Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng rất nhanh, nghi hoặc của Vệ Thành Trạch cũng được giải thích.

"Nếu ba viên phá chướng đan không đủ, ta lại thêm một viên tẩy tủy đan." Nhìn khóe miệng đối thủ trước mặt không ngừng run rẩy, Thạch Nam nói như niệm kinh.(Anh nghiêm chỉnh mà hối lộ chơi bẩn thế này là hông được nha :))))))))))))

Vệ Thành Trạch : . . . . . .

Phá chướng đan có thể trợ giúp tu sĩ dưới Kim Đan kỳ đột phá bình cảnh, mà tẩy tủy đan lại có thể giúp tu sĩ tẩy kinh phạt tuỷ, dù là loại nào thì đối với tu sĩ mà nói, đều là linh dược ngàn vàng khó cầu, nhưng  . . . . . Ngươi có thể đừng đút lót trước mặt nhiều người như vậy được không a? ! Đây không phải là cố ý làm cho người ta khó xử à?

Đối thủ bị Thạch Nam làm cho vô cùng khổ bức ngay cả da đầu cũng hơi run rẩy, nhìn Thạch Nam không hề ý thức được hành vi của mình có gì không thích hợp, thật sâu mà cảm nhận được tư vị đau trứng.

"Thạch sư huynh. . . . . ." Thật sâu mà hít vào một hơi, hắn có chút gian nan mà cười một cái, "Đây là trên sàn thi đấu, chúng ta. . . . . ." Nhưng lời nói của hắn còn chưa nói xong, đã bị Thạch Nam đánh gảy : "Nếu ngươi nhận thua, về sau ta khi luyện chế đan dược, ngươi có thể ưu tiên chọn lựa."

Lời của Thạch Nam vừa rơi xuống, chung quanh nhất thời liền truyền đến tiếng hít khí liên tiếp. Phải biết rằng, cái gọi là quyền ưu tiên chọn lựa, cũng không phải là một hai viên đan dược có thể so sánh được, lấy năng lực của Thạch Nam hiện giờ, có vài nguyên anh lão tổ, cũng muốn hỏi thuốc ở chỗ hắn, còn phải làm ra tư thái điệu thấp, ôn tồn mà nhờ vả—— Dù cho có làm như vậy, cuối cùng cũng không chắc có thể lấy được thứ mình muốn hay không. Nhưng bây giờ, liền vì một vòng loại so đấu môn phái, hắn cư nhiên liền đưa ra điều kiện như vậy?

Nhất thời, không ít người nghị luận về vị "Tiểu sư đệ" trong miệng Thạch Nam kia, những người có chút nhận thức Vệ Thành Trạch, cũng liên tiếp chuyển tầm mắt về đây.

Vệ Thành Trạch đối với việc trở thành tiêu điểm của mọi người hiển nhiên rất không dễ chịu, lưng cứng ngắc thẳng đứng, đôi môi cũng mân thành một đường thẳng tắp, tựa hồ như đang cố gắng khắc chế bản thân không xoay người chạy.

"Hắc!" Nhưng vào lúc này, đỉnh đầu Vệ Thành Trạch vang lên một tiếng bật cười, hắn ngẩng đầu, liền chống lại tầm mắt của vị Thanh Tĩnh phong phong chủ, chỉ thấy vị ngồi trên chỗ của mình, tên ngọn núi không hề hợp với chủ nhân của nó, giơ hồ lô rượu trong tay, vẻ mặt đầy hưng trí, "Sư huynh này của ngươi, thực thú vị a!"

Đối với những lời này, Vệ Thành Trạch tự nhiên vô cùng tán thành, chẳng qua hắn sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt. Hắn nhìn người ngồi ở trên cái chổi một cái, mày nhíu lại, muốn nói gì đó  nhưng đối phương một chút cũng không có nghe hiểu ý hắn: "Bất quá đáng tiếc" nhẹ nhàng tặc lưỡi, Tần Giao vẻ mặt tiếc nuối, "Tên kia là sẽ không đồng ý điều kiện này."

Vệ Thành Trạch sửng sốt, quay đầu hướng lên đài võ nghệ. Quả nhiên, người đứng ở đối diện Thạch Nam cũng không vì lời nói của hắn mà lộ ra thần sắc dao động, ngược lại nắm chặt trường thương trong tay, giống như tiếp theo sẽ không khống chế được mình, hung hăng đả thương Thạch Nam.

Thật sâu mà hít vào một hơi, Thương Lục áp chế dục vọng xông lên phía trước đem người đánh tơi bời, trường thương trong tay vừa chuyển, chỉ về phía Thạch Nam đối diện, ánh mắt nháy mắt cũng trở nên sắc bén: "Thật có lỗi, trên đài thi đấu, hết thảy mọi thứ đều dùng thực lực nói chuyện." Nói xong, cũng không quan tâm Thạch Nam còn muốn nói gì, hai chân đạp một cái, liền hướng về phía Thạch Nam vọt tới, trường thương trong tay, cũng hướng về phía Thạch Nam quét xuống.

Sau đó —— không hề gặp chút lực cản nào mà quét Thạch Nam khỏi đài so đấu.

Mọi người: . . . . . .

Xung quanh liền yên lặng , tất cả mọi người đều không nghĩ sẽ phát sinh ra chuyện như vậy,  ngay cả Thương Lục, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phản ứng lại thế nào, đứng ở trên đài nhìn trường thương của mình sững sờ. Một chiêu vừa nãy của hắn thực sự không phải để đả thương người, mà chỉ muốn ngăn Thạch Nam tiếp tục nói tiếp, cho thấy thái độ của mình, hiển nhiên mọi người ở đây đều có thể nhìn ra, nhưng, ai có thể nói cho hắn, tại sao một trong những vị thân truyền đệ tử của Tần Tử Tấn kia, đã là người mang tu vi Kim Đan sơ kỳ, Sao có thể  . . . . . yếu như vậy chớ?

Mà chuyện còn làm người ta còn khiếp sợ hơn là phản ứng củaThạch Nam thực sự vô cùng trấn định. Hắn đứng dậy vỗ vỗ vạt áo, Nhìn Thương Lục còn đang sững sờ trên đài một cái, có chút tiếc nuối mà thở dài, sau đó hướng bên cạnh nhìn một vòng, tìm được chỗ của Liễu Như Ngọc, sau đó, liền đi về phía nàng, thái độ vô cùng tự nhiên, ngược lại làm cho vài người chờ xem kịch vui có chút mơ màng. Một hồi lâu sau, mới có người phục hồi lại tinh thần, bắt đầu đè thấp thanh âm thảo luận.

"Ha ha ha ha ha ha!" Tại nơi vô cùng im lặng này, tiếng cười liền có vẻ phá lệ đột ngột , Tần Giao từ trên pháp khí của mình nhảy xuống, đem tay vỗ vai Vệ Thành Trạch, "Sư huynh ngươi quả nhiên rất thú vị a!" Nhưng mà tiếp theo, hắn liền vỗ vào khoảng không.

Đem Vệ Thành Trạch kéo đến bên người, Phó An Diệp thoáng nghiêng người che phía trước hắn, nhìn Tần Giao trước mặt, trên mặt là nụ cười khéo léo: "Thứ Thạch sư huynh am hiểu, vốn đã không phải là so đấu."

Tần Giao thấy thế nhíu mày, hứng thú trong mắt càng đậm. Hắn nhìn lướt qua Vệ Thành Trạch muốn rút tay ra khỏi tay Phó An Diệp mà không được một cái, trong mắt không khỏi toát ra chút ý vị thâm trường. Hắn vừa rồi còn cân nhắc tại sao Thạch Nam lại không đi về bên này, xem ra nguyên nhân quả thực quá rõ ràng? Cũng chẳng biết nếu Tần Tử Tấn nhìn thấy chuyện này, sẽ mang cái tâm tình gì?

Nghĩ đến bộ dáng rời khỏi Cực phong của Tần Tử Tấn, trên mặt Tần Giao nhất thời hiện lên tia hiểu rõ cùng một chút biểu tình xem kịch vui.

Hắn đã sớm cảm thấy Tần Tử Tấn quá coi trọng cái gọi là lễ pháp, một ngày nào đó sẽ té nhào ngay tại chỗ này. Chẳng qua dù là hắn, cũng không nghĩ đến chuyện người này cư nhiên sẽ thích tiểu đồ đệ mà chính mình vừa thu, càng không nghĩ tới người từ trước đến giờ đều vô cùng bình tĩnh, cư nhiên sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

—— Tần Tử Tấn cư nhiên thật sự nghĩ, chỉ cần tránh Vệ Thành Trạch, có thể làm cho phân tình cảm kia tiêu giảm? Quả thực buồn cười.

Cả đời chưa từng nhung nhớ, lúc nhung nhớ, liền có thể nhung nhớ đến điên.

Hắn thật sự rất muốn nhìn, bộ dáng cái tên kia sau khi bình phục tâm tình, trở về đã thấy tiểu đồ đệ của mình bị người đoạt.

Đánh giá hai người trước mắt một phen, Tần Giao giấu xuống hứng thú trong mắt, quay đầu nhìn về phía Thương Lục vẻ mặt hoảng hốt mà đi tới: "Cảm giác chiến thắng dễ dàng thế nào?"

". . . . . . Sư phụ. . . . . ." Nghe như thế, Thương Lục nhất thời hé ra khuôn mặt đau khổ, trong mắt mang theo chút ai oán.

"Ta nói, ngươi thực sự là ngu quá đi mất." Không lưu tình chút nào mà xỉa thân truyền đệ tử của mình một cái, Tần Giao mở miệng nói, "So đấu môn phái này hàng năm đều đấu một lần, người ta đều đã nói ra điều kiện tốt như vậy, ngươi đem cơ hội lần này nhường cho hắn không phải tốt hơn sao? Khoe cái gì a, hiện tại thì tốt, không lấy được ưu đãi gì, còn gánh phải tội, " nói xong, hắn nhìn về phía hai người bên cạnh, nhíu mày, "Ngươi nói đúng không?"

Mới vừa thắng một trận đấu nhưng tuyệt không cao hứng, còn bị sư phụ nhà mình quở trách Thương Lục: . . . . . .

Phó An Diệp nghe vậy quơ quơ chiết phiến trong tay, không nói gì, mà mày Vệ Thành Trạch liền chọn một cái, tựa hồ đối với lời nói của Tần Giao cảm thấy có chút bất mãn: "Tam sư huynh không phải loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy."

"Loại chuyện này, ai biết được." Cố ý vuốt tay, nhìn Vệ Thành Trạch còn muốn phản bác, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào, Tần Giao không khỏi hừ một tiếng .

Trách không được Tần Tử Tấn lại bị đứa nhỏ này mê hoặc, đây không phải giống con mèo nhỏ sao, luôn làm cho người ta nhịn không được muốn đùa một phen.

Tần Giao nghiêng đầu nhìn Thương Lục bên cạnh, bỗng nhiên than thở một cái lắc lắc đầu.

Sao đồ đệ của hắn không thú vị như vậy a?

Không hiểu sao bị sư phụ dùng ánh mắt ghét bỏ rửa tội Thương Lục ? ?

Lại nhìn Thương Lục thần tình mờ mịt một cái, Tần Giao bĩu môi, như an ủi mà sờ đầu hắn. (Ly: Tui muốn ship Giao Lục, đừng ai ngăn cản a XD)

Càng thêm mạc danh kỳ diệu Thương Lục: . . . . . .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rốt cục trang tốt lắm khoan mang rất hưng phấn, vì thế ngày hôm qua sờ soạng một ngày đích ngư, ta có tội _(:зゝ∠)_

Đem 《 quỷ hút máu cuộc sống 》 ôn lại một lần, quả nhiên vẫn là hảo tán! Phương diện này đích tình yêu là trước mắt mới thôi tối đả động của ta, tuy rằng này cũng không phải tình yêu phiến _(:зゝ∠)_ này an lợi các ngươi ăn mị 0w0

Ân, về chủ công chủ chịu, nhìn vài ngày đích bình luận, ta cảm thấy được ta có thể làm ra quyết định . Chủ chịu không thay đổi , cho dù về sau không nghĩ viết thịt, nước trong cũng chủ chịu, đơn thuần vì tâm tình của mình, sao sao đát.

Cám ơn Sở Từ, yêu tra công đích thịt quân đích lôi, sao sao đát ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net