Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Nhìn sắc mặt trong nháy mắt liền đen sì của Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch tựa hồ cũng ý thức được mình nói sai , bật người ngậm miệng lại, gục đầu xuống làm ra bộ dáng nhu thuận. Nhưng mới im lặng không đến hai giây, hắn lại nhịn không được ngẩng đầu lên, giống như xác nhận mà hỏi lại một lần: "Thật sự không được sao? Chỉ liếc mắt một cái thôi!"

Huyền Dạ: . . . . . .

Trong nháy mắt này, y thật sự rất muốn xách ngay tiểu tử này lên, trực tiếp ném ra ngoài.

Không cần Huyền Dạ mở miệng nói chuyện, khuôn mặt đen như đáy nồi kia của y, cũng đủ để cho Vệ Thành Trạch biết được đáp án .

"Xem ra thật sự thực trân quý a. . . . . ." Nhịn không được thì thào nói một câu, Vệ Thành Trạch còn nhịn không được lấy đầu gối cọ cọ chỗ vẫn còn chưa hết ngạnh lên giữa hai chân Huyền Dạ, sau đó hắn rốt cục thành công mà bị Huyền Dạ quăng ra ngoài.

Lảo đảo hai bước mới đứng vững lại, Vệ Thành Trạch có chút mạc danh kỳ diệu mà nhìn Huyền Dạ, đôi môi hồng nhuận hơi vểnh lên, đôi mắt như ngọc bích ẩn ẩn ủy khuất.

Nhưng Huyền Dạ căn bản không hề liếc hắn lấy một cái, chỉ cau mày, trầm giọng nói: "Lui ra."

Nghe như thế, Vệ Thành Trạch không khỏi mà sửng sốt một chút, quay đầu nhìn theo ánh mắt Huyền Dạ. Chỉ thấy dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, một con hổ lớn to bằng hai người đàn ông đang trợn mắt đứng trên một bãi đất trống không một bóng người, cái đuôi vểnh lên, một chân mở rộng. Mà trước mặt nó là một nữ tử ăn mặc đơn giản đã sớm mất đi hơi thở. Cổ của nàng bị vặn thành một góc độ cổ quái, đầu mềm oặt mà khoát sang một bên, y phục trên người nhiều chỗ đã nát vụn, trên thân thể lỏa - lồ đầy những vết thương sâu đến tận xương, bụng của nàng bụng thì bị tàn nhẫn mà xẻ ra, từ đó mà móc gan ruột ra tùy ý ném bên cạnh.

Lúc này một trận gió đột ngột thổi qua, mùi huyết tinh xông vào mũi kia, làm mặt Vệ Thành Trạch không tự chủ được mà trắng bệch.

Thấy bộ dáng của Vệ Thành Trạch, lông mày Huyền Dạ không dấu vết mà cau lại, trong lòng lại có chút hối hận sao lại đưa hắn cùng đến đây. Nhưng nếu tiểu yêu quái này muốn tiếp tục đi theo y, chuyện như vậy, chắc chắn không thể chỉ thấy một lần.

Nghĩ như vậy , Huyền Dạ không nhìn Vệ Thành Trạch nữa, nắm chặt thiền trượng trong tay, nhìn về phía lão hổ tu vi không kém kia.

Cũng không biết là do không phát hiện ra Huyền Dạ và Vệ Thành Trạch, hay là cảm thấy hai người này không đủ gây sợ hãi, hổ tinh kia thậm chí còn không bố thí lấy một ánh mắt cho bọn họ, tất cả tâm thần đều tập trung vào thi thể đã sớm không còn động tĩnh gì trước mặt.

Thấy thế, ánh mắt của Huyền Dạ càng lạnh hơn, cũng không nói mấy câu vô nghĩa linh tinh như "Nghiệt súc, hãy nhận lấy cái chết!" các kiểu, hai chân chỉ đạp lên mặt đất một cái, ngay lập tức, liền xuất hiện phía trước lão hổ kia, thiền trượng trong tay giương lên, cứng rắn mà đập xuống vuốt hổ.

