phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
muốn hay không?”

“Được được, đồng ý nâng cấp.” Không cần suy nghĩ Khải Minh chấp nhận ngay.

“Xác nhận nâng cấp. Tiêu hao 50000 điểm khoái lạc. Nâng cấp sẽ hoàn tất trong 10 giây nữa.”

“Ơ đệt, tưởng nâng cấp miễn phí chứ.” Khải Minh sốc nặng khi tốn đến 50000 điểm khoái lạc.

“Trong từ điển của Khoái Lạc Hệ Thống ta không có từ miễn phí nhé!!”

Số điểm khoái lạc mà hắn “cực khổ lao động” trong vòng bảy ngày chỉ có 73336 điểm. Vậy mà chỉ trong một chốc đã bị ngốn hết hơn một nữa. Bảo sao hắn không tiếc.

“Ten tén ten tèn. Hệ thống nâng cấp hoàn tất.”

“Cộng 5 điểm khoái lạc.”

“Cộng 5 điểm khoái lạc.”

“Ủa? Sao lại được cộng điểm?” Khải Minh khi thấy mình được cộng điểm khoái lạc liền thắc mắc. Trước giờ chỉ khi hắn đút dương vật vào âm đạo thì mới được cộng điểm nhưng giờ chỉ để Đào bú liếm dương vật thôi mà cũng có điểm. Hệ thống không để hắn đợi, ngay lập tức trả lời:

“Hệ thống sau khi nâng cấp sẽ mở thêm tính năng cộng thêm điểm khoái lạc khi được thổi kèn.”

“Hô hô, nghe hay rồi đó. Để xem còn gì mới không.”

Khải Minh vội kết nối với không gian hệ thống. Nơi đây ngoài việc sáng sủa hơn lúc trước một chút thì chẳng thay đổi gì nhiều. Hắn vội chọn vào Cửa Hàng xem thử. Như thường lệ một bảng chọn 3D lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Trong bảng chọn đã có sự đổi mới, ở mục Vật phẩm và Huyết thống, biểu tượng ổ khóa mà hắn thường thấy đã được gỡ bỏ. Hiện tại Khải Minh có thể vào xem các mặt hàng trong hai mục này.

“Haha, đúng là tiền nào của nấy. Á nhầm, điểm nào của nấy. Hahaha” Khải Minh đứng cười to trong không gian hệ thống. Bất chợt hắn nghe thấy tiếng Đào gọi mình.

“Chàng ơi! Chàng ơi!!”

Vội thoát ra ngoài, Khải Minh liền hỏi Đào: “Chuyện gì vậy??”

“Hôm nay cho em nghỉ được không?”

“Sao vậy?”

“Tại… tại hôm nay em phải về thăm mẹ.”

“Hmmmm…”

Vì Khải Minh đã bao trọn giờ làm việc của Đào trong vòng ba tuần nên chỉ khi hắn cho phép thì Đào mới được nghỉ thôi.

“Được không chàng!!”

Thấy Đào năn nỉ như vậy, Khải Minh cũng đành gật đầu đồng ý. Dù gì hắn cũng “bóc lột quá sức lao động” của nàng trong một tuần qua rồi nên cũng để nàng nghỉ ngơi một chút.

“Hmmm. Thôi được rồi, nàng cứ đi đi. Nhưng tối nay phải có mặt ở đây nghe chưa.”

“Dạ. Hì hì.” Đào gật đầu một cái rồi ôm quần áo chạy ra khỏi phòng, nét mặt nàng có vẻ gì đó hí hửng.

Khải Minh ngoài việc muốn cho Đào nghỉ ngơi thì cũng nhân cơ hội này để dạo phố một tí. Ở mãi trong Lệ Xuân Viện khiến hắn thấy ngột ngạt quá.

“Trước tiên phải đi tắm cái đã nào.”

Lệ Xuân Viện có một khu vực dành riêng cho khách tắm rửa. Ở đây có một dãy phòng tắm riêng và một bể nước lớn để tắm chung. Khải Minh quấn quanh hông một chiếc khăn màu trắng bước đến bể tắm đang bốc lên những làn hơi nước ấm áp.

