Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được người ta coi trọng như vậy, thật đúng là có chút ngượng ngùng." Tận đến khi thân ảnh Liễu Như Ngọc biến mất khỏi tầm mắt, trong rừng phía sau lương đình mới hiện ra bóng dáng một người, y nhìn về phía Liễu Như Ngọc rời đi, đôi mắt hẹp dài như hồ ly hơi cong lên, "Có lẽ hình tượng thắm thiết vì tình kia của ta đắp nặn quá mức thành công?" Nói xong, y hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Vệ Thành Trạch mặt đang không chút biểu tình, cố ý lắc đầu thở dài, "Chỉ là nếu nàng biết, tiểu sư đệ tâm tư đơn thuần kia của nàng, Trên thực tế mỗi ngày đều ở rừng trúc này, cùng người nàng muốn tác hợp hẹn hò thì không biết sẽ lộ ra biểu tình như thế nào?"

"Nếu sư tỷ biết chuyện này . . . . . ." Vệ Thành Trạch nghe vậy nghiêng đầu, làm ra bộ dáng tự hỏi, "Vậy chắc ngươi sau này đừng nghĩ đến chuyện bước chân vào Vân Ngân phong nữa ha?" Nói xong, Vệ Thành Trạch cong khóe môi, hướng một nụ cười sáng lạn về phía Phó An Diệp, "Dù sao, tiểu sư đệ của nàng, tất nhiên là người bị dụ dỗ, không phải sao?"

Híp mắt đối mặt với Vệ Thành Trạch chốc lát, Phó An Diệp đột nhiên bật cười, người này, luôn có thể dễ dàng đem tình huống bất lợi với mình chuyển thành vũ khí có lợi, chính bởi vậy mà -- không hề chịu một chút uy hiếp. Nghĩ đến chuyện mười năm trước Vệ Thành Trạch đẩy Vệ Tử An đẩy xuống đoạn nhai, tươi cười trong mắt Phó An Diệp không khỏi sâu hơn vài phần.

"Lấy thân báo đáp?" Lập lại lời nói của Phó An Diệp, Vệ Thành Trạch trừng mắt, thần sắc mang theo vài phần vô tội, "Tại sao?" Khoé môi hắn kiều lên, hai mắt hơi nheo lại, rõ ràng là tư thái ngưỡng mộ, lại không biết tại sao lại mang cho người ta vài phần hàm xúc của người mang địa vị cao, "Ta tại sao lại phải dùng loại điều kiện này, đổi lấy chuyện chính bản thân mình làm được?"

"Không bằng chúng ta đổi điều kiện đi " đưa tay nắm vạt áo Phó An Diệp, Vệ Thành Trạch hơi dùng sức, đem y đặt trên vách núi, "Tỷ như ta giữ kín chuyện nhìn thấy ngươi ở Cực phong, mà ngươi. . . . . ." Chậm rãi kề sát Phó An Diệp, tận đến khi chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng cười, "Lấy thân báo đáp?"

Âm cuối thoáng cao lên giống như đuôi mèo chọc cho tim Phó An Diệp hơi ngứa. Nhưng còn chưa đợi y phản ứng gì, Vệ Thành Trạch đột nhiên thả tay, vẻ mặt chính khí mà lui ra: "Ta nghĩ, quả nhiên làm loại chuyện kia ở tuổi này thì thực sự không tốt cho lắm, hay thôi đi."

Phó An Diệp: . . . . . .

Không thể không thừa nhận, trong nháy mắt, Phó An Diệp muốn trực tiếp đem người đặt dưới thân trực tiếp làm, nhưng y vẫn không động thủ.

Thứ y muốn, không phải chỉ là thân thể người này.

Đem suy nghĩ thu về, Phó An Diệp nhìn người trước mắt cười tinh khiết, tươi cười bên môi không khỏi mà mở rộng một chút: "Bí cảnh Đàm Châu lần này, Vệ Tử An cũng sẽ xuất hiện?"

"Đó là đương nhiên, " Vệ Thành Trạch trả lời không một tia chần chờ, "Hắn sẽ không buông tha một. . . . . ." Nói tới đây, hai mắt Vệ Thành Trạch hơi nheo lại, tươi cười bên môi cũng mang theo vài phần ý vị thâm trường, "Cơ hội diệt trừ ta tốt như vậy."

Liễu Như Ngọc nghĩ, Vệ Thành Trạch luôn tìm cơ hội hội xuống núi, chính là vì tìm tung tích của Vệ Tử An, nhưng trên thực tế, ngay từ đầu, Vệ Thành Trạch chưa từng làm mất hành tung của Vệ Tử An.

Thứ gọi là vận mệnh, chính là một thứ kỳ quái, dù mọi thứ trước mặt bị đảo lộn đến rối tinh rối mù, chỉ cần trong chớp mắt, bánh răng sẽ lại quay về vị trí nguyên bản nó nên ở. Mà chuyện kế tiếp, sẽ vẫn cứ theo quỹ tích vốn có mà vận hành.

Việc hắn cần làm, bất quá là ở phía sau, nhẹ nhàng đưa đẩy một phen thôi.

Có rất nhiều lúc, quyết định thọ mệnh của cả một tòa thành, chỉ là ở một viên ngói, không phải sao?

Khoảng cách giữa Đàm Châu với Cực phong cũng không tính là gần, lúc hai người tới nơi, đã là hai ngày hôm sau .

Cửa vào bí cảnh là một mẫu ruộng nước trong thôn , nghe nói lúc nó xuất hiện, đã dọa choáng váng không ít thôn dân đang trồng trọt. Ngay lúc này, còn có không ít thôn dân vây quanh xem nào nhiệt bên cạnh, thấy Phó An Diệp và Vệ Thành Trạchđi về phía này thì còn đè thấp thanh âm mà nói chuyện với nhau .

"Ngươi xem ngươi xem, lại thêm hai người nữa tới!"

"Đây đều là thần tiên đúng không! Nhìn diện mạo kia kìa, đúng là không giống với người bình thường!"

"Nghe nói phía sau của thứ này chính là tiên cảnh đó, bằng không những tiên nhân này sao cứ một đám lại một đám mà chạy tới đây chứ! Ta cũng muốn đi vào nhìn một cái a. . . . . ."

"Ha, ngươi ấy hả? Đừng nói để người ta cười cho, ngươi không nghe tiên nhân bộ dạng thực đẹp hai ngày trước nói sao, nơi này thực sự rất nguy hiểm đó! Ngươi vừa đi vào là sẽ bị yêu quái ăn luôn!"

"Aida sao lại thế chứ. . . . . ."

"Ta nói cho ngươi a. . . . . ."

". . . . . ."

Lỗ tai người tu chân rất thính, những tiếng nói nhỏ khe khẽ xung quanh này, một chữ đều không thiếu mà chui vào tai hai người, mày Vệ Thành Trạch khẽ nhíu, dưới chân vừa chuyển, liền đi về phía đám người vừa chỉ họ.

Hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Vệ Thành Trạch sẽ làm như vậy, đám người kia nhất thời luống cuống, muốn chạy lại không dám chạy, chỉ có thể ngươi xem ta, ta xem ngươi, vẻ mặt không biết làm sao.

"Các ngươi. . . . . ." Vệ Thành Trạch cau mày, giống như đang nghĩ làm sao mới có thể biểu đạt đúng nhất ý tứ của mình, "Cách nơi này xa một chút." Dừng lại một chút, có lẽ cảm thấy lời của mình quá dễ làm người ta hiểu lầm, hắn vội vàng nói thêm một câu, "Nơi này rất nguy hiểm."

Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch vài giây, khoé môi Phó An Vệ giương lên, tiến lên vài bước đến cạnh người hắn, trên mặt mang theo tươi cười hiền lành: "Tiểu Trạch nói đúng, các ngươi vẫn nên cẩn thận chút, người tới nơi này, không phải đều là người lương thiện, chỉ bằng những lời các ngươi vừa nói, người có chút bạo ngược, nói không chừng sẽ trực tiếp động thủ đó."

Vị trí của bí cảnh này thực sự có chút xấu hổ, là biên giới của Ngũ Thai sơn, Thập Phương tháp và Quảng Hóa tự, thuộc sở hữu của nơi nào thì hai nơi còn lại đều không hài lòng, sau một phen tranh chấp, đơn giản liền để ra ngoài, không thuộc về thế lực nào, người tiến vào trong đó đều bằng cơ duyên. Chính vì như thế, thôn dân nơi này cũng sẽ không được che chở, trong nguyên tác ban đầu, nơi này đã xảy ra một thám án sát hại cả thôn.

-- đương nhiên, kết cục cuối cùng của chuyện này, tất nhiên là Vệ Tử An ở bên chiếm được linh vật trong bí cảnh, tiêu diệt tu sĩ ma đạo tâm ngoan thủ lạt, thu luôn thôn nữ may mắn còn sống sót vào hậu cung.

Nhớ lại vận mệnh nguyên bản của thôn này, Vệ Thành Trạch trầm mặc chốc lát, bỗng lấy một thứ mang hình dạng giống hoa sen trong túi trữ vật ra: "Nếu là thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vật ấy có thể bảo hộ các ngươi chu toàn."

Nhìn thấy thứ đưa tới trước mặt rõ ràng không phải là vật phàm, trưởng thôn nhìn Vệ Thành Trạch, lại nhìn Phó An Diệp, trên mặt động dung, không dám vươn tay nhận lấy, cuối cùng vẫn là Phó An Diệp mở miệng: "Nếu tiểu Trạch đã nói cho các ngươi, các ngươi hãy nhận lấy đi, đừng cô phụ tâm ý của hắn."

Lúc này Phó An Diệp còn không biết, rất nhiều năm sau này y vẫn sẽ vì một câu thuận miệng này mà hối hận.

Nếu y lúc trước không nói những lời này, không tùy ý để Vệ Thành Trạch dễ dàng cho pháp bảo hộ thân Tần Tử Tấn tặng cho hắn, có lẽ chuyện kia sẽ không xảy ra? Có lẽ Vệ Thành Trạch sẽ không chết?

Nhưng Phó An Diệp cũng không có năng lực biết trước tương lai, Lúc này, y quay đầu lại nhìn thoáng qua thôn dân đang dùng vẻ mặt tán thưởng mà nhìn vật kia, nhịn không được quay đầu, cười với Vệ Thành Trạch: "Ngươi làm việc thật đúng là cẩn thận."

"Diễn trò dù sao cũng phải làm nguyên bộ phải không?" Vệ Thành Trạch cong khóe môi, thần sắc trong mắt có chút không hiểu.

Hắn vốn xuất thân phàm nhân, Vệ gia lúc trước lại chỉ trong một đêm, không hiểu sao bị một nhân vật tu tiên diệt môn, nếu gặp loại tình huống này, chuyện giúp đỡ một phen trong khả năng, bất quá cũng chỉ là chuyện bình thường -- mà pháp khí có thể bảo hộ hắn chu toàn kia, cũng như đã lường trước mà thuận lợi tặng ra ngoài.

Việc duy nhất hiện tại hắn cần làm, chính là thu lưới .

"Hệ thống, " cùng Phó An Diệp tiến vào bên trong bí cảnh, khóe môi Vệ Thành Trạch khẽ cong một chút, "Chuẩn bị thu thập số mệnh chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net