Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly: ha hả. Vệ đại, hình tượng...

Thôn dưới chân núi cũng không quá lớn, vì ở nơi hẻo lánh nên bình thường cũng ít khi có người lui tới, đến cả một khách điếm có thể nghỉ tạm cũng không có. Cuối cùng vẫn là do thôn trưởng sau khi biết được mục đích đến đây của Huyền Dạ, chuẩn bị cho hai người hai gian khách phòng.

Cặp phu phụ đã lớn tuổi kia, hiển nhiên là rất yêu thích đứa nhỏ diện mạo khiến người thích như Vệ Thành Trạch. Sau khi biết hắn cũng không có y phục nào vừa người, còn đặc biệt đem y phục riêng của con mình trước kia ra, cho hắn mặc.

Y phục thực vừa người, vải dệt màu lam xám mặc trên người Vệ Thành Trạch, một chút cũng không lộ vẻ quê mùa, ngược lại còn giống như đang đem hắn từ trên mây xuống, thêm cho hắn một chút cảm giác thân cận, khiến tiểu tử kia, càng khiến người ta yêu thích hơn trước. Cũng không biết tại sao, Huyền Dạ nhìn thấy tiểu yêu quái như vậy, nhưng lại không hiểu sao mà cảm thấy, nhìn hắn còn không thuận mắt bằng lúc mặc một thân y phục không vừa người lúc trước.

Mày không tự giác được mà nhẹ nhàng xoắn lại, Huyền Dạ nhìn Vệ Thành Trạch đang cong mắt, tươi cười sáng lạn nghe phu phụ thôn trường nói chuyện, trầm giọng mở miệng: "Thành Trạch, lại đây."

Tuy rằng lúc này thoạt nhìn rất vô hại, nhưng Vệ Thành Trạch chung quy cũng không phải nhân loại, Huyền Dạ cũng không mong muốn hắn tiếp xúc quá nhiều với người khác.

Nghe được tiếng của Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch chớp mắt, hình như có chút vui vẻ. Không tiếp tục để ý tới phu phụ thôn trưởng đang ở một bên, liền trực tiếp xoay người, chạy về phía Huyền Dạ.

Bộ dáng ngây ngô không hề khôn khéo kia, làm cho người nhìn thấy trong lòng không chịu được mà mềm nhũn. Dù là người bị vứt qua một bên, cũng không thể vì vậy mà nóng giận.

Mặt đất trong phòng cũng chẳng thể gập gềnh hơn đường mòn trên núi, Vệ Thành Trạch tui đi lại có chút lảo đảo, nhưng rốt cuộc cũng không ngã sấp xuống.

Ngay tại lúc Huyền Dạ nhẹ nhàng thở ra, tiểu yêu quái chỉ còn vài bước là có thể đi đến trước mặt y, đột nhiên chân trái vấp phải chân phải một cái, cả người nhào về phía trước, trực tiếp đâm vào ngực y.

Huyền Dạ bị đâm vào ngực đến đau: . . . . . .

5438 vây xem toàn bộ quá trình ký chủ nhà mình thành công đạt thành thành tựu "Ngã trên đất bằng": . . . . . .

Cố tình lúc này, cái tên rõ ràng tự mình đâm vào kia, còn víu lấy áo của người ta, ngửa đầu, đáng thương hề hề mà nhắn mũi lại: "Đau. . . . . ."

Trái tim đột nhiên nhảy dựng, Huyền Dạ thậm chí còn có chút bối rối, đẩy người trong lồng ngực của mình ra, nhưng lúc vừa làm xong, y lại có chút hối hận . Nhìn trong mắt tiểu yêu quái kia hiện lên một tia ủy khuất, trái tim y lại giống như bị một thứ gì đó đánh lên.

-- thứ chết tiệt này, không biết giải trừ yêu pháp này thế nào bây giờ!

Bàn tay nắm thiền trượng chặt lại, môi Huyền Dạ mân thành một đường thẳng tắp, khuôn mặt nghiêm nghị từ trước đến nay thêm ra một phân nôn nóng.

Áp lại cỗ tình tự không hiểu trong lồng ngực kia, Huyền Dạ vươn tay, để lên đầu Vệ Thành Trạch, chỉnh lại đấu lạp vì động tác của hắn mà có chút nghiêng lệch, xoay người ra ngoài phòng: "Đã không còn sớm, chúng ta nên nghỉ tạm trước đã."

Lúc này mặt trời ngoài phòng còn đang ở chính đại , một chút cũng không có bộ dáng "Đã không còn sớm" như trong miệng Huyền Dạ, bất quá Huyền Dạ vốn đến để trừ yêu, mà yêu tà dị vật, vẫn luôn thường lui tới vào ban đêm, bởi vậy thế nhưng không có ai cảm thấy lời này có gì kỳ quái.

Vệ Thành Trạch nhìn bóng dáng của Huyền Dạ, do dự một chút, lê về phía trước hai bước, lại đi thêm hai bước, tận đến lúc Huyền Dạ có chút không kiên nhẫn mà nói một câu "Đuổi kịp", mới thí điên thí điên đuổi theo.

Nhìn thân ảnh của hai người, lão nhân khuôn mặt đầy nếp nhăn nhịn không được cười ra tiếng: "Cảm tình thật tốt a."

Đối với câu này, 5438 thầm nghĩ: ha hả.

Là hệ thống duy nhất ở đây biết được tính tình của ký chủ nhà mình, 5438 đã chuẩn bị đầy đủ nến để đốt cho cái tên đầu bóng lưỡng kia rồi.

Từ sau khi Vệ Thành Trạch xuyên qua mà tính, đàn ông nào từng bị hắn dụ dỗ qua, có người nào là không có kết cục vô cùng thê thảm? Hơn nữa còn là quy luật càng dụ ác thì kết cục càng thảm. Lại nhìn thái độ vừa rồi cuar Vệ Thành Trạch với Huyền Dạ. . . . . . Quên đi không nói nữa, nó vẫn là nên đi bán sỉ nến đi.

Bất quá lại nói tiếp, trong thế giới trước đó, Vệ Thành Trạch trước khi chết, câu nói cuối cùng với người tên Diệp kia, rốt cuộc là có ý gì?

. . . . . . Chẳng lẽ hai người này vào một lúc nào đó mà nó không biết, đã có quan hệ mờ ám gì với nhau rồi?

. . . . . . Được rồi, hai người ngay cả giường cũng đã lên xong rồi, giờ cũng chẳng còn gì mà mờ ám nổi.

Đại khái thì chắc là một câu Vệ Thành Trạch cố ý lấy để ngược người ta đi, giống như thuốc giả chết vô dụng giày vò người ta kia, có thể soạn ra một quá khứ không hề có thực cho Lâu Phù Phương. (Ly: Đoạn này chém. K hiểu QAQ)

Nếu không có câu nói cuối cùng của Vệ Thành Trạch kia, người tên Diệp đó cũng sẽ không tự sát ngay tại chỗ đi? Còn nói cái gì mà "Ta tới tìm ngươi " , thật sự là. . . . . . khiến người ta nghe xong, lại có một thứ chua xót không thể hiểu nổi.

Thở dài, không nghĩ tiếp chuyện này nữa, 5438 tiếp tục thầm xoa xoa tay mà nhìn con miêu yêu bán manh đến không biết xấu hổ kia.

Chỉ thấy sau khi Vệ Thành Trạch đuổi theo Huyền Dạ, liền phi thường nhu thuận mà theo sát bên người y, một câu cũng không nói. Chẳng qua hắn hình như vẫn chưa quen dùng hai chân đi đường, vài lần cổ chân bị trượt một cái, thiếu chút nữa ngã ra đất.

Do dự chốc lát, Vệ Thành Trạch quay đầu nhìn Huyền Dạ thần sắc lãnh đạm bên người, thử thăm dò vươn tay nắm lấy một góc ống tay áo của y, bộ dáng cẩn thận kia, khiến cho tâm tạng của người nhìn không cẩn thận đều phải mở ra.

. . . . . . Dù biết con mèo meo meo này bây giờ cũng chỉ là diễn thôi nhưng vẫn mị moe đến một mặt đấy máu a có được không? !

5438 tỏ vẻ, thanh máu của nó cũng rỗng luôn rồi, chỉ muốn đi lên thay tên xú hòa thượng kia, trực tiếp khiêng người lên quay về phòng thôi.

Nhưng làm nhân vật chính của thế giới này, tâm tính của Huyền Dạ hiển nhiên là vô cùng kiên - định. Y nhiều lắm cũng chỉ quay đầu liếc Vệ Thành Trạch một cái lúc hắn nắm lấy tay áo của y, cũng chẳng có phản ứng nào khác, phản ứng hệt như đầu gỗ kia, làm 5438 cảm thấy có chút căm giận bất bình.

-- kí chủ đã bán manh đến như vậy cho ngươi xem , ngươi lại dám không có chút phản ứng nào? !

Ngay sau đó, Huyền Dạ nghe được tiếng kêu gào trong lòng 5438 rốt cục cũng có phản ứng. Y xoay người, nói với Vệ Thành Trạch đi theo sau y, đang cùng nhau đi vào: "Phòng của ngươi ở chỗ khác."

Rốt cuộc cũng là chỉ là một nơi nhỏ, dù là nhà của thôn trường thì cũng không có bao nhiêu phòng cho khách, phòng cho Vệ Thành Trạch, vẫn là do phòng chuyên để tạp vật của phu phụ thôn trường.

Tựa hồ lo Vệ Thành Trạch không nghe rõ lời của mình, Huyền Dạ còn đặc biệt nâng tay chỉ về phía bên kia. Bộ dánh bình tĩnh kia, làm 5438 nhịn không được muốn quỳ xuống dưới quần y mà lạy một lạy, đây rốt cuộc có phải đàn ông hay không a.

Bất quá. . . . . . Đại khái thì, đây mới chính là phản ứng mà người bình thường nên có? Dù sao không đàn ông nào cũng cong ngay từ đầu.

Tình huống thần kỳ xuất hiện ở thế giới trước, hoàn toàn bởi vì thuộc tính ma tính kia. Chính là như vậy, nếu không những người hận Vệ Thành Trạch kia cũng sớm đã hận muốn chết?(Ly:???????) Trên người Vệ Thành Trạch thế giới này không có thuộc tính lúc trước, người trước mắt lại là đệ tử phật môn, thanh tâm quả dục-ngăn ham muốn, tâm trong sáng nhiều năm như vậy, nói vậy trong mắt y, Vệ Thành Trạch chỉ là một đứa bé khờ dại không nhìn được thế sự, đương nhiên không có chuyện sinh ra được tâm tư kiều diễm gì đó.

Dù sao nếu bỏ chuyện 5438 đã sớm biết mục đích của Vệ Thành Trạch ra, hành vi của Vệ Thành Trạch, thật sự thoạt nhìn không có chút ý tứ nào ở phương diện kia, thuần túy chỉ là bộ dáng của một đứa trẻ không muốn rời người mà thôi.

Còn là một đứa trẻ có chút ngốc nữa.

. . . . . . Được rồi, cứ nghĩ như vậy, đột nhiên lại cảm thấy biểu hiện của Huyền Dạ thật sự là quá đúng. Nếu lúc này y biểu hiện ra hứng thú đăch thù đối với Vệ Thành Trạch, kia mới thật sự là biến thái đi?

Tuy 5438 vẫn không rõ, tại sao người này lúc trước lại thủ hạ lưu tình với Vệ Thành Trạch. Đại khái do ký chủ nhà nó thực sự vốn đã mang ánh hào quang vạn người mê trên người? Nhìn phu phụ thôn trưởng bị mê hoặc đến không phân biệt được phương hướng, chuyện này hẳn là sự thực đi.

Âm thầm gật đầu, 5438 tự cho sự cơ trí của mình một lời khen.

Đối với chuyện này, Vệ Thành Trạch tỏ vẻ, hắn hoàn toàn không có đánh giá gì.

Nắm chặt lấy ống tay áo của Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch một chút cũng không có ý định buông tay, đôi con người tràn đầy ủy khuất, giống như những lời vừa rồi của Huyền Dạ, là một lời gì đó vô cùng quá đáng vậy.

Cúi đầu nhìn Vệ Thành Trạch, lông mày của Huyền Dạ từng chút mà vặn lại, giống như hoàn toàn không có kiên nhẫn với bộ dáng kia của hắn, Vệ Thành Trạch bị ánh mắt như vậy nhìn qua, không khỏi mà hơi rụt cổ lại, ủy khuất trong mắt lại càng sâu , nhưng bàn tay đang nắm lấy ống tay áo lại vẫn là không buông ra, tận đến khi Huyền Dạ có chút không chịu được phần trầm mặc này, tiến lên một bước bước, hắn mới cúi đầu, dùng thanh âm nho nhỏ mà nói một câu: "Ta sợ."

Hành động của Huyền Dạ khựng lại một chút, đầu quả tim phút chốc liền cảm thấy đau đớn.

Vệ Thành Trạch không ngẩng đầu, thanh âm nho nhỏ yếu ớt: "Yêu khí ở chỗ này thực nặng, ta sợ."

Giống như toàn bộ nhân loại không thể nào đều có thể ở chung tốt đẹp, yêu quái và yêu quái cũng như vậy, người xem nhau không vừa mắt cũng rất nhiều, hơn nữa sau khi yêu tinh tu thành hình người, nếu ăn được nội đan trong cơ thể, có thể trực tiếp tăng trưởng tu vi, chuyện lục đục xấu xa này càng ngày càng nhiều, thường xảy ra chuyện những tiểu yêu quái có tu vi thấp bị yêu quái tu luyện mấy trăm mấy ngàn năm cắn nuốt.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Huyền Dạ ghét yêu quái.

Dù nhân loại có thù hận đối phương đến thế nào đi nữa, cũng sẽ không làm ra chuyện cắn nuốt đồng loại -- trừ những tình huống đặc thù ra.

Bất quá tiểu yêu quái trước mắt này, hiển nhiên mới vừa tu thành hình người không lâu, cũng không thể đi chuyện thương thiên hại lí này -- ngay cả khẩu quyết biến trở về nguyên hình cũng có thể quên, nói vậy thuật pháp cũng chẳng thể cao cường được chỗ nào.

Xưng vương ở một đỉnh núi chỉ có một đám động vật chưa khai linh trí cũng liền thôi, nếu gặp phải yêu quái khác, đứa nhỏ như Vệ Thành Trạch, không chút nghi ngờ gì, chính là một mâm đồ ăn trên bàn cơm của người khác.

Không khỏi mà thở dài trong lòng, Huyền Dạ bỏ ý định để Vệ Thành Trạch về phòng ngủ riêng khỏi đầu, quay đầu đi vào trong phòng: "Đóng cửa lại."

Tóm lại là do y đem tiểu yêu quái này tới đây, cũng không có thể cứ như vậy buông tay mặc kệ hắn.

Nghe được lời của Huyền Dạ, nhãn tình Vệ Thành Trạch sáng lên, ủy khuất vừa rồi lập tức trở thành hư không.

Vui vẻ mà quăng giày trên chân bò lên giường, Vệ Thành Trạch quy củ ngồi trong chốc lát, liền nhịn không được từng chút từng chút cọ đến bên cạnh Huyền Dạ. Bất quá hắn thế nhưng vẫn còn nhớ rõ lời lúc trước Huyền Dạ nói, không có chui cả người vào lòng đối phương, cũng chỉ chọc đùi đối phương, cù cù gan bàn chân đối phương một cái mà thôi.

5438: Đây sao có thể là chuyện người bình thường sẽ làm chứ a suất! Đây tuyệt đối là một tên nhóc thích - quấy - rối a!

Rốt cục, Huyền Dạ ngồi xuống cũng chịu không nổi chuyện mờ ám của Vệ Thành Trạch, nắm lấy cổ tay hắn, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua, làm Vệ Thành Trạch sợ tới mức rụt cổ lại, thu tay đoan đoan chính chính ngồi đó, một bộ đều là bộ dáng của một bé con ngoan ngoãn-- còn đặc biệt học theo bộ dáng của Huyền Dạ, bày ra tư thế ngồi xuống, làm Huyền Dạ nhìn mà có chút dở khóc dở cười.

Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch chốc lát, Huyền Dạ rốt cục cũng buông tha cho ý dịnh để người kia an phận mà ngồi cả buổi chiều trong đầu, mở miệng nói: "Ngủ đi."

Vệ Thành Trạch nghe vậy ngẩn người, có chút bất an: "Vậy còn ngươi?" Hiển nhiên lo Huyền Dạ thừa dịp mình ngủ, bỏ mình lại một mình.

". . . . . . Cùng nhau." Trầm mặc chốc lát, Huyền Dạ trầm giọng trả lời, trong lòng không biết tại sao, thế nhưng lại bởi vì câu này, mà bốc lên một cỗ nhiệt ý.

Kiềm chế cỗ tình tự không thể hiểu nổi này xuống, Huyền Dạ nhấc chăn lên nằm xuống, ai ngờ lúc quay người lại, liền chống lại đôi mắt màu xanh nhạt. Thần sắc giữa cặp mắt kia chuyên chú đến vậy, ảnh ngược mang bộ dáng của mình rõ ràng trong đó, giống như y chính là thế giới của người kia vậy.

Trái tim không biết tại sao liền trở nên mềm mại, Huyền Dạ vươn tay, tháo đấu lạp trên đầu yêu quái ngốc này xuống, để qua một bên, trầm giọng nói: "Nhắm mắt."

Vệ Thành Trạch ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, nhưng hắn hình như còn có chút bất an, nhịn không được vươn tay, nắm lấy ống tay áo của Huyền Dạ. Có chút vải dệt nắm trong tay, Vệ Thành Trạch liền xác nhận Huyền Dạ dường như không có ý định rời đi, chỉ chốc lát sau liền ngủ say.

Ánh mắt của Huyền Dạ cũng trở nên nhu hòa, nâng tay chỉnh lại chăn cho Vệ Thành Trạch, nhắm mắt lại ngủ.

Mặt trời dần dần bị đường chân trời nuốt hết, màn đêm màu đen giống như được người ta kéo xuống, chậm rãi bao trùm cả thế giới. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng trút vào từ cửa sổ rộng mở, Huyền Dạ mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.

Nhưng giây tiếp theo, lạnh lùng trong mắt y liền biến mất , thay vào đó, lạ là kinh ngạc và vô thố không thể che dấu nổi.

Tiểu yêu quái lúc đầu còn quy củ nằm bên người y, lúc này cả nửa thân đều đang đè trên người y, ngủ say sưa.

Đầu lông xù gác lên ngực Huyền Dạ, khi hô hấp liền phun ra hơi thở ấm áp. Tai mèo màu đen pha trắng phá lệ mà khiến người ta chú ý, theo lồng ngực đang phập phồng của Huyền Dạ, mà thường thường còn run lên hai cái. Lông tơ mềm mại nhẹ nhàng mà cọ qua vạt áo rời rạch của Huyền Dạ, tới tận da thịt lỏa - lộ, khiến người ta ngứa đến khác thường.

Cũng không biết tiểu yêu quái này làm thế nào, chăn bông lúc trước còn trên người hai người, lúc này đã nhăn thành một đoàn, rơi xuống mặt đất dưới đuôi giường, mà hắn lại ghé lên trên người Huyền Dạ, một chân chui vào giữa hai chân Huyền Dạ, vì biến hóa không hoàn toàn, làm lộ ra đuôi mèo, từ trong y phục chui ra, quấn lên đùi Huyền Dạ, lông tơ màu đen theo hô hấp của hắn mà nhẹ nhàng đong đưa, cách vải dệt như có như không cọ lên gốc đùi của Huyền Dạ.

Tuy nói thân là phật môn đệ tử, Huyền Dạ từ trước đến nay coi trọng thanh tâm quả dục-ngăn cản ham muốn, tâm trong sáng, nhưng y rốt cuộc vẫn là một nam nhân huyết khí phương cương. Dưới loại tình huống này, tự nhiên không thể có chuyện không có phản ứng gì. Thứ dưới sớm đã dựng lên, không nghiêng không lệch mà chọc vào bên eo của tiểu yêu quái nằm trên người y.

Giống như cảm thấy có chút không thoải mái, Vệ Thành Trạch bẹp miệng, dịch người sang bên cạnh, cái đuôi cũng theo bản năng mà vểnh lên, đúng lục đảo qua chỗ kia của Huyền Dạ.

Hô hấp không tự chủ mà trở nên hỗn loạn, Huyền Dạ đột ngột ngồi dậy, thần sắc trong mắt vô cùng âm trầm.

Theo hành động của Huyền Dạ mà bị đẩy qua một bên, tiểu yêu quái có chút mơ hồ mà mở to mắt. Nhìn Huyền Dạ ngồi một bên, hắn theo bản năng mà dịch lại, vươn đầu lưỡi liếm cằm Huyền Dạ. Bộ dáng kia, giống như một bé mèo đang biểu đạt thân mật với một mình chủ nhân của mình.

-- hắn vốn là mèo.

Thiếu niên vừa mới tu thành hình người còn chưa rút được hết tập tính của mèo, trong hành vi cử chỉ, luôn có thể nhìn ra phần thiên tình khác với nhân loại kia.

Đầu lưỡi ấm áp mềm mại đảo qua quai hàm, bàn tay của Huyền Dạ liền nắm thật chặt lại, lại muốn trực tiếp đem thiếu niên này đặt dưới thân --

Dồn sức nhắm mắt lại, Huyền Dạ đẩy Vệ Thành Trạch đang lại gần ra, dùng giọng nói khàn đến quá phận đích mở miệng: "Sau này không được làm chuyện như vậy nữa."

"Nhưng. . . . . ." Hình như Vệ Thành Trạch còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ủy ủy khuất khuất mà gật đầu, "Ta đã biết."

Để thưởng cho sự nhu thuận của tiểu yêu quái, Huyền Dạ liền vươn tay xoa xoa đầu hắn. Đầu ngón tay giống như lơ đãng đảo qua chóp tai màu đen kia, Huyền Dạ sắc mặt lãnh đạm mà thu tay, sau khi sửa lại cẩn thận y phục trên người, liền đứng dậy cầm thiền trượng đang tựa vào bên giường, ra ngoài phòng.

"Cái kia. . . . . ." Thấy Huyền Dạ đi ra ngoài, Vệ Thành Trạch đột nhiên lên tiếng, "Dạ!"

Đây là lần đầu tiên Vệ Thành Trạch mở miệng gọi tên mình, Huyền Dạ dừng lại, xoay người nhìn tiểu yêu quái trên giường.

Tư thế ngủ của người này thực sự không thể nói là tốt được, so với Huyền Dạ, xiêm y trên người hắn, tự nhiên lại càng thêm hỗn độn. Đai lưng bên hông vẫn được thắt nút cẩn thận, chỉ là không biết tại sao thành một nút chết, áo ngoài lại lệch sang một bên, làm lộ ra đầu vai nửa hở của hắn.

Ánh mắt tạm dừng hai giây trên đầu vai mượt mà của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ dời tầm mắt, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ta, ta chỉ là có chút muốn biết, " bị Huyền Dạ dùng ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn một cái, Vệ Thành Trạch nhất thời lại trở nên khẩn trương, "Cái kia, cái kia, " ánh mắt của hắn lướt qua vị trí giữa hai chân Huyền Dạ, "Thứ giữa hai đùi của ngươi kia, là cái gì?"

Huyền Dạ: . . . . . .

5438: . . . . . .

# tui chưa bao giờ gặp được con mèo nào vô liêm sỉ đến mức này #

Có lẽ là do nói xong chuyện, lời nói của tiểu yêu quái cũng trở nên lưu loát hơn: "Sao ta lại không có?" Nói xong, hắn còn cúi đầu nhìn thoáng qua vị trí giữa hai chân mình, "Có phải vì tu vi của ta không đủ không?" Hắn chớp mắt nhìn Huyền Dạ, bên trong đôi con ngươi màu ngọc tràn đầy tò mò, "Có phải đến lúc ta cùng có pháp lực cao thâm giống Dạ, thì sẽ có thứ kia đúng không ?"

Huyền Dạ: . . . . . .

Huyền Dạ cảm thấy, y đã sống gần ba mươi năm, cũng chưa từng xấu hổ giống bây giờ. Ánh mắt của tiểu yêu quái tràn đầy tò mò, không chút che dấu mà nhìn vào vị trí dưới thân của y, như vậy cũng chỉ còn kém chuyện không trực tiếp chạy tới lột hết y phục của y xuống để nhìn được hình dạng của thứ kia mà thôi.

Nhưng cố tình, người từ trước đến nay đều không hề có dục - vọng như y, dưới ánh mắt kia, chỗ đó lạu không có chút ý định tiêu xuống nào, ngược lại còn càng cứng thêm vài phần, dù y có mặc niệm bao nhiêu lần thanh tâm chú trong lòng, cũng không có chút tác dụng nào.

Nhìn bộ dáng không hề biết gì của tiểu yêu quái kia, trong lòng Huyền Dạ không biết sao lại sinh ra vài phần buồn bực. Mà ngay cả tại sao mình lại thấy buồn bực y cũng không rõ.

Thiền trượng trong tay đột nhiên chấn động, biết đây là dấu hiệu yêu vật lẩn trốn giữa thôn này sắp xuất hiện, ánh mắt của Huyền Dạ nhất thời liền trở nên nghiêm nghị, cũng không nghĩ đến chuyện khác nữa, chỉ nhìn Vệ Thành Trạch một cái, lạnh giọng nói: "Mặc y phục, đi theo ta."

"Nga. . . . . ." Không thể biết rõ ràng bí mật của nơi kia, Vệ Thành Trạch tựa hồ có chút mất mác, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cúi đầu sửa sang lại y phục của chính mình. Nhưng lăn qua lăn lại đến nửa ngày, hắn vẫn không biết cởi đai lưng đã xoắn với nhau thành một đoàn này thế nào, cuối cùng liền dứt khoát vươn móng vuốt, trực tiếp cắt bỏ luôn đai lưng kia.

Huyền Dạ: . . . . . .

Nhìn đai lưng kia bị cắt thành hai đoạn nằm chết thảm ngay tại chỗ, Huyền Dạ đột nhiên cảm thấy, y lúc nãy không nên để tiểu yêu tự mặc quần áo cho mình.

. . . . . . Không, y ngay từ đầu không nên để tiểu yêu quái mặc ngoại y đi ngủ.

Ánh mắt đảo qua Vệ Thành Trạch đang trực tiếp coi đai lưng kia như không tồn tại, mặc ngoại bào rộng rãi đứng trước mặt mình, lông mày của Huyền Dạ không nhìn được mà xoắn lại, lại vẫn không nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net