Khô Lâu Họa 1 - 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mất hết.

Đối phó với địch thủ đáng sợ như vậy, tiên cơ mất hết thì kết quả sẽ thế nào?

Nghĩ đến đây, cánh tay đặt trên chiếc hồ lô bất giác bóp chặt lại.

Người sau lưng chợt lên tiếng:

- Tốt nhất ngươi không nên động đậy.

Nhiếp Thiên Sầu lạnh lùng:

- Ngươi vẫn còn chưa thắng.

Người sau lưng nói:

- Ta còn chưa xuất kiếm.

Nhiếp Thiên Sầu nói:

- Ta vẫn có thể phản kích.

Người sau lưng lại nói:

- Ta không muốn giết ngươi. Ngươi không mở hồ lô, ta không đâm tới nữa.

Tư thái Nhiếp Thiên Sầu không thay đổi, lão cũng không lên tiếng nói chuyện.

Ở trong tấm kính lão có thể nhìn thấy một thân người từ dưới eo trở xuống.

Tuy hạ bàn người này có y phục lòa xòa che khuất, nhưng lão có thể thấy được bên trong nhất định không có một phần cơ thịt nào thừa thãi, không có một phần tinh thần nào bị lãng phí khi y đứng.

Phần ngực người này đã bị cây tùng đổ xuống che khuất, hoặc giả là y cố ý đứng ở đó, để người khác không thể nhìn thấy.

Cơ mặt Nhiếp Thiên Sầu giật giật một hồi, đang định mở miệng thì người sau lưng đã lên tiếng trước:

- Đừng hỏi ta là ai.

Nhiếp Thiên Sầu nói:

- Ngươi chuẩn bị đứng sau lưng ta cả đời cả kiếp này sao?

Người sau lưng nói:

- Ta có thể thu kiếm.

Nhiếp Thiên Sầu nói:

- Mời!

Người sau lưng nói:

- Nhưng ta có điều kiện.

Nhiếp Thiên Sầu hít sâu một hơi.

Lúc lão hít vào, mái tóc đen rung lên như sóng dậy ba đào.

Sau đó lão nắm chặt hồ lô, gằn giọng nói từng tiếng một:

- Trước giờ ta chưa từng nói chuyện điều kiện khi bị uy hiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC