Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly: Tại sao công quân cứ lặn vậy nè

Một con nhím, nếu bị rút hết gai nhọn trên người, như vậy, vậy thì cái ngày nó lưu lạc thành thịt trên bàn ăn của người khác, cũng sẽ không xa.

Quốc gia cũng giống như vậy.

Trùng hợp? Ngoài ý muốn? Không thể đoán trước?

-- bất quá chỉ là một lý do mà những người vô năng lấy cớ cho chính mình mà thôi. Đó là một cuộc chiến tranh chắn chắn sẽ phát sinh.

Ở dưới cái khí hậu ác liệt này, người gặp tai hoạ đâu chỉ có riêng có một quốc gia.

Dù cho là con thỏ nóng nảy còn muốn cắn người, huống chi là một con ấu lang đã có sẵn móng sắc? Đối với một con sò biển bị lấy đi lớp vỏ cứng rắn bên ngoài, mặc cho bất cứ ai đều có thể cho nộn thịt bên trong ấy một cái móng vuốt.

Chẳng cần Vệ Thành Trạch giải thích thêm, 5438 cũng đã hiểu được điểm then chốt trong đó, nó nhất thời liền lý giải Vệ Thành Trạch có cái thứ là tức giận tồn tại. . . . . . Mới là lạ đấy!

Cho dù Lâu Phù Phương thật sự không ngờ sẽ có việc này, đây cũng không phải tội án đại ác gì đi? Nguyên chủ lúc phê chuẩn biện pháp này, không phải cũng đã chiếm được đồng ý trên dưới triều đình hay sao? Chuyện này thuyết minh rằng người bình thường sẽ chẳng nghĩ sâu như vậy a! Mà so với nó, nếu không có Vệ Thành Trạch nhắc nhở, căn bản cũng sẽ không hướng đến cá phương diện kia mà suy nghĩ ok?

"Chẳng qua là do ngươi quá xuẩn mà thôi " ngữ khí Vệ Thành Trạch đã khôi phục lại bình tĩnh của ngày thường, đương nhiên, nếu nội dung của lời nói này không phải là đang khinh bỉ mình, 5438 sẽ cảm thấy càng cao hứng hơn, "Không cần tùy tùy tiện tiện liền đem chỉ số thông minh của người khác đánh đồng với ngươi."

5438: . . . . . .

"Về phần cái ' năng lực của bề tôi' này. . . . . ." Vệ Thành Trạch cười lạnh một tiếng, trong giọng nói là khinh thường không chút che dấu, "Người mà ngay cả chiến trường cũng còn chưa tới, chỉ sợ ngay cả lý luận suông cũng chẳng làm nổi?"

Bất quá là một đám cả ngày sống an nhàn, không thể khách quan nhận biết thế giới, ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

5438: . . . . . . Có thể không nói như người đã từng đi đến chiến trường rồi có được không a?

"Thương trường như chiến trường." Đối mặt với 5438 đang phun tào, Vệ Thành Trạch mặt không đổi sắc nói.

5438: . . . . . .

"Bất quá. . . . . ." Như là bỗng nhiên nghĩ tới gì, Vệ Thành Trạch sờ sờ cằm, mở miệng nói, "Đại khái đây là đãi ngộ khác nhau giữa nhân vật chính và nhân vật phản diện đi?"

Nhìn những người bên cạnh Lâu Phù Phương, lại nhìn lại mấy phế vật trong triều đình kia, Vệ Thành Trạch thật sự không thể không nghi ngờ, đây chính là "Thượng thiên" cố ý an bài xuống, là nhân vật phụ trợ cho chỉ số thông minh của nhân vật chính.

"Không phải có câu nói như này sao, làm nền cho một nhân vật chính có chỉ số thông minh cao, luôn cần một vai phụ có chỉ số thông minh đủ thấp." Càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, Vệ Thành Trạch nhịn không được gật gật đầu. (Ly: Haha có câu này à)

". . . . . ." Nhìn thấy bộ dạng hứng thú với chuyện lạ kia của Vệ Thành Trạch, 5438 trong thời gian ngắn không biết nên bày ra cái biểu tình như thế nào. . . . . . Nga, nó cũng chẳng có mặt để mà làm biểu tình. Đại khái lúc này, đây là chuyện duy nhất đáng được ăn mừng đi. . . . . . ?

Cười gượng hai tiếng, 5438 quyết định, mình vẫn là cứ bảo trì trầm mặc thật tốt là được rồi.

Bất quá, tuy nói như vậy, Vệ Thành Trạch cũng không biết, xuất hiện loại tình huống như thế này, có cái gì đáng ngạc nhiên. Không liên quan đến cái gọi là vận mệnh, nói đến cùng, vẫn là thái độ của nguyên chủ đối với quốc gia này.

Vốn là không định thống trị tốt cái quốc gia này, như thế nào có thể thật sự trọng dụng có người có thực học? Đừng nói trọng dụng , dù là vốn ở trong triều đi nữa, đều cũng sẽ bị hắn tìm cách gây sức ép mà đè xuống . Ở lại đến cuối cùng, tất nhiên đều sẽ là mấy cái mặt hàng không dùng được. Phải biết trước khi quyết định của nguyên chủ truyền ra ngoài, vài cựu thần tiền triều còn lại, lúc ấy liền tức giận đến quăng vỡ cả chén.

Về phần Lâu Phù Phương. . . . . . thần sắc Vệ Thành Trạch không khỏi mà lạnh xuống.

Nhận thấy thần sắc Vệ Thành Trạch có biến hóa, 5438 nhất thời liền lại cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu .

Được rồi, hiện tại nó cũng hiểu được chuyện này kỳ thật cũng không phải chuyện làm người ta khó có thể nghĩ đến cỡ nào, nhưng mà. . . . . . Chuyện này trừ bỏ có thể nói rõ ràng rằng Lâu Phù Phương thực xuẩn ra, hình như cũng chẳng còn cái ý nghĩa nào khác đi? Cho nên, Vệ Thành Trạch rốt cuộc là đang sinh khí cái gì a? Chung quy đều không đến mức là do Lâu Phù Phương quá ngốc đi?

. . . . . . Không, từ từ, tại sao càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có khả năng rất cao a?

Tự nhận là đối với ký chủ nhà mình thực hiểu biết 5438 cúi đầu cân nhắc chốc lát, chung quy đều cảm thấy mình đã nghĩ được chân tướng. Rối rắm một hồi thực lâu, nó rốt cục vẫn không nhịn nổi, thật cẩn thận mà mở miệng: "Kí chủ ngươi sẽ không phải . . . . . Ghét bỏ Lâu Phù Phương ngu ngốc đấy chứ?"

"Ngươi thấy thế nào?" Vệ Thành Trạch cong môi lên, lộ ra một nụ cười như nắng.

5438: tuy rằng khó có lúc mới đoán trúng được tâm tư của kí chủ, nhưng tuyệt không cảm thấy vui vẻ thì làm sao bây giờ?

Ân, dù sao, mặc kệ nói như thế nào, ý nghĩ đồng bộ với một người bệnh xà tinh, vẫn là một chuyện thực đáng sợ?

Cũng không biết có phải biết 5438 đang suy nghĩ gì hay không, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, làm 5438 sợ tới mức không tự chủ được mà run cả người lên, yên lặng ngậm miệng không nói gì nữa.

Buông mành vải trong tay, Vệ Thành Trạch dựa vào phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Muốn nói hắn là bởi vì Lâu Phù Phương một chuyện quân lương có thể có mà sinh khí, cũng quả thật là đúng vậy, hay còn cần phải nói chính là bởi vì chút chuyện này, rồi lại có chút không chính xác. (Ly: Cả đoạn ko hiểu QAQ)

Hắn bất quá chỉ là -- có chút thất vọng mà thôi. Đối với Lâu Phù Phương, đối với cái trò chơi này.

Nói đến cùng, hắn chỉ vì giải sầu, tiêu đi thời gian nhàm chán, mới cùng 5438 xuyên qua, đến hoàn thành khi hoàn thành cái nhiệm vụ vô vị kia, nhưng mà ngay nháy mắt kia, hắn bỗng nhiên cảm thấy, những tâm tư mình tiêu phí lúc trước kia, bất quá cũng chỉ là lãng phí không có lý do gì-- đần độn vô vị.

Thật giống như trong tay cầm một tuyệt thế bảo đao, nhưng đối thủ của hắn, lại chính là một con kiến chẳng sợ gì chết trơ mắt nhìn hắn đi tới còn chẳng biết tránh né, làm cho người ta chẳng dậy nổi một tia hứng thú.

Có lẽ bởi vì ngay từ khi bắt đầu hắn đã đem Lâu Phù Phương để lên một vị trí rất cao, cho nên lúc phát hiện hắn cũng không như trong tưởng tượng của mình, mới có thể sinh ra chênh lệch.

