Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly: Chương thứ 2 :)))))))) 

Để tránh cho nội dung của cuộc nói chuyện bị Huyền Dạ nghe được, Trương Đằng liền kéo Vệ Thành Trạch đi ra thật xa, mà dù đã như vậy, hắn vẫn còn chưa yên tâm, liền bố trí một pháp trận giản lược bên cạnh, ngăn cản tra xét từ bên ngoài, cho nên Huyền Dạ căn bản không thể ở trong tình huống không kinh động hai người mà nghe lén bọn họ nói chuyện.

Nhìn thần sắc kinh ngạc lộ ra trên mặt sau đó liền liên tục gật đầu của Vệ Thành Trạch, lông mày Huyền Dạ cũng đều đã sắp nhăn thành một cục, mấy lần đã muốn tiến lên, cuối cùng lại vẫn nhịn xuống.

Vệ Thành Trạch rốt cuộc cũng không phải đồ vật của riêng y, y cũng không thể vì tâm tư xấu xa kia của mình mà mưu toan nắm mọi thứ của đối phương trong tay.

Chuyện kia không chỉ có trái lại với đạo lý mà Phật tổ răn dạy, lại càng làm Vệ Thành Trạch chán ghét hơn.

Tâm tình tự dưng mà thêm phiền táo, Huyền Dạ đơn giản nhắm hai mắt lại, bắt đầu mặc niệm thanh tâm chú trong lòng.

Mấy ngày gần đây, tác dụng của pháp quyết này với y, càng ngày càng nhỏ.

"Dạ?" Ngay trong chớp mắt khi thiếu niên mở miệng, Huyền Dạ liền mở mắt, chống lại đôi mắt như ngọc chứa đầy sao trời, "Chúng ta đi thôi!"

Yêu quái tuổi nhỏ tu vi còn thấp, sau khi được đại yêu quái ngàn năm chỉ điểm, rốt cục cũng học được cách dấu tai của mình, cũng chỉ còn lại cái đuôi kia là vẫn như trước lộ ra một đoạn nhỏ từ trong vạt áo, hơi lắc lư, vô cùng đáng yêu.

Tính toán lại lộ tuyến kế tiếp của hai người, cũng không có bao nhiêu người, Huyền Dạ đơn giản cũng sẽ không nhắc Vệ Thành Trạch điểm này .

Đỡ đấu lạp đội trên đầu, Huyền Dạ quay đầu nhìn thoáng qua Vệ Thành Trạch hình như có chút không yên lòng bên người, rốt cục vẫn không nhịn xuống mà mở miệng hỏi: "Hắn nói gì với ngươi?"

"A? Cái gì?" Có chút mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch giống như là chợt phản ứng lại, giấu đầu hở đuôi mà lắc đầu, "Không, không có gì!"

Nhìn bộ dáng này của Vệ Thành Trạch, trong lòng Huyền Dạ lại càng nghi hoặc. Y thật sự không nghĩ ra được, Trương Đằng rốt cuộc đã nói gì với đứa nhóc này, mới có thể làm hắn có phản ứng như vậy.

—— tóm lại chắc chắn sẽ chẳng phải là chuyện tốt gì.

Nghĩ đến ánh mắt ngày thường Trương Đằng nhìn về phía mình, Huyền Dạ không hiểu sao lại có cảm giác như vậy.

Nếu Vệ Thành Trạch không muốn nói, Huyền Dạ cũng sẽ không truy hỏi, sau khi nhìn hắn một cái, cũng không nói gì nữa . Ngược lại Vệ Thành Trạch sau khi cúi đầu suy nghĩ hơn nửa ngày, lại có chút do dự mà xoay tay ..., thực dè dặt mà mở miệng: "Cái kia, Dạ. . . . . ."

"Ân?" Huyền Dạ lên tiếng, cũng không quay đầu nhìn Vệ Thành Trạch bên người, bộ dáng lãnh đạm kia, nếu là người không biết nội tình nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ y chẳng có bao nhiêu để tâm đến tiểu yêu quái bên người này.

