Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 ". . . . . . Võ công của ma đầu kia cũng thực tại cao cường, dù là tình huống cửu tử nhất sinh như vậy, thế nhưng lại có thể trốn thoát được, mà năm đại cao thủ vây công y kia. . . . . ." Thuyết thư nhân trong quán trà luôn có thể đem trận chiến mà hắn còn chưa bao giờ chính mắt gặp qua kể được so với đương sự còn muốn cẩn thận phấn khích hơn, giống như bọn họ mới là anh hùng tham gia trận chiến kia vậy.

Bạch Linh Sa nghe những lời khoa trương hơn sự thật không biết bao nhiêu lần kia, trong mắt không khỏi hiện ra chút khinh miệt.

Đêm đó nhân sĩ chính đạo tham dự chiến đấu có một trăm ba mươi lăm người, trong đó cao thủ đứng đầu có ba người, cao thủ nhất lưu hai lăm người, nhưng dùng đội hình này lại chẳng giải quyết nổi một người trúng mê - dược, ngay cả một phần ba lực lượng cũng không thể thi triển được, có thể nói chính là chuyện đáng cười nhât thiên hạ -- nhưng lúc vào miệng vị thuyết thư này, lại biến thành công tích vô thượng, khiến cho người biết nội tình bên trong chỉ muốn bật cười.

Bất quá người lui tới quán trà trong thành này, phần lớn cũng chỉ là dân chúng an phận, cũng không có quá nhiều hứng thú với độ chân thực của những chuyện này, bất quá nghe một chút chuyện cười mà thôi.

Chuyện như vậy cách cuộc sống của bọn họ rất xa, giống như một thần thoại trong truyền thuyết tồn tại giữa thoại bản vậy.

Ném lên bàn chút bạc vụn, Bạch Linh Sa không còn hứng thú tiếp tục nghe những câu chuyện sớm đã trở nên sai lệch kia, đứng dậy rời khỏi quán trà.

Đêm cứu Vệ Thành Trạch, hắn cũng không ở gần đó, dù cũng nhận được tin, nhưng cuối cùng vẫn không thể bắt kịp. Trái lại tiểu tử Lâm Bách kia, đã nhanh chóng đến nơi đầu tiên, đem cửa lớn của tòa nhà kia đạp nát nhừ.

Bất quá cũng may, người cứu Vệ Thành Trạch ra, cũng không phải Lâm Bách.

--Mà hình như cũng chẳng có gì đáng mừng cả.

Bạch Linh Sa nhịn không được cười khổ một tiếng. Hắn và Lâm Bách tranh cãi đã lâu như vậy, cuối cùng, lại để người khác chiếm tiện nghi.

Nghĩ đến dấu vết lúc trước nhìn thấy trên người Vệ Thành Trạch, hận thù của Bạch Linh Sa nhất thời liền bốc lên, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhịn được mà có chút run rẩy.

Tên cầm thú kia, sao y dám -- làm ra chuyện này? !

Biết sớm như vậy, hắn nên sớm cướp Vệ Thành Trạch ,trở về Tây Vực, ít nhất cũng sẽ không làm Vệ Thành Trạch gặp phải loại chuyện này.

-- đều là do đám danh môn chính phái chết tiệt kia phá hỏng mọi chuyện!

Nghĩ đến người lúc trước trăm phương nghìn kế cản trở mình và Vệ Thành Trạch gặp mặt, biểu tình Bạch Linh Sa không tự chủ được mà âm trầm thêm vài phần.

Nếu đã không có năng lực bảo hộ Vệ Thành Trạch, tại sao lại giam cầm hắn lại trong khu vực của riêng mình? Còn dương dương tự đắc mà dùng hai tay dâng thứ đối phương không hề cần lên, còn tự cho là mình đã làm được cống hiến thực lớn.

