Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly: Xin chào mọi người. Tui quay lại rồi đêy hehe. Xin lỗi vì để mọi người đợi thực lâu :)))))))))

Cúi đầu nhìn chằm chằm tấm ảnh mới chụp được một lúc lâu, Vệ Thành Trạch đột nhiên ngẩng đầu lên, cẩn thận mà đánh giá Lục Hướng Nam một phen: "Vẻ ngoài của cậu hình như . . . . . ." Hắn dừng lại một chút, tựa hồ như đang nghĩ nên nói thế nào cho bớt làm tổn thương người ta, ". . . . . . có chút không ăn ảnh cho lắm ?" (Ly: Chém-ing:)))))

Lục Hướng Nam: . . . . . .

Tuy chuyện này đối với đàn ông thì cũng chẳng thể tính là chuyện ghê gớm gì, nhưng nhìn ánh mắt mang theo phân xét của Vệ Thành Trạch, cậu không hiểu sao lại thấy có chút bực bội.

Nhưng cũng chẳng đợi cậu nói thêm gì, chỉ thấy Vệ Thành Trạch đã đi tới, ném điện thoại về phía cậu: "Tự nhiên không đâu lại bị người ta chụp ảnh chính là loại cảm giác này, tôi nghĩ cậu cũng chẳng thích thú gì cho cam đúng không?" Nói xong, hắn vươn tay sờ cái đầu thấp hơn mình mấy cm của Lục Hướng Nam, "Yên tâm đi, tôi không động đến thứ gì khác trong di động của cậu đâu."

Vệ Thành Trạch lần này thật sự không nói dối, dù sao di động của Lục Hướng Nam cũng rất sạch sẽ, ngay cả trò chơi đơn giản nhất cũng không có, quả thực không phải thứ nên có trong tay một đứa trẻ tuổi này.

Thấy Vệ Thành Trạch sau khi nói xong những lời này cũng không để ý gì tới mình nữa, vô cùng tự nhiên quay đầu lại lấy túi xách rồi đi ra ngoài, lông mày Lục Hướng Nam không khỏi mà nhíu lại một chút.

Vốn ảnh Vệ Thành Trạch muốn xóa thì cũng đã xóa rồi, cậu chỉ là thấy người từng gặp trên lớp cho nên tùy tay liền chụp hai cái mà thôi, cũng chẳng có chuyện gì. Nhưng tư thái như trưởng bối trong nhà kia của Vệ Thành Trạch lúc nãy lại làm cho cậu không tự chủ được mà sinh ra chút bực tức.

"Thật đúng người ôn nhu ha, còn cố ý bảo con gái nhà người ta đi trước, một mình ở lại xử lý chuyện này. " nghiêng đầu nhìn Vệ Thành Trạch đã dừng lại, Lục Hướng Nam cố ý nói chuyện này thành kiểu ám muội bất minh "Mấy đi một cơ hội khó có được như vậy chắc là khó chịu lắm nhỉ, muốn tôi giới thiệu cho cậu một chỗ không, hả?"

Còn nói cái gì mà thường đến chỗ này chơi chứ, cậu ở đây cả ngày sao mà lại chẳng thấy người này lần nào chứ?

Lục Hướng Nam cũng chẳng biết tại sao, lúc nhìn người này hé ra khuôn mặt cực có tính lừa tình mà nói dối không chớp mắt, cậu cảm thấy thực sự vô cùng khó chịu.

Đại khái là do. . . . . thuộc tính tương khắc đúng không nhỉ?

Làm nam chính của thế giới này, diện mạo của Lục Hướng Nam đương nhiên không thể nào kém nổi rồi, so với khuôn măy thường thường chuẩn người qua đường kia của Vệ Thành Trạch , bộ dáng của cậu tuyệt đối có thể đạt tới mức độ "Anh trai đẹp trai" rồi.

Nhưng nếu đặt hai người ở cạnh nhau, phỏng chừng phần lớn mọi người lại thích Vệ Thành Trạch hơn.