"Ngươi. . . . . ." Nói một chữ, Vệ Thành Trạch lại dừng lại, tựa hồ như đang lo nếu mình nói ra thì sẽ làm Huyền Dạ mất hứng, nhưng sau khi rối rắm một trận, hắn rốt cục cuối cùng cũng đã lấy đủ dũng khí, mở miệng hỏi, "Ngươi sẽ không ăn ta đâu, đúng không?"

". . . . . . Cái gì?" Có chút ngoài ý muốn mà nghe thấy lời từ trong miệng Vệ Thành Trạch, bước chân của Huyền Dạ không khỏi mà khựng lại một chút.

Trên đời này quả thật có yêu quái ăn con người không dứt thì cũng sẽ có người ăn yêu quái. Đối với yêu quái mà nói, máu thịt của tu sĩ chính là thuốc bổ, mà ngược lại cũng như thế, chẳng qua vế sau không thường gặp như vế trước mà thôi—— cũng có thể nói, tình huống ở vế sau rất ít khi bị truyền ra bên ngoài. Dù sao chuyện đem ăn những vật thể có hình dáng con người, chung quy cũng chẳng phải thanh danh dễ nghe gì, mà con người thì luôn muốn có được thanh danh.

Tiểu yêu quái mới xuống núi không lâu, lại chỉ đi mới tới thôn kia, tất nhiên không thể nghe được chuyện này từ chỗ nào khác, hẳn là Trương Đằng kia nói gì đó với hắn.

Nhớ đến biểu tình có chút hoảng hốt của Vệ Thành Trạch lúc trước khi rời đi, nói vậy hẳn chuyện Trương Đằng nói với hắn là chuyện này .

—— trong mắt Trương Đằng, y thực sự là người sẽ làm ra loại chuyện như vậy?

Chuyện này thì cũng liền thôi, Trương Đằng lại còn nói chuyện như vậy cho Vệ Thành Trạch. Tuy nói Vệ Thành Trạch vẫn chưa vì vậy mà sinh ra hoài nghi và khúc mắc với y, nhưng trong lòng Huyền Dạ rốt cuộc vẫn thấy không thoải mái.

Quả nhiên, sau này nếu có cơ hội, vẫn là nên trực tiếp xử luôn con hổ yêu vướng đường này đi mới tốt.

Trương Đằng còn đang ở trong thôn, bố trí pháp trận phòng hộ không hiểu sao mà lại có cảm giác sau lưng lạnh đến run da đầu.

. . . . . . Chẳng lẽ thương thế lúc trước giao thủ với Huyền Dạ còn chưa tốt hẳn?

Có chút nghi hoặc mà sờ ót, nhớ tới nắm tay cứng rắn ngoan độc của con lừa ngốc kia, Trương Đằng lại nhịn không được mà nhe răng, quyết định về sau nếu thấy y thì liền nên đi đường vòng đi.

Chỉ hy vọng lời cuối cùng hắn nói với tiểu yêu quái kia, có thể có chút tác dụng, đừng để tên hòa thượng kia dễ dàng thành công như vậy.

Con hổ vừa tự nghĩ đã thành công gây được phiền toái cho tên hòa thượng nhếch miệng một cái, cúi đầu tiếp tục tiến hành công việc trên tay.

Mà ở bên kia, Huyền Dạ cũng không lĩnh hội được những từ ngự tự coi là nội hàm sâu sắc của ai đó, lại vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ đầu của tiểu yêu quái: "Sẽ không."

Thanh âm của y không có bao nhiêu phập phồng, nhưng so với ngày thường lại thêm hai phần vững vàng, làm Vệ Thành Trạch nhất thời hạ tâm xuống. Hắn nheo mắt lại, cọ cọ lên lòng bàn tay Huyền Dạ, đôi tai mèo bông xù vì tâm tình nhảy nhót của hắn mà nhảy ra, lông tơ mềm mại nhẹ nhàng đảo qua ngón tay, làm tim Huyền Dạ cũng không kiềm được mà mềm xuống.