Nhịn không được hừ lạnh một tiếng, Bạch Linh Sa càng thêm chán ghét với thứ gọi là danh môn chính phái này. Nếu không phải do những người đó còn chưa biết rõ chân tướng đã ngay lập tức định luận Vệ Thành Trạch, đẩy hắn ra chỗ sáng, sao hắn có thể bị người trong ma giáo nhìn chằm chằm, sau đó dùng phương thức này, làm nhục hắn?

Minh chủ võ lâm bị giáo chủ ma giáo lăng - nhục, đây đúng là một cái tát thật vang dội, một chút cũng khang giảm mà đanh thẳng lên mặt những thứ tự gọi là chính đạo kia.

Nếu không phải người bị hại trong chuyện này là Vệ Thành Trạch, nói không chừng Bạch Linh Sa còn có thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi chuyện này. Hắn vốn ngay từ đầu đã nhìn không vừa mắt những tên tự cho mình là đại biểu của chính nghĩa trên thế gian này, huống chi giữa bọn họ, còn một tên Lục Vô Tâm.

A, Lục Vô Tâm.

Bạch Linh Sa nhịn không được cười nhạo một tiếng.

Người kia lúc trước một mực chắc chắn Vệ Thành Trạch là phản đồ của gian hồ, khi nhìn thấy bộ dáng của Vệ Thành Trạch, biểu tình nhìn như không chút để ý nào nhưng đôi bàn tay đã nắm tới có chút run rẩy kia. Tình tự trong mắt hắn, người ôm tâm tư giống nhau như Bạch Linh Sa, tự nhiên không có khả năng bỏ sót.

Tại một khắc kia, Bạch Linh Sa thậm chí còn có chút buồn cười. Người này, rốt cục cũng nuốt phải quả đáng lúc trước chính mình trồng xuống.

Nhưng hắn càng mong hết thảy những chuyện này đều không xảy ra, dù Vệ Thành Trạch vẫn như trước không chịu chấp nhận cảm tình của hắn, dù Vệ Thành Trạch vẫn như trước không thèm liếc hắn lấy một cái.

"Ai, ngươi có nghe không? Vệ Thành Trạch -- chính là người bỏ lại chức minh chủ võ lâm kia" thanh âm không hề đè thấp truyền vào tai Bạch Linh Sa, kéo đi lực chú ý của hắn, "Nghe nói đã cấu kết với giáo chủ ma giáo kia!"

"Cái gì? Thật vậy chăng? Nhưng hai người kia không phải đều là nam nhân sao?" Người nghe hiển nhiên không quá tin chuyện này.

"Thiết, ngươi thì biết cái gì, đầu năm nay, người với lợn cũng có thể làm đến cùng, nam nhân với nam nhân thì có là gì?" Tên còn lại lúc này cũng lại gần, gia nhập đề tài, "Bất quá ngươi nói chính là thật sự à? Hai người kia không phải là tử địch sao, sau khi gặp mặt không cho nhau một đao đã là chuyện lạ rồi, lần trước Vệ Thành Trạch kia không phải khiến ma giáo đại thương nguyên khí sao, sao có thể có loại quan hệ này? Sẽ không phải ngươi lừa chúng ta đấy chứ?"

"Lừa cái gì mà lừa nha nha, đây chính là do bằng hữu của đường huynh ta--người ngay trong vạn kiếm sơn trang, chính mồm nói cho ta!" Nghe như thế, người nói chuyện đầu tiên nhất thời có chút mất hứng , "Bằng không ma giáo làm việc bí ẩn như vậy, ngươi cho là Vệ Thành Trạch lấy được tình báo từ đâu? Còn không phải trên giường ma đầu kia!"

"Ngạch, ta còn cảm thấy. . . . . ."

Câu sau đó Bạch Linh Sa cũng không nghe thấy gì cả, hắn chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân nháy mắt đều dồn lên đầu, khiến hắn chỉ muốn vặn luôn đầu của mấy người đang nói chuyện kia xuống. Nhưng trước khi hắn động thủ, một thanh trường kiếm đột nhiên liền bay ra, cắm sát vào mũi chân của người cầm đầu, đâm vào lòng đất, sau đó, một câu cảm tạ phi thường không có thành ý liền phát ra: "A, thật có lỗi thật có lỗi, thực không khĩ là sẽ trượt tay, không làm ngươi bị thương đi?"

"Mấy thứ như kiếm này a, quả nhiên vẫn rất nguy hiểm , lúc vô tình sẽ chẳng biết nó chọc phải ai a" đi qua rút thanh kiếm cắm trên mặt đất lên, Lục Vô Tâm còn cố ý vẩy vẩy, sau đó quay đầu nhìn người vừa nói, lộ ra một nụ cười sáng lạn, "Ngươi nói đúng không?"

Người thiếu chút nữa bị kiếm chọc phải: . . . . . .

Kia rốt cuộc cũng chỉ là mấy người thường chưa từng nhìn qua việc trên đời, lúc ấy đã bị dọa sợ tới mức trực tiếp tê liệt ngã xuống đất, cuối cùng lộn nhào mà chạy đi.

Bạch Linh Sa nhìn Lục Vô Tâm đem thanh kiếm cầm trong tay tra lại trong vỏ kiếm bên hông, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vẫn chẳng tốt hơn chút nào.

Nếu không hiểu rõ ràng tính cách của người này, hắn không chừng sẽ nghĩ hắn vừa rồi chính là đanh thay Vệ Thành Trạch bênh vực kẻ yếu . Nhưng sau một đoạn thời gian tranh phong không ngắn, lại khiến Bạch Linh Sa biết, vừa rồi Lục Vô Tâm ra tay, chẳng qua là lo hắn sẽ thật sự làm tổn hại đến tính mạng mấy người thường kia mà thôi.

A, nhân sĩ chính đạo.

Thật sự khiến người ta ghê tởm đến buồn nôn rồi.

"Yêu, Bạch huynh, thực trùng hợp!" Giống như vừa mới nhận ra sự tồn tại của Bạch Linh Sa, Lục Vô Tâm giơ tay vẫy vẫy hắn, "Cùng uống một chén?"

"Ta cũng không có thân phận kia, có thể cùng võ lâm minh chủ uống rượu." Bạch Linh Sa quét hắn một cái, châm chọc nói.

Lục Vô Tâm nghe vậy, biểu tình không khỏi mà cương cứng trong chớp mắt.

Chuyện Vệ Thành Trạch bị lăng - nhục, cũng không biết từ chỗ ai truyền ra, bất quá chỉ sau một đêm, ngay cả đứa trẻ ba tuổi trên giang hồ, đều biết đến chuyện này. Trong một khoảng thời gian ngắn, đủ loại ngôn ngữ ô uế khó nghe liền cứ thế truyền ra, cũng có người lúc trước có hiềm khích với Vệ Thành Trạch, đem các loại nước bẩn đều đổ lên người hắn, có thể nói là ác liệt đến cực điểm. Thậm chí còn có người nói, Vệ Thành Trạch bất quá chỉ là một cấm luyến của ma đầu ma giáo kia, ma đầu kia đẩy hắn tới võ lâm, chính là để câu dẫn các anh hùng hào kiệt, khiến giang hồ náo động.

Liền ngay cả chuyện lúc trước của Bạch Linh Sa và Lâm Bách, đều biến thành lý do dùng để công kích Vệ Thành Trạch.

Thứ gọi là danh môn chính phái, bất quá cũng chỉ là một con rệp bám trên da người ta, thứ mùi trong miệng kia, quả thực có thể hun chết được đến nửa con phố.

Đại khái thì chỗ tốt duy nhất của chuyện này chính là Vệ Thành Trạch không cần tiếp tục ngồi trên vị trĩ mà hắn đã tìm mọi cách để từ chối kia đi?

"Người dơ bẩn như hắn, sao có thể trở thành người đứng đầy chính đạo?"

Lúc nghe thấy câu này, Bạch Linh Sa suýt nữa đã trực tiếp cắt đứt cổ người vừa nói kia-- nếu không có Vệ Thành Trạch ngăn lại, người kia nhất định không thể sống sót mà ra khỏi cửa phòng.

"Ta cũng có ý này." Vệ Thành Trạch nói như vậy , biểu tình trên mặt trước sau như một vẫn vô cùng bình thản, nhưng hai bàn tay giấu dưới tay áo của hắn lại từng chút mà nắm chặt lại.

Tự mình cũng không muốn thực sự xé rách mặt với họ, dù sao cũng không thể chỉ có một kiểu người như vậy (Ly:???), càng đừng nói đến mấy câu đả thương người ta không có chút cố kỵ nào này.

Khi đó, Bạch Linh Sa thật sự chỉ muốn nói với Vệ Thành Trạch một câu: "Nhìn xem, đây là võ lầm mà người luôn cố gắng bảo hộ."

Nhưng rốt cục hắn cũng không đành lòng.

Bạch Linh Sa thậm chí đã nghĩ tới chuyện không màng tới gì nữa mà đem Vệ Thành Trạch đến Tây Vực, dù sao người nơi ấy, cũng không quá coi trong thanh danh như ở Trung Nguyên. Hắn đã từng thấy chuyện, nhà cô nương muốn hài tử liền trực tiếp chọn một nam nhân thuận mắt trên phố mang về nhà, chờ đến lúc hoài thai liền đuổi người đi.

Hắn sẽ thành thân với Vệ Thành Trạch, nếu Vệ Thành Trạch không muốn mặc giá y, hắn sẽ mặc, nếu Vệ Thành Trạch muốn hài tử, hắn sẽ mang một cô nhi về nhà, sau đó hai người cùng nắm tay nhau đến già, sau cùng nắm tay nhau mà ra đi, quản gì mà uy danh danh vọng.

Nhưng tưởng tượng chung quy cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Vệ Thành Trạch không có khả năng sẽ đi cùng hắn.

Không nói hắn còn không yên lòng mới về Lục Vô Tâm vừa ngồi trên ngôi vị minh chủ, chỉ nói ma giáo còn ẩn mình chỗ tối kia, cũng đã đủ khiến hắn lo lắng.

-- đúng vậy, sau khi đem Vệ Thành Trạch kéo xuống, đám người kia lại ủng Lục Vô Tâm lên vị trí này.

Kỳ thật Bạch Linh Sa thực muốn nắm cổ áo người này hỏi một câu, hắn rốt cuộc ôm tâm tình gì, mới có thể ngay tại lúc đám người kia đề ra chuyện này, không hề do dự mà gật đầu đồng ý? Hắn chẳng lẽ -- không cảm thấy đuối lý sao?

Bất quá nghĩ cũng biết, Lục Vô Tâm chắc chắn sẽ không trả lời câu hỏi này của Bạch Linh Sa, hắn đương nhiên cũng sẽ không tự làm mất mặt mình. Liếc nhìn vị tân võ lâm minh chủ này một cái, Bạch Linh Sa xoay người định rời đi, nhưng một câu của Lục Vô Tâm, lại thành công khiến hắn dừng lại: "Ma giáo gởi thư , y muốn chúng ta giao nó cho Vệ Thành Trạch."

Hay nói cho đúng hơn chút, là trao đổi.

"Chỉ cần giao Vệ Thành Trạch ra, ma giáo sẽ rời khỏi Trung Nguyên, cả đời cũng sẽ không quay lại nữa."

Nếu không, liền khai chiến trên mọi mặt.

Trên thư còn viết thời gian và địa điểm gặp mặt, giống như chắc chắc bọn họ sẽ đồng ý điều kiện này vậy.

"Dùng một người, đổi lấy vài thập niên an bình, kỳ thật chính là một mua bán rất có lời, không phải sao?" Lục Vô Tâm cười cười, ngửa đầu uống rượu trong chén.

Dù sao ma giáo trong tối hắn ngoài sáng, đối phương rốt cuộc có bao nhiêu nhân thủ, ẩn nấp nơi nào, bọn họ đều không hề biết gì. Nếu thực sự giao thủ, kết quả thế nào thì chưa biết, nhưng chuyện đại thương nguyên khí, chắc chắn là tránh không tránh được.

Nghe được lời của Lục Vô Tâm, ánh mắt của Bạch Linh Sa nhất thời liền lạnh xuống: "Ngươi muốn giao hắn ra?"

Lục Vô Tâm nghe vậy liền nhìn Bạch Linh Sa một cái, đột nhiên nắm vò rượu lên, hung hăng để bên miệng uống một ngụm to, sau đó nặng nề buông nó xuống: "Giao ra?" Hắn lặng lẽ cười, "Ngươi cho là, ta tại sao lại đồng ý ngồi lên vị trí này?"

Nếu không phải lo đám người kia làm chuyện gì với Vệ Thành Trạch, hắn sao có thể nhận lấy chuyện phiến toái đến như vậy?

Bạch Linh Sa sửng sốt, rất nhanh liền hiểu được ý tứ của Lục Vô Tâm, trong mắt không khỏi hiện ra chút thần sắc kinh dị: "Ngươi. . . . . ." Hắn dừng lại một chút, "Thích hắn?"

Tuy lúc trước cũng từng suy đoán như vậy, nhưng một hồi này, Bạch Linh Sa lại càng thêm xác định.

"Chuyện này cũng tốt. . . . . ." Lục Vô Tâm nhếch miệng, "Nếu hắn là nữ, ta cũng muốn để hắn sinh cho ta một đứa nhỏ, nam hay nữ cũng được, một không được thì sinh hai. . . . . . Ân, hai quá ít , vẫn là nên sinh một ổ đi." Nói xong, hắn liếm liếm khóe miệng, "Chờ lúc hai ta già rồi, thì liền bỏ đám nhãi con kia lại, tự mình tiêu dao khoái hoạt. Chờ đến lúc đi không được nữa, thì sẽ tìm một chỗ, mỗi ngày nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, sau đó cùng nhau nhắm mắt lại, chôn vào cùng một quan tài, trên bia mộ sẽ khắc ' Lục thị phu thê chi mộ ', hàng năm còn có thể có người tới đây tảo mộ." Nói tới đây, Lục Vô Tâm nhịn không được cảm thán một tiếng, "Thật tốt."

". . . . . ." Nghe tư tưởng chẳng kém mình bao nhiêu của Lục Vô Tâm, Bạch Linh Sa nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu, ". . . . . . Nghĩ cũng thực đẹp."

"Sách, ta biết hắn là nam, cho nên bước sinh đứa nhỏ này cũng nên tỉnh lược đi." Làm bộ như không nghe ra ý của Bạch Linh Sa, Lục Vô Tâm buông tay, "Ai, kỳ thật ta là nữ cũng được a, ít nhất cũng có thể sinh đứa nhỏ." Nhịn không được thở dài, Lục Vô Tâm như vậy, giống như cảm thấy thực đáng tiếc với chuyện mình là nam nhân vậy.

Bạch Linh Sa: . . . . . .

Nhịn không được đưa tay đè thái dương, trong lòng Bạch Linh Sa không hiểu sao mà sinh ra cảm giác vô lực. Quỷ mới biết hắn trước kia sao có thể tranh phong với người này lâu như vậy.

Bất quá, nếu hắn cần khẳng định một chuyện trong lòng. Thì phải là -- tuyệt đối được giao Vệ Thành Trạch cho tên đậu bức này!

Nếu so với tên này, ngay cả Lâm Bách cũng trở nên đáng tin cậy a có được không?

Uống cạn rượu trong chén, Bạch Linh Sa trầm mặc chốc lát, mới mở miệng hỏi: "Chuyện này. . . . . . Thành Trạch biết không?"

Chuyện trong lời Bạch Linh Sa, tự nhiên chính là chuyện ma giáo gửi thư vừa rồi.

". . . . . . Ta chưa nói cho hắn." Tươi cười trên mặt Lục Vô Tâm cũng nhạt đi đôi chút, hắn tạm dừng lại một chút, mới tiếp tục nói, "Cũng không định nói cho hắn." Hắn quơ quơ chén rượu trong tay, ngẩng đầu nhếch miệng cười với Bạch Linh Sa, "Ngươi cũng biết, lấy tính tình của hắn, nếu biết ma giáo muốn dùng điều kiện rời khỏi Trung Nguyên để đổi lấy hắn, chắc chắn. . . . . ." Nói còn chưa nói xong, ánh mắt của Lục Vô Tâm liền cứng lại, phần chưa nói ra, liền cứ như vậy mà mắc trong họng.

"Nếu biết chuyện này, thì sẽ như thế nào?" Thanh âm mang theo lãnh ý tiếp được lời nói của Lục Vô Tâm, nhưng người mở miệng, thế nhưng không phải Bạch Linh Sa.

Lục Vô Tâm nhìn người thần sắc ảm đạm kia, miệng khép mở vài lần, vẫn không có thể phát ra chút thanh âm nào.

Mà Bạch Linh Sa nghe được thanh âm kia, biểu tình cũng cứng đờ, trên tay dùng sức một chút, chén rượu liền trực tiếp bị hắn làm nứt.

Hắn có điểm cứng ngắc mà quay đầu, chỉ thấy Vệ Thành Trạch đứng ở cửa thang gác, mặt mày tràn đầy lửa giận lạnh như băng. Nói vậy thì những lời vừa rồi của Lục Vô Tâm, một chữ cũng không rơi đều đã đi vào tai hắn.

"Chuyện của Vệ mỗ, hẳn là còn không tới phiên hai vị quyết định đi?" Hai mắt Vệ Thành Trạch dừng lại trên người Lục Vô Tâm, "Hay là nói, ta ngay cả chút tự do này cũng đều đã mất rồi sao, Lục minh chủ?"

Ba chữ cuối cùng giống như bị cố tình mà dằn xuống, thanh âm mang theo tức giận kia, lại khiến Lục Vô Tâm bỗng nhiên có chút muốn cười.

Xem ra Vệ Thành Trạch đối với chuyện hắn thành minh chủ này, cũng không phải là không chút để ý.

Giống như phát hiện bí mật nhỏ gì đó chỉ có mình biết, Lục Vô Tâm đột nhiên có một loại cảm giác vui sướng -- tuy hắn biết thời điểm này thực sự không phù hợp. Nhưng chỉ cần hiểu người này thêm một chút, hắn liền cảm thấy gần người này hơn một chút.

Nhất là sau khi được cứu từ trong tay ma giáo kia, quanh thân Vệ Thành Trạch liền giống như hình thành một vách ngăn vô hình, cự tuyệt bất luận kẻ nào tới gần.

"Thật có lỗi, " Lục Vô Tâm thở dài, thu liễm thần sắc vui cười trên mặt, còn thực sự nhìn Vệ Thành Trạch, "Ta không muốn người đến ước hội lần này, " hắn nói, "Nhưng ta biết, ngươi nhất định sẽ lựa chọn cách ngược lại."

"Cho nên ngay cả cơ hội lựa chọn ngươi cũng không cho ta?" Tức giận của Vệ Thành Trạch cũng không có vì một câu nói của Lục Vô Tâm mà giảm đi, hai bàn tay buông bên người của hắn hết nắm lại rồi lại buông ra, giống như đang cố gắng bình phục tâm tình của mình, "Vệ mỗ còn chưa nhu nhược đến nông nỗi cần các người bảo vệ!"

5438 vây xem toàn bộ hành trình giả nhu nhược của Vệ Thành Trạch: . . . . . .

# năng lực trợn mắt nói dối của kí chủ lại có bước tiến mới #

# luận như làm thế nào có thể nói dối mắt không nháy mặt không đỏ tâm không đập loạn #

# một trăm loại phương pháp thổi phồng cực độ #

Nói cho ngắn gọn lại, xét thấy chuyện kỹ thuật nắm bắt thời cơ của Vệ Thành Trạch đã được luyện tới mãn cấp, Lục Vô Tâm sao có thể thành công dấu giếm chuyện này xuống được cơ chứ.

. . . . . . Cho nên mới nói, lúc mấy người nói loại chuyện này sao không tìm một gian phòng nhỏ và vân vân cơ chớ?

5438 cảm thấy, nó quả thực rất bứt rứt về thiết lập mấy người giang hồ uống rượu ăn cơmphải ở đại sảnh này a.

. . . . . .chẳng lẽ mấy người đến nhã gian thì chỉ có thể là văn nhân a? !

Bất quá ngoài dự kiến của 5438, sau khi biết được nội dung bức thư do ma giáo gửi tới, ngoài đám người hiện tại đang dùng ánh mắt đầy kỳ quái nhìn Vệ Thành Trạch ra, cư nhiên còn có hơn phân nửa không tán đồng chuyện giao Vệ Thành Trạch ra.

"Ma giáo nói như vậy, sao có thể dễ dàng tin được."

"Bọn chúng nói giao người là liền giao người à, vậy thể diện của võ lâm chúng ta sẽ vứt đi đâu? !"

"Vì bảo đảm an toàn của bản thân, liền đẩy người khác ra làm bia chắn à? Chúng ta mới không phải loại bất lực như vậy!"

"Đừng có kinh sợ, dù sao chuyện gì đến sẽ đến!" (Ly: Ai giúp câu này với)

". . . . . ."

Đương nhiên, không thể có chuyện tất cả những lời nói này đều giống nhau hoàn toàn, nhưng ý kiến của phần lớn mọi người, lại đều như thế. Điểm này, dù là Lục Vô Tâm đi nữa, đều cũng có chút không ngờ.

Bất quá, thế nhưng nếu so với tình huống hắn nghĩ tới thì lại tốt hơn nhiều.

Mà người có ý nghĩ giống hắn, còn có đám người Bạch Linh Sa và Ôn Phù Sinh. Mấy người nhìn nhau đều thấy được thần sắc thở phào nhẹ nhõm trong mắt đối phương.

Nếu tất cả mọi người đều nhất trí muốn giao Vệ Thành Trạch ra, nói không chừng chuyện bọn họ muốn làm còn có chút gian nan, nhưng hôm nay đã như vậy, thì hẳn ý nghĩ của Vệ Thành Trạch cũng sẽ có thay đổi đi?

Nghĩ như vậy , Lục Vô Tâm quay đầu, nhìn về phía Vệ Thành Trạch, nhưng thần sắc trên mặt đối phương vẫn như vậy, lại khiến hắn không tự chủ được mà có chút sửng sốt.

"Ước hội lần này, " như không hề nghe thấy những tranh luận mồm năm miệng mười kia, Vệ Thành Trạch nhìn về phía trước, thong thả mà rõ ràng nói, "Các ngươi có thể chọn cùng đi với ta, " hắn hơi ngẩng đầu, thần sắc trong mắt cũng lợi hại thêm vài phần, "Hoặc để ta đi trước một mình."

"Hành vi của ta -- không cần các người quyết định giùm!"Lưng Vệ Thành Trạch thẳng tắp, giống như một thanh lợi kiếm, đứng thẳng ngay giữa trời đất rộng lớn.

Lúc này, những người này mới hoảng hốt mà nhớ ra, người trước mắt này, chính là tồn tại từng là ngồi trên ngôi vị tối cao, một câu nói có thể hiệu lệnh võ lâm. Tà ma ngoại đạo bị trảm dưới kiếm của hắn đều đã đếm không hết.

Vệ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net