Cũng chẳng có cách nào, vì lăn lộn trong những nơi như tiệm chơi game linh tinh các kiểu, trên người Lục Hướng Nam cũng không thể tránh được mà dính chút khí vị lưu manh, hơn nữa cậu bình thường còn cố ý làm ra vẻ lưu manh, cẩn thận giờ dù cậu có đem đứa trẻ lạc đường đến sở cảnh sát, người ta còn tưởng cậu bắt cóc trẻ con ấy chớ.

Khuôn mặt như vậy so với Vệ Thành Trạch liền có vẻ vô cùng chướng mắt. Hơn nữa hắn còn vừa mới đùa giỡn Lục Hướng Nam -- hai lần liền.

Dùng hai tay ôm lấy ngực, tà tà mà đứng dựa vào máy chơi game, Lục Hướng Nam nhìn Vệ Thành Trạch, chờ phản ứng của hắn.

Ngay từ lúc đầu, người này đều là một bộ ôn ôn hòa hòa, thật sự làm người ta khó chịu. Cũng chẳng biết bộ dáng hắn khi nóng giận sẽ như thế nào.

Giống như đã nhận thấy tâm tư của Lục Hướng Nam, Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, xoay người lại. Có chút bất đắc dĩ mà nhìn cậu: "Đây là ghen tị đúng không?"

Lục Hướng Nam: . . . . . . Cái gì?

Nhìn bộ dáng mộng bức của Lục Hướng Nam, ý cười bên miệng Vệ Thành Trạch không khỏi mà sâu thêm vài phần, vẻ mặt ôn nhu mà thâm tình hộc ra một câu sặc mùi mấy kiểu phim truyền hình bị nói đến nát như mấy năm nay: "Em yên tâm, tôi chỉ là coi cô ấy là em gái mà thôi, trong lòng tôi cũng chỉ có một mình em."

Lục Hướng Nam: . . . . . .

5438: . . . . . .

Quần chúng đang vây xem: . . . . . . Phốc.

Đương nhiên chẳng có ai coi lời Vệ Thành Trạch vừa nói là thật cả, không nói đến chuyện câu kia giống hệt câu thoại trong bộ phim truyền hình mới nhất đang chiếu trên đài, chỉ cần nghe đến ngữ khí như điệu vịnh than kia của hắn, người minh mẫn đều đã có thể nhìn ra được hắn chính là đang đùa giỡn Lục Hướng Nam.

Chỉ là không nghĩ tới, vị lưu manh thoạt nhìn chẳng dễ đối phó chút nào trước mặt một người nhìn qua rất là vô hại này, cư nhiên lại cứng họng liên tiếp.

"Được rồi được rồi, đừng ghen nữa mà, nhìn người ta cũng đã thổ lộ trước mặt công chúng hết rồi kìa!" Có người thường đến nơi này biết Lục Hướng Nam, nhịn không được lên tiếng ồn ào. Nhất thời, sắc mặt Lục Hướng Nam liền đen xì xuống. Cố tình ngay lúc này, cái tên đối diện kia còn không muốn chết mà mở miệng trêu chọc: "Chúng ta ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, em ngay cả chút tin tưởng ấy cũng không chịu cho tôi à?"

Tốt tốt, lần này lại đổi thành lời thoại của phim đạo đức gia đình nổi đình nổi đám gần đây, ha hả.

Nghe tiếng cười không chút che dấu vang từ chung quang, Lục Hướng Nam nhất thời liền có xúc động muốn trực tiếp cho khuôn mặt cười tủm tỉm kia của Vệ Thành Trạch một quyền.

-- đương nhiên, sau đó Lục Hướng Nam vô cùng may mắn rằng cậu không chuyển ý nghĩ này thành hành động, nếu không cậu phỏng chừng cũng phải ở trên giường đến mười ngày nửa tháng .

Hé ra khuôn mặt đen sì mà bước nhanh về phía trước, Lục Hướng Nam nắm áo Vệ Thành Trạch đi ra ngoài.

Người cậu quen ở chỗ này rất nhiều, cậu cũng không muốn phá hư hình tượng của mình chút nào.

Tuy hình như ngay từ đầu cậu đã chẳng có cái thứ này.

Bị Lục Hướng Nam nắm áo kéo đi làm lảo đảo vài bước, Vệ Thành Trạch quay đầu nhìn cậu một cái, cư nhiên lại không nói gì cả, tùy ý để cậu kéo mình đi ra ngoài .

Hắn vốn cũng chẳng có thù oán gì với Lục Hướng Nam, chẳng qua là lúc đối phương tìm đến gây phiền toái thì làm ra chút phản kích nho nhỏ thôi ấy mà, cũng chẳng cần làm đến nông nỗi không thể xong nổi.

Nhưng, hai người cuối cùng vẫn không đi ra nổi tiệm game.

Nhìn cơn mưa to ngoài cửa, Vệ Thành Trạch trầm mặc trong chốc lát, rất là nghiêm túc mà mở miệng: "Dự báo thời tiết chính là kẻ lừa đảo."

Lục Hướng Nam: . . . . . .

Chẳng lẽ hắn ta không nhìn dự báo thời tiết à? Rõ ràng người ta từ giữa trưa đã dự báo là "Mưa to" rồi đấy có được không a?

Bất quá, bị Vệ Thành Trạch quăng một câu như vậy, chút tức giận của Lục Hướng Nam liền tiêu mất.

Cũng như lời Vệ Thành Trạch, hai người vốn cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn, chỉ là chút vụng về thôi ấy mà.

À, đương nhiên, chuyện người này xoa đầu cậu thì thực sự không thể tha thứ được.

Ánh mắt nhịn không được nhìn về phía đỉnh đầu Vệ Thành Trạch, ngón tay Lục Hướng Nam giật giật, đột nhiên nhịn không được muốn tự cho mình một bàn tay -- sao cậu lại muốn đi xoa đầu một thằng đàn ông chứ? Nếu đổi lại là em gái mềm mềm vừa nãy thì còn được, nếu là Vệ Thành Trạch,. . . . . . Cậu chắc chắn sẽ tức đến hôn mê!

Run rẩy khóe miệng quay đầu, nhìn chằm chằm màn mưa dày đặc bên ngoài lớp thủy tinh chốc lát, Lục Hướng Nam bỗng mở miệng hỏi: "Cái áo khoác kia sao cậu không tự mình đưa cho cô ấy?"

Tuy số lần cậu thò mặt lên trường thực sự ít đến đáng thương nhưng trí nhớ của cậu từ trước đến nay cũng không tồi, cũng biết Vệ Thành Trạch và Văn Thủy Nhu là bạn học của cậu.

Hơn nữa, cho dù không cùng lớp, chỉ cần cùng trường thôi thì chính mình cầm đi không phải tốt hơn là để nó ở đây sao?

"Vì không nên." Giống như thấy cái túi trong tay quá nặng, Vệ Thành Trạch liền khoác nó lên lưng, tiện thể đáp về một câu.

Đối với những đứa trẻ tuổi này mà nói, nhiều lúc chúng lại luôn khá nhạy cảm với những chuyện nhỏ nhặt. Nếu hắn thật sự tự lấy áo khoác đi, phỏng chừng lập tức sẽ xuất hiện mấy câu hỏi linh tinh như "Tại sao áo khoác của Văn Thủy Nhu lại ở chỗ hắn" , "Bọn họ đang có quan hệ gì" , "Văn Thủy Nhu không đi học có phải có liên quan đến hắn không" gì đó.

Mà cũng không phải tất cả đều xuất phát từ ác ý, càng nhiều hơn chính là tò mò cùng hâm mộ.

Trung học, chính là những năm tháng bồn chồn như vậy.

Huống chi, nếu hắn có hành động dư thừa gì, có lẽ còn có thể làm một cô gái có tâm tư tinh tế hiểu nhầm gì đó thì làm sao giờ?

Nghĩ đến đây, Vệ Thành Trạch nhịn không được thở dài, trên mặt hiện ra chút thần sắc đau đầu.

Tuy không biết Vệ Thành Trạch đang nghĩ gì nhưng Lục Hướng Nam cũng đã có thể đoán được vài phần. Nhìn Vệ Thành Trạch một cái, cậu nhịn không được chậc lưỡi: "Chậc, Cái tên ôn nhu chết tiệt này."

Vệ Thành Trạch: . . . . . .

Nghiêng đầu đối mặt với Lục Hướng Nam vài giây, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên liền nở một nụ cười nhẹ, vươn tay xoa mái tóc ngắn ngủn của Lục Hướng Nam đến mức rối tung lên.

Dù cũng chỉ có vài cm thì vẫn có thể gọi là ưu thế chiều cao.

. . . . . . Kí chủ ngươi chắc chắn là vì mấy thế giới trước đều thấp hơn người ta, cho nên trong lòng bất bình đúng không?

Nhìn hành động có thể gọi là ngây thơ của Vệ Thành Trạch, 5438 nhịn không được phun tào một câu.

Cũng không biết là do trùng hợp hay cố ý, tất cả những người trong thế giới trước mà Vệ Thành Trạch xuyên vào lúc nào cũng có chiều cao thực khiêm tốn, hình như đây cũng là lần đầu tiên hắn được xuyên thành một người cao hơn người khác đúng không nhỉ?

Nghĩ như vậy, 5438 không hiểu sao mà lại bắt đầu cảm thấy đồng tình cho Vệ Thành Trạch. (Ly: Poor hệ thông-kun :)))))))

Cũng may cho nó, trong hệ thống thuộc tính không có thuộc tính "Thân cao", nếu không nó thật sự không thể tưởng tượng nổi Vệ Thành Trạch sẽ làm ra được cái chuyện gì.

Trước khi Lục Hướng Nam nổi bão, Vệ Thành Trạch liền buông mái tóc đã bị chà đạp đến rối tung của cậu ra, nhìn cơn mưa không hề có chút ý định tạnh nào, mở miệng nói: "Tôi đi hỏi ông chủ có dư ô không."

Bọn họ chung quy thì cũng không thể chờ ở chỗ này được, lỡ đâu mưa thực sự không tạnh thì sao? Quán game này cũng chẳng phải là loại mở của 24h, nếu thực sự đợi đến tận lúc đó, ngược lại càng thêm phiền toái.

Nhìn bóng dáng đang bỏ đi của Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam không khỏi có chút sững sờ. Đưa tay cào lại mái tóc đã thành cái ổ gà của mình, Lục Hướng Nam nhịn không được than thở một câu: "Nếu có ô thực thì đã chẳng có nhiều người trú mưa ở đây như vậy."

Có lẽ là vì thái độ của Vệ Thành Trạch với cậu quá mức tự nhiên nên chuyện vốn phải làm cho cậu cảm thấy phiền chán này, bây giờ đều không thể chán ghét nổi.

Khác với gia thế có thể tính là "tốt đẹp" của Văn Thủy Nhu, cha mẹ Lục Hướng Nam là người sáng lập của tập đoàn tài phiệt nổi tiếng cả nước. Yêu cầu duy nhất của bọn họ với Lục Hướng Nam chính là, "Sau khi tới tuổi thì phải bắt đầu xem xét chuyện công ty." Mà trước lúc đó thì cậu thế nào mặc cậu.

Mà hành vi hiện giờ của Vệ Thành Trạch, theo một ý nghĩa nào có lẽ cũng là để thu hút sự chú ý của hai người kia, nhưng hắn cũng sẽ không có được kết quả mà mình mong đợi.

"Có lẽ ngay cả chính bản thân cậu ta cũng không ý thức được, cậu ta đang khát vọng một người 'bạn' đến mức nào." Cầm theo cái ô của ông chủ tiệm game, Vệ Thành Trạch không nhanh không chậm trở về.

Dù Lục Hướng Nam có biểu hiện giống như chẳng thèm để ý đến chuyện gì cả nhưng trên thực tế, cậu chú ý rất nhiều chuyện, nếu không lúc thi vào trường cao đẳng cậu cũng sẽ không thi được thành tích kia. Lúc Văn Thủy Nhu xuất hiện cũng sẽ không gắt gao mà nắm lấy bàn tay đưa ra trước mặt kia, giống như có thể nắm như thế cả đời như vậy.

"Mà lúc thân phận kia trở thành ' duy nhất ', chuyện tình cảm biến chất cũng chỉ còn là vấn đề thời gian ." Dừng lại bên người Lục Hướng Nam, Vệ Thành Trạch mở cái ô trong tay, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh: "Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về." Dừng một chút, hắn lại nói thêm một câu giống như đang cố giải thích, "Ông chủ chỉ còn có một cái ô."

. . . . . . Không, cậu ta có thể mượn được ô đã là một chuyện rất lợi hại rồi.

Lục Hướng Nam không ngừng nhìn về phía cái ô, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh ông chủ quán game nóng tính mắng đuổi khách mượn ô ra ngoài. Ngay cả khách quen của ông ta như cậu đây cũng chưa từng mượn được cái quỷ gì từ tay ông chủ cả.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Vệ Thành Trạch của Lục Hướng Nam lại không khỏi mà thêm vài phần cổ quái.

Người này, thực sự không phải là người quen của ông chủ à? Lúc trước hình như cậu ta cũng đã bảo là ông chủ cũng biết cậu ta?

"Cậu biết ông chủ à?" Nghĩ như vậy , Lục Hướng Nam nhịn không được liền hỏi một câu.

"Không biết." Giống như có chút kỳ quái tại sao Lục Hướng Nam lại hỏi như vậy, Vệ Thành Trạch cúi đầu nhìn cái ô trong tay, "Ông ấy thực sự rất tốt."

Lục Hướng Nam: . . . . . .

Quên đi, cậu tốt nhất vẫn là nên im lặng luôn.

Thấy Lục Hướng Nam không nói gì, Vệ Thành Trạch khiêng túi lên lại hỏi thêm lần nữa: "Nhà cậu ở đâu?"

Nghe được câu hỏi của Vệ Thành Trạch, lông mày Lục Hướng Nam lập tức liền nhíu lại.

Lý do cậu lắc lư bên ngoài cả ngày, có một phần rất lớn chính là do không muốn về nhà.

Nhưng cậu cũng biết mình không thể thực sự ở chỗ này cả ngày, chờ lúc chỗ này đóng cửa, nếu mưa còn không tạnh thì lúc đó cậu thực sự phải dầm mưa.

Mùa mưa như thế này, không muốn cảm cũng khó.

Nhưng. . . . . . cậu thật sự không muốn về.

Quay đầu nhìn thoáng qua Vệ Thành Trạch vẫn đang chờ câu trả lời của mình, tròng mắt của Lục Hướng Nam vừa chuyển, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười không có chút ý tốt nào: "Trước đó cậu không phải nói trong lòng chỉ có tôi sao? Mang tôi về nhà cậu luôn được không?"

Lời này cậu cũng chỉ là tùy tiện nói cho có thực sự cũng chẳng trông cậy gì.

Nếu Vệ Thành Trạch vì vậy mà tức giận, cậu còn có thể ở lại đây chút nữa. Nếu Vệ Thành Trạch đồng ý . . . . . . Người bình thường chắc chắn sẽ không đồng ý loại chuyện như thế này. . . . . ."Ừ." Vệ Thành Trạch đẩy cửa thủy tinh ra, cơn gió nhất thời liền thổi theo mưa bụi bên ngoài nhẹ nhàng mà tiến vào, làm hắn nhìn không được mà run lên một cái "Nhưng nhà tôi có chút xa đấy, không sao chứ?"

Lục Hướng Nam: . . . . . .Cái giề?

Tận đến lúc bị Vệ Thành Trạch ôm lấy bả vai, bước một đoạn dài trong cơn mưa, Lục Hướng Nam vẫn còn chưa phục hồi được tinh thần.

Người bình thường trong tình huống như thế này, chẳng lẽ sẽ đem người lần đầu tiên gặp mặt về nhà sao?

. . . . . . Chắc không phải là nói dẫn cậu về nhà, kỳ thật là đem cậu đến cục cảnh sát đâu đúng không?

Cẩn thận ngẫm lại, câu nói vừa rồi của cậu ta hình như có cảm giác như quấy- rối- tình - dục đúng không?

Khóe miệng Lục Hướng Nam co rút, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua sắc mặt bình tĩnh của Vệ Thành Trạch.

Không hiểu sao, cậu lại cảm thấy người này thực sự có thể làm ra loại chuyện như vậy.

Chú ý tới tầm mắt của Lục Hướng Nam, Vệ Thành Trạch quay đầu nhìn cậu một cái, lông mày nhất thời liền nhíu lại: "Nhanh lên, mưa sắp lớn rồi." Nói xong, bàn tay ôm bả vai Lục Hướng Nam lại chặt thêm vài phần.

Nói thật, mưa lớn như vậy, hai người chỉ có một cái ô, dù thế nào cũng không thể khô ráo không bị xối chút nào được. nhưng là không biết tại sao, ngữ khí nghiêm khắc cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền qua lớp vải dệt của Vệ Thành Trạch kia lại làm mang đến cho Lục Hướng Nam cảm giác an tâm không thể nói rõ.

Vệ Thành Trạch quả thật không lừa cậu, hai người đi bộ tần tầm 40 phút sau mới đến được chỗ đã định.

Nhìn Vệ Thành Trạch dựa ô một bên rồi lấy chìa khóa ra mở cửa, Lục Hướng Nam nhịn không được mở miệng: "Hôm nay cậu đi đường xa như vậy đi vào đó để tìm người đúng không?"

"Đúng thì sao?" Cười với Lục Hướng Nam một cái, Vệ Thành Trạch không lập tức trả lời câu hỏi của cậu, chìa khóa trong tay vừa vặn một cái, cánh cửa đang đóng phát ra một tiếng "cạch" liền mở ra , "Vào đi."

"Cậu ở một mình à?" Vào phòng nhìn quanh một vòng, nhìn Vệ Thành Trạch đưa tay bật đèn lên, Lục Hướng Nam không khỏi mà có chút kinh ngạc.

Dù có khá nhiều học sinh thuê phòng ở bên ngoài nhưng phần lớn họ cũng đều có người lớn ở cùng, dù cha mẹ không có thời gian thì ít nhất cũng sẽ thuê dì giúp việc hay ai đó. Nhưng chỗ này của Vệ Thành Trạch, hiển nhiên không hề tồn tại một người như vậy.

"Ừ" Vệ Thành Trạch lên tiếng, đóng cửa lại đi vào phòng mình "Cậu chờ một chút."

Tuy nói học sinh trung học ở một mình thì thực sự cũng có chút kỳ quái, nhưng Vệ Thành Trạch thực sự rất cảm tạ thiết lập này. Dù sao, hắn thật sự không có chút kiên nhẫn nào để ứng phó với hai con người không hề quen biết lại miễn cưỡng được nhét vào thân phận cha mẹ của hắn cả.

Bị để lại một mình trong phòng khách, Lục Hướng Nam chẳng cảm thấy gì cả, tự mình bắt đầu đứng dậy đi loanh quanh.

Cậu cảm thấy Vệ Thành Trạch này thực sự quá kỳ quái, theo lý mà nói, một người ở một mình không phải nên thực thận trọng sao? Cứ như vậy mang cậu về nhà thật sự không thành vấn đề à?

Tuy cậu cũng chẳng định làm gì Vệ Thành Trạch cả nhưng bộ dạng không chút nghi ngờ của đối phương lại làm cậu không hiểu sao lại có chút không được tự nhiên.

"Này! Cậu không khỏe à?" Đợi một lúc mà vẫn không thấy Vệ Thành Trạch đi ra, Lục Hướng Nam nhịn không được gọi một tiếng.

Trên người cậu đã bị mưa xối cho ướt một mảnh nên không dám ngồi lên sopha, chỉ có thể ngây ngốc mà đứng đó, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch.

"Cậu không thể cẩn thận gọi tên tôi được à?" Ôm quần áo đã chuẩn bị cẩn thận đi ra, ngữ khí của Vệ Thành Trạch có chút bất đắc dĩ.

"Tôi lại không biết cậu tên gì." Lục Hướng Nam đánh mắt xem thường một cái, ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại trên người Vệ Thành Trạch.

Dù Vệ Thành Trạch là người cầm dù dọc đường nhưng chỗ ướt trên người Vệ Thành Trạch còn nhiều hơn cả cậu. Lúc ở trên đường cậu không nhân ra, nhưng lúc đèn trong phòng bật lên thì cậu cũng tự nhiên có thể nhìn thấy rõ rành rành.

Không chú ý tới tầm mắt của Lục Hướng Nam, Vệ Thành Trạch đi từ trong phòng ra, hơi chế nhạo mà hỏi: "Thật sự không biết?"

Lục Hướng Nam: . . . . . .

Được rồi, vì tâm tư không thể nói nào đó, cậu đã ngấm ngầm nhớ hết tên họ và bề ngoài của bạn cùng lớp. Nên cậu mới có thể nhận ra được Văn Thủy Nhu và Vệ Thành Trạch ngay lúc mới nhìn thấy.

Nhưng loại chuyện này, cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận đâu.

Nhìn chằm chằm Lục Hướng Nam chốc lát, Vệ Thành Trạch giống như nhớ đến chuyện gì đó, bỗng nhiên liền bật cười.

"Tôi tên là Vệ Thành Trạch" nói xong, hắn đưa quần áo trong tay ra, "Đây là quần áo giờ tôi không mặc vừa, quần lót là đồ mới." Hắn chỉ chỉ buồng tắm, "Phòng tắm của tôi là nhà tắm vòi sen, có bình nước nóng đó -- cậu hẳn là sẽ dùng đúng không?"

"A? Ừ, tất nhiên!" Theo bản năng mà nhận quần áo trong tay Vệ Thành Trạch rồi bước về buồng tắm hai bước, Lục Hướng Nam mới đột ngột phản ứng lại. Vào lúc thế này không phải Vệ Thành Trạch mới nên là người tắm trước à?

Cúi đầu nhìn quần áo trong tay, Lục Hướng Nam không biết sao lại có chút chán nản. Dù là cảm giác khi được chăm sóc thực sự không tồi đi nữa thì chuyện bị coi thành một đứa trẻ con thực sự cũng làm cho người ta có chút buồn bực .

Nhưng, nhìn cụ cười ôn hòa kia của Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam lại không nói được câu từ chối, chỉ có thể cào cào tóc, không được tự nhiên mà nói: "Cám ơn." một tiếng. Sau khi nói xong, cậu giống như nghĩ đến chuyện gì đó rồi lại càng không được tự nhiên mà nói thêm, "Vệ Thành Trạch."

"Ừ, ngoan." Vệ Thành Trạch cười tủm tỉm mà xoa xoa cái đầu chó của Lục Hướng Nam một cái.

Lục Hướng Nam: . . . . . .

Nghe tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, Vệ Thành Trạch xoay người vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net