nhưng mà, cô cũng đừng vì thế mà làm những việc đáng xấu hổ như thế chứ, cô ăn cắp thiết kế của người khác tức là đang vi phạm nghiêm trọng đạo đức nghề nghiệp ..."

Lúc này, rất đông người vì hiếu kỳ nên bắt đầu lật đật chạy đến vây kín bọn họ muốn biết chân tướng sự việc.

Lê Yến Thư không dám tin vào tình thế trước mắt mình, cô nhìn chằm chằm vào Chu Đan không rời mắt, trong thâm tâm bắt đầu lờ mờ hiểu ra bản thân mình đang rơi vào tình cảnh bất lợi gì, cô chợt cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nhất thời không nói được lời nào.

Cố Thừa Trạch thấy vậy bèn nói: "Tại sao không nói gì, cô định tiếp tục giả câm giả điếc ư?"

Chu Đan nhân cơ hội chạy đến đổ thêm dầu vào lửa: "Đúng vậy, tại sao không nói gì, hay là bởi có tật giật mình, cô còn tiếp tục im lặng tức là đã chịu thừa nhận."

Hội trường triển lãm vốn rất nhiều khách hàng tới xem khiến cho đám đông càng lúc càng ầm ĩ, thậm chí bên ngoài cửa cũng đang có nhóm người không ngừng ngó nghiêng vào trong, người sau nhìn người trước tò mò không hiểu chuyện gì, một giây sau ngay cả đám phóng viên đang bận rộn bên hội nghị họp báo ra mắt sản phẩm của newface cũng rời bỏ vị trí chạy đến chen lấn vào đám đông để lấy bài đăng tin.

Lê Yến Thư làm lơ mọi tiếng xì xào chỉ trích xung quanh, chỉ trừng mắt nhìn chòng chọc Chu Đan rồi cất giọng lạnh lùng: "Chu Đan, cô đúng là không hiểu gì về tôi, con người tôi xưa nay vốn không dễ chọc ghẹo, sau này cô tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút!"

Chu Đan thoáng ngẩn người không dám phản ứng lại.

Cố Thừa Trạch ngược lại vô cùng bàng hoàng: "Cô, cô như vậy là đang uy hiếp cô ấy ư?"

Lê Yến Thư nhìn anh gật đầu thật mạnh: "Không sai, tôi đang uy hiếp cô ta đấy."

Cố Thừa Trạch nhất thời câm nín vì quá bất ngờ, một giây sau bỗng bật cười: "Haha, hôm nay tôi thực sự được mở mang tầm mắt rồi, trên đời này vẫn còn có loại phụ nữ như cô nữa sao, không chỉ mồm miệng nói dối như chảo chớp, bản thân làm sai còn cãi chày cãi cối, bây giờ đã sao chép tác phẩm của người khác lại ngang nhiên uy hiếp người bị hại ..."

Từng câu từng chữ anh nói ra đều có trọng lượng y như thân phận của anh, đám phóng viên nghe xong lập tức hướng máy quay phim chụp ảnh về phía Lê Yến Thư điên cuồng bấm máy "tạch tạch tạch", sau đó nhanh chóng chen chân vào gần hơn rồi thi nhau giơ mic ghi âm tới trước miệng cô: "Lê tiểu thư, cô như vậy là đang thừa nhận mình sao chép đúng không?"

Cũng có vài phóng viên không quên phỏng vấn Chu Đan: "Cô à, cô có thể cho chúng tôi biết cụ thể sự tình được không?"

Vào lúc đó, Hàn Quân Dao trên tay bưng cốc café đi đến, nhận ra tình hình hỗn loạn trước quầy triển lãm của mình liền lập tức nhíu mày không vui, cô ra sức len qua đám đông để đi vào bên trong rồi cáu kỉnh quát: "Xảy ra chuyện gì?"

Người nhân viên bán hàng vội vàng bước lên giải thích: "Phó Tổng Giám đốc Hàn, bọn họ nói Lê tiểu thư ăn cắp ..."

Hàn Quân Dao còn chưa lên tiếng, đám phóng viên đã ùn ùn kéo đến tranh nhau giơ micro lên bủa vây lấy cô: "Xin hỏi, cô có phải người chịu trách nhiệm Hàn Thị không ạ?"

Hàn Quân Dao: "Là tôi."

Đám phóng viên chỉ tay về phía Chu Đan: "Người phụ nữ này đang cáo buộc nhà thiết kế của Hàn Thị sao chép thiết kế của cô ấy. Xin hỏi cô cảm thấy thế nào ạ?"

Hàn Quân Dao nhìn sâu vào mắt Chu Đan nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Chu Đan bước lên một bước cao giọng nói: "Phó Tổng Giám đốc Hàn, chị cũng biết đấy, Lê Yến Thư cô ta vừa mới tốt nghiệp về nước còn chưa có tác phẩm hay thành tích nào cho mình, vừa vào công ty liền đảm nhiệm chức vụ Giám đốc thiết kế, phụ trách dự án triển lãm nội y toàn quốc cả một hạng mục lớn như vậy ... Tôi nghĩ có lẽ cô ta phải chịu quá nhiều áp lực vì không thể thiết kế được tác phẩm nào nên đành phải sao chép tác phẩm của tôi, nhưng nay tôi đã chính thức rời khỏi Hàn Thị rồi, vậy thì việc làm này của cô ta chính là đang xâm phạm quyền lợi của tôi, chị nhất định phải lấy lại công bằng cho tôi."