"Tổng kết lại một chút, kỳ thật chính là do kí chủ ngươi cảm thấy đối phó với Lâu Phù Phương, chính là ở đang làm thấp đi chỉ số thông minh của ngươi đi?" Cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩ của Vệ Thành Trạch, 5438 nhịn không được phun tào nói. Kỳ thật, nó cũng không phải không thể lý giải ý nghĩ của Vệ Thành Trạch, dù sao cái loại cảm giác chỗ cao chịu lạnh này, nó cũng thập phần rõ ràng, nhưng đã hiểu như thế, 5438 vẫn nhịn không được vì Lâu Phù Phương mà kêu oan một phen.

. . . . . . Đặc biệt tại sao trước mặt Vệ Thành Trạch, chỉ số thông minh của ai cũng đều bị miểu thành cặn bã a có được hay không? !

Lâu Phù Phương dù sao cũng là nhân vật chính của thế giới này, ở trong vận mệnh nguyên bản, sẽ là nhân vật ngồi trên vương vị trong tương lai, tự nhiên không có khả năng có chỗ nào không thích hợp, nếu không cũng không thể tụ tập một đám người tài ba dị sĩ như vậy vì hắn mà ra sức, nhưng là mà thứ hắn am hiểu từ trước đến giờ đều không phải là mưu lược.

-- nếu không, hắn sẽ không bởi vì cứu phụ mẫu của mình, bị nguyên chủ Vệ Thành Trạch đày ra biên cương .

Cái gọi là vương giả, thứ quan trọng nhất cho tới bây giờ cũng đều không phải là bày bố mưu lược, đây là loại dệt hoa trên gấm, không cần thiết, người ngồi trên vương vị không có lòng dạ thâm sâu, có được sự kính yêu của mọi người, từ xưa đến nay đều vẫn là có.

Giống như hình tượng phổ biến của các nhân vật chính, rõ ràng chỉ là một cật hóa tư duy đơn giản, làm việc chưa bao giờ suy nghĩ chu toàn đến tiền căn hậu quả, chỉ làm việc theo ý nghĩ của mình, nhưng lại cố tình, một cái nhân vật chính như vậy, lại có thể hấp dẫn một đám đồng bọn thuộc hạ xuất sắc chạy theo như vịt, dù là người ngồi xem trước màn hình, cũng sẽ không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn, hy vọng xuyên qua cái màn hình kia, trở thành "Đồng bạn" như trong miệng hắn.

Tình huống này tuy không giống với Lâu Phù Phương, nhưng cũng cùng là một loại.

Bởi vì tình tình quá mức ngay thẳng và quang minh, Lâu Phù Phương ngay từ đầu đã không quen nhìn một đám dùng thủ đoạn ám muội mà động chân động tay dùng âm mưu quỷ kế, tự nhiên cũng sẽ không có khả năng am hiểu phương diện này, phàm là mưu kế mà hắn nghĩ ra, tất nhiên đều sẽ là dương mưu đường đường chính chính, chỉ là sau khi ngồi lên đế vị, bản ghi chép trên sử sách về hắn cũng là " Gần mùa thu năm ba mươi sáu, Lâu Phù Phương làm phản."

Có thể chính cái tính tình cổ hủ cùng chính trực như vậy, đã hấp dẫn một đám người có cùng mục tiêu, chuyện mà hắn không am hiểu, thì sẽ có người khác tiếp nhận, mà hắn từ trước đến giờ đều luôn giỏi về việc nghe ý kiến người khác. Việc mà hắn cần làm, bất quá là đem những ý kiến của những người này chỉnh sửa và tổng hợp lại mà thôi.

Nói cho gọn lại, Lâu Phù Phương và Vệ Thành Trạch căn bản là hai loại người khác nhau, giống như bánh và pizza, hoàn toàn không có biện pháp để so sánh a! Ngươi không thể bởi vì mình không thích pizza, đã nói thứ này không tốt a có phải không?

Chẳng qua là do khẩu vị cá nhân khác nhau mà thôi, cũng không thể nói là tốt hay xấu.

Hơn nữa. . . . . .

5438 dừng một chút, có chút nghĩ câu sau có nên nói hay không.

Giống như không ngờ hệ thống sẽ nói một đoạn như vậy, Vệ Thành Trạch trầm mặc một chút, mở miệng nói: "Hệ thống ngươi. . . . . ." Hắn dừng một chút, tựa hồ đang châm chước việc dùng từ, "Cư nhiên cũng xem hoạt hình các loại?"

5438: . . . . . . Ngọa tào, đây không phải trọng điểm a có được hay không? !

Tận tâm hết sức mà phân tích một đống lại một đống lớn, hy vọng có thể cải thiện tâm tình Vệ Thành Trạch 5438 nghe thấy Vệ Thành Trạch nói vậy, nhất thời có loại cảm giác muốn đập đầu xuống đất.

Khóe miệng cong lên một độ cung rất nhỏ, Vệ Thành Trạch làm như không có nghe được câu nói thô tục của 5438, giống như vừa rồi chẳng có gì xảy ra mà mở miệng: "Sau đó?"

5438: . . . . . .

Không biết tại sao, nó luôn luôn loại có loại cảm giác bị đùa giỡn khổ bức.

Nhưng mà một hệ thống vĩ đại sẽ không để ý cái chuyện nhỏ nhặt ấy, nó đem bức họa đẹp đến không giống người ở trong lòng ra, ở trên mặt hắn gạch một dấu gạch chéo thật là to, ( tự cho là ) mặt không đổi sắc tiếp tục nói: "Hơn nữa. . . . . . Lâu Phù Phương hiện tại đã biến thành cái dạng này, chẳng lẽ không phải là do ký chủ tạo thành sao?"

Kiên nghị lại biết tiến lùi, chính trực mà không cổ hủ, khoan dung nhưng cũng không nuông chiều -- đây là bộ Lâu Phù Phương đã trải qua đại biến, bị đuổi ra biên cương sống gần mười năm, chỉ có người như vậy, mới có thể chân chính đảm đương được trọng trách thống trị một quốc gia.

Nhưng sau khi Vệ Thành Trạch đi vào thế giới này, chẳng những oan khuất trên đầu phụ mẫu Lâu Phù Phương thành "Trừng phạt đúng tội" , lưu đày ban đầu ngay cả một chút bóng cũng chẳng có, có Vệ Thành Trạch ở phía trước che chở, Lâu Phù Phương thuận buồm xuôi gió mà đi tới cái vị trí này. Tuy rằng không thể nói những năm này hắn một chút cũng không hề trưởng thành hơn, nhưng so với vận mệnh ban đầu, lại vẫn kém hơn nhiều.

Hơn nữa thái độ mà Vệ Thành Trạch đối với Lâu Phù Phương, quả thực chính là lo lắng hắn phải chịu bất cứ ủy khuất gì, cho nên hiện giờ tất cả mọi người trong kinh thành này, tìm không ra một người nào dám đối nghịch với Lâu Phù Phương. Dưới cái tình huống này, cái tính cách cương trực đến quá phận của Lâu Phù Phương kia, không có một chút cải thiện nào, ngược lại còn tầm trọng thêm, thậm chí ngay cả việc che dấu tâm tư của mình cũng không làm được .

Một người cả đời sống giữa cực khổ, kì thực chính là sự rèn giũa của hắn, nếu thiếu tảng đá chèn trên đường đi kia, độ cao mà hắn có thể với tới trong cuộc đời này, tự nhiên cũng sẽ phát sinh ra thay đổi. Có thể nói, những đau khổ ấy, vốn cũng là một loại số mệnh.

5438 cũng không cảm thấy Vệ Thành Trạch sẽ không để ý đến điểm này, nói không chừng chính là vì biết được điểm này, hắn mới cố ý dùng phương thức này để đối xử với Lâu Phù Phương. . . . . . Từ từ!

Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, 5438 mạnh mẽ cả kinh trong lòng.

Giống như trước đây, Vệ Thành Trạch rõ ràng chẳng làm cái gì cả, nó lại mạc danh kỳ diệu địa mà thu được ngàn điểm số mệnh, lúc ấy nó còn đuổi theo hỏi Vệ Thành Trạch một lúc lâu, kết quả đều bị đối phương dùng vẻ mặt tươi cười mà nói qua cho có lệ, hiện tại suy nghĩ một chút, cái kia đại khái chính là. . . . . . số mệnh đá mài dao đi?(Ly:??? Đá mài dao??? Số mệnh???)

Nghĩ vậy , 5438 không khỏi có chút khiếp sợ. Nếu thật là như vậy, cái tâm tư của Vệ Thành Trạch kia, cũng thật sự là có chút quá sâu-- ngay cả số mệnh kiểu đó cũng không buông tha, hắn hoàn toàn là muốn lấy hết mục tiêu của Lâu Phù Phương a!