“Phê. ~~”

Nhẹ nhàng thả người xuống bước xuống bể nước ấm, Khải Minh dựa lưng vào thành bể, mắt nhắm nghiền hưởng thụ. Tranh thủ lúc này, hắn vội vào không gian hệ thống điều tra mấy mục mới trong cửa hàng.

Đối với Khải Minh, Khoái Lạc hệ thống là một tên gian thương và luôn luôn là như vậy. Sau khi dạo một vòng quanh cửa hàng Vật phẩm và Huyết thống, hắn chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Thứ gì cũng mắc mỏ, tốn hàng chục nghìn điểm.

“Ơ, mấy cái này quen quen.”

Khải Minh nhận ra một vài món đồ ở thế giới cũ của mình như: Bật lửa, Quạt máy mini, Pin… Đặc biệt rằng giá mấy món này khá rẻ, chỉ khoảng vài trăm điểm khoái lạc.

“Ui có cả sì mát phôn nè!!” Hắn giật mình khi nhìn thấy trên màn hình là chiếc Iphone 8 mà hắn hằng ao ước. Ở thế giới trước, Khải Minh luôn muốn sở hữu chiếc điện thoại này, nhưng hắn đào đâu ra tiền mà mua. May mắn thay, ở thế giới này hắn dư sức mua được nó vì giá của nó chỉ có 969 điểm khoái lạc. Không cần suy nghĩ gì nhiều, Khải Minh mua luôn chiếc điện thoại ấy. Ngay lập tức, chiếc điện thoại xuất hiện ngay trước mặt hắn.

“Khà khà, cầm nó đúng là giúp mình sang chảnh lên… Ơ, nhưng sao mình thấy có cái gì đó sai sai.”

Theo như những gì Khải Minh biết thì thế giới này không có thứ gọi là điện thoại. Càng không có thứ gọi là wi-fi hay internet. Vậy hắn mua điện thoại làm gì?

“Ahihi, đồ ngốc.” Tiếng hệ thống vang lên như trêu tức. Khải Minh cố kiềm cảm xúc để không quăng cái điện thoại trên tay đi.

“Hic, thôi để dành chụp hình tự sướng cũng được.”

Tắm rửa xong xuôi, Khải Minh mặc vào một bộ y phục màu đen sau đó bắt đầu chuyến dạo phố. Đường phố Bình Minh thành lúc nào cũng nhộn nhịp bất kể ngày đêm. Khải Minh mém tí chết ngạt trong dòng người tấp nập này.

Hắn vội tách khỏi dòng người và rẽ vào một khu chợ nhỏ. Nơi đây có vẻ gì đó khá yên tĩnh. Hai bên đường khu chợ là những gian hàng bán đủ mọi thứ từ thịt cá, hoa quả đến vải vóc, quần áo. Ngoài ra còn có một số bán vũ khí nữa. Khải Minh tranh thủ mua sắm một số thứ. Vì dư tiền nên hắn thỏa thích mua sắm, chủ yếu mua quần áo cùng thức ăn là chính.

Đang nhấm nháp ổ bánh mì trên tay bỗng Khải Minh nghe tiếng kêu la:

“Cứu tôi với, cứu cứu.”

Tiếng kêu bắt nguồn từ một con hẻm nhỏ. Ở đó có ba tên thanh niên mặt mày hung tợn, xăm tay xăm chân đủ kiểu con đà điểu. Ba tên này đang vây quanh một đứa bé gái chỉ tầm 12 tuổi. Nhìn qua cũng đủ biết mấy tên này đang có ý định xấu với cô bé này rồi.

Khải Minh nhìn ngó xung quanh, mọi người ở đây vẫn đi lại thản nhiên mặc dù thấy tình cảnh của cô bé. Có vẻ chẳng một ai có ý định cứu lấy bé gái này.

“Đừng, ĐỪNG MÀ…” Bé gái kêu la lớn khi bị một tên thanh niên sờ vào chỗ nhạy cảm.