Có lẽ do cảm giác lông tơ kia thực sự rất dễ chịu, Huyền Dạ nhất thời liền không nhịn xuống mà đứa tay nhéo lên lỗ tai nho nhỏ kia, rồi sau đó, tiếng ngâm khẽ phát ra từ trong miệng Vệ Thành Trạch lại làm y không tự chủ được mà cứng người.

Lại nói tiếp, tai của mèo, hình như quả thật phá lệ mẫn cảm. . . . . . ?

Nhìn chút đỏ ửng trên hai gò má của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ liền cứng nhắc mà thu bàn tay về sau lưng, vẻ mặt chính trực mà nhấc chân đi về phía trước, không phân thêm cho Vệ Thành Trạch chút lực chú ý nào.

Vệ· bé mèo meo meo· Thành Trạch đang được sờ thực dễ chịu nghiêng đầu: Meo? (Ly: *Xịt máu*)

5438: . . . . . .

Tuy biết Vệ Thành Trạch cũng chỉ đang ác ý mà bán manh thôi . . . . . .Nó thực sự rất muốn ôm hắn trong lồng ngực, xoa lộn xộn hết tóc tơ trên đầu hắn, sau đó bộ dạng đáng thương hề hề mà nhìn mình của hắn aaaaaaaaaaaaaaaaaaa! !

5438 cảm thấy, loại tiểu yêu tinh dụ người giống Vệ Thành Trạch này, nên trói lại nộp lên quốc gia.

. . . . . . Sao có thể có người gây họa cho người ta như thế chứ!

Nhìn hòa thượng đáng thương kia đi, lúc đi đường cư nhiên vì thất thần mà vấp phải một tảng đá, lảo đảo hai bước thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Bất quá. . . . . . Nguyên lai người nầy, hóa ra cũng không phải là thờ ơ a?

Lúc trước thấy Huyền Dạ trừ lúc có tiếp xúc thân thể vớ Vệ Thành Trạch mà có chút phản ứng sinh lý của nam nhân ra thì chẳng có phản ứng nào khác, 5438 còn nghĩ hòa thượng này không có chút cảm giác nào với Vệ Thành Trạch, cảm tình cũng không phải là một loại cảm giác, có thể giả vờ được a?

Cũng phải, ngẫm lại thủ đoạn dụ trai đúng bệnh hốt thuốc, mọi việc đều thuận lợi của ký chủ nhà mình, dù đối tượng có là đầu gỗ đi nữa thì cũng đều sẽ bị hắn dụ đến xuân - tâm - lay - động, càng đừng nói tới chuyện Huyền Dạ, hình như ngay từ đầu đã có hảo cảm với Vệ Thành Trạch.

Nói cách khác, sao có thể hạ thủ lưu tình với Vệ Thành Trạch ngay lần đầu cơ chứ?

—— cho nên tên Huyền Dạ này là một tên cuồng mèo?

Trong đầu không khỏi mà cho ra một kết luận như vậy, 5438 nhất thời có chút 囧. Nhưng trừ lý do này ra, nó thực sự không thể nghĩ được, tại sao một người căm thù yêu quái đến tận xương tuỷ, lại có thể hạ thủ lưu tình với Vệ Thành Trạch thân là một yêu quái, thậm chí còn vì Vệ Thành Trạch mà thay đổi cái nhìn với yêu quái.

Nó cũng không phải mấy hệ thống tiểu thuyết kia, có thể tăng hào quang vạn nhân mê cho ký chủ của nó .

. . . . . . Không đúng, hình như vẫn có thể a.

Nghĩ đến mấy thứ giá trị thuộc tính loạn thất bát tao gì đó, cùng với mấ thứ hiệu quả loạn thất bát tao kia, 5438 cảm thấy, hắn trừ chuyện cố gắng bảo trì nụ cười ra thì cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Chuyến đi lần này của Huyền Dạ cùng Vệ Thành Trạch, mục đích là để tìm hung thủ đã gây ra mấy vụ thảm sát ở thôn nhỏ vô danh trước đây kia. Vì manh mối mà đối phương lưu lại thực sự rất ít, hai người truy vấn khó khăn hơn nhiều so với trong tưởng tượng, hơn nữa trước đó, hai người ở lại trong thôn một thời gian dài, rất nhiều manh mối nguyên bản có thể nhận ra cũng đã bị xóa sổ.

Cũng may đêm hôm đó, Vệ Thành Trạch ở xa xa đã nhìn thấy được bộ dáng của người nọ, cũng đã nhớ kỹ hơi thở của đối phương, nếu gặp lại, nhất định sẽ có thể nhận ra được.

Đương nhiên, nếu Vệ Thành Trạch nguyện ý, hắn hoàn toàn có thể tỉnh lược luôn bước này.

Dù sao tất cả nhưng chuyện mà Huyền Dạ trải qua, đối với hắn mà nói, đều là chuyện "Đã biết". Người phạn án vốn hẳn sẽ phạm án ở nơi khác vào nhiều năm sau rồi bị Huyền Dạ bắt được giết chết kia, Vệ Thành Trạch đương nhiên cũng biết được thân phận của đối phương.

Vệ Thành Trạch: cục cưng biết đáp án, nhưng cục cưng chính là không nói đấy.

5438: . . . . . .

Nhìn Huyền Dạ đang tân tân khổ khổ truy tìm manh mối, lại nhìn Vệ Thành Trạch mang vẻ mặt vô tội, giống như không hiểu gì cả, 5438 im lặng thắp cho vị hòa thượng một nén nhang trong lòng.

Nó đã có thể đoán được đứa bé khổ bức này, tương lai sẽ lấy tư thế gì, mà chết dưới quần bò của Vệ Thành Trạch rồi.

Nghĩ đến chuyện trên khuôn mặt than này sẽ lộ ra biểu tình tuyệt vọng tâm như tro tàn, 5438 liền nhịn không mà sinh thêm vài phần đồng tình với y.

Thôn lúc trước mà Vệ Thành Trạch và Huyền Dạ ở có vị trí thật sự quá mức hẻo lánh, trong phạm vi trăm dặm cũng không có ai sinh sống cả, thấy Huyền Dạ cũng không lên tiếng nhắc mình, Vệ Thành Trạch cũng sẽ không thu tai mèo trên đầu lại —— đối với hắn mà nói, vẫn là như vậy dễ chịu hơn.

Đợi nhiều ngày trong thôn như vậy, Vệ Thành Trạch cũng đã không giống như lúc đầu, đi vài bước lại vấp ngã, động tác cũng thông thuận tự nhiên hơn lúc đầu rất nhiều, hiển nhiên là đã thích ứng với thân thể con người. Cũng không biết tại sao, Huyền Dạ lại không hiểu sao nhìn bộ dáng Vệ Thành Trạch vẫn như lúc đầu động một tí là lại chiu vào trong lồng ngực y, có một loại đáng yêu không thể nói lên lời.

Đi phía sau Huyền Dạ một đoạn đường, lông mi Vệ Thành Trạch không tự chủ mà nhíu lại.

Đều nói mèo là loài động vật yếu ớt, không ăn được khổ, Vệ Thành Trạch đã nghiệm chứng chuyện này vô cùng tốt.

Ngồi xổm xuống, đưa tay nhéo nhéo cổ chân đã chua xót của mình, Vệ Thành Trạch nhìn Huyền Dạ rõ ràng đi giống y hết mình, lại chẳng có chút bộ dáng mỏi mệt nào,dẹp miệng mếu máo, đột nhiên liền vung đuôi, cả người liền biến mất ngay tại chỗ, chỉ lưu lại một đống y phục vốn mặc trên người hắn, đang đầy nếp nhăn mà rơi trên mặt đất.

Mắt thấy thiếu niên kia biến mất ngay trước mắt, trong lòng Huyền Dạ không khỏi mà căng thẳng, nhưng ngay giây tiếp theo, y liền nhìn một điểm gồ lên trên đống quần áo kia liền chậm rãi di chuyển. Ngay sau đó, một con mèo to gần bằng bàn tay liền theo quần áo chui ra. Hắn ngẩng đầu nhìn Huyền Dạ, chân sau đạp một cái, liền theo thân mình của đối phương mà lủi lên bả vai, còn giống như vô cùng thân thiết mà lấy đầu cọ cọ cổ Huyền Dạ đích: "Meo meo~"

Huyền Dạ: . . . . . .

Bất quá chỉ trong một cái chớp mắt, Huyền Dạ đã hiểu được ý định của Vệ Thành Trạch. Đây là thấy quá mệt, nghĩ tiếp kiệm khí lực đúng không. Cũng không biết nếu Trương Đằng biết, khẩu quết hắn lao lực tâm tư, mới có thể làm Vệ Thành Trạch nhớ kỹ được, cư nhiên bị dùng vào lúc như thế này, sẽ có tâm tình gì.

Quay đầu nhìn chằm chằm con mèo nhỏ đang đoan đoan chính chính mà ngồi trên vai mình, Huyền Dạ thu mắt, mặt không chút thay đổi mà thu y phục trên mặt đất vào bọc đồ.

Thấy động tác của Huyền Dạ, biết y đã ngầm đồng ý với hành vi của mình, Vệ Thành Trạch nhất thời liền cao hứng mà cọ cọ Huyền Dạ, còn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm bên gáy y.

Trên đầu lưỡi mèo có xước mang rô, liếm qua bên gáy mềm mại mẫn cảm, có chút đau đau ngứa ngứa. Nhưng xúc cảm kia, tất cả đều hóa thành điện lưu, lan ra toàn thân Huyền Dạ.

Thân mình không kiềm được mà cứng đờ, Huyền Dạ thật sự không ngờ, dù là đối mặt hiện với nguyên hình của Vệ Thành Trạch, thế nhưng cũng có thể sinh ra tâm thư như vậy. Quả thực. . . . . . Không bằng cầm thú .

Nhưng Vệ Thành Trạch lại không nhận ra dị thường của Huyền Dạ, vẫn như trước mà từng chút một liếm bên gáy y, tận đến lúc Huyền Dạ thật sự không thể nhẫn nại được nữa, dùng âm thanh khàn khàn mà mở miệng: "Đừng liếm ." Sau khi nói xong, y tựa hồ lại cảm thấy ngữ khí của mình quá nặng nề, liền dừng lại một chút mới vươn tay ra, nhẹ nhàng đè lên đầu Vệ Thành Trạch.

Vệ Thành Trạch thành công bị trấn an ngẩng đầu lên, ngậm lấy ngón tay của Huyền Dạ nhẹ nhàng mà cắn cắn, sau đó liền nằm úp sấp xuống dưới, lười nhúc nhích . Chỉ có cái đuôi lông xù xù phía sau, nhoáng lên nhoáng xuống là biểu lộ thích ý của hắn.

Huyền Dạ buông tay xuống, đầu ngón tay khẽ run rẩy, cuối cùng lại từng chút một mà nắm chặt lại, giống như muốn lưu lại xúc cảm vừa rồi vậy.

Vệ Thành Trạch lười biếng mà ghé vào trên vai Huyền Dạ, theo động tác của y mà nhoáng lên nhoáng xuống, không bao lâu liền nhắm mắt lại mà ngủ, mười phần bộ dang mèo, thẳng đến lúc chóp mũi truyền đến mùi cá nướng, hắn mới đột nhiên nhếch đuôi lên, đôi mắt chính xác mà đóng hẳn lên con cá trong tay Huyền Dạ.

Hòa thượng ở thế giới này không thịnh hành mấy chuyện từ bi vi hoài, bằng không lúc Huyền Dạ đối mặt với mấy con yêu tinh quỷ quái, xuống tay sẽ không thể nào không chút lưu tình như vậy. Bất quá bọn họ vẫn ăn chay như trước, cũng không biết tại sao.

Nếu Huyền Dạ không ăn mặn, như vậy cá nướng trong tay y chuẩn bị cho ai, hiển nhiên cũng chẳng cần nhiều lời nữa. Nhịn không được hưng phấn mà cọ cọ Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch liền từ đầu vai nhảy xuống đùi y, đôi mắt - trông mong mà nhìn con cá mặt ngoài chín giòn, chỉ còn kém không trực tiếp chảy nước miếng.

Buông mắt nhìn bộ dáng Vệ Thành Trạch không hề chớp mắt mà nhìn cá nướng chằm chằm, Huyền Dạ không nhìn được mà đưa tay gãi gãi cằm hắn. Đợi đến lúc cá nướng trong tay đã chín, mới đưa nó tới trước mặt Vệ Thành Trạch.

Hình thể của Vệ Thành Trạch thực có chút nhỏ, con cá Huyền Dạ bắt được trong con suối gần đó kia, thế nhưng còn lớn gấp đôi Vệ Thành Trạch, nhìn quả bóng lông nho nhỏ kia, như hổ rình mồi với một thứ lớn hơn mình rất nhiều, thực sự làm cho người ta có một loại cảm giác vui vẻ không thể nói rõ

Cái mũi hơi giật giật, cẩn thận mà ngửi con cá được rán vàng óng ánh kia, Vệ Thành Trạch vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm một cái, sau đó động tác liền cứng đờ, xoay người đáng thương hề hề mà chui vào trong ngực Huyền Dạ: "Meo meo ——" nóng quá QAQ (Ly: Phụt máu mũi lần thứ n QAQ)

Huyền Dạ: . . . . . .

Trong nháy mắt này, Huyền Dạ vô cùng sâu sắc mà lý giải , mèo là loại sinh vật khó hầu hạ đến mức nào.

Nhìn chằm chằm con cá trong tay chốc lát, Huyền Dạ đem nó giơ lên bên miệng, mặt không chút thay đổi mà bắt đầu thổi. Vệ Thành Trạch nhô đầu ra từ lồng ngực y, thấy bộ dáng của Huyền Dạ, trong mắt không khỏi mà hiện lên ý cười.

Sắc trời đã sắp tối hẳn, Vệ Thành Trạch nằm trong lồng ngực Huyền Dạ, một bên nhìn một mảng nhỏ không trung phía trên rừng cây rậm rạp, một bên dùng miệng nhỏ ăn cá nướng đã được Huyền Dạ thổi nguội, cái đuôi từng chút từng chút mà đung đưa, bộ dáng kia, miễn bàn có bao nhiêu thích ý .

Mà đợi lúc ăn uống no đủ xong, hắn cũng chỉ lắc cái đuôi, đặt đầu lên trên hai chân trước, híp mắt, một bộ đều là bộ dáng lười nhác không muốn nhúc nhích.

Tùy tay cầm xương cá con mèo nào đó ăn thừa lại trong tay ném vào trong đống lửa, Huyền Dạ vươn tay, xoa xoa cái bụng tròn vo của Vệ Thành Trạch.

Vệ Thành Trạch bị quấy rầy lăn một cái, làm ra bộ dáng chổng vó, còn vô cùng bất mãn mà trừng Huyền Dạ một cái. Sau đó hắn lại dùng bốn móng vuốt, bắt được bàn tay đang tác quái của Huyền Dạ, duỗi thân duỗi cổ cắn lấy ngón tay Huyền Dạ. Bộ dáng chân tay vụng về kia, làm khóe miệng Huyền Dạ cũng không tự chủ được mà hơi cong lên. Vẻ mặt lạnh lùng ngày thường cự nhân ngàn dậm, lúc này sớm đã biến mất, ánh lửa lay động chiêu lên khuôn mặt y lúc sáng lúc tối có một loại cảm giác nhu hòa không thể nói rõ.

Vệ Thành Trạch nhìn Huyền Dạ khác với bình thường, không khỏi mà có chút sững sờ. Một lúc lâu sau, hắn mới như bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, nhảy qua dùng đầu cọ cọ mu bàn tay Huyền Dạ, bộ dáng nhu thuận mềm mại, làm tim người ta cũng không kiềm được mà mềm xuống.

Giữa đêm trên núi có chút lạnh, lúc ngủ, Vệ Thành Trạch liền không ngừng mà chui vào ngực Huyền Dạ, cuối cùng đã trực tiếp chui vào trong cổ áo y. Huyền Dạ tóm hai lần lại không thể bắt được hắn, cũng liền mặc kệ, chỉ là lúc ngủ cẩn thận một chút, chú ý đừng đè phải đứa nhóc này là được.

Côn trùng kêu vang bị lôi cuốn bởi mùi thơm ngào ngạt của hoa quả đã chín được gió thu mang tới, mang theo yên tĩnh làm cho người ta an tâm, Huyền Dạ nhéo nhéo cái đuôi nhỏ lộ bên ngoài của Vệ Thành Trạch, gối đầu nhắm hai mắt lại, không bao lâu liền ngủ say.

Buổi sáng hôm sau vừa tỉnh lại, Huyền Dạ liền cảm thấy có gì đó không thích hợp. Tay phải theo bản năng mà đặt tại lên trên thiền trượng ở bên người, y mở mắt, nhưng đến lúc nhìn thấy thiếu niên nằm bên cạnh minh rồi thân thể lại đột ngột mà cứng đờ.

Thiếu niên hiển nhiên còn đang ngủ, lông mi cong cong theo hô hấp của hắn mà hơi run lên, da thịt màu trắng được ánh mặt trời chiếu xuống, giống như đang tản ra vầng sáng mông lung. Hắn vắt một chân trên lưng Huyền Dạ, một chân khác liền đặt ngay giữa hai chân y, hạ thân tinh xảo khéo léo kia liền đặt ngay trên chỗ đang ngạnh lên của Huyền Dạ, chỉ cách một tầng vải mỏng manh.

Giống như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Huyền Dạ, lông mi Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng mà run rẩy, sau đó liền chậm rãi mở mắt, bên trong đôi mắt giống như ngọc bích tốt nhất kia, phản xạ lại hình ảnh mặt trời đang lên, đẹp đến không thực.

Chớp chớp mắt, vẻ mê mang trong mắt Vệ Thành Trạch liền rút đi, hắn theo bản năng mà cọ cọ vào ngực Huyền Dạ, dùng thanh âm còn mang theo chút giọng mũi chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành, Dạ."

Có chút gian nan dời ánh mắt khỏi người Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ chậm rãi ngồi dậy, lấy y phục của Vệ Thành Trạch từ trong bọc ra, đậy lên người hắn: "Mặc y phục vào."

"Nga. . . . . ." Nhìn đến bộ dạng không thèm để ý đến mình của Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch tựa hồ có chút mất mác, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay cầm lấy y phục. Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị đứng dậy, hắn tựa hồ lại phát hiện ra gì đó, đột nhiên khựng lại.

Lỗ tai trên đỉnh đầu vì tâm tình kích động trong nháy mắt kia mà run lên hai cái, Vệ Thành Trạch lén lút nhìn Huyền Dạ một cái, phát hiện tầm mắt của đối phương cũng không dừng trên người mình, nhất thời liền vui vẻ trong lòng, vươn tay túm lấy thứ giữa hai chân Huyền Dạ —— hắn vừa mới cảm thấy chỗ này có gì đó chọc phải hắn !

Nhưng, còn chưa đụng tới được thứ gì đó kia, Vệ Thành Trạch đã bị Huyền Dạ nhận thấy có gì đó không thích hợp bắt được cổ tay. Y nhìn Vệ Thành Trạch, thần sắc gần như nghiêm khắc: "Đừng làm chuyện dư thừa."

Nghe được thanh âm không mang theo chút cảm tình nào, thân mình Vệ Thành Trạch liền không tự chủ được mà có chút run rẩy, từng chút từng chút mà lùi lại, ôm y phục đi sang bên cạnh mặc vào.

Nhìn bóng dáng có chút đáng thương của Vệ Thành Trạch, trong mắt Huyền Dạ khó có được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net