Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly: Mọi người thấy tui giỏi k??? Cầu khen thưởng. Nếu trong một ngày like trên 50 thì mai sẽ có chương mới nữa haha(cười gian)

 Có lẽ do tối hôm qua có chút quá chén, buổi sáng hôm sau lúc Lục Vô Tâm tỉnh lại, đầu còn có chút ẩn ẩn đau.

Hắn đưa ta đè lên huyệt Thái Dương đang phình to ra, xoay người nhìn thoáng qua Vệ Thành Trạch đang nằm ngủ đến thơm ngọt trên giường, không khỏi mà có chút buồn cười.

-- người bình thường sau khi thấy người khác say rượu, sẽ trực tiếp ném hắn ở đây, một mình lên giường ngủ sao?

Thôi Vệ Thành Trạch còn có chút lương tâm, còn biết phủ thêm cho hắn kiện áo khoác, nhưng cứ như vậy mà nằm úp sấp ngủ cả đêm, Lục Vô Tâm vẫn cảm thấy cổ phá lệ đau xót.

Cắn răng bẻ cổ, Lục Vô Tâm nhíu mày, đứng dậy đi tới bên giường. Người trên giường ôm chăn, hoàn toàn không có chút cảm giác gì về chuyện bị nhìn chăm chú. Nhưng Lục Vô Tâm càng nhìn, lại càng không thể ức chế được ý cười bên miệng. Hắn thật sự có chút không rõ, Tại sao tư thế ngủ của Vệ Thành Trạch quy củ đến vậy, còn có thể chăn có thể bao được cả người hắn trên giường kia, ngủ còn một nửa trên mặt đất.

Giống như là cảm thấy có chút lạnh, đầu ngón tay lộ bên ngoài của Vệ Thành Trạch có chút run rẩy, từng chút một mà lùi về dưới chăn, cả người cũng hướng về chỗ chăn nhiều mà cọ cọ, nhưng bởi vì động tác của hắn, chăn vốn còn hơn phân nửa trên giường, lại đi trượt xuống một chút, vì thế bộ vị lộ ra bên ngoài của Vệ Thành Trạch ngày càng nhiều .

Lục Vô Tâm cảm thấy, hắn đại khái biết làm sao Vệ Thành Trạch có thể ngủ thành như vậy . . . . . . Khụ.

Ánh mắt đảo qua vạt áo có chút rời rạc của Vệ Thành Trạch, Lục Vô Tâm không biết tại sao lại nghĩ đến bộ dáng sưởng áo của Vệ Thành Trạch. Trái tim không tự chủ được mà nhảy dựng, Lục Vô Tâm đột nhiên có chút không dám nhìn Vệ Thành Trạch. Không khi trong phòng không biết tại sao như đông lại, hô hấp của người còn lại có thể nghe được rõ ràng trong tai hắn.

Ngay lúc Lục Vô Tâm thủ túc ngũ xúc (Ly: cứu ta), tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên khiến hắn phục hồi lại tinh thần. Nhưng mà chuyện làm cho Lục Vô Tâm nghĩ cũng muốn cho mình một cái tát chính là, lúc nghe đến thanh âm này, phản ứng đầu tiên của hắn, cư nhiên lại là nhặt chăn trên mặt đất lên, đem Vệ Thành Trạch bao đến thực nghiêm kín.

. . . . . . Không, hắn làm vậy nhất định là vì biểu hiện kỳ quái ngày hôm qua của tiểu nhị kia!

Rốt cục vẫn không nhịn mà tát miệng mình một cái, Lục Vô Tâm xoa mặt mình, lúc này mới mở cửa, nhìn điếm tiểu nhị đứng ngoài cửa: "Có việc?"

Đại khái do sắc mặt và ngữ khí của Lục Vô Tâm thật sự không thể tính là hảo, điếm tiểu nhị kia nhịn không được mà rụt cổ lại, ngay cả tầm mắt đang không ngừng phiêu vào trong phòng cũng thu trở lại. Như là để chứng minh mình thực vô tội, hắn đưa hai tay đang bưng thứ gì đó cao lên một chút, như sợ nói chậm một chút là sẽ bị đánh, nói như bay: "Đây là canh giải rượu Vệ công tử bảo ta chuẩn bị! Nói khi ngươi tỉnh thì mang lên!"

Lục Vô Tâm nghe vậy không khỏi mà sửng sốt, trái tim dường như bị một cái gì đó mềm mại lướt qua, thực ấm áp.

Dừng một chút mới nhận khay trong tay tiểu nhị, Lục Vô Tâm nhìn người mãi còn không đi, nhịn không được nhíu mày: "Còn có việc?"

"A? Ngạch. . . . . . Chính là. . . . . . Cái kia. . . . . . Các vị liệu có muốn dùng điểm tâm sáng sớm một chút không?" Vừa nói, tầm mắt người này còn luôn luôn phiêu vào trong phòng, như thể, nếu không vị tôn môn thần Lục Vô Tâm đứng đây, nói không chừng sẽ trực tiếp đi vào, "Bổn điếm có bánh bao bánh mỳ sữa đậu nành bánh quẩy mới ra lò, nếu có gì muốn ăn, cũng có thể phân phó để tiểu nhân đi làm!" Một chuỗi lời thực dài lại nói đến thực trôi chảy , chẳng qua là hành vi cứ luôn nhìn vào trong phòng kia, thoạt nhìn thật sự rất chướng mắt .

"Hảo, ta đã biết, " Bước sang bên cạnh một bước, hoàn toàn chặn tầm mắt nhìn vào trong phòng của đối phương, Lục Vô Tâm cười tủm tỉm mà đem câu hỏi vừa rồi lặp lại một lần, "Còn có chuyện gì khác sao?"

Không biết có phải do ảo giác hay không, điếm tiểu nhị cảm thấy, những lời này của hắn có sát khí.

Không dám nói thêm gì, sau khi hắn bỏ lại một câu "Có chuyện gì liền phân phó tiểu nhân", liền nhanh như chớp mà chạy xuống tầng, cái dạng này, thực giống như sau lưng có một lão hổ đang đuổi. Lục Vô Tâm bưng khay trong tay, có chút buồn cười, cũng không biết là do phản ứng của điếm tiểu nhị, hay vẫn là bởi vì hành động ngây thơ đến không chịu được của mình vừa rồi.

Chuyện này với chuyện tiểu hài tử đoạt đồ chơi có gì khác nhau chứ?

Nhịn không được đưa tay cào tóc, Lục Vô Tâm bưng canh giải rượu trở về phòng.

Đưa tay để mấy thứ kia trên bàn, Lục Vô Tâm vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Vệ Thành Trạch xoa mắt, chống cánh tay ngồi dậy, có lẽ là bị động tĩnh vừa rồi đánh thức .

"Yêu, dậy rồi?" Không có một chút cảm giác áy náy khi đánh thức người ta, Lục Vô Tâm đưa tay chỉ chỉ canh giải rượu trên bàn, cười nói, "Này, cảm tạ a!"

Tầm mắt của Vệ Thành Trạch nhìn theo động tác của Lục Vô Tâm, tạm dừng trên bát canh giải rượu hai giây, trong mắt tựa hồ hiện ra chút hoang mang, sau đó như là bỗng nhiên hiểu được gì đó, trên mặt lộ ra biểu tình giật mình.

Lục Vô Tâm: bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm thì là cái chuyện gì bây giờ?

Nhìn bộ dáng Vệ Thành Trạch đem chăn ném qua một bên, chỉ mặc áo đơn đã đi xuống giường, Lục Vô Tâm khó được mà có một loại xúc động muốn lui về phía sau.

Chẳng lẽ Vệ Thành Trạch có chứng bực bội khi rời giường? Hiện tại đang định đánh hắn một chút? Nhưng đối phương lại không có nội lực a, nếu hắn né tránh có thể thương tổn đến lòng tự trọng của Vệ Thành Trạch hay không? Nhưng nếu phải đứng như vậy để cho người ta đánh, hắn lại có chút không vui nha. . . . . . Ngay tại lúc Lục Vô Tâm đang rối rắm không biết làm thế nào, Vệ Thành Trạch đã đi tới trước mặt hắn, nâng bàn tay lại gần -- sau đó lướt qua hắn, cầm lấy canh giải rượu trên bàn.

Lục Vô Tâm: . . . . . . ?

Vệ Thành Trạch: . . . . . . Khó uống.

Cau mày đem một miệng canh giải rượu nhè trở về, mặt Vệ Thành Trạch nhăn thành một đoàn, nếu nhìn kỹ, còn có thể từ đó nhìn ra chút ủy khuất.

Lục Vô Tâm: . . . . . .

Tuy rằng rất vô đạo đức, nhưng hắn thật sự. . . . . . Rất buồn cười Aha ha ha ha!

Lúc này Lục Vô Tâm xem như đã xác định, Vệ Thành Trạch thực sự có chứng bực bội khi rời giường, chẳng qua, cái tính bực bội khi rời giường của hắn. . . . . . có chút không giống với người khác.

Nâng tay đè tóc đang nhếch lên trên đỉnh đầu Vệ Thành Trạch, nhìn ánh mắt mê muội của đối phương, Lục Vô Tâm lại một lần nữa khẳng định điểm này. . . . . . Ân, xúc cảm không tồi.

Nhịn không được xoa nhẹ hai lần, lại xoa nhẹ hai lần, Lục Vô Tâm luôn luôn cảm thấy người trước mắt này kỳ thật là con cún lớn hình người, làm cho người ta nhịn không được mà muốn gãi cằm hắn, sờ bụng hắn, thẳng đến khi hắn nghe thấy thanh đâm hiển hiện lãnh đạm kia--"Ngươi đang làm cái gì?"

Lục Vô Tâm: . . . . . .

Động tác trên tay không thể dừng lại kịp, lại xoa nhẹ hai lần, mặt Vệ Thành Trạch nhất thời liền đen. Lục Vô Tâm cảm thấy , oán niệm quanh thân Vệ Thành Trạch rất nhanh sẽ thực chất hóa . Nếu lúc này Vệ Thành Trạch vẫn còn võ công, khẳng định sẽ rút kiếm ra bảo hắn lại đây đi? Lục Vô Tâm vẫn là lần đầu cảm thấy may mắn như vậy, Vệ Thành Trạch trước mắt không có một tia nội lực, bằng không hắn không nhất định có thể đánh thắng được Vệ Thành Trạch. Chẳng phải đều nói cơn tức giận sẽ khiến võ công tăng tiến sao? Hiện tại giá trị tức giận của Vệ Thành Trạch tuyệt đối đầy đến max rồi.

Cười gượng thu hồi tay, ánh mắt của Lục Vô Tâm nhẹ nhàng phiêu, phi thường không thành ý mà dời đề tài: "Xuân hàn se lạnh, Vệ huynh trước không phải nên mặc thêm y phục vào sao?"

. . . . . . Lời này có phải có chỗ nào đó không đúng sao?

Động tác của Vệ Thành Trạch cứng đờ, cúi đầu nhìn một tâng y bào đơn độc mỏng manh trên người, khóe mắt khả nghi mà run rẩy hai cái.

Trầm mặc chốc lát, Vệ Thành Trạch ngẩng đầu, nhìn Lục Vô Tâm đối diện trên mặt còn mang theo chút tâm hư, còn thật sự mà mở miệng hỏi: "Có thể mời ngươi ra ngoài trước được không?"

Lục Vô Tâm: . . . . . . Không, ta một chút cũng không muốn biết ngươi lúc này đang suy nghĩ gì.

Bị Vệ Thành Trạch nhìn thành kiểu người như mấy vị kia mà đuổi ra ngoài, Lục Vô Tâm có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Hắn dám đưa hai tay hai chân ra thề, hắn tuyệt đối không có tâm tư ở phương diện kia với Vệ Thành Trạch!

Nhưng lúc này hắn lại không thể một lần nữa đẩy cửa đi vào, nếu không Vệ Thành Trạch nói không chừng thật sự sẽ đâm một kiếm lại. Cũng không định trình diễn một màn dựa vào võ công mà khi dễ người thường Lục Vô Tâm chỉ có thể sờ mũi, một mình đi xuống lầu.

Một chút lâu, Lục Vô Tâm liền nhìn đến vị điếm tiểu nhị vừa mới trốn còn mau hơn kẻ trộm đang dọn điểm tâm sáng lên bàn, thấy Lục Vô Tâm đi xuống, còn cười với hắn một cái: "Khách quan ngài đã xuống a?" Nói xong, còn hướng về phía sau hắn nhìn nhìn, thấy phía sau không có người còn lại, mất mác trong mắt chính là người mù cũng có thể nhìn thấy.

Đã muốn lười để ý tới cái biểu hiện giống y trúng độc của người này, Lục Vô Tâm nhìn thoáng qua kia điểm tâm sáng bày trên bàn, có chút kinh ngạc hỏi: "Khách điếm này trừ chúng ta ra, còn có khách trọ khác?"

"Ai? Không có a!" Nghe thấy lời Lục Vô Tâm, điếm tiểu nhị sửng sốt một chút, bật người lắc đầu, "Ngươi nói cái này a?" Theo ánh mắt của Lục Vô Tâm nhìn thoáng qua điểm tâm gần như đầy đủ trên bàn, "Là chuẩn bị cho nhị vị " nói xong, trên mặt điếm tiểu nhị lộ ra một tươi cười thực ngại ngùng, "Bởi vì không biết Vệ công tử thích ăn gì, ta liền mỗi thứ đều chuẩn bị một chút."(Ly: Haha Vệ đại, đại đại chính là lam nhan họa thủy)

Lục Vô Tâm: . . . . . .

"Vệ công tử còn chưa tỉnh sao? Ta lên gọi hắn!" Ánh mắt nhịn không được lại nhẹ nhàng chạy đến trên lầu, điếm tiểu nhị giống như nghĩ tới cái gì đó, bị kích động mà chuẩn bị đi lên trên, nhưng mà không đi được hai bước, đã bị Lục Vô Tâm nắm áo kéo lại.

Lục Vô Tâm cảm thấy, người này nếu lại như vậy thêm vài lần, hắn thật sự sẽ nhịn không được mà đánh hắn một chút.

Không có chút hiểu rõ tình hình về trò khôi hài dưới lầu Vệ Thành Trạch đã mặc quần áo, chính là đang đẩy cửa chuẩn bị xuống lầu. Nhìn thấy biểu tình chính trực của Vệ Thành Trạch , 5438 nhịn phun tào cả ngày, rốt cục vẫn phun ra: "Vì sao rõ ràng là kí chủ ngươi quyến rũ người ta, đến lúc nhìn lại giống như hắn đang quyến rũ ngươi a? !"

. . . . . . Đặc biệt chuyện này rốt cục là làm thế nào a? !

Công lực quyến rũ đờn ông của ký chủ, tui thực cam bái hạ phong.

Hơn nữa 5438 cũng có chút không rõ, tại sao Vệ Thành Trạch lại chọn phương thức phiền toái như vậy, loại tính cách giống Lục Vô Tâm này, chẳng lẽ không nên đối phó giống Lâu Phù Phương, trực tiếp bổ nhào lên nói cho rõ ràng sao? Bằng không nếu tên kia cả đời đều không thể minh bạch được cảm tình với Vệ Thành Trạch thì làm sao giờ? Vậy lần xuyên qua này còn ý nghĩa gì nữa!

. . . . . . Từ từ, bọn họ xuyên qua là để cướp số mệnh, mà không phải đi quyến rũ đờn ông có được không?

Bỗng nhiên nhớ tới tư tưởng ban đầu sớm đã bị quên lãng từ lúc nào, 5438 bỗng nhiên có một loại cảm giác nghẹn ứ đến không biết nói gì. Vào lúc bất tri bất giác, hành vi của ký chủ nhà nó đã lệch khỏi quỹ đạo chủ đề. Tuy rằng kết quả cuối cùng đều vẫn lấy được số mệnh như vậy, nhưng 5438 dám cam đoan, Lục Vô Tâm tuyệt đối không đem chuyện này thành mục đích cuối cùng!

# có một ký chủ yêu thích quyến rũ đờn ông tâm tính thiện lương thực mệt _(:зゝ∠)_#

Bất quá xét thấy nội dung vở kịch của thế giới này cũng đã đi xong luôn rồi, có đè thêm cũng chẳng có xíu số mệnh nào, 5438 cũng liền mở một mắt nhắm một mắt quên đi. . . . . . Khẩu hồ (Ly: Chắc là kiểu ăn nói hồ đồ ấy, không hiểu lắm)! Nó không muốn quên thì còn có thể làm sao bây giờ? Kháng nghị sau đó lại bị Vệ Thành Trạch gọt sao? !

5438: tui tuyệt đối là hệ thống không có tôn nghiêm nhất lịch sử T_T

Cảm thấy trong nháy mắt 5438 lại bắt đầu suy nghĩ một đống lớn mấy thứ loạn thất bát tao gì đó, động tác đóng cửa của Vệ Thành Trạch không khỏi mà khựng lại một chút. Hắn đưa tay đè thái dương, đối với hệ thống thực yêu thích gây sức ép của mình có chút bất đắc dĩ: "Lục Vô Tâm không giống Lâu Phù Phương."

Tuy rằng thoạt nhìn bất cần đời, nhưng vì những chuyện trải qua từ nhỏ, tâm phòng ngự của Lục Vô Tâm, kỳ thật nặng hơn Lâu Phù Phương rất nhiều. Nếu hắn dùng cách giống Lâu Phù Phương đối đãi với Lục Vô Tâm, thì sẽ chỉ đẩy đối phương ra càng xa mà thôi. Người giống như thế, chỉ có để chính hắn thăm dò từng chút một mà tới gần, mới có thể lướt tầng rào vây quanh tâm can hắn.(Ly: Khụ khụ ghi chép ghi chép, mị có thể ghi ra 100 biện pháp quyến rũ đờn ông của Vệ đại rồi :)))))))))))))

"Kí chủ, " trầm mặc một lúc lâu, 5438 nhịn không được mở miệng, "Ngươi thật sự không định xuất bản một quyển 《 một trăm lẻ tám thức quyến rũ đờn ông 》 sao?"

". . . . . ." Vệ Thành Trạch dừng một chút, đột nhiên cong môi cười, "Loại tâm đắc độc nhất vô nhị này, Sao có thể dùng cái giá tiện nghi như vậy mà bán đi cơ chứ?"

5438: nói cho cùng thực đạo lý tui thế nhưng lại không có tí lực phản bác nào.

Không tiếp tục để ý tới 5438 đang trầm mặc, Vệ Thành Trạch đi xuống bậc thang cuối cùng, nhìn Lục Vô Tâm và điếm tiểu nhị hoà thuận vui vẻ mà ngồi ở bàn ăn đầy điểm tâm sáng, không tự chủ được mà sửng sốt một chút.

"Yêu, xuống rồi a!" Nhìn Vệ Thành Trạch đi xuống lầu, Lục Vô Tâm nâng tay chào, "Lại đây ăn điểm tâm chút đi, ăn xong rồi ra đi sớm một chút!"

Ngồi xổm ở một bên yên lặng cắn khăn tay điếm tiểu nhị: mấy thứ này rõ ràng đều là ta chuẩn bị!

". . . . . . Ngươi có thể đổi từ ngữ không?" Trầm mặc chốc lát, Vệ Thành Trạch nhịn không được mở miệng biểu đạt bất mãn với từ "Ra đi" này.

Lục Vô Tâm nghe vậy nhếch miệng với hắn một cái, không nói gì.

Ngồi xuống cạnh bàn, Vệ Thành Trạch cầm một cái bánh mỳ cắn một ngụm, như là nghĩ tới gì đó, quay đầu nhìn điếm tiểu nhị ở đối diện gật gật đầu: "Đa tạ."

Đang u oán mà nhìn Lục Vô Tâm chiếm công lao của mình điếm tiểu nhị nhất thời sửng sốt, đột nhiên hiện biểu tình vô thố: "Không không không không có gì! Đều là chuyện ta phải làm!" Dừng lại một chút, hắn nhìn về phía Vệ Thành Trạch, hai mắt có chút tỏa sáng, "Vệ công tử có gì muốn ăn không? Tiểu nhân có thể giúp ngươi làm!"

"Không cần , đây đã đủ rồi." Vệ Thành Trạch lắc lắc đầu, từ chối đề nghị của tiểu nhị -- mấy thứ trên bàn này, đã sớm vượt qua phân lượng của hai người .

"Nga. . . . . ." Nghe thấy lời của Vệ Thành Trạch, điếm tiểu nhị giống như có chút thất vọng, Vệ Thành Trạch thấy thế, nhìn hắn một cái, mở miệng nói: "Cùng ăn đi."

Lục Vô Tâm cắn bánh bao nhìn Vệ Thành Trạch và điếm tiểu nhị hỗ động, trong mắt hiện lên ý cười. Đúng là Vệ Thành Trạch luôn có thể chú ý tới như chi tiết nhỏ bé nhất, làm cho người ta cảm thấy phá lệ ấm lòng.

Cầm lấy bánh quẩy cắn hai miếng, điếm tiểu nhị mới nhớ mình đã ăn qua. Hắn nhìn Vệ Thành Trạch đối diện, do dự chốc lát, mở miệng hỏi: "Vệ công tử hôm nay muốn đi sao?" Thấy Vệ Thành Trạch giương mắt nhìn qua, hắn dừng lại một chút, giống như đang tự bơm hơi cho mình, "Không ở thêm hai ngày nữa sao?" Hắn nói xong, trong mắt không khỏi mà hiện ra chút chờ mong, "Nơi này của chúng ta tuy là nhỏ, nhưng phong cảnh cũng thực không tồi! Hơn nữa tòa miếu bên ngoài thôn trấn, thật sự rất linh nha! Còn có đại nương làm bánh nướng phía tây thôn trấn, kia tuyệt đối phải . . . . ." "Thật sự có lỗi a!" Nhìn thấy người này càng nói càng hăng, Lục Vô Tâm nhịn không được lên tiếng đánh gảy hắn, "Chúng ta còn có chỗ cần đi!" Nói xong, hắn còn cố ý nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười sáng lạn với điếm tiểu nhị, tức giận đến nỗi suýt đem bánh quẩy trong tay bẻ thành hai nửa.

Không để ý đến tươi cười cực giống khiêu khích của Lục Vô Tâm, điếm tiểu nhị quay đầu nhìn Vệ Thành Trạch, vẻ mặt chờ mong mà nhìn hắn. Lục Vô Tâm mắt sắc nhìn thấy, tay cầm bánh mỳ của Vệ Thành Trạch cứng ngắc trong chớp mắt.

"Thật có lỗi, " Thực lãnh đạm mà gật đầu với điếm tiểu nhị, Vệ Thành Trạch học Lục Vô Tâm nói dối, "Chúng ta quả thật rất vội." (Ly: Hừ đại đại còn cần học Lục Vô Tâm nói dối sao, đại đại thực xấu)

"Như vậy a. . . . . ." Điếm tiểu nhị nghe vậy trên mặt không khỏi hiện ra thần sắc mất mác, động tác của Vệ Thành Trạch khựng lại một chút, vẫn không nhịn xuống, mở miệng nói thêm một câu: "Nếu là sau này không có việc gì, chúng ta sẽ đến đây du ngoạn."

"Thật vậy chăng?" Nhất thời, thần sắc mất mác trên mặt điếm tiểu nhị trở thành hư không, đôi mắt bóng lưỡng bóng lưỡng, hắn giống như cũng ý thức được biểu hiện của mình có chút quá ... , liền che miệng ho khan hai tiếng, cố gắng áp chế vui sướng trên mặt, "Vậy Vệ công tử lần sau cũng nhớ tới trọ ở khách điếm của chúng ta nha! Ta nhất định sẽ tính rẻ cho ngài!"

Bánh mì trong tay đều bị nắm đến có chút biến hình , Vệ Thành Trạch vẫn hé ra khuôn mặt cương cứng gật gật đầu.

Lục Vô Tâm nhìn hắn một cái, nhịn không được bĩu môi. Người này, mềm lòng đến quả thực không có biên giới, làm hắn lúc đầu còn tưởng rằng người này cái ra loại người vẻ ngoài đạo mạo tâm ngoan thủ lạt -- quả thực thất sách!

Bất quá hắn cũng hiểu được tại sao lại quyết định tự mình một người ly khai, nếu hắn tiếp tục ở lại sơn trang kia, lúc này khẳng định đã chịu không nổi khuyên nhủ của mấy người kia, ngoan ngoãn mà ngồi trở lại vị trí võ lâm minh chủ kia đi? Nói không chừng còn có thể vì yếu lòng, nhai không được theo đuổi mãnh liệt của Bạch Linh Sa, một cái mềm lòng liền tiếp nhận tâm ý của hắn.

Tưởng tượng đến loại tương lai này, Lục Vô Tâm liền cảm thấy trong đầu có chút hoảng hốt.

-- Tiền nhiệm võ lâm minh chủ Trung Nguyên của bọn họ, cư nhiên sẽ vì mềm lòng mà bị một tên Tây Vực bắt cóc mất? Đây là chuyện muốn nhẫn cũng không được!

Đương nhiên, Lục Vô Tâm cũng không có cách nào phủ nhận, chút nguyên do trong đó, cũng có mất mát khi phát hiện phân ôn nhu của Vệ Thành Trạch, không chỉ thuộc về riêng mình.

Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người dưới đưa tiễn nhiệt tình của điếm tiểu nhị, rời khỏi khách điếm. Cho Lục Vô Tâm đến hình dung, Vệ Thành Trạch bây giờ, quả thực không có gì khác chạy trối chết.

Nhìn thân ảnh của Lục Vô Tâm và Vệ Thành Trạch biến mất ở cuối đường, điếm tiểu nhị thu lại tươi cười sáng lạn trên mặt, hiện ra một chút cung kính. Hắn xoay người, cúi thấp đầu xuống với Hắc y nhân phía sau không biết xuất hiện khi nào: "Thuộc hạ gặp qua giáo chủ." (Ly: Công quân, ngài làm ta thực khổ sở a. Thế giới sau ngài chăm xuất hiện chút được không QAQ)

Liếc mắt nhìn hắn, Hắc y nhân tiếp tục nhìn chăm chú về hướng hai người kia rời đi, sau một lúc lâu mới trầm giọng mở miệng: "Bọn họ đi đâu?"

"Hoa đào trấn." Điếm tiểu nhị cong thắt lưng, cung kính trả lời.

"Mục đích?"

"Tìm kiếm phụ mẫu năm đó vứt bỏ Lục Vô Tâm."

"Yêu thích?"

". . . . . . ?" Sửng sốt một chút mới phản ứng được ý của Hắc y nhân, điếm tiểu nhị rút khóe miệng, vẫn đem phát hiện đích của mình nói ra, "Vệ công tử thích thức ăn chay, không thích uống rượu, ngủ sẽ đạp chăn, thích trà nóng. . . . . ."

Nghe điếm tiểu nhị đem từng thứ Vệ Thành Trạch yêu thích nói ra, Hắc y nhân vừa lòng mà gật đầu. Hắn dừng lại một chút, nhìn điếm tiểu nhị cúi đầu đứng trước mặt, bỗng nhiên mở miệng nói: "Đem tất cả quên hết đi."

Điếm tiểu nhị: . . . . . .

"Quan hệ?"

". . . . . ." Ngài có dám đem câu hỏi nói rõ ràng chút được không a? !

Theo lão Đại nhà mình mười mấy năm, vẫn không có cách chịu được thói quen này của đối phương, điếm tiểu nhị tỏ vẻ thực tắc tim. Nhưng mà tim có tắc nữa, hắn cũng không có thể không trả lời câu hỏi: "Lục Vô Tâm kia đối với Vệ công tử tựa hồ nhuhw. . . . . ." Nói xong, hắn thật cẩn thận mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net