Chương 71(End thế giới 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly: ........ *Sa mạc lời* QAQ

"Ngao ô!" Nhịn không được phát ra một tiếng gào thảm thiết, Vệ Thành Trạch nhịn không được muốn rút móng vuốt về, "Đau! Đau đau đau. . . . . . Dạ ngươi nhẹ nhàng một chút QAQ"

Huyền Dạ nghe vậy khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mỗ tiểu yêu quái hai mắt đẫm lệ lưng tròng, mặt không chút thay đổi mà tăng lực đạo trên tay. Nhất thời, con mèo yêu sợ đau nào đó lập tức liền nhịn không được phát ra một trần gào thảm thiết thê lương: "Meo ngao --"

"Ta sai rồi ta sai rồi ta thật sự sai rồi! Ta sẽ không bao giờ ... cậy mạnh nữa ! Ta. . . . . . Meo?" Đột ngột bị ôm vào ngực, Vệ Thành Trạch không khỏi mà có chút sững sờ. Huyền Dạ dùng cả hai tay mà ôm lấy hắn, lực đạo mạnh tới mức làm hắn có chút phát đau, dòng máu ấm áp theo miệng vết thương còn chưa băng bó mà trào ra, thấm ướt xiêm y trên người Vệ Thành Trạch.

Hai tay có chút vô thố mà giương lên, tận đến lúc bên gáy truyền đến cảm giác ướt át, Vệ Thành Trạch mới giống như đột ngột phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng mà cọ cọ hõm cổ của Huyền Dạ: "Ta đã nói rồi, ta sẽ không chết."

Lúc trước Huyền Dạ lưu cho hắn cũng không chỉ có mỗi phù chú dùng để công kích, xuất phát từ lo lắng với Vệ Thành Trạch, tính toán cẩn thận mà nói, phù có tác dụng bảo hộ gì đó y lưu lại ngược lại còn nhiều hơn. Chẳng qua vì khoảng cách thật sự quá gần, dù dùng tới phù bảo hộ, Vệ Thành Trạch vẫn chẳng thể tránh được chuyện bị thương, nhưng chút thương thế ấy nếu so với Huyền Dạ thì thực sự nhẹ hơn nhiều lắm . Chẳng qua đối với hai móng vuốt bị dính phải nguyền rủa kia, trị liệu thực sự cũng có chút phiền toái.

Hai tay ôm Vệ Thành Trạch không tự chủ được mà chặt thêm vài phần, Huyền Dạ ôm người giống như muổn khảm luôn người này vào xương thịt. Một lúc lâu sau, y mới dùng thanh âm giống như đang kiềm nén gì đó mà cúi đầu lên tiếng: "Ân."

Trong nháy mắt khi cuộn lông nho nhỏ kia bị ánh lửa nuốt vào, Huyền Dạ chỉ cảm thấy máu toàn thân mình đều như đông hết lại, trái tim giống như bị cứng rắn mà đào ra, đau đến máu chảy đầm.

Giống như trong một quá khứ không hề biết đến, y đã từng trải qua chuyện như vậy vậy, loại cảm giác đau đến tận nội tâm, dù có dùng sức đến thế nào, đến cuối cùng trong lòng bàn tay vẫn trống rỗng như trước làm thần trí y đều phải hoảng hốt trong nháy mắt.

Dù hiện giờ có đem người này gắt gao mà ôm trong ngực mình như vậy, trái tim lại vẫn cứ vắng vẻ như trước, giống như một hạt liễu phiêu đãng trong không trung, cái loại cảm giác trống rỗng hư không làm người ta không thể cảm nhận được gì, quả thực có thể bức người ta đến điên.

Một bàn tay chuyển lên trên cái cổ yếu ớt của Vệ Thành Trạch, hai mắt của Huyền Dạ trở nên sâu thẳm vô cùng.

Y chỉ cần hơi dùng sức --

Mạch đập dưới đầu ngón tay đang hữu lực mà nảy lên , nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên thấu qua vải dệt hơi mỏng mà truyền lại, người trong lòng giống như vì tư thế không thoải mái mà khẽ cựa cựa thân dưới, rồi lại vì lo đụng đến miệng vết thương của y mà không dám làm ra hành động gì quá lớn.

Trái tim đột nhiên liền mềm mại xuống, Huyền Dạ nhịn không được cúi đầu mà cười một tiếng.

Người được y đặt nơi đầu quả tim mà yêu thương như vậy, y sao có thể nhẫn tâm mà thương tổn được?

-- Dù những biểu hiện mà người này biểu lộ ra trước mặt y đều là giả dối, thì yêu vẫn cứ là yêu.

Nhẹ nhàng mà thở dài, Huyền Dạ đột nhiên hé miệng, nặng nề cắn một miếng lên cổ Vệ Thành Trạch, da thịt mềm mại bị cắt qua, hương vị tinh ngọt làm cho y không khỏi mà có chút trầm mê.

"Dạ? !" Bị động tác thình lình của Huyền Dạ làm hoảng sợ, Vệ Thành Trạch ngay cả lỗ tai cũng đều đã lộ luôn ra. Nếu không bận tâm đến thương thế trên người Huyền Dạ cùng với nguyền rủa trên tay mình, hắn nói không chừng bây giờ đã đưa luôn cho y một vuốt rồi.

Vươn ngón cái lau đi vết máu trên gáy Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ cúi đầu đối diện với Vệ Thành Trạch: "Ngươi. . . . . ." Y dừng lại một chút, trầm giọng hỏi, "Từ khi nào đã có thể tự biến ra y phục?"

Vệ Thành Trạch: . . . . . . hả?

Cúi đầu nhìn y phục vừa người trên người mình, lại nhìn nhìn y phục bị nhuộm đầy máu cách đó không xa, đầu óc Vệ Thành Trạch không khỏimà chết máy mất ba giây đồng hồ.

"Ngạch. . . . . . Chắc là. . . . . . Từ lần đầu tiên gặp nhau đi. . . . . . ?" Có chút không xác định mà trả lời, Vệ Thành Trạch đối mắt với Huyền Dạ trong chốc lát liền yên lặng mà chuyển mắt đi, "Cái kia, khụ, không giúp đã gì thì có sao không?"

Huyền Dạ nghe vậy quay đầu, nhìn theo ánh mắt của Vệ Thành Trạch dừng lại ở bốn tăng nhân mặc áo xám, đang vây công yêu dị như ác quỷ kia.

Thực hiển nhiên, người có thể đè ép Huyền Dạ chắc chắn không thể bị Vệ Thành Trạch dùng một phù nổ mà giải quyết được. Đối phương dù không kịp trở tay mà nhận lấy một kích của Vệ Thành Trạch. Nhưng dù cả bả vai cũng đã bị nổ hơn phân nửa, lộ ra xương trắng dày đặc dưới da thịt, đối phương vẫn có thể mặt không đổi sắc mà giơ loan đao trong tay lên, vung về phía Vệ Thành Trạch vì bị chấn động lúc nổ mạnh mà bay ngược ra ngoài.

--bộ dáng kia, đã chẳng còn là người nữa.

Nếu không phải do Huyền Dạ đúng lúc bắt được Vệ Thành Trạch, nói không chừng hắn hiện tại chỉ còn là một con mèo chết.

Cũng may đồng môn gần đó nhận được tin của Huyền Dạ đúng lúc chạy tới, đỡ được một kích nhắm ngay giữa lưng Huyền Dạ, nếu không nói không chừng hai người hôm nay thực sự sẽ cứ như vậy mà chết cứng.

Trong tình huống biết rõ mình không thể đấu lại đối phương nhưng lại vẫn như cũ mà cố gắng chống đỡ , Huyền Dạ đương nhiên không thể thực sự đi tìm đường chết.

Từ lúc trước khi đi vào sơn lâm, Huyền Dạ liền chú ý tới xunh quanh đều có ám ký mà tăng nhân chùa Bắc Sơn lưu lại, nghĩ đến có lẽ là vì mấy ngày này ở đây đã có nhiều chuyện xảy ra, pháp sư biết được tin đều đã chạy lại đây.

Khi đó Huyền Dạ còn bởi vậy mà có tâm tư định rời đi, nhưng muốn thấy bộ dạng hưng phấn của Vệ Thành Trạch cuối cùng lại vẫn đem ý nghĩ này đè xuống.

Huống chi, chỉ cần Vệ Thành Trạch vẫn là yêu thì cho dù bọn họ đi đến nơi nào thì cũng sẽ chẳng có gì thay đổi cả.

Chỉ là thật không ngờ, cuối cùng y ngược lại còn cần đến trợ giúp của đồng môn.

Nhìn chằm chằm mấy người kia một lúc, Huyền Dạ thu mắt lại, nhìn Vệ Thành Trạch mang bộ dáng chuyên chú mà nhìn tình hình chiến đấu, trong mắt không khỏi mà hiện lên chút ý cười: "Không cần, " Y dừng một chút, "Ta đến đó cũng chỉ tạo thêm phiền toái."

Vệ Thành Trạch ngẩn người, lúc này mới nhớ tới một thân đầy vết thương kia của Huyền Dạ.

Dù ngay trước lúc guao thủ y đã tránh được bộ vị trí mạng. Nhưng dù vậy, thương thế trên người y tuyệt đối không thể coi nhẹ chỗ nào cả.

Cúi đầu nhìn hai tay đã biến đen của mình, Vệ Thành Trạch không khỏi mà mân môi, hắn hiện tại, ngay cả chuyện giúp Huyền Dạ xử lý vết thương cũng không làm nổi.

Dù chiều hướng nguyền rủa đã bị phù chú đặc thù của Huyền Dạ ngừng lại nhưng nếu muốn tiêu trừ nó thì chắc chắn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, nếu không gã họ Từ kia cũng sẽ không rơi xuống nông nỗi này.

Mắt thấy tăng nhân họ Từ kia bị cứng rắn mà xé một mảng cánh tay xuống mà vẫn như trước giống như không hề thấy đau mà tiếp tục công kích trong tay, Vệ Thành Trạch nhịn không được run lên một cái, giống như đang thấy được kết cục của chính mình.

Nhận thấy được ý nghĩ của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ nhịn không được đưa tay xoa đầu hắn: "Ta sẽ không để ngươi biến thành như vậy."

". . . . . . Ân." Một lúc lâu sau, Vệ Thành Trạch mới lên tiếng, ngẩng mặt lên hướng về phía Huyền Dạ lộ ra một nụ cười tươi.

5438: không biết tại sao lúc nghe thấy ký chủ nói "Ân" một tiếng, trong tâm tạng liền nhịn không được mà run rẩy theo một chút.

Nó cảm thấy, nó đại khái là đã nhiễm phải tật xấu thực nghiêm trọng gì đó rồi.

. . . . . .Chung quy thì vẫn cảm thấy Vệ Thành Trạch chắc chắn sẽ không làm sự việc chấm dứt một cách đơn giản như vậy được đúng không? !

Nói thật, lúc trước khi thấy Vệ Thành Trạch vọt vào trong ngực tăng nhân họ Từ kia, 5438 cũng đã nghĩ đến chuyện Vệ Thành Trạch chuẩn bị chết tại nơi này. Người mình yêu nhất bị chính tinh thần trọng nghĩa không có chút ý nghĩa gì của mình mà chết ngay dưới tay người từng là đông môn của mình -- chỉ cần nghĩ một chút cũng có thể thấy được Huyền Dạ lúc đó sẽ mang tâm tình dạng nào.

Châm chọc, bi thương, tuyệt vọng -- rồi sau đó ghi khắc cả đời.

Nhưng một khắc cuối cùng kia, Vệ Thành Trạch lại giống như đột nhiên thay đổi chủ ý mà thúc dục bảo hộ phù đang cầm trong tay, tự bảo vệ chính mình. Nhưng rốt cuộc là đã dùng phù nổ trước đó, hắn cuối cùng vẫn mang chút thương nhẹ.

5438 cảm thấy, nó hẳn nên vì thế mà thấy cao hứng. Nhưng trong lòng nó lại có một cỗ bất an không thể nói rõ. Hơn nữa khi nhớ lại cặp mắt đạm mạc khi Vệ Thành Trạch trả lời câu hỏi của nó kia.

Giống như ánh trăng, tốt đẹp đến mê người nhưng lại lạnh lẻo đến hư ảo.

Bốn người bên kia sớm đã giải quyết xong tăng nhân họ từ đã hóa thành yêu ma kia, đang chậm rãi đi về phía Vệ Thành Trạch và Huyền Dạ. Nhìn cách ăn mặc không khác nhau bao nhiêu của bọn họ, Vệ Thành Trạch không biết sao lại có chút khẩn trương.

Dừng lại cước bộ trước mặt hai người, ánh mắt của mấy người sau khi dừng lại trên người Huyền Dạ chốc lát liền đột nhiên dùng vũ khí trong tay chỉ về phía Vệ Thành Trạch bên người Huyền Dạ: "Ngươi, là yêu quái đúng không?"

Vệ Thành Trạch: . . . . . . Hả?

Nhìn sát ý không chút che dấu trong mắt những người trước mặt. Vệ Thành Trạch một lúc lâu cũng không thể hồi thần lại, thẳng đến lúc bị Huyền Dạ kéo về phía sau, hắn mới có chút hoảng hốt mà nhìn bốn người vừa rồi vẫn còn trên cùng một chiến tuyến kia.

Giống y hệt như những gì đã đoán trước, không hề khác với Huyền Dạ nguyên bản chút nào, đầy oán hận mà chán ghét với yêu quái.

-- so với một đồng môn vì nguyền rủa mà mất đi lý trí, đi vào ma đạo. Khiến hắn chết trong tay đồng môn còn đang thanh tỉnh, không phải càng thú vị hơn sao?

Dùng sức mà mím môi, Vệ Thành Trạch gắt gao nắm lấy tay áo của mình, cuối cùng vẫn không hề mở miệng giải thích gì cả.

Dù hắn có đứng chung một chỗ với Huyền Dạ đi nữa, dù hắn vừa mới hỗ trợ bọn hắn đối phó với họ Từ kia đi nữa, thì mấy người trước mắt này vẫn sẽ như trước mà cầm vũ khí trong tay nhắm vào hắn, đây cũng đã đủ để chứng mình chuyện này .

Giống như cảm thấy không khí trước mắt quá mức ngưng trệ, một tăng nhân tuổi còn trẻ liếc mắt nhìn Huyền Dạ một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng: "Sư huynh đã quên trong tự quy của chùa Bắc Sơn đã viết, không cho phép nuôi dưỡng yêu thú à!"

Ánh mắt dừng lại trên mặt hắn chốc lát, Huyền Dạ nhất nhất mà đảo qua biểu tình trên mặt ba người còn lại, tâm từng chút mà trầm xuống: "Hắn không phải là yêu thú mà ta nuôi dưỡng."

Người trong chùa Bắc Sơn có thái độ gì với yêu quái, người ở nơi đó mười mấy năm như y tất nhiên biết vô cùng rõ ràng, thậm chí trước khi gặp Vệ Thành Trạch, y bất quá cũng là một thành viên bình thường trong đó mà thôi. Nếu không có Vệ Thành Trạch, cho dù đến tận khi đi đến điểm cuối của sinh mệnh, ý nghĩ của y cũng sẽ vẫn như trước không có chút thay đổi nào.

Chính vì như thế, y thập phần rõ ràng, những người trước mắt này đang dùng ánh mắt gì để nhìn Vệ Thành Trạch đứng phía sau y.

Y vốn còn định sau khi dấu Vệ Thành Trạch vào vạt áo mình sẽ dùng phù che dấu hơi thở của hắn. Nhưng y rốt cục không thể ngờ Vệ Thành Trạch sẽ vì y mà liều lĩnh lao ra như vậy.

Đã nhìn thấy tận mắt, phù che dấu hơi thở tự nhiên cũng liền mất đi ý nghĩa. Chỉ cần nhìn thấy hành vi của Vệ Thành Trạch, chẳng ai sẽ xem hắn là một con mèo rừng bình thường.

"Phải không? Thế thì thật sự là quá tốt, " Nghe được lời của Huyền Dạ, tăng nhân vừa mở miệng lúc trước lộ ra biểu tình thả lỏng, trường thương cầm trong tay liền khoát lên trên vai, "Nhìn bộ dạng thân mật vừa rồi của sư huynh cùng với hắn, ta còn nghĩ hắn là yêu thú mà sư huynh nuôi dưỡng chứ. Vậy, " nói tới đây, hắn dừng một chút, thần sắc trong phút chốc liền lạnh xuống, "-- có thể thỉnh sư huynh nhường một chút được chứ?"

Huyền Dạ không nói gì, nhưng thiền trượng vắt ngang bên người kia cũng đã đủ để thể hiện thái độ của y.

Vệ Thành Trạch buông mắt, che lấp đi thần sắc trong đó.

Huyền Dạ hiện tại rốt cuộc thì cũng không phải là nhân vật trong truyền kỳ có thể đối chọi với cửu vĩ miêu yêu kia, cho dù là trong trạng thái tốt nhất thì cũng không thể địch nổi vây công của bốn đồng môn, càng đừng nói trong lúc cùng gã họ Từ kia giao thủ, y cũng đã bị thương không nhẹ. Lúc này, y ngay cả đi đường cũng có chút khó khăn.

Chẳng cần động thủ, kết cục cũng đã rõ rành rành .

Nhìn miệng vết thương càng ngày càng nhiều cùng sắc mặt tái nhợt kia của Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch nhịn không được cong cong khóe môi: "Rõ ràng được người dùng cả mạng để che chở như vậy, ta lại chẳng có chút cảm động nào."

"Thật đúng là. . . . . . máu lạnh a." Đột ngột vươn tay, bắt được trường thương sắp đâm vào ngực phải của Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng mà nhảy dựng, muốn đá Huyền Dạ đang muốn tiến lên ra ngoài. Giống như là hiểu được Vệ Thành Trạch đang muốn làm gì, Huyền Dạ nhịn không được mở to hai mắt. Y vươn tay muốn bắt lấy Vệ Thành Trạch nhưng lại chỉ có thể xé xuống một mảng y phục của hắn.

-- xem kìa, rõ ràng đã đã suy yếu đến mức còn không thể thoát được khỏi công kích của một con yêu quái chẳng có bao nhiêu tu vi, thế mà còn vọng tưởng muốn bảo vệ người quan trọng nhất.

Thật sự là -- không biết tự lượng sức mình.

Thu lại ánh mắt từ người Huyền Dạ đang nặng nề mà ngã trên mặt đất, ánh mắt của Vệ Thành Trạch một lần nữa trở nên trong suốt. Hắn xoay người, nhìn tăng nhân lớn tuổi nhất trong đám người, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi: "Nếu ta chết , các ngươi có thể buông tha cho y không?" Hắn hỏi, hai mắt không hề chớp mà nhìn tăng nhân trẻ tuổi kia, máu đen từ bàn tay nắm trường thương đang không ngừng chảy xuống.

"Chúng ta vốn không hề nghĩ đến chuyện lấy đi tính mạng của sư huynh a. " Tựa như cảm thấy được hành vi của Vệ Thành Trạch có chút thú vị, tăng nhân kia nhịn không được mà nhếch môi cười cười, nâng tay lên ngăn lại động tác của một tăng nhân khác. "Chẳng qua, che chở một yêu quái như vậy, sau khi trở về phải bế môn tư quá ba năm năm thì chắc chắn là không thiếu được ."

"Thế nào, đã biết chuyện này. " Nói tới đây, ánh mắt của hắn đột ngột biến đổi, bàn tay nắm trường thương vừa chuyển liền đâm về phía Vệ Thành Trạch . "Có phải thấy -- an tâm hơn một chút không?"

"Đúng không?" Giống như hoàn toàn không hề nhìn thấy lưỡi dao sắc bén đang tới gần, trên mặt Vệ Thành Trạch hiện ra một nụ cười yên tâm, "Vậy thực là. . . . . . tốt quá."

Thấy phản ứng của Vệ Thành Trạch không giống như trong tưởng tượng của mình, mày của tăng nhân kia không khỏi mà nhíu lại. Nhưng động tác trên tay hắn thế nhưng cũng không dừng lại mà ngược lại còn nhanh hơn vài phần.

Trong lòng hắn đến tột cùng cũng không thể tiếp thu được chuyện mộ con yêu quái có thể vì nhân loại -- hơn nữa còn là vì một người biết rõ sẽ không chết mà vứt bỏ đi tánh mạng của chính mình. Yêu quái bày ra bộ dáng nguyện ý vì người khác trả giá hết thảy, mà khi chuyện tới trước mắt lại chỉ lo cho bản thân mà chạy trối chết hoặc là nước mắt giàn giụa mà khóc lóc kể lể đến thâm tình của mình với thê nhi, đảo mắt lại đã dùng bọn họ làm con tin. Lúc trước, hắn thực sự cũng đã nhìn thấy nhiều lắm rồi.

Trừ phi trường thương trong tay xuyên thấu qua trái tim Vệ Thành Trạch, nếu không hắn sẽ không tin bất cứ câu nào từ trong miệng yêu quái kia cả.

Tiếng mũi thương bén nhọn đâm vào da thịt nặng nề mà trì trệ, mang theo áp lực không thể nói ra lời. Tăng nhân trẻ tuổi trẻ hơi mở to hai mắt, trong đó tràn đầy kinh ngạc không thể che dấu nổi.

"Đây không. . . . . . Sao có thể. . . . . ."

Chất lỏng ấm áp mà dính nhớp chảy xuống bên gáy Vệ Thành Trạch , một đường chảy vào bên trong áo, cuối cùng vải dệt hấp thu, trở thành một khổi vết ố tối màu bám trên ngực.

Cánh tay vắt trên lưng hắn thoáng dùng sức, nhiệt độ cơ thể có chút quá cao của người phía sau cách một lớp vải dệt mà truyền lại đây, thân thể của Vệ Thành Trạch hơi cứng lại, có chút không dám quay đầu.

"Ngươi đã nói, ngươi sẽ không chết. " Thanh âm của Huyền Dạ thô ráp mà khàn khàn, khi nói chuyện còn có máu đang không ngừng tràn ra từ bên môi. "-- ngươi đã nói rồi."

Bàn tay nắm cây trường thương không tự chủ được mà hơi buông lỏng, tăng nhân còn trẻ quay đầu lại nhìn về phía mà Huyền Dạ còn ở lúc trước, thần sắc khiếp sợ trên mặt còn chưa rút hết -- một người đã bị thương nặng như vậy, đến tột cùng làm thế nào có thể đến trước mặt hắn trong nháy mắt như vậy? Hắn thậm chí còn không thể thấy rõ động tác của Huyền Dạ, đợi đến lúc phục hồi lại được tinh thần thì trường thương trong tay đã đâm thẳng vào thân thể của Huyền Dạ.

"Sư huynh. . . . . ." Hắn tiến lên một bước, giống như muốn nói chút gì đó nhưng cước bộ lại đột nhiên khựng lại, thần sắc trên mặt có chút vô thố.

Chính như lời của hắn vừa rồi, tuy bọn họ thoạt nhìn như không có chút lưu tình nào với Huyền Dạ nhưng trên thực tế vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện cướp đi tính mạng của Huyền Dạ -- tóm lại thì cũng là sư huynh đệ đồng môn, hạ sát thủ cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Huống chi, loại chuyện này, đều đã có tự quy đến xử trí.

Nhưng một lúc vừa kia, vì đó là Vệ Thành Trạch nên hắn không hề nương tay. . . . . .

Ánh mắt dừng lại ở y phục toàn thân sũng máu trên người Huyền Dạ, trên mặt tăng nhân trẻ tuổi có chút tái nhợt.

Hắn nhìn một màn trước mắt này thế nhưng không hiểu sao lại một cảm giác không nên đâm vào đó.

Hai tay buông bên người không tự chỉ được mà hơi cong lên, nhưng hắn vẫn không tiến lên.

Thân mình của Huyền Dạ hơi lắc lư, rốt cục cũng không thể chống đỡ nổi mà ngã về phía trước. Vệ Thành Trạch lảo đảo đi về phía trước hai bước mới miễn cưỡng đứng vững lại, nhưng người nằm trên lưng hắn lại không có chút động tác gì.

"Dạ. . . . . . ?" Đưa tay nắm lấy bàn tay đang buông thõng xuống của Huyền Dạ , thanh âm của Vệ Thành Trạch mang theo run rẩy mà ngay cả hắn cũng không hề nhận ra, "-- Diệp? !"

Thân thể mất đi chống đỡ có chút hư thoát, ngón tay Vệ Thành Trạch khẽ run lên, hắn đột ngột xoay người, vươn tay ôm lấy Huyền Dạ.

Miệng vết thương lưu lại trong chiến đấu còn đang không ngừng trào máu ra ngoài, cách một lớp vải dệt hơi mỏng cũng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nhỏ nhoi kia như trước, nhưng khi chạm vào lồng ngực lại không cảm nhận được một chút phập phồng nào, dưới cánh mũi đang dựa trên vai Vệ Thành Trạch cũng không có chút hơi thở ấm áp nào cả.

Thân mình theo khí lực đang giảm dần mà chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất, Vệ Thành Trạch ôm chặt Huyền Dạvào lòng. Hắn đem đầu vùi vào hõm cổ của Huyền Dạ. Đôi môi khẽ nhúc nhích, thanh âm mềm nhẹ kia giống như đang lo quấy nhiều gì đó: "Y đã chết."

Mọi người ở đây bị một câu nói nhỏ nhoi này làm chấn động, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không biết là nên lộ ra biểu tình như thế nào. Bọn họ nhìn Vệ Thành Trạch đang gắt gao mà ôm lấy người đã sớm mất đi sinh khí kia, thế nhưng lại từ đó mà cảm nhận được một cỗ bi thương dày đặc đến mức làm kẻ khác không thở nổi.

Thật giống như yêu quái đang cúi đầu kia đã mất đi thứ duy nhất có thể nắm chặt trong tay, cả người đều tản ra tuyệt vọng nồng đậm đến mức tận cùng.

"A. . . . . ." Đột nhiên có người cười nhẹ ra tiếng, trên mặt tăng nhân cầm trường đao trong tay kia mang theo thần sắc trào phúng, giống như tình cảnh trước mắt chính là một màn hài kịch chọc cười người ta vậy. "Yêu pháp mê hoặc người khác của ngươi, quả thực đúng là lợi hại a."

Nếu không phải do Vệ Thành Trạch nhúng tay vào, một người trọng thương như Huyền Dạ làm sao có thể có được tốc độ như vậy? Nếu không phải do yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net