“Khà khà, ngoan đi cưng.” Tên thanh niên sấn tới cởi đồ bé gái một cách thô bạo. Khải Minh đứng ở ngoài nghiến chặt răng lại, ném thẳng ổ bánh mì trong tay vào mặt một tên trong đám thanh niên.

“Thằng chó nào ném tao vậy!” Tên bị ném bánh mì vào mặt tức giận quát.

“Là tao nè!” Khải Minh bước tới chỗ đám thanh niên nói.

Một tên đứng cạnh tên bị ném bánh mì đưa tay chỉ vào mặt Khải Minh nói.: “Mày là thằng nào mà dám đụng đến đại ca của tao!”

“Hừ, không cần nói nhiều. Cho nó một bài học đi.” Tên đại ca của bọn chúng quát lớn. Ngay lập tức hai tên kia sấn lại chỗ Khải Minh.

Khải Minh cũng không có ngốc chỉ biết lao đầu vào mà không suy nghĩ. Hắn tất nhiên đã điều tra thông tin về mấy tên này trước khi ra mặt.

“Hmmm, Hồn Sĩ tầng 4 và Hồn Sĩ tầng 3 sao?” Khải Minh vẫn đứng ung dung không hề tỏ vẻ sợ sệt. Một trong hai tên đó khi áp sát đến chỗ hắn ngay lập tức vung nắm đấm.

“Gia Tốc.”

Cứ tưởng cú đấm sẽ trúng thẳng vào mặt Khải Minh, nào ngờ hắn đã né sang một bên từ bao giờ. Ngay sau màn né tránh, hắn lập tức tung chiêu đánh trả lại đối phương.

“Bát Chưởng.”

Khải Minh tung liên tiếp tám chưởng vào người tên vừa nãy. Hắn sau khi dính trọn đòn đánh trả liền bị hất văng về phía sau.

“Lợi hại quá.” Khải Minh trầm trồ khi thấy điều mình vừa làm.

Bát Chưởng là chiêu hắn vừa mua cách đây vài ngày. Chiêu này tung ra tám chưởng liên tiếp. Mỗi chưởng đều chứa hồn lực gây sát thương khá lớn.

Tên còn lại còn bất ngờ trước việc bạn mình bị đánh văng ra không chú ý đến việc Khải Minh đã áp sát hắn từ bao giờ. Khải Minh dồn hồn lực vào chân sau đó tung cước vào giữa hai háng của tên đó.

“Á..”

Tên đó la lên một tiếng thất thanh sau đó gục xuống đất ôm hạ bộ. Hai hàng lệ chảy dài trên má.

“Thằng khốn, lúc đầu là ném bánh mì vào mặt tao, sau lại còn đánh đàn em tao. Không cho mày bầm dập tao thề không làm người.” Tên đại ca tức giận phóng tới Khải Minh. Cô bé kia nhân cơ hội không ai để ý liền dọt lẹ. Trước khi đi còn quay lại nhìn Khải Minh với ánh mắt cảm kích.

Khải Minh vẫn đứng ung dung bình tĩnh nhận xét:

“Hehe, Hồn Sĩ tầng 7 sao. Còn thua ta hai bậc. Méo s…”

“Bốp.” Khải Minh hưởng trọn một cú đấm từ tên đại ca.

“Cái gì chứ, sao… sao hắn?”

“Bốp.” Lại thêm một cú đấm nữa vào người Khải Minh. Lần này hắn té lăn quay xuống đất.

“Ui da, thằng này… xài hack tool hay sao vậy?” Khải Minh bàng hoàng trước sự áp đảo của tên này. Đang gượng dậy thì tên đó lại đánh tiếp.

“Này thì trẻ trâu.” Tên đại ca liên tục tung đòn vào Khải Minh khiến hắn chỉ biết ôm đầu chịu trận.

“Đại ca, cho tụi em đánh nữa.” Hai tên kia cũng tiến lại hợp sức cho Khải Minh một trận nhừ tử. Hắn cố gượng dậy nhưng cơ thể đau nhức dữ dội không thể làm gì được.

“Được rồi, đánh nữa nó chết bây giờ.”

Tên đại ca ra lệnh cho bọn đàn em ngừng lại. Sau đó bọn chúng quay lưng bỏ đi, để lại dưới đất là Khải Minh bầm dập te tua. Khải Minh cố gắng lết người đến bức tường cạnh đó. Hắn ngồi dựa vào tường sau đó hỏi hệ thống:

“Hệ thống… sao ta lại thua hắn. Rõ ràng ta mạnh hơn hắn mà.”

“Hừ, có ba lý do khiến ngươi thua.” Hệ thống nói với giọng bực dọc.

“Là gì?”

“Thứ nhất ngươi chỉ mạnh về hồn lực nhưng thể chất lại quá yếu kém. Đơn cử là sức chịu đựng của ngươi, dính một đòn là ngủm liền.”

“Ta tưởng cảnh giới cao thì thể chất cũng tăng theo chứ.”

“Đương nhiên là vậy nhưng ngươi chỉ là Hồn Sĩ. Thể chất bây giờ tăng mỗi lần lên tầng đều rất thấp.”

“Có cách nào khắc phục không?”

“Đương nhiên là có, ngươi có thể tăng các thông số thể chất cũng như các thông số khác bằng điểm khoái lạc.”

“Ừm, lẽ ra ngươi nên nói ta sớm hơn.”

“Lý do thứ hai là ngươi còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu. Điều này có thể khắc phục bằng cách luyện tập.”

“Luyện tập sao?? Luyện tập như thế nào?” Khải Minh thắc mắc.

“Cái đó tự ngươi suy nghĩ.”

“Hmmm, vậy còn lý do thứ ba?”

“Lý do thứ ba là ngươi… NGU.”

“Ặc…”

“NGU vì ngươi quá khinh địch.”

“Haizzz, ta biết rồi. Ngươi không cần nhấn mạnh chữ ngu như vậy đâu.”
Rừng Ám Dạ, khu rừng nằm ở hướng tây, bên ngoài Bình Minh thành.
Ở bìa rừng, có một thiếu niên đang đứng, tay cầm một thanh kiếm dài, đôi mắt nhắm chặt lại. Bỗng tên thiếu niên mở mắt ra sau đó hét lớn:

“Liên Hoàn Trảm.”

“Bạo.”

Thiếu niên vung kiếm chém liên tiếp vào một cái cây to trước mặt hắn. Sau hàng chục nhát chém, hắn thu kiếm lại rồi hít một hơi thật sâu. Sau đó đứng nhìn cái cây.

“Crắc… Ầm…”

Vài giây sau, thân cây lìa gốc đổ xuống tìm đến mặt đất. Âm thanh tiếng đỗ ngã vang dội khắp rừng khiến chim chóc bay tán loạn. Tên thiếu niên nhìn cái cây bị mình đốn hạ dễ dàng liền cười lớn:

“Ha ha, quả không uổng khi bỏ điểm khoái lạc ra mua chiêu này.”

Quay lại một ngày trước, cái ngày mà Khải Minh bị ba tên côn đồ đánh bầm dập, te tua.

“Hiện tại sinh lực của ngươi đang ở dưới 20, mau điều trị.” Hệ thống thông báo với Khải Minh.

“Hmmm, điều trị?… A!”

Khải Minh la lên như nhớ ra cái gì đó. Hắn lập tức đưa tay vào Túi không gian đang đeo phía sau hông. Khải Minh lấy ra vài viên Thuốc trị thương sơ cấp nhận được từ hệ thống sau đó cho vào mồm.

“Hồi 10 sinh lực.”

“Hồi 10 sinh lực.”

Khải Minh ngốn hết số thuốc hiện có mới hồi phục đủ số điểm sinh lực. Hiện tại cảm giác đau đớn của hắn đã biến mất. Các vết thương cũng có dấu hiệu dần tan biến.

“Hmmm, thuốc gì bá đạo vậy.”

Khải Minh trầm trồ khi thấy công dụng của loại thuốc này. Khi vết thương đã tan biến hết, hắn liền xách mông quay về Lệ Xuân Viện. Trên đường vừa đi hắn vừa lên kế hoạch tập luyện cho bản thân.

Tối hôm đó, Khải Minh gồng hết sức bình sinh chịch Đào để hồi phục lượng hồn lực vừa tiêu hao sáng này. Ngoài ra còn để kiếm thêm điểm khoái lạc. Hắn cũng mua cho mình thêm một thanh kiếm, cùng với hai kĩ năng Liên Hoàn Trảm và Bạo.

Kiếm mẻ: Thanh kiếm bị mẻ, dài 1m. Sát thương: 50 – 60.

Liên Hoàn Trảm (Lv1): Chém liên tiếp 10 nhát. Mỗi nhát tiêu hao 30 hồn lực.

Bạo (Lv1): Tăng 15% sát thương.

“Hệ thống, làm sao để nâng thông số của ta.” Khải Minh thắc mắc hỏi. Hiện tại hắn đang ở trong không gian hệ thống.

“Ngươi chỉ cần nghĩ “bảng thông số”, sau đó nhấn vào thông số muốn nâng. Rồi nâng cấp thôi.”

“Bảng thông số.” Khải Minh làm theo lời hệ thống.

Ngay lập tức hiện ra trước mặt hắn một bảng 3D, ở trên đó có chứa tất cả thông số của hắn như sức tấn công, độ bền, sức chịu đựng, trí lực, may mắn, tốc độ…

“Hmmm được rồi để nâng thử vài cái.”

Sáng sớm hôm sau, Khải Minh mang theo thanh kiếm vừa mua trong cửa hàng tiến vào rừng Ám Dạ luyện tập. Hắn cũng chả biết phải luyện tập như thế nào cho đúng nên lúc đầu chỉ là thử mấy chiêu mới mua thôi.

“Ầm…”

Lại thêm một cái cây xấu số bị Khải Minh đốn ngã. Hắn ngã lưng xuống một gốc cây gần đó nghỉ một tí. Bất ngờ, một giọng nói từ xa vang đến:

“Có thằng cưa trộm gỗ kìa, bắt nó mau.”

“Ặc.”

Khải Minh quay đầu lại thì thấy có hai người đàn ông đang chạy đến chỗ mình. Có vẻ họ là kiểm lâm ở khu vực này. Hắn sau khi soi thông tin liền biết được hai ông này đều là Hồn Sĩ tầng 10.

“Không phải đâu, nghe ta giải thích đã.” Hắn cố giải thích nhưng hai người này chả có vẻ gì quan tâm. Mà có giải thích cũng vậy, rõ ràng hắn là người làm sai mà.

“Ặc, đành chạy thôi.”

Khải Minh phóng thẳng vào rừng, hai tên kiểm lâm cũng đuổi theo. Hai tên này là Hồn Sĩ tầng 10, hơn hắn một bậc. Vì thế nên muốn chạy khỏi cũng hơi bị khó a.

“Gia Tốc.” Khải Minh dù đã tăng tốc độ nhưng vẫn không thoát khỏi sự đeo bám quyết liệt của hai người này.

“Đứng lại!!” Hai tên kiểm lâm càng ngày càng rút ngắn khoảng cách với hắn.

“Hệ thống, có kĩ năng nào giúp ta chạy thoát không?”

“A di đà phật. Ngươi đã làm chuyện sai trái, không lo sám hối mà còn muốn trốn tránh ư.”

“Ặc, hệ thống, ngươi…”

“Nếu muốn thoát thì hãy mua Đặng Gia Bộ Pháp.” Hệ thống tuy nói vậy nhưng vẫn đưa ra lời khuyên cho hắn. Chắc lúc nãy hệ thống chỉ muốn trêu hắn mà thôi.

“Đặng Gia Bộ Pháp?” Khi thấy Khải Minh thắc mắc, hệ thống ngay lập tức đưa thông tin vào não hắn.

Đặng Gia Bộ Pháp: Bộ pháp của Đặng gia tộc. Tuy khó học nhưng vô cùng lợi hại. Khi sử dụng giúp bạn bốc như mới, lướt nhẹ như bay. Ngoài ra còn tốn ít hồn lực. Giá: 7000 điểm khoái lạc.

“Nghe hay đó. Mà sao đắt thế. Hệ thống, ngươi thương tình giảm giá cho ta được không.” Khải Minh trả giá với hệ thống và sau đó chỉ nhận được sự im lặng.

Hai tên kiểm lâm ngày càng sát nút với Khải Minh. Nếu cứ như vậy chẳng bao lâu nữa hắn sẽ bị tóm gọn.

“Thôi được rồi, ta mua, ta mua.”

“Xác nhận mua Đặng Gia Bộ Pháp. Tốn 10000 điểm khoái lạc.”

“Ặc, sao lại là 10000?”

“Giá cả thị trường lên xuống thất thường mà bạn trẻ.” Hệ thống bình thản trả lời. Khải Minh càng ngày càng nhận rõ bản chất gian thương của hệ thống, lần này là lộ mặt luôn.

Đang định phàn nàn thì bỗng luồng thông tin về kĩ năng ùa vào não hắn. Ngay lập tức Khải Minh lĩnh hội được Đặng Gia Bộ Pháp, việc mà người ta phải bỏ công tận vài năm mới làm được.

“Xài luôn cho nóng… Đặng Gia Bộ Pháp.”

Khải Minh đạp mạnh chân xuống đất đưa cơ thể lên cao. Rồi hắn đáp lên trên một cành cây, sau đó lại chuyền sang cành cây khác. Cứ thế hắn chạy thẳng vào sâu trong rừng bỏ lại hai tên kiểm lâm đứng ngơ ngác. Hai tên này không đuổi theo không đơn giản vì chúng không bắt kịp hắn mà nguyên nhân chính là…

“Tên đó đi vào khu vực cấm rồi, đừng đuổi theo nữa.”

Nhẹ nhàng đáp xuống đất, Khải Minh quay đầu lại đắc chí cười: “Bộ pháp này quả là lợi hại, cắt đuôi được bọn chúng rồi…Cơ mà ta đi cũng hơi bị xa rồi.”

Lúc nãy hắn chỉ biết cắm đầu chạy mà không để ý gì xung quanh. Hiện tại hắn đang ở trong khu vực cấm. Nơi đây thường xuyên xuất hiện ma thú. Đa phần đều là các ma thú hung dữ, chuyên tấn công con người.

“Soạt.”

“Ai đó?” Khải Minh giương kiếm lên thủ thế khi nghe thấy tiếng động ở bụi rậm gần đó. Từ trong bụi rậm, một bóng đen bất ngờ xuất hiện.

“Một con heo rừng sao?” Hắn vừa dứt lời thì thông tin của con heo được đưa vào não hắn.

Tên: Heo rừng.
Tuổi: 3.
Sinh lực: 1500.
Hồn Lực: 98/10000.
Cảnh giới: Cấp 1 sơ kỳ.

“Là ma thú sao?”

Ở Lam Tinh Cầu, con người không phải là sinh vật duy nhất biết tu luyện và sử dụng hồn lực. Còn có ma thú và các chủng tộc khác như tinh linh, cự nhân, yêu tinh, thú nhân… Con người cùng các chủng tộc khác đều có hình dạng và cấu trúc linh hồn khá giống nhau. Nhưng ma thú thì lại khác hoàn toàn. Vì thế không thể sử dụng chung cảnh giới để đo lường cho chúng. Bởi vậy nên người ta phân cấp ma thú thành 12 cấp độ. Mỗi cấp lại phân thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong.

Con heo rừng kia hiện đang ở cấp 1 sơ kỳ, tương đương với Hồn Sĩ tầng 1. So với Khải Minh thì nó còn thua xa. Nhưng đó là so về linh hồn. Còn về thể chất thì ma thú luôn trội hơn con người. Con heo rừng kia cũng không phải ngoại lệ.

“Khịt…khịt.” Heo rừng trừng mắt nhìn Khải Minh, nó hơi cúi đầu xuống, đưa cặp răng nanh nhọn hoắt chỉa vào hắn. Có vẻ nó đang có ý định tấn công.

“Nên đánh hay chạy bây giờ hệ thống?”

“Méo biết.”

“Ặc. Ngươi thật là…”

Hắn chưa kịp nó hết câu thì con heo rừng đã xông tới tấn công.

“Hừ, chơi luôn.” Khải Minh cũng xông tới đối đầu. Khi cả hai chỉ còn cách nhau một bước chân, hắn liền dẫm mạnh chân xuống đất đưa cơ thể lên cao, sau đó xoay người nằm ngang trên không trung. Tay hắn nắm chặt kiếm rồi ra sức chém mạnh vào lưng con ma thú.

Da của ma thú heo rừng này khá dày nên vết cắt của hắn không được sâu cho lắm, tuy vậy cũng đủ gây một chút đau đớn cho nó.

“Écccc…” Con heo la lên vì đau. Nó xoay người lại đâm đầu thẳng đến Khải Minh, có vẻ như muốn trả thù. Khải Minh lần này bình tĩnh đứng im một chỗ đợi con heo rừng tiến sát lại mình.

“Chính là lúc này!” Hắn xoay người sang một bên né tránh đòn của con heo rừng. Sau đó vung kiếm thật mạnh vào gáy con ma thú.

“Bạo.”

Khác hắn với cú chém hồi nãy, lần này thanh kiếm dễ dàng đi qua lớp da của con ma thú sau đó cắt bay đầu nó. Máu phụt ra tứ tung dính đầy lên áo hắn.

“Hmmm, cũng dễ quá nhỉ.” Khải Minh lấy một chiếc khăn lau vết máu dính lên người. Bỗng hắn lại nghe tiếng động đằng sau lưng. Quay lại thì thấy… cả một đàn heo rừng đang trừng mắt nhìn hắn. Con nào con nấy đều hung tợn.

“Ực, hôm nay có tụi mày đi đóng phim hay sao mà nhiều thế này.”

Bỗng Khải Minh nghĩ ra một điều gì đó. Nếu đây là phim hoạt hình thì có lẽ sẽ có một cái bóng đèn sáng ở trên đầu hắn.

“A! Luyện tập. Phải rồi. Để có kinh nghiệm chiến đấu thì không phải đây là cách luyện tập hay nhất sao.”

“Cách gì?” Hệ thống bất ngờ lên tiếng hỏi.

“Khà khà, farm quái.”

Nói rồi Khải Minh lao thẳng vào bầy heo rừng hung tợn.
“Tung hoành giữa bầy heo
Một anh hùng cầm kiếm
Ơi lũ heo ngu học
“Éc” chi mà vang trời…”
“Hệ thống, ngươi thấy ta làm thơ có hay không.” Khải Minh sau khi ngâm vài ba câu thơ liền quay sang hỏi hệ thống.

“Như lờ ồn.” Hệ thống đều đều trả lời.

“Ặc, ngươi chả biết cảm thụ văn học là gì… A thịt heo chín rồi!”

Khải Minh la lên sau đó đưa que gỗ đang xiên qua một miếng thịt chín, tỏa ra mùi thơm ngây ngất ra khỏi đống lửa. Sau khi thổi vài ba cái, hắn liền há miệng cắn một miếng:

“Ngonnnnn~~.”

Thịt này chính là chiến lợi phẩm từ việc đồ sát bầy heo rừng của hắn. Bầy heo tuy đông nhưng lại bị hắn xử khá dễ dàng. Sau khi ăn no bụng Khải Minh liền ngả lưng xuống, nằm dưới một tán cây mát rượi rồi chìm dần vào giấc ngủ.

Trong một căn phòng sang trọng…

“Khải Minh đại nhân, chúng em yêu ngài.” Khải Minh ngồi trên một cái ghế được đúc bằng vàng trông giống như ngai vàng của vua chúa, xung quanh hắn là một bầy mỹ nữ. Em nào em nấy xinh như mộng.

“Khà khà, nếu là mơ xin hãy cho con mơ mãi.” Khải Minh cười khà khà thích thú. Hắn đưa tay bóp lấy vú một em gần đó. Sau đó hắn lại móc dương vật đang cương cứng của mình ra kéo một em khác tới bú. Được một lúc thì bỗng xung quanh tự nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#shh