#Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Bệnh viện Kanol.

Tiếng giày cao gót 'lộp cộp' vang lên trên hành lang dài trắng xóa. Chiếc váy dài, nhăn nhúm rung động, người phụ nữ nắm chặt tay ông. "Bác sĩ, con gái tôi sao còn chưa tỉnh lại? Ông bảo nó không sao rồi mà."

"Cô yên tâm đi, con bé chỉ do hoảng sợ quá mức thôi. Tôi vừa thấy cảnh quân vào phòng 205, cô đi nhìn một chút xem." Vị bác sĩ già nua đẩy nhẹ tay cô, nhìn thấy người trước mặt vẫn thất thần lơ đãng, ông thoáng lắc đầu thương tiếc. Gỡ tay cô ra khỏi mình, ông quay người đi vào phòng bệnh.

Mắt thấy bóng lưng màu trắng mất dần nơi ngã rẽ, cô giật mình tỉnh lại. Đôi chân run rẩy như mất đi thăng bằng vốn có, lao nhanh về phòng bệnh.

Bên tai dường như nghe thấy tiếng kêu gào của con gái, Murka lảo đảo mở cửa phòng, đôi mắt thâm quầng hằn lên tia máu. Gương mặt tiều tụy xanh xao vì mất ngủ, mái tóc mây đen dày giờ đây nhiều thêm vài sợi tóc bạc.

Cô vội vàng ôm lấy đứa con gái đang co người ngồi sợ hãi, nước mắt nóng hổi theo đó mà chảy xuống. Siết chặt cái ôm mạnh mẽ, đưa tay lau đi hàng nước mắt, cô khẽ cất lên chất giọng khào khào vì mệt mỏi"Không sao rồi, đừng sợ nữa... Mẹ ở đây."

Nhẹ đẩy đứa nhỏ như đang làm tổ trong lòng mình, nhìn con bé không ngừng run rẩy khiến lòng cô như bị ai đó khứa vào... đau đến rỉ máu.

Từng giọt nước mắt thay nhau rơi xuống trên gương mặt nhỏ, đôi môi bị cắn đến bật máu, con ngươi màu đen hồ như biến dạng.

"Mura, Mura, trả lời mẹ." cô nâng khuôn mặt đã khóc đến đỏ bừng của con bé, nhẹ lau đi dòng nước mắt. "Đừng khóc nữa, đã có chuyện gì xảy ra? Kagura đâu? Cả bố con nữa, con có gặp bố không?" giọng cô không kiềm được có chút lắp bắp, trong lòng chờ mong câu trả lời từ con bé.

Mura há miệng như cố muốn nói điều gì đó. Nhưng tiếc thay, dù con bé có cố gắng thế nào thì cũng không phát được bất kỳ âm thanh nào. Cái miệng nhỏ không ngừng lặp đi lặp lại một khẩu hình nhất định.

Hai hàng nước mắt theo từng động tác của con bé mà rơi xuống, cuốn theo nguồn cảm xúc của ngày đó.

Người cảnh quân bên cạnh nhẹ cau mày, cảm thấy tình hình không mấy khả quan, bèn thì thầm vào tai người bên cạnh "Đi gọi bác sĩ đến."

Không lâu sau, vị bác sĩ già nua khi nãy được đưa đến. Ông nâng bàn tay mập ú đẩy gọng kính, bước đi chậm chạp tiến về phía giường bệnh.

Nhìn đứa trẻ tèm lem nước mắt trước mặt rồi mỉm cười. Thuận tay xoa đầu con bé, ánh mắt dần trở nên dịu dàng nhưng lại mang thêm hai phần thâm sâu khó tưởng. Ông bình tĩnh kiểm tra từng thứ cần thiết cho con bé, rồi nói "Trước hết cần để tin thần con bé bình tỉnh lại, khi đó sẽ dễ nói chuyện hơn."

Murka lần nữa ôm Mura vào lòng, cô nhẹ nhàng trấn an con bé. Mắt thấy đứa nhỏ chìm vào giấc ngủ, cô nhẹ nhàng đặt con bé xuống chiếc giường mềm mại.