Vệ Thành Trạch lăng lăng mà nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, đột nhiên nhớ đến một chuyện giống như vậy.

Khác với nhân vật chính trong những thế giới trước, cả cuộc đời của vị Huyền Dạ này cũng không làm ra chuyện đặc thù gì, từ đầu tới cuối đều chỉ không ngừng trảm yêu trừ ma, chuyện đặc thù nhất, cũng chỉ có một hồi chiến đấu cuối cùng với cửu vĩ miêu yêu kia. Cả đời này của y, muốn nói phấn khích thì cũng phấn khích, có thể để thuyết thư nói mấy đời cũng không hết, nhưng nếu nói không thú vị, thế nhưng cũng thực không thú vị.

Thực sự với Vệ Thành Trạch mà nói, nhân sinh của Huyền Dạ, thật giống như một quyển ký lúc diệt trừ yêu quái nghèo nàn mờ nhạt, trừ chuyện giết yêu quái ra, cũng không có nội dung gì của hắn, thế nên lúc mới nhận xong tin tức sau này của hắn, hắn cũng chỉ tùy ý mà xem qua một lần, không thực sự để trong lòng.

Dù sao ngay từ đầu, bản thân hắn cũng không có hứng thú gì với người này.

Lần này trừ yêu ở thôn trang dưới chân núi này, Vệ Thành Trạch cũng vẫn không cho rằng đây là chuyện gì quá quan trọng -- cả cuộc đời của Huyền Dạ, đã chém giết nhiều yêu vật như vậy, hắn cũng lười đi tìm kiếm trong trí nhớ, xác nhận bây giờ là lúc nào.

Phiền toái, hơn nữa còn chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng ngay lúc kia, hắn lại đột nhiên biết được thân phận của con hổ trước mắt này.

Không phải từ tin tức có liên quan đến Huyền Dạ, mà là trí nhớ của miêu yêu mà hắn đã xuyên qua vào này.

Miêu yêu mà Vệ Thành Trạch xuyên vào này, tu vi cũng chỉ vừa đủ biến hóa, mà theo quỹ tích của thế giới nguyên bản, hơn bảy mươi năm sau, hắn đã có thể trở thành cửu vĩ miêu yêu có pháp lực khôn cùng, suýt nữa hủy cả thành Trường An kia.

Tu vi của yêu quái từ trước đến nay khó có thể tăng trưởng, nếu muốn tu đến cửu vĩ, một miêu yêu tầm thường chắc chắn cũng phải tốn thời gian ngàn vạn năm, còn phải coi vào cơ duyên đẳng vật, có năng lực tu được một đuôi trong trăm năm, cũng đã là chuyện thập phần khó lường .

Thiên phú của nguyên chủ tuy rằng khá tốt, nhưng rốt cuộc cũng không tới trình độ nghịch thiên, chuyện trong đó, tự nhiên có chút nguyên nhân đặc thù.

-- mà lão hổ to bằng hai người đàn ông này, chính là căn nguyên của việc này.

Năm đó tiêu miêu yêu lúc mới vừa tu thành hình người, khi đi dạo trên núi, gặp một con hổ tinh một thân trọng thương, tiểu miêu yêu chưa từng trải qua chuyện hiểm ác nào tâm địa mềm mại, liền trị miệng vết thương cho hắn, nhưng thương thế của đối phương thực sự quá nặng, thực sự không thể chống đỡ được. Mà trước khi chết, con hổ tinh này còn đem nội đan ngưng tụ tu vi toàn thân, cưỡng ép dung nhập vào cơ thể của tiêu miêu yêu.

Vì thế, tiểu yêu quái mới vừa tu thành hình người không lâu kia, sau bảy ngày bảy đêm, rốt cục thành công kế thừa tu vi vốn thuộc về hổ tinh, cùng với -- oán hận với nhân loại của hắn.

Phần oán hận kia quá mức thâm trầm, bất quá chỉ trong chớp mắt, đã đem thấm vào tiểu miêu yêu đến không còn, đến nỗi cuối cùng sau khi tu thành cữu vĩ, chuyện đầu tiên làm, chính là đi tới thành Trường An, ngông cuồng muốn tiêu diệt toàn bộ nhân loại trên đời này.

Về phần kết cục, tự nhiên cũng không có chỗ nào ngoài ý muốn.

Cửu vĩ, chung quy cũng không phải thứ đứng đầu thiên hạ.

Mà thiên đạo, cũng không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Thật sâu mà hít vào một hơi, đầu ngón tay buông xuống của Vệ Thành Trạch nắm chặt lại, sau đó hai chân đột ngột phát lực, chui vào giữa một người một yêu đang giao thủ: "Chờ một chút!"

Nhìn tiểu yêu quái bỗng nhiên chạy tới, động tử Huyền Dạ đột ngột co rụt lại, thiền trượng trong tay miễn cường mà chuyển hướng, sát qua bả vai Vệ Thành Trạch, nhưng tâm của hổ yêu kia cũng không tốt như vậy, một móng vuốt không nghiêng không lệch vỗ vào sườn thắt lưng Vệ Thành Trạch, làm cả người hắn đều hướng về một bên mà bay ra ngoài.

Máu cả người trong nháy mắt đó giống như bị ngưng kết lại, Huyền Dạ thậm chí còn không quay đầu nhìn hổ yêu ở một bên, lắc mình quay người, trước khi Vệ Thành Trạch rơi xuống đất mà tiếp được hắn. Bất quá cũng may thương thế của Vệ Thành Trạch dù nặng, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhìn Vệ Thành Trạch vì đau đớn mà cuộn mình lại, Huyền Dạ chỉ cảm thấy một cỗ tức giận từ trong lồng ngực bốc thẳng lên: "Ngươi đang làm cái gì? !" Trên mặt y giống như phủ lên một tầng sương lạnh, trong thanh âm lại mang theo tức giận đến rét buốt, tiểu yêu quái vốn vì suýt chết mà cảm thấy sợ hãi lại càng khổ sở, mắt nháy một cái, nước mắt liền trực tiếp lăn xuống.

Nhất thời, trái tim của Huyền Dạ liền tê rần, lập tức liền có chút hối hận với thái độ của mình, nhưng phần tức giận vì đối phương làm bậy mà ra, lại vẫn như trước không thể tiêu tán, đến nỗi ánh mắt nhìn Vệ Thành Trạch của y, lại vẫn như trước mang theo lãnh ý.

Bị Huyền Dạ nhìn bằng ánh mắt như vậy, nước mắt của tiểu yêu quái không khỏi mà càng rơi càng nhiều, đến cuối cùng trực tiếp nhịn không được, nắm lấy áo Huyền Dạ, "Oa" một tiếng khóc ra, một bên khóc, một bên còn đứt quãng mà nói xong câu vừa rồi định nói: "Không phải. . . . . . Ô. . . . . . Hung thủ không phải hắn. . . . . ."

Huyền Dạ nghe vậy không khỏi mà sửng sốt, lúc này mới ý thức được, lúc hắn cứu Vệ Thành Trạch, hổ yêu kia thế nhưng vẫn không ra tay. Hơn nữa nhìn bộ dáng tiểu yêu quái còn có khí lực để khóc, hiển nhiên thương thế cũng không nặng như y nghĩ, nếu dựa theo tình huống y và hổ yêu giao thủ, hiện tại tiểu tử kia hẳn là đã tang mệnh mới đúng. Nghĩ vậy, hẳn là đối phương vào thời khắc cuối cùng thu lại lực đạo trong tay.

Một yêu quái hung ác tới cùng cực, sẽ cố ý thủ hạ lưu tình vào lúc này sao?

Lông mày của Huyền Dạ hơi xoắn lại, ánh mắt nhìn về phía hổ yêu kia, cũng mang thêm vài phần tìm tói. Hổ yêu kia thế nhưng cũng không có hành động gì, che phía trước thi thể kia, đôi mắt to như chuông đồng dưới ánh trăng phiếm ra ánh sáng lạnh, không hề chớp mà nhìn Huyền Dạ và Vệ Thành Trạch chằm chằm.

Song phương cứ giằng co như vậy, ngay cả Vệ Thành Trạch cũng nhận thấy được không khí có gì đó không thích hợp, thu lại tiếng khóc, vừa hấp mũi, chui cả người vào lồng ngực Huyền Dạ.

Sau một lúc lâu, hổ yêu kia cúi đầu nhìn về phía Vệ Thành Trạch, tầm mắt tạm dừng trên cái tai mèo trên đầu hắn chốc lát, miệng hé ra, nói tiếng người: "Yêu quái?"

Lỗ tai của Vệ Thành Trạch kéo một cái, nhô đầu ra từ trong ngực Huyền Dạ, cũng không khóc nữa, trong nhãn tình đầy hiếu kì: "Ngươi cư nhiên có thể nói!"

Huyền Dạ & hổ yêu: . . . . . .

Chung quy cứ cảm thấy tào điểm trong những lời này thực nhiều, nhưng lại hoàn toàn không biết nên bắt đầu phun từ nơi nào.

. . . . . . Thân là một yêu quái, nói ra lời như vậy thật sự không thành vấn đề sao? !

Đại khái hổ yêu kia cũng là lần đầu tiên thấy một con yêu quái ngu ngốc đến như vậy, sau khi trầm mặc chốc lát, liền yên lặng mà biến về hình người.

Đó là một đại hán thân cao gần hai thước, tóc ngắn ngủn chỉ có thể che khuất lổ tai, làn da vì phơi dưới ánh mặt trời quanh năm mà có chút ngăm đen, khuôn mặt trên thân thể cường tráng tuy không quá đẹp trai, lại mang cho người ta một loại cảm giác trầm ổn đáng tin cậy.

Lúc ban ngày, Vệ Thành Trạch cũng đã gặp được người này ở tiệm rèn bên cửa thôn.

Thôn này trong một tháng gần đây, đã chết không ít người, hơn nữa tử trạng đều phá lệ thê thảm đáng sợ, vì chuyện này, thôn trường đã mời đến vài pháp sư từ bên ngoài, nhưng sau khi những pháp sư kia đến đây, lại đều chỉ lập tràng cúng bái hành lễ rồi rời đi, một cái cũng chẳng có tác dụng gì. Cho nên sau khi biết được ý đồ đến đây của Huyền Dạ, thôn trường không nói hai lời liền cung cấp tất cả nhưng trợ giúp có thể nghĩ đến, còn mang hai người dạo qua các nhà trong thôn một lần, mong Huyền Dạ có thể phát hiện ra chút gì đó.

Đáng tiếc nếu yêu quái có thể nhận ra được bằng mắt thường như thế này thì cũng chẳng cần phí nhiều công sức như vậy. Dù Vệ Thành Trạch cũng là yêu quái nhưng cũng chỉ có thể cảm nhận yêu khi nồng đậm bao phủ thôn, mà cũng không thể cảm nhận được chính xác yêu khí từ chỗ nào tới.

Đương nhiên, nguyên nhân trong đó có hơn phân nửa là do tu vi của Vệ Thành Trạch thấp hơn đối phương quá nhiều. Nếu đối phương muốn giết hắn, bất quá cũng chỉ như chuyện động một ngón tay mà thôi, tự nhiên không có chuyện bị hắn phát hiện thân phận.

Về phần Vệ Thành Trạch, đây đơn thuần là nhờ phù cho Huyền Dạ đưa cho.

Ánh mắt tậm dừng trên người đại hán chốc lát, tầm mắt Huyền Dạ dừng lại trên người nữ thi phía sau hắn, trầm giọng nói: "Giải thích."

Đây cũng không phải phong cách hành sự từ trước đến nay của y. Nếu là trước đây, dù yêu quái y nhìn thấy vẫn chưa làm chuyện ác, Huyền Dạ cũng sẽ không cho đối phương có cơ hội biện bạch nào mà trừ bỏ ngay tức khác, nhưng nghĩ đến chuyện Vệ Thành Trạch vừa rồi dù liều cả tính mạng, cũng muốn nói với y rằng yêu quái trước mắt không phải hung thủ, y lại không thể tiếp tục làm chuyện như trước.

Chẳng qua, đối với con hổ yêu đả thương Vệ Thành Trạch nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt trước mặt, y đương nhiên không thể có thái độ tốt bao nhiêu.

Tựa hồ hiểu được suy nghĩ trong lòng Huyền Dạ, tai của Vệ Thành Trạch run lên một cái, hai mắt có chút tỏa sáng. Hắn nhịn không được cọ cọ lên ngực Huyền Dạ, đuôi cũng theo vạt mò xuống, nhẹ nhàng quơ quơ -- sau đó, hắn liền mờ ám mà cọ phải máu trên vạt áo Huyền Dạ, kết quả lại trét vết máu vốn chỉ có một điểm nhỏ kia thành một mảng lớn, cuối cùng hắn đành phải lấy tay áo che dầu vết kia lại, làm bộ vẻ mặt chính trực, giống như vừa rồi chưa hề có chuyện gì cả.

Huyền Dạ vì hành động của Vệ Thành Trạch mà thiếu chút nữa ném luôn người đi: . . . . . .

Hổ yêu nhìn toàn bộ hành vi mờ ám của Vệ Thành Trạch trong mắt: . . . . . .

5438 đã lười phun tào với kí chủ của mình luôn rồi: . . . . . .

Vì hành vi có thế gọi là không hợp thời kia của Vệ Thành Trạch, không khí vốn có chút ngưng trệ giữa Huyền Dạ và hổ yêu giống như cũng tiêu tán không ít.

Khóe miệng không tự chủ được mà co rút, hổ yêu dời mắt khỏi người Vệ Thành Trạch, mở miệng giải thích chuyện xảy ra lúc trước.

Thực lực của Huyền Dạ không kém, hắn không cần ... vì một hiểu lầm mà động thủ với đối phương.

Kỳ thật tổng kết lại thì chuyện cũng rất đơn giản, chỉ là một yêu quái cảm thấy ở một mình trong núi sâu rừng già thực sự quá trống rỗng lại tịch mịch, liền dọn đến thôn bên chân núi, cùng nhân loại chung sống, sau đó sinh ra cảm tình thâm hậu, kết quả một ngày nào đó, thôn lý đột nhiên bắt đầu có người chết, nhưng lại mà người chết một người so với một người lại càng thảm, vì thế yêu quái có chút cảm tình với những người này liền thương tâm, muốn bắt hung thủ phía sau.

"Ta vừa rồi đang triệu hồi hồn phách của nàng, hỏi câu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Hổ yêu kia -- theo chính hắn nói, tên của hắn là Trương Đằng -- nói như vậy.

Trên thực tế, mỗi khi trong thôn có người chết, hắn đều sẽ làm một lần như vậy, nhưng không biết là do chính hắn không tốt hay là do chuyện gì khác, hắn một lần cũng không thành công.

Nghe xong lời Trương Đằng, Huyền Dạ không khỏi cau mày, lâm vào trầm tư.

Dựa theo lối suy nghĩ của y, y tất nhiên không có khả năng tin lời một yêu quái, nhưng theo biểu hiện vừa rồi của trương đằng, chuyện tình trong việc này, quả thật có chỗ kỳ lạ, huống chi vừa rồi Vệ Thành Trạch cũng nói, Trương Đằng không phải là hung thủ thực sự giết nữ tử này -- không biết tại sao, Huyền Dạ một chút cũng không muốn hoài nghi lời của Vệ Thành Trạch.

Mà so với Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch một chút cũng không hoài nghi lời Trương Đằng nói.

Nguyên chủ sau khi dung hợp nội đan vốn thuộc về Trương Đằng, nguyên chủ ngoài kế thừa tu vi gần ngàn năm của Trương Đằng ra, cũng kế thừa trí nhớ sâu sắc nhất của hắn.

Trong quỹ tích ban đầu, không có Vệ Thành Trạch xuất hiện, Huyền Dạ một chút cũng không cho Trương Đằng cơ hội biện luận mà đã xem hắn thành hung thủ của một loạt thảm án, hai người bởi vậy mà vung tay, lưỡng bại câu thương. Sau đó, thân phận của Trương Đằng bị bại lộ, thôn dân ban đầu quan hệ thân mật với hắn, giờ ánh mắt khi nhìn hắn chỉ còn mang theo kinh hoàng và chán ghét, người lúc trước nương theo trợ giúp của hắn để vượt qua cửa ải khó khăn, cùng hắn xưng huynh gọi đệ, thậm chí vào lúc hắn cầu cứu, liền trực tiếp cầm lưỡi hái trong tay đâm vào thân thể hắn.

Biết được trong thôn này đã không có chỗ cho mình dung thân, Trương Đằng tâm thân đều thụ thương, kéo một thân thương tích, đi đến núi của một hảo hữu dưỡng thương, nhưng ai biết, những thôn dân này không biết sao lại biết được chỗ ẩn thân của hắn, mang theo một đám đạo sĩ lên núi, không chỉ sát hại hảo hữu của hắn, thậm chí còn xẻ cả bụng thê tử đang có mang của bạn hắn ra, cứng rắn mà đào đứa nhỏ chưa thành hình ra. (Ly: QAQ ác kinh)

Thôn dân trước kia thân mật này, lúc nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, lại giống như điên vậy, một đám đều cười đến vô cùng sáng lạn.

Trương Đằng dùng hết khí lực toàn thân trốn thoát, rồi sau đó, liền gặp tiểu yêu quái vẫn còn vô cùng ngây thơ kia.

Từ ngày đó trở đi, miêu yêu kia liền tràn ngập oán hận và chán ghét với nhân loại, phàm là nhân loại xuất hiện trước mắt hắn, không một ai không chết dưới móng vuốt của hắn. Tuy có pháp sư nghe được tiếng gió mà đến, muốn trảm yêu trừ ma, cuối cùng cũng không có một ai sống sót trở về.

Mà này những tu sĩ đưa đến tận cửa này, thế nhưng cũng thành thuốc bổ tốt nhất của hắn.

Ở trong thành Trường An, lúc miêu yêu kia giao thủ với Huyền Dạ, đột nhiên liền nhận ra đối phương, vì thế, hắn lền ngập đầy ác ý, đem trí nhớ thuốc về Trương Đằng, đưa vào đầu Huyền Dạ.

Cũng bởi vì biết hành vi lúc trước của mình đã tạo thành hậu quả như vậy, Huyền Dạ vốn lúc ấy có đủ năng lực để toàn thân trở ra, mới có thể lựa chọn đồng quy vu tận với miêu yêu.

"Cho nên kí chủ. " Trong giọng nói của 5438 có chút kinh ngạc, "Ngươi đang. . . . . . Thay Huyền Dạ lo lắng?"

Bằng không, sao lại phải làm ra hành vi này?

Đã không còn tiểu miêu yêu đụng phải Trương Đằng đang hấp hối kia, chuyện sau này căn bản sẽ không xảy ra, mà dù thực sự có một con cửu vĩ miêu yêu khác, cũng chẳng có liên quan gì đến Vệ Thành Trạch. Huống chi, 5438 cũng không cảm thấy, Vệ Thành Trạch thực sự sẽ nghỉ ngơi đến tận bảy tám mươi năm ở thế giới này. Dạng hành động này, với hắn mà nói, căn bản chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại là cho Huyền Dạ. . . . . .

Nhìn hành vi lựa chọn đồng quy vu tận với cửu vĩ miêu yêu của Huyền Dạ mà nói, y hiển nhiên là hổ thẹn với chuyện xảy ra trước kia. Huyền Dạ khi đó vẫn xem yêu dị là một thứ không nên tồn tại, đều đã sinh ra tâm tư như vậy, càng đừng nói hiện giờ dưới ảnh hưởng của Vệ Thành Trạch, nhìn như Huyền Dạ cũng có chút thay đổi . Nếu y làm Trương Đằng bị thương lúc này, sau này nếu y biết được chân tướng, chắc chắn sẽ chịu phải đả kích không nhỏ.

Chỉ là. . . . . . Đây thực sự là chuyện mà Vệ Thành Trạch sẽ làm sao?

Tinh tế mà nhớ lại, hình như tất cả những chuyện lúc trước Vệ Thành Trạch làm, dù thoạt nhìn mặt ngoài là đang toàn tâm toàn ý mà thay suy nghĩ của người khác, nhưng trên thực tế, đều là để đạt được mục đích của chính hắn, mà cả 5438 biết được mục tiêu của Vệ Thành Trạch ngay từ đầu, tất nhiên cũng sẽ không bị lừa giống như những người khác. Duy chỉ có lần này, 5438 không thể tìm được ý đồ gì từ trong những hành động của Vệ Thành Trạch cả.

Lại nói tiếp. . . . . . Vệ Thành Trạch hình như ngay từ đầu đã có thái độ khác lạ khi đối xử với Huyền Dạ?

Tuy 5438 vẫn luôn nói ký chủ nhà không có tí tiết tháo nào, gặp đàn ông là liền dụ, chỉ là nhìn từ hành vi của hắn, cho tới bây giờ đều là mang theo chút hương vị dục cự còn nghênh, dụ người đến phá lệ bí ẩn, cho tới tận bây giờ cũng sẽ không. . . . . . Lộ - xương như lúc này.

5438 cảm thấy, cái từ lộ - xương này, nó đã có thể dùng được đến phi thường hàm súc .

. . . . . . Sao mà cái người sáng chói lóa kia cứ phải là một tên thích- quấy-rối chứ? !

Nói thật, 5438 thực hoài nghi, nếu Huyền Dạ không đáp lại Vệ Thành Trạch, hắn trực tiếp lột y phục của đối phương ra hay không.

# cảm giác ký chủ nhà mình đột nhiên thay đổi #

Chẳng lẽ. . . . . . đây là hiệu quả tự mang sau khi xuyên thành miêu yêu? Giống như chuyện Vệ Thành Trạch cả ngày chỉ biết lười nhác phơi nắng lúc trước, chuyện này có thể xem như. . . . . . Cơ - khát ?

Chung quy đều cảm thấy bị ý tưởng của chính mình dọa sợ rồi, trong lòng 5438 lại có một loại rối rắm không thể hiểu nổi.

"Rất khó lý giải sao?" Vệ Thành Trạch tựa vào ngực Huyền Dạ, đôi mắt hơi nheo lại, tai mèo trên đỉnh đầu run lên run lên, giống như rất hưởng thụ với tình huống trước mắt, "Ta muốn thượng y ."

5438: . . . . . .

Bất ngờ không kịp phòng bị đã bị một câu đập cho vỡ mộng , 5438 đột nhiên có một loại cảm giác mình đang nghe được thiên thư.

Ý của câu Vệ Thành Trạch vừa mới nói kia, có phải. . . . . . Hắn muốn thượng Huyền Dạ hay không ?

. . . . . . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net