Chương 19: Nhanh như một cái chớp mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cục cớt tró trong lòng vẫn chưa hết vui sướng dù chuyện tặng nhẫn đã là chuyện của ngày hôm qua, ả hát líu lo vang nhà. Ông Quốc đang ngồi đọc báo cũng phải hạ mắt kính xuống quan sát con gái mình một chút. Đạt Lương ngồi ghế bên cạnh ông Quốc, buông nụ cười kín đáo.

Bởi vì quá vui, Hằng Phan giành công việc của vú, xông xáo đi cho đàn Golden ăn. Rất nghi ngờ trong quá trình cho chó ăn, ả nhìn nhầm đàn chó thành Đạt Lương, hôn hít từng em một, miệng còn lẩm bẩm "Yêu quá... Thương quá!"

Ba rất thương đàn chó nên dù các bé đã lớn vẫn còn cho ăn dặm. Người làm mấy phen khổ sở với tụi nó, mấy chậu cây kiểng bị tụi nó phá tan tành, đuổi nhau sủa inh ỏi... Đám giặc phá phách đíu ai bằng, tụi nó xếp thứ hai không ai dám thứ nhất. Cơ mà đám tụi nó là cục vàng của ba theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, đụng vào chúng nó bị "tăng lương đuổi việc" thì đói.

Chú lái xe của ba, chú ấy không có vợ mà dành cả cuộc đời của mình để cưu mang chó cơ nhỡ. Dù đã có một bầy chó ở nhà, chú vẫn xin thêm một em về nuôi.

Hôm nay chú ấy qua bắt chó, ả không nghĩ đến chuyện chó sợ người lạ sẽ trở nên hung dữ, cứ thế tay không ẵm chó con đưa chú ấy. Kết quả là bé Golden vì quá hoảng sợ mà cắn loạn xạ, tay của ả bị một phát hai dấu răng. Vết thương không sâu, nhưng Hằng Phan nghĩ tới việc phải đi chích ngừa thì sợ. Mặc kệ bé Golden đã chạy biến đi mất và chú lái xe đứng ngẩn ngơ, ả chạy vào nhà với bàn tay có vệt máu.

"Đạt ơi... bị chó cắn!"

Thấy Hằng Phan khóc mếu máo, Đạt Lương hoảng hốt đưa tay ả lên xem. Vết thương nhỏ xíu, mà vẫn sợ, liền dắt ả đi xử lí vết thương.

"Thôi nín đi, lớn rồi còn khóc nhè."

Ả vừa nấc vừa nói.

"Không phải khóc vì đau đâu, tao sợ đi chích ngừa á... Nghe nói thuốc chích ngừa bệnh dại hại người lắm!"

"Đàn Golden chưa được chích ngừa hả?"

Anh ngạc nhiên hỏi

"Vú nói với tao chưa chích... hu hu.."

Ả mếu máo.

"Ừ, vậy chúc mừng mày!"

"Đ... mẹ, mày nói cái đéo gì đấy?"

Hằng Phan quát ầm lên, Đạt Lương xử lí xong vết thương thì đứng dậy đi vào nhà.

"Không có gì, tao chỉ đang mở tiệc trong lòng, chích cho mày tu bớt cái miệng lại..."

Hằng Phan ấm ức lắm, bạn trai cái đíu gì chứ!

Mang cục ấm ức đi tìm ba mè nheo, không thấy ba đâu, chỉ thấy vú hớt hải hỏi thăm. Ả thành thật kể đầu đuôi câu chuyện, vú vừa thở phào đã phá lên cười.

"Con ơi con, nó chọc con đó! Chó được chích ngừa từ nhỏ rồi. Hôm trước vú quên nên nhớ lộn, vú định kêu thú y tới chích lần nữa thì ông chủ nói vú mới nhớ. Lúc đó có cả cu Đạt ở đó mà..."

Mịa thằng điên, dám lấy nỗi đau của ả làm trò tiêu khiển. Khá lắm!

Bỗng nhớ tới bác lái xe, lần này ả cẩn thận hơn, để cún con trong lồng mới đưa bác ấy. Tạm biệt bác lái xe và bé cún mới tìm cách xử lí bạn trẻ kia.

Á à, bấm điện thoại hăng say quá nhỉ? Bà từ phía sau "úp sọt" mày nè!

Lò dò... tiến lại gần.

Nhìn lén điện thoại của anh, nhìn thấy dòng tìm kiếm trên Google, đại loại ghi rằng, chó con đã chích ngừa cắn có nguy hiểm không.

Đột nhiên cục cớt tró chẳng giận nổi anh nữa, đúng là kẻ mau quên, lén lút ôm anh từ phía sau.

...

Cuộc sống sau khi trở lại Sài Gòn vẫn như cũ, bận rộn, xô bồ, đơn điệu.

Trái ngược với Hằng Phan không có quá nhiều thay đổi, Đạt Lương lúc này chính là con người của thời đại, bận rộn trong guồng quay công việc, đi sớm về khuya, đi tiếp khách hàng triền miên.

Có hôm ả đợi anh đến một hai giờ sáng, không chịu nổi mà ngủ quên. Sáng dậy thấy màn được bắt, chứng tỏ anh có về nhà, nhưng bên cạnh đã không còn hơi ấm.

Ả đích thân nấu cơm, anh tranh thủ từ công ty chạy về ăn cơm với ả. Cơm chưa lùa được hai đũa thì cấp trên đã gọi, bỏ dở bát cơm...

Sự việc ấy kéo dài khá lâu, đến một ngày nọ, mọi thứ bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Hằng Phan bị sốt, do chủ quan nên chỉ dùng thuốc điều trị tại nhà, nhưng bệnh tình không giảm mà ngày càng nghiêm trọng. Cơ thể mệt mỏi, lừ đừ cả ngày.

Anh không hay ở nhà, không có người nhắc nhở, nên ả đâm ra bỏ mặc bản thân.

Ả thấy cực kì mệt vào giấc trưa, đã cố gắng uống thật nhiều nước mà người ngày càng nóng khi về chiều. Đến khuya, ả sốt cao, đầu óc bắt đầu mê man, gọi điện tâm sự với Phương Thảo thì bị nàng mắng cho một trận.

"Con điên, sao mày không tới bệnh viện khám đi! Đang trong mùa dịch sốt xuất huyết, nguy hiểm lắm, triệu chứng của mày nghe cũng giống... Kêu Đạt đưa đi viện làm xét nghiệm ngay cho tao!"

"Đạt đi làm chưa về mày ơi... Tao chắc cảm thường thôi chứ làm gì tới nỗi... Mày nói nghe ghê quá."

"Đ... mẹ, cứ chủ quan. Chờ chút tao chạy sang đưa mày đi!"

Ả tắt máy, đầu óc mông lung, suy nghĩ miên man, liền nhắn tin cho anh.

Tin nhắn anh gửi lại sau đó khiến người ả cứng đờ, dù không bị sốt xuất huyết cũng bị anh làm cho tức đến tăng xông mà chết mất.

"Đạt ơi, em bị sốt cao quá, anh tranh thủ về chở em đi viện được không?"

Và đây là tin nhắn của anh...

"Anh đang ngủ với chị Linh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net