Mặc cho ánh mặt trời xuyên qua từng khung cửa sổ khiến thời tiết trở nên ấm dần. Cô thở dài đắp chăn cho con bé, rồi mang theo vài phần nặng nề rời khỏi căn phòng. "Tin tức của chồng tôi và Kagura vẫn chưa có sao?"

"Số người chúng tôi gửi đi tìm kiếm suốt hai ngày đều mất tích một cách kì lạ." Người đàn ông dập đi điếu thuốc còn đang cháy, cái miệng phà ra làn khói kèm theo ánh mắt lạnh lùng. " Tôi là mong con gái cô sẽ mau khỏe lại, chúng tôi cần lời khai của con bé."

"Số người được gửi đi không một ai trở về sao?" Cô hít sâu một hơi, cố kiềm chế nổi bất an trong lòng.

Người nọ không trả lời, chỉ lắc đầu thay lời đáp, ánh mắt nhìn về phương xa, rồi bước hòa mình vào ánh chiều tà của hoàng hôn.

   Thung lũng Mokaron

"Ngông ơi, ngông ngơi! Ngáu nhặc được." cô bé tóc xanh mạnh mẽ tông cửa chạy vào, đôi chân lật đật như muốn té nhào trước bậc thềm. Đôi mắt màu vàng trong trẻo nhìn quanh, theo sau cô bé là một cậu nhóc có ba phần tương tự.

Cậu cõng trên lưng một cô bé tầm trạc tuổi mình, chiếc váy hồng trên người rách rưới đầy lỗ hổng, lộ ra những vết thương nông sâu đang rỉ máu.

"Con nhóc này, nói chuyện không rành mà suốt ngày ngông với chả ông." Ông lão run run cánh tay chống gậy bước ra, ánh mắt lộ rõ sự cưng chiều dành cho cô bé. Gương mặt ông gầy gò chỉ còn da và xương, đôi mắt sâu ngoái như biết rõ mọi điều.

Cô bé cười rộ lên, lộ ra cái má lúm đồng tiền cực kì đáng yêu. Dáng người nhỏ nhắn nhanh chóng an vị trong lòng ông, ánh mắt như biết cười thu hút bao người che chở.

Cánh tay ngắn ngủn, mũm mĩm chỉ vào bé gái nằm trên lưng cậu nhóc, Nefi kéo nhẹ tay ông. "Ngú người a."

"Tụi cháu nhặt được người này trong khe suối." Cậu nhóc buông lời giải thích cho cô bé, tìm một vị trí thoải mái trên chiếc ghế gần đó, rồi đặt cô gái trên lưng xuống. Nếu nói đôi mắt màu vàng của Nefi giống như ánh trăng lưỡi liềm biết cười, giữa bầu trời u tối thì ánh mắt của cậu nhóc này chả khác màu vàng trôi nổi trên dòng sông.

"Hai đứa để con bé ở đây rồi đi tắm đi. Vết thương này không chết được, đừng lo." Ông suy tư nhìn cô bé người đầy vết thương, hơi thở tuy mỏng manh nhưng tồn tại sức sống mãnh liệt.

Cảm giác quen thuộc từ nhiều năm trước truyền tới khiến ông không khỏi cau mày, nhớ đến đoạn quá khứ đẫm máu của ngôi làng.

Nefi nhảy xuống khỏi chân ông, cô bé cười hì hì kéo anh trai đi về phía giếng nước, cái miệng nhỏ nhắn vẫn không ngừng ô a ô nghê vui vẻ.

Nhìn bóng dáng tụi trẻ chơi đùa cùng nhau khiến ông không khỏi cảm thấy an tâm phần nào, khẽ lắc đầu thoát khỏi tư tưởng xa xôi. Ngón tay ông nhẹ động, kéo theo luồng gió lạnh thổi qua cuốn đi cô gái nhỏ đang ngồi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net