Chương 14: Kiều nữ và đại gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ả reo lên như trúng số độc đắc, bỏ dở đĩa ốc xào thơm lựng vừa gọi, kéo Đạt Lương chở mình ra sân bay.

Bạn thân của Hằng Phan có cái tên rất đại trà, Thảo - Lê Thị Phương Thảo.

Ba má của nàng có lẽ là nhà tiên tri, đặt tên con gái rất chính xác so với tính cách... "Thảo" có nghĩa là cỏ, người sao tên vậy, lúc nào cũng "trên mây" như hút "cỏ".

Là bạn cùng bàn cấp 3, ngày đó, Thảo có biệt danh là "Thảo đi bar", nguyên nhân cái tên khá là sâu xa.

Nàng Thảo bị nghiện văn hóa manga và anime nặng, sáng nào cũng đi học muộn vì thường xuyên thức thâu đêm cày truyện, lên lớp chỉ lo ngủ ít khi tập trung chú ý, có hôm nàng ngủ cả buổi học, trống đánh hết giờ mới lờ mờ dậy, xách balo đi về. Trạng thái hoạt động về đêm của Thảo rơi vào tầm ngắm của lớp trưởng, một ngày đẹp trời nọ, lớp trưởng rất tỉnh và đẹp trai hỏi Lê Thị Phương Thảo.

"Dạo này Thảo hoạt động về đêm có vẻ nhiều. Đứa nào biết nó đi bar nào không, để tao tới nơi méc ông chủ nó chưa đủ 18 tuổi... Đi bar hơi nhiều, suốt ngày lên lớp ngủ, bị giáo viên mắng vốn liên tục nha Thảo."

Con này tính ra thuộc dạng thông mình mà lười, may sao cuối cấp bạn tỉnh ngộ, chuyên tâm học hành, vinh dự giành được suất học bổng cử nhân toàn phần của một trường đại học có tiếng ở Bulgaria.

...

Giờ đây, cô gái đen nhem nhẻm, lôi thôi lếch thếch năm nào trở nên ăn mặc sành điệu, tay xách túi LV, chạy lon ton đến bên ả.

Nàng được nghỉ 3 tháng, tranh thủ về Việt Nam thăm mọi người.

...

Tìm được khách sạn, Đạt Lương bảo ả ở lại với bạn, còn mình lái xe về trọ.

"Bây giờ khuya rồi, hay mày ở lại mai về sớm nhé? Để tao xuống đặt phòng cho mày..."

Đạt Lương cản ả lại, nói.

"Anh mày võ nghệ đầy mình còn phải sợ bố con thằng nào à, hí hí!"

Da gà da vịt của Hằng Phan nổi lên sau điệu cười "hí hí". Dù không đành lòng vẫn phải để anh đi, vì Đạt Lương đã quyết có trời mới cản được. Thế mà trong phút chốc, Phương Thảo biến thành ông trời con, khuyên được Đạt Lương.

"Đạt mà về thì trước sau Hằng cũng về theo, nếu nó ở lại tôi đi đầu xuống đất..."

"Hu hu, bạn bè như cái bẹn bà, có trai bỏ bạn... Hai người cứ về đi, bỏ thân già neo đơn này ở đây một mình, cô đơn đến mục rữa..."

"Trời cũng không còn sớm, tuy cậu có võ nhưng bọn kia có hàng nóng thì 99% vẫn ăn "hành" thôi. Tôi cũng chưa muốn ngủ, hay bây giờ ba người chúng ta kiếm gì ăn khuya đi... Đại gia Hằng Phan bao trọn gói"

Ả liếc nàng một cái, ngúng nguẩy hỏi đứa bạn thân.

"Bao lâu rồi mày chưa tẩy giun?"

"Con này kì... Tẩy hay chưa liên quan đíu gì?"

Nàng Thảo đanh đá trả lời.

"Mày bỏ cái cuộc sống kí sinh khỏi người mày đi con lòn. Tiền của tao là tiền chùa chắc?"

"Đại gia mà kẹt xỉn thế?... Tối nay em hầu anh một đêm, anh dắt em đi ăn một bữa là huề thôi mà, đại gia nhỉ?"

Phương Thảo vừa nói, vừa nũng nịu sà vào lòng ả. Cục cớt tró cười phớ lớ, trưng bộ mặt cún con với Đạt Lương.

"Đi ăn khuya nhé... Mai về nhé..."

Hai quý cô đã có lòng, chàng trai tươi ngon vui lòng hậu thuẫn hai quý cô đi ăn khuya.

