#Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng hồ 'tích tắc', điểm 2 giờ sáng.

Trụ sở nghiên cứu Hamosh.

'Năm 569, dị tượng ở Makogn liên tục kéo đến cái nước lân cận. Hơn hai ngàn binh mã của Hokaga chết trong trận chiến, một nửa binh sĩ xuất hiện dị thường. Đại doanh nổi loạn, đại tướng mất đầu.'

'Năm 571, cuộc họp giữa các nước được diễn ra nhầm ngăn chặn dị tượng ở Makogn. Quốc hội Hanmo vì đó thành lập, đại diện cho đấng tối cao tiến hành hội nghị.'

'Tháng 3 năm 571, quốc hội Hanmo quyết định bao vây Makogn, tiến hành nghiên cứu bệnh dịch. Thành lập sở nghiên cứu Koma tại biên giới Kogu và Kima - nơi dồi dào dược liệu.'

'Tháng 6 năm 571, hơn một nữa tiến sĩ tham gia nghiên cứu dịch bệnh nhiễm virut, chém giết lẫn nhau. Một vài người mất tích, số còn lại trở nên điên loạn. Quân bình loạn tới muộn, trụ sở bốc cháy.'

'Tháng 7 năm 571, số người nhiễm bệnh tăng 1/5 dân số ở các vùng lân cận. Dị bệnh lan truyền không lí do, quốc hội Hanmo ra lệnh bắt giữ tất cả những người từng tiếp xúc với người bệnh.

Quyết định hỏa thiêu Makogn được đưa ra, người dân một lòng chấp nhận.'

'Tháng 11 năm 571, người đàn ông lạ mặt xuất hiện mang theo chất kháng thể Coro. Lập ra trụ sở Hamosh, tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu về dung dịch ngăn ngừa nầm bệnh, kéo dài hàng trăm năm lịch sử...'

'Cạch' người đàn ông trẻ tuổi khẽ đẩy cửa, mắt nhìn cậu bé đang chăm chú đọc sách nhẹ mỉm cười.

''Còn chưa ngủ sao?'' Hắn tiến về phía cậu, rút lấy quyển sách '100 năm lịch sử bệnh dịch' còn đọc dở.

"Ba!" Cậu cười rực rỡ, nhào vào lòng hắn.

"Chụt! Sao bây giờ ba mới trở về?" Cậu hôn cái chụt vào mặt hắn, đôi mắt to tròn cười đến híp lại.

"Chụt! Công việc nhiều quá, khiến con trai chờ lâu rồi." Hắn ôm cậu về giường, nhẹ nhàng đặt xuống.

"Baba ngủ sớm đi, trễ lắm rồi." Cậu liếc nhìn chiếc đồng quả lắc cuối giường, rồi chui vào chăn chừa ra một chỗ trống.

Hắn nằm xuống, cùng cậu chui vào một cho. Dang tay ôm cả thế giới nhỏ vào lòng, ánh mắt hiện lên tia đau lòng, khó nói.

"Baba ngủ ngon." Cậu ở trong lòng hắn tìm một tư thế thoải mái, không lâu sau lại chìm vào giấc ngủ. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại, hôm nay thật là mệt mỏi, cậu chờ baba cũng thật là lâu.

"Ngủ ngon... con trai của ba" Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên vết thương trên trán cậu. Cười buồn khi nhìn đến cô gái trong tấm hình đã phai sắc, môi bạc khẽ khàng mấp máy.

'Vợ à, không biết rằng khi bình minh lại đến là nụ cười hay nước mắt đang đợi anh.'

Hẻm 69 làng Roumn, 5 giờ sáng.

"Med! Mày còn không mau dọn đồ ra bán!" tiếng gào thét từ ngoài sân vọng vào nhà bếp, bé gái đang thổi lửa bên bếp lò vội vàng chạy ra, vồ tình va phải anh trai vừa mới thức dậy.

'Bịch'

"Mày làm ăn gì mà lề mề vậy? Còn không mau ra đây?"

Bé gái sợ hãi chạy ra sân, thân hình nhỏ bé ôm lấy từng bao gạo đặt lên gian hàng. Những giọt mồ hôi nhễ nhại rơi xuống mỗi khi bé di chuyển, gương mặt đỏ bừng như rỉ máu.

Loay hoay một buổi sáng, bé lại chạy vào bếp canh chừng lò lửa.

Nồi cháo trắng bốc hơi, bắt đầu sôi ùng ục trên bếp. Bé thuần phục dọn từng món ăn được chuẩn bị lên bàn. Bàn tay chai sạn dễ dàng dập lửa, đem nồi cháo đặt giữa bàn, bên cạnh còn không thiếu một con khô và một chén dưa muối.

"Mẹ, anh hai. Cơm nấu xong rồi, mau vào ăn đi." bé đi ra sân lớn gọi mẹ và anh trai, nhưng đáp lại bé là quang cảnh vắng lặng không bóng người.

"Dì Hano... Mẹ con đi đâu r... " bé rụt rè kéo áo người bán hàng bên cạnh, giọng nói không tự chủ mà nhỏ đi mấy phần.

"Bị lính bắt rồi chứ đâu. Cái thứ không chồng còn khó ở..." ánh mắt khinh bỉ không dấu diếm của bà khiến bé thấy cảm khó thở, từ cổ họng dấy lên cảm giác buồn nôn ghê tởm. Trước mắt bé tối dần, không còn nghe được lời bà nói.

Khu y tế Roumn.

"Thể chất có vài phần khác biệt"

"Gen trong máu có hiện tượng biến d..."

Mí mắt nặng trĩu dù bé có cố gắng thế nào. Bên cạnh mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của mẹ, tiếng tức giận của anh trai, tiếng run rẩy của bác sĩ và cuối cùng... tiếng gồ ghề của gạch đá.

Trụ sở Hamosh

Mi mắt run rẩy mở ra, đập vào mắt bé là những gương mặt xa lạ chăm chú nhìn mình. Tường trắng, gạch trắng, quần áo màu trắng,... Trái tim vang lên tiếng đập 'thình thịch' 'thình thịch'.

Sợ hãi như bao trùm lấy bé. Đầu óc là một mảng đen không hồi ức.

Môi đỏ hé mở nhưng không vang một lời....

'Đây là đâu? Tôi là ai?...'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net