Bất quá suy nghĩ một chút về Vệ Tử An thế giới trước, 5438 lại cảm thấy chuyện này hình như cũng chẳng có gì.

5438: dù sao tui chỉ cần ở bên cạnh xem diễn là được mà, ha hả.

Nghĩ đến khi truy vấn kế hoạch của Vệ Thành Trạch, câu trả lời mà nó nhận được, 5438 cũng không kiềm được mà có chút oán niệm. Bất quá, còn hơn cả chuyện này, chuyện mà nó hiện tại càng muốn phun tào hơn chính là. . . . . . Đặc biệt tại sao rõ ràng là chính Vệ Thành Trạch đem người nuôi thành cái dạng này, kết quả lại ghét bỏ người ta không có suy nghĩ, cái này rồi cái kia đem tiểu thụ(Ly:???) □□ thành bộ dáng mà mình muốn sau đó lại ghét bỏ đối phương không có ý nghĩa thì cùng với tra công có cái gì khác nhau a? !

Không hiểu sao, 5438 có chút bi phẫn, cũng không biết gần đây đọc cái loại loạn thất bát tao gì, mới có thể dùng tới cái so sánh như vậy.

"Ta chỉ là không ngờ hắn lại xuẩn thành như vậy." Vệ Thành Trạch thật ra cũng không để ý tào điểm tràn ngập trong lời 5438 kia, hắn thở dài, tựa hồ có chút tiếc nuối, "Dù sao hắn cũng là nhân vật chính của thế giới này, ta còn nghĩ hắn có thể cho ta chút kinh hỉ."

. . . . . . Thứ kinh hỉ ngươi muốn người bình thường có thể cho sao? !

Đối với niệu tính của ký chủ nhà mình đã vô lực mà phun tào 5438 hướng lên trời làm một cái xem thường, nội tâm đối với Lâu Phù Phương vô cùng là đồng tình.

"Bất quá. . . . . ." Sau khi hấp dẫn lực chú ý của 5438, Vệ Thành Trạch cố tình dừng lại một chút, trên mặt hiện ra một chút tươi cười ám muội, "Nguyên lai ở trong mắt ngươi, ta chẳng lẽ là cái loại tra công bội tình bạc nghĩa như vậy?"

"Ta đây thật sự có chút cảm động a."

5438: . . . . . . %&¥#¥%&. . . . . .

Chỉ trong nháy mắt, 5438 cảm thấy được cả hệ thống của nó đếu loạn mã .

. . . . . . Đặc biệt mong ai tới cho nó một cái thực thể a, nó nhất định phải đánh chết cái kí chủ này a a! Cho dù cái bộ dáng hiện tại của hắn cũng thực. . . . . . Nga, vẫn là đánh nhẹ một chút đi, không làm mất mặt là được!(Ly: *Coi thường* Hệ thống, cưng là đồ manh khống)

Thấy 5438 vì dỗi mà trầm mặc xuống, Vệ Thành Trạch buông xuống mi mắt, che đi thần sắc trong đó.

Quả nhiên, cái hệ thống này, cũng không đơn thuần như nó biểu hiện ra ngoài.

Phán đoán trong lòng được chứng thực, Vệ Thành Trạch cũng có chút không nhiều không ít cảm khái, bất quá là sớm có cảm giác hiểu rõ mà thôi -- hắn thế nhưng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ, thật sự tín nhiệm một cái thứ có lai lịch không rõ ràng.

Dù cho chỉ là một trò chơi để giải trí, hắn cũng càng muốn đem quyền chủ động nắm trong tay chính mình hơn.

Biểu hiện vừa rồi của Vệ Thành Trạch ở Lâu phủ kia, cái đích nhằm vào vốn không phải là Lâu Phù Phương, mà là cái hệ thống vẫn luôn nằm trong đầu hắn này. Cho tới nay, bộ dáng nó biểu hiện ra ngoài quá mức vô hại, giống như một đứa trẻ không có hiểu biết sâu về thế sự. Có thể chính trực như thế, ngược lại càng có vẻ khả nghi.

Vệ Thành Trạch cũng không biết ai chế tạo hệ thống, cũng không biết người nọ thu thập cái thứ gọi là số mệnh để làm gì, nhưng nếu là hắn, tuyệt đối không có khả năng đem cái loại nhiệm vụ này, giao cho một thứ dễ dàng bị người khác lừa bịp như vậy hoàn thành.

-- trừ phi, ý định của đối phương, căn bản không phải là cái thứ số mệnh này, mà vẻn vẹn chỉ là cái việc "Cướp đoạt số mệnh của nhân vật chính" kia.

Như vậy, thành công hay không, số mệnh thu được nhiều hay ít, tự nhiên sẽ không còn quan trọng.

Đương nhiên, cũng có có thể "Người sáng tạo" phía sau 5438 cũng không tồn tại, 5438 chính là người chủ đạo, chẳng qua là đem mình ngụy trang thành một cái máy để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Vệ Thành Trạch cho tới bây giờ cũng chưa bỏ qua một khả năng nào, dù cho nó thật sự không quan trọng.

Đối với lai lịch của 5438, tin tức mà hắn hiện tại nắm giữ còn quá ít, không thể suy đoán được bao nhiêu thứ hữu dụng, chỉ là Vệ Thành Trạch tin, rồi sẽ có một ngày, hắn đẩy ra lớp mây mù thật dày kia, đem bí mật cất dấu trong đó, đều phá tan ra.

Cái gọi là trò chơi, chính là cần có nhiệm vụ đầu mối chính và chi nhánh, mới có thể làm cho người ta chơi càng tận hứng, không phải sao?

Đầu ngón tay đặt bên người từng chút một mà vuốt ve tấm đệm dưới thân, cảm giác lông tơ mềm mại cọ sát trên đầu ngón tay, làm cho trên mặt hắn không khỏi hiện ra chút tươi cười.

Xe ngựa bởi vì trời tuyết, đi cũng không nhanh, chậm rì rì mà lắc lắc lắc lắc, làm cho Vệ Thành Trạch ngồi trong đó cũng không tự chủ được mà sinh ra chút buồn ngủ.

Cái thân thể này cũng thực có chút yếu đi, hơn nữa cũng không biết có phải do hắn lỗi giác hay không, gần đây thân thể hắn càng ngày càng kém, tình huống mệt rã rời hơn trước đây rất nhiều. Ngay từ lúc đầu, Vệ Thành Trạch còn tưởng rằng do thời tiết năm nay quá mức khắc nghiệt, nhưng mà cho dù ở nội cung được che kín, không cảm nhận được chút giá lạnh nào ở bên ngoài, loại tình huống này một chút cũng không có thay đổi.

Nhưng cho dù hắn có triệu bao nhiêu thái y, kết quả nhận được vẫn là cái câu trả lời nhất thành bất biến kia "Bệ hạ thân thể suy yếu, cần hảo hảo tĩnh dưỡng." Mà khi đi tìm lang trung trong dân gian, đối phương lại nhìn hắn lắc đầu, vô luận như thế nào cũng không chịu lộ ra bệnh tình của hắn.

"Hệ thống, ngươi nói. . . . . ." Vệ Thành Trạch bỗng nhiên mở miệng, "Ta là không phải là đoản mệnh chứ ?"

Bị câu nói của Vệ Thành Trạch hù dọa, phản ứng đầu tiên của 5438 chính là Vệ Thành Trạch có phải không muốn sống chăng, lại muốn giống như cái thế giới kia mà đi tìm chết, theo bản năng định mở miệng khuyên bảo, nhưng còn chưa mở miệng, nó liền ý thức được có chỗ không thích hợp.

-- không đúng a, thế giới trước kia Vệ Thành Trạch muốn chết là vì lấy được nhiều số mệnh hơn, kế hoạch thế giới này của hắn còn chưa gây sức ép xong đâu, tại sao cần khẩn cấp đi tự sát như vậy a?

"Chỉ là nguyên chủ vốn sống đến tận sau khi Lâu Phù Phương soán vị a!" Hiểu được ý tứ của Vệ Thành Trạch, 5438 mở miệng nói. Nói cách khác, từ lúc Lâu Phù Phương bị đày ra biên cương, nguyên chủ cũng đã sống hơn mười năm a, nếu không bị làm trò cho mọi người mà đem thiên đao vạn quả, nói không chừng còn có thể sống lâu hơn. Mà hiện tại, thời gian còn chưa đến bốn năm, tiếp tục nói như thế nào thì Vệ Thành Trạch cũng không nên đoản mệnh như vậy a?

Theo như lời 5438, Vệ Thành Trạch tự nhiên cũng hiểu được, nhưng sự thay đổi của thân thể mình, hắn cũng thật thực cảm nhận được. Hắn không hiểu y lý, cũng không hiểu được chuyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net