Khi cuộc vui chớm nở, Lương Tấn Đạt vui vẻ hầu bia hai cô gái. Khi cuộc vui sắp tàn, hai cô gái say sỉn, bắt đầu nói linh tinh.

"Đại gia ơi, em đang thích cái túi Hermes mà ứ có tiền mua. Đại gia cho em tiền nhé?"

Đại gia tỏ vẻ buồn thiu.

"Kiều nữ thích liên quan đíu gì tới đại gia, đại gia còn ăn bám ba má mà... Em mang túi Louis Vuitton, đại gia chỉ có con Loewe này thôi nè... em phải mua cho đại gia mới đúng chứ!"

Đến quỳ với lý sự cùn của những kẻ say. Chỉ còn ai kia đủ tỉnh táo đứng dậy thanh toán, bắt taxi cho hai nàng về khách sạn.

Sáng hôm sau, vừa hay cuối tuần, chàng trai tươi ngon rảnh rỗi, mời cục cớt tró và Phương Thảo đi cà phê.

"Thôi thôi... Đi quán sang trọng làm gì, đi cà phê cóc vui hơn, nhỉ?"

Phương Thảo nêu ý kiến xong, tiếp tục chú tâm vào tạp chí xem bộ sưu tập phụ kiện mới nhất của Louis Vuitton.

"Thảo Bar nay giàu nhỉ? Đi du học mà kinh tế khá giả vờ cờ lờ, dùng toàn đồ hiệu..."

Bị cục cớt tró gặn hỏi, nàng đành khai thật rằng mình đang qua lại với một anh tên Ivailo người Bulgaria, được anh ta bao nuôi.

...

Sài Gòn đối với Thảo vẫn là nơi lạ lẫm. Nàng tỏ vẻ thích thú ra mặt, đòi đi tham quan đủ nơi. Lương Tấn Đạt vô cùng ga lăng, lịch thiệp hộ tống hai cô nương đi khắp nơi.

Chiếc Grab bốn chỗ dừng ở một quán cà phê vỉa hè ở quận 1. Ba người đang ngồi nói chuyện, bỗng một người phụ nữ đến cạnh vỗ vai Đạt Lương.

"Trùng hợp thật, cuối tuần mà chị em mình vẫn gặp nhau này!"

"Chị Linh..."

Người phụ nữ nhìn chưa đến ba mươi tuổi, ăn mặc rất thời thượng, trông rất nổi bật ở đám đông, phía sau là chiếc Audi R8. Hằng Phan không thể tưởng tượng được bằng cách nào Đạt Lương có thể quen với một cô gái trông như con nhà tài phiệt thế này.

Dường như hiểu được thắc mắc của người yêu, Đạt Lương đứng lên, giới thiệu với hai người.

"Đây là chị Khánh Linh, trưởng phòng của anh..."

Rồi quay sang nhìn Hằng và Thảo.

"Còn đây là bạn gái của em và bạn của cô ấy."

Ả cứ tưởng "chị trưởng phòng" của Đạt Lương phải là bà cô già trên ba mươi lăm tuổi, ăn mặt nghiêm chỉnh với váy công sở và áo sơ mi được sơ vin gọn gàng, trên mặt đã xuất hiện mấy vết chân chim ở đuôi mắt vì đẻ mấy lứa con. Không ngờ... không ngờ... nhìn bốc lửa vô cùng!

Khánh Linh vỗ vai Đạt Lương, cả hai đi ra xa một đoạn, vì ở cách xa, ả không nghe được họ trao đổi với nhau gì đó, trông rất thân thiết.

Cảm tính của phụ nữ trỗi dậy, Thảo ghé sát vào ả, nói nhỏ.

"Tao cảm thấy bà chị già này không hề đơn giản. Nhìn ánh mắt chị ấy nhìn Đạt rất lạ..."

Ả cũng có cảm giác ấy, nhưng cuối cùng, ả vẫn chọn tin tưởng Đạt.

Khánh Linh quay lại chào hỏi vài câu rồi rời đi, lúc Đạt Lương quay lại bàn, anh vui vẻ giải thích.

"Chị Linh gọi anh chiều nay đến công ty có việc gấp cần bàn. Công ty vừa kí được một hợp đồng khá lớn với doanh nghiệp nước ngoài."

Trước mặt Thảo, Đạt Lương cứ bị ngượng ngùng sao ấy, không tự nhiên xưng hô "mày-tao" với cục cớt tró nên đành đổi cách xưng hô.

Hộ tống hai cô nương đến chiều, anh dặn dò một chút rồi rời đi trước. Để lại cục cớt tró buồn hiu, một ngày nghỉ trọn vẹn để đi chơi với anh, từ khi nào trở nên khó khăn đến vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net