Hàn Quân Dao lại nhìn Lê Yến Thư hỏi: "Lê Yến Thư, cô thật sự đã sao chép tác phẩm của cô ta?"

Lê Yến Thư phát bực: "Tôi không hề ..."

Chu Đan không để cô nói hết: "Cô dĩ nhiên sẽ không thừa nhận rồi! Phó tổng Hàn, cô ta không những sao chép tác phẩm của tôi, ban nãy còn lớn tiếng uy hiếp tôi nữa, mọi người ở đây cũng đều nghe thấy hết, hôm nay nhân tiện đứng trước đông đảo phóng viên nhà báo như vậy, chúng ta hãy cùng nhau ba mặt một lời, xin chị hãy cho tôi một câu trả lời hợp tình hợp lý."

Rất nhiều micro của phóng viên vẫn đang trực chờ trước mặt Hàn Quân Dao, các câu hỏi vẫn dồn dập được nêu ra:

"Hàn Thị tại sao lại giao cả bộ phận thiết kế quan trọng như thế vào tay một cô gái vừa mới tốt nghiệp? Hay là cô ấy có bối cảnh đặc biệt gì thưa cô?"

"Nhà thiết kế của Hàn Thị không những đã sao chép tác phẩm của người khác lại còn ngang nhiên đe dọa người khác, với tư cách là người chịu trách nhiệm chính, cô có thể nói ra suy nghĩ của mình được không ạ?"

Hàn Quân Dao nhìn đám phóng viên một lượt rồi quay lại nhìn chằm chằm vào Lê Yến Thư, Lê Yến Thư lúc này cũng đang nhìn thẳng vào mắt cô.

Mọi người chung quanh bắt đầu nóng ruột xì xào ầm ĩ, nhưng mảy may không hề lọt vào tai hai người phụ nữ. Đứng trên danh nghĩa là chị em trong nhà, họ cũng đấu đá gay gắt với nhau suốt một thời gian dài nên rõ ràng đã quá thấu hiểu nhau. Lê Yến Thư là người biết rõ hơn ai hết đây chính là cơ hội vàng Hàn Quân Dao đã chờ đợi rất lâu nên nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô. Quả nhiên, trên gương mặt Hàn Quân Dao từ từ hiện lên một nụ cười tươi rói.

Hàn Quân Dao quả quyết quay đầu lại đối mặt với phóng viên rồi giơ tay biểu thị có điều muốn nói: "Thưa quý vị, xin hãy yên lặng nghe tôi nói, Hàn Thị chúng tôi xưa nay luôn tôn trọng bản quyền sản phẩm, tuyệt đối không nhân nhượng cho những hành vi sao chép bất chính trong ngành, cũng tuyệt đối không bao che cho bất kỳ ai trong công ty, bất kể mọi vị trí." Cô ngừng lại một giây rồi cất cao giọng: "Bây giờ tôi đại diện cho tập đoàn Hàn Thị, tuyên bố chính thức khai trừ Lê Yến Thư - nhà thiết kế đã sao chép sản phẩm của người khác."

Lê Yến Thư bất giác nhếch mép cười, nụ cười rất nhạt.

Cố Thừa Trạch nãy giờ vẫn đang quan sát cô cũng chứng kiến nụ cười nhạt nhòa trên gương mặt cô ngay lúc này, lúc đó anh thật tâm có chút băn khoăn trong lòng, nhưng vì ấn tượng quá sâu sắc cô là một kẻ lừa đảo nên cảm giác đó cũng nhanh chóng vụt tan.

Bài phát biểu của Hàn Quân Dao đã cai quan luận định hành vi của Lê Yến Thư, chính thức kết tội cô ăn cắp thiết kế của người khác. Toàn bộ ký giả có mặt tại hiện trường thi nhau chen lấn lên trước vây kín lấy cô không ngừng quay phim chụp ảnh, ánh đèn flash liên tục loé lên khiến Lê Yến Thư theo bản năng nghiêng đầu né tránh, cánh tay cô mệt mỏi nhấc lên che chặt hai mắt.

Đang lúc lúng túng khi bị đám đông hỗn loạn chĩa mũi nhọn vào mình thì bỗng một bóng người xuyên qua đám đông nhào tới, cả đám phóng viên bị xô đẩy đến nghiêng ngả, người đó rất nhanh nắm lấy cánh tay đang che mắt của Lê Yến Thư không nói một lời cứ thế kéo cô chạy ra ngoài.

Đến Lê Yến Thư cũng còn không kịp nhìn rõ người đó là ai, chỉ cảm thấy một nguồn sức lực mạnh mẽ siết chặt cổ tay cô khiến cô đau đớn, đành theo đà cùng anh ta lảo đảo thoát ra khỏi biển người. Cả đám đông ai nấy đều ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì vừa bất ngờ diễn ra. Duy chỉ có mình Cố Thừa Trạch là nhìn rõ mồn một từ đầu tới cuối nhưng cũng không khỏi sững sờ.

Bởi vì người dẫn Lê Yến Thư đi, lại là Cố Cẩn Vân.

...

(Hết chương 6 ạ <3)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro