Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly: Trước khi đọc chương này cần cẩn thận chuẩn bị sẵn kính mắt hợp kim titan để tránh bị chói mù lòa và bị nhồi bánh chó đầy họng. Chủ nhà không chịu bất cứ trách nhiệm gì nếu độc giả bị chòi mù... ha hả

"Hừ. . . . . ." Đôi môi mềm mại bị dùng sức mà cắn mút, Vệ Thành Trạch nhịn không được rên một tiếng mang theo giọng mũi, bàn tay nắm lấy tay áo Tống Tu Dịch không tự chủ được mà hơi dùng sức. Sau đó --

"Xoạc." (Ly: Điểm thuộc tính max xin hân hạnh tài trợ chương trình này :))))))

Tiếng vải bị xé rách ngay giữa không gian yên tĩnh nghe đến quá rõ ràng.

Động tác của hai người đều cứng đờ, cúi đầu nhìn cái ống tay áo đã mất một nửa kia.

Nhìn ống tay áo đã mất nửa của Tống Tu Dịch rồi lại cúi đầu nhìn mảnh vải rách trong tay mình, Vệ Thành Trạch yên lặng ném miếng vải trong tay ra, dùng vẻ mặt vô tội ngẩng đầu lên: "Em không cố ý đâu." (Ly: Mạn phép cho sửa xưng hô từ giờ QAQ)

Tống Tu Dịch: . . . . . .

Đối mắt với Vệ Thành Trạch một lúc, Tống Tu Dịch bỗng nhịn không được mà bật cười.

Y cúi đầu dựa sát vào Vệ Thành Trạch, nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi Vệ Thành Trạch, trong thanh âm mang theo chút vui sướng như vừa trút được gánh nặng: "Đã lâu không gặp."

Trái tim theo âm thanh này mà có chút chấn động, Vệ Thành Trạch ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng in môi lên môi Tống Tu Dịch: "Ừ " hắn hơi lui về phía sau, dừng lại trước tầm mắt Tống Tu Dịch, chậm rãi nở nụ cười, "Đã lâu không gặp."

Cũng chẳng biết có phải vì hành động của Vệ Thành Trạch mà vui vẻ hay không, Tống Tu Dịch cúi đầu muốn nở nụ cười rồi lại đè lại.

Thân thể hai người gắt gao dán lại một chỗ, nhiệt độ hai người xuyên qua lớp vải mà truyền qua cho nhau, ngay cả trong không khí cung lộ ra một loại hơi thở của người khác.

Tống Tu Dịch gục đầu xuống, một nụ hôn nhẹ như lông chim dừng lại trên trán Vệ Thành Trạch rồi sau đó là đuôi mày, khóe mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng cọ xát qua lại, giống như đang đối xử với báu vật quý giá nhất.

Trái tim như bị nhẹ nhàng cào qua một cái, có cảm giác mềm mại không thể nói thành lời.

Vệ Thành Trạch nhịn không được cong cong khóe môi, chủ động vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi Tống Tu Dịch rồi sau đó lại linh hoạt luồn vào đôi môi hơi hé kia. Như khiêu khích mà chạm vào đầu lưỡi Tống Tu Dịch, Vệ Thành Trạch nheo mắt lại, rút lưỡi của mình lại, nhẹ nhàng liếm khóe môi.

Bị trêu chọc rõ ràng như vậy, hô hấp của Tống Tu Dịch trong giây lát liền rối loạn, ánh mắt cũng không kiềm được mà sâu hơn vài phần, giống như hận không thể trực tiếp "xử tử" luôn bé yêu tinh này.

Cố tình Vệ Thành Trạch còn vô cùng hợp tác mà nghênh đón, vô cùng thân thiết mà liếm cằm y, đôi con ngươi đen thẳm trong suốt thấy đáy, giống như chưa từng lây dính chút bụi trần nào.

"Chết tiệt!" Buồn bực nói một câu, Tống Tu Dịch cuối cùng cũng nhịn không được, nắm lấy cằm Vệ Thành Trạch, hung hăng hôn lên.

". . . . . . Ân. . . . . ." Không khí trong phổi bị hút sạch không chút lưu tình, đầu lưỡi bị lôi kéo đến sinh đau, Vệ Thành Trạch nhịn không được rên một tiếng ngọt nị, nhiệt độ thân thể cũng tăng lên vài phần.

Nước bọt không thể nuốt từ khóe môi chảy xuống, tiếng nước quấn vào nhau phát ra những âm thanh dâm mỹ.

Buông Vệ Thành Trạch ra ngay trước khi hắn không thở nổi, Tống Tu Dịch nhẹ nhàng liếm nước bọt vương trên khóe môi hắn, hơi nheo đôi mắt tràn đầy thỏa mãn lại.

"Thầy đang . . . . . . Phạm tội đó a " sắc mặt Vệ Thành Trạch ửng hồng, hơi thở cũng có chút hư suyễn, hắn hơi ngẩng mặt, kề sát vào Tống Tu Dịch, đôi môi của hai người lại cứ như xa như gần mà đụng chạm nhau "thầy Tống?"

Âm cuối hơi nhướng lên kia cứ giống như một sợi lông mèo nhẹ nhàng trượt qua, làm đến cả đầu tim của người ta cũng không kiềm được mà run rẩy.

"Sao phạm tội được cơ chứ?" Đầu ngón tay Tống Tu Dịch trượt xuống cái cổ trơn nhẵn của Vệ Thành Trạch, "Rõ ràng thầy chỉ đang dạy dỗ một học sinh không nghe lời thôi mà. . . . . ." Âm tiết cuối cùng liền cứ thế biến mất giữa đôi môi đang tiếp tục dao triền của hai người.

-------------- cua đồng Chạy chạy chạy --------------

Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mặc trên người chiếc áo phông có chút nhăn, lười biếng mà tựa vào ngực người đàn ông tuấn tú phía sau, trên mặt còn mang theo chút ửng hồng còn chưa rút hết, cả người đều lộ ra một cỗ phong tình dày đặc làm người ta không rời mắt nổi.

Người đàn ông tầm 30 tuổi cẩn thận từng ly từng tý xoa bóp thắt lưng cho người trong lòng, trong ánh mắt dưới thấu kính tràn đầy ôn nhu có thể ngập chết người.

Mới đi từ phòng tối nhỏ ra, 5438 suýt nữa bị hình ảnh này chói mù mắt chó.

. . . . . . Nó meo meo chứ có thể suy xét đến tâm tình của một bé cún độc thân ở đây không hả?

Làm một hệ thống độc thân, 5438 nghĩ rằng xong được thế giới trước là nó đã có thể thoát khỏi không khí chỗ nào cũng tràn ngập phấn hường kia rồi chớ, không nghĩ tới chuyện vừa tới thế giới sau chưa được bao lâu mà nó lại bị bầu không khí ngọt ngào này hành hạ nữa.

. . . . . . Rõ ràng trước đó không lâu còn có một người như thế chết trước mặt, tìm mùa xuân mới nhanh như vậy có được không hả? Huyền Dạ sẽ khóc đấy, sẽ khóc thực đấy!

Tuy đã biết tính của ký chủ nhà nó rồi nhưng nhìn thấy một màn trước mắt này, 5438 vẫn không khỏi cảm thấy có chút mệt tim.

Hắn quả thật không mong chuyện của Huyền Dạ sẽ lưu lại cho Vệ Thành Trạch ký ức không tốt nào nhưng nói thật, nhìn thấy cảnh Vệ Thành Trạch hoàn toàn không đem người kia để trong lòng, nó vẫn nhịn không được. . . . . . Có chút lạnh lòng.

Dù có trả giá vì Vệ Thành Trạch đến bao nhiêu, dù đã đem Vệ Thành Trạch trở thành thứ quan trọng nhất trên đời này, nhưng hắn chỉ cần đi về phía trước một bước là đã có thể ném hết thảy mọi thứ trước đây ra sau đầu, giống như những thứ kiai căn bản chỉ là một đóa hoa dại bé nhỏ ven đường vậy.

Dù lúc mới gặp cũng sẽ bị hấp dẫn trong chốc lát, nhưng chỉ cần đi qua nó thì sẽ chẳng còn nhớ đến sự tồn tại của nó nữa.

-- rốt cuộc là phải làm thế nào, mới có thể lưu lại chút dấu vết trong cõi lòng cứng như bàn thạch của người này bây giờ?

Dù chỉ là một chút.

Thứ mà nó mong ước, cho tới tận bây giờ cũng chẳng có bao nhiêu.

5438 đôi lúc cũng cảm thấy mình thực tực cười, rõ ràng lúc đầu người vì mục đích của chính mình mà lừa gạt Vệ Thành Trạch đến đây chính là nó, nhưng bây giờ, nó ngay cả mục đích của mình là gì cũng chẳng còn nhớ rõ nữa.

"Hơn cả những vị ký chủ kia, có lẽ chính những hệ thống vẫn luôn làm bạn bên người bọn họ ngược lại càng dễ lầm đường lạc lối hơn."

Đối với những lời này, 5438 hiện giờ mới xem như có chút hiểu biết.

Chuyện nó lựa chọn trở thành hệ thống. . . . . . Thật sự có đúng hay không?

"Nghĩ cái gì thế?" Thanh âm thực trầm thấp của người đàn ông đã kéo lại lực chú ý của 5438, nó nhìn người đàn ông đang chiếm cứ vị trí mà nó luôn mong muốn đố kỵ, tâm tình có chút phức tạp.

Dù rằng biết người này cũng chỉ có thể chiếm cứ vị trí đó một lúc ngắn ngủi mà thôi nhưng 5438 lại vẫn chẳng thể kiềm chế được tâm tình chua xót đang lan tràn của mình.

Cái gọi là lòng người, chính là thứ luôn không chịu sự khống chế của lý trí như vậy.

"Nghĩ tiếp theo thì làm gì bây giờ." Thói quen cọ cọ lồng ngực Tống Tu Dịch , Vệ Thành Trạch mở miệng trả lời.

Tuy nói hắn không có tí hứng thú gì với loại nam sinh đơn thuần như Lục Hướng Nam, nhưng mà thứ đưa đến tay thế này thì hắn cũng không muốn cứ dễ dàng thế mà vứt đi được.

-- hơn nữa, nếu hắn thật sự thu tay lại ngay lúc này, những chuyện đã làm lúc trước chẳng lẽ sẽ uổng phí sao?

Hắn từ trước đến giờ cũng chẳng phải là người chịu làm những chuyện không công như vậy.

Bị hành vi theo bản năng của Vệ Thành Trạch làm cho sững sờ, trong mắt Tống Tu Dịch nhịn không được mà xẹt qua ý cười, chấn động trong lồng ngực không chút giữ lại mà truyền ra ngoài, đánh gảy suy nghĩ của Vệ Thành Trạch.

Hắn ngẩng đầu tà tà liếc Tống Tu Dịch một cái, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn y một chút. Nhưng còn không đợi hắn lui về phía sau, đã bị Tống Tu Dịch nâng ót, làm sâu thêm nụ hôn này.

"Làm gì bây giờ cũng được" nụ hôn vừa chấm dứt, Tống Tu Dịch nhẹ nhàng liếm khóe môi Vệ Thành Trạch, "Anh đưa em về trước đã."

Vô cùng thân thiết mà cọ cọ chóp mũi Tống Tu Dịch, Vệ Thành Trạch không biết đang nghĩ gì, đôi mắt hơi hơi nheo lại: "ừ."

Tuy Vệ Thành Trạch rất muốn tự mình đi ra ngoài nhưng hắn thật sự không chịu nổi cảm giác cứ đi hai bước là thứ gì kia lại chảy ra, cuối cùng liền cứ đơn giản ghé lên lưng Tống Tu Dịch giả chết.

"Đã nói anh đừng có bắn vào trong rồi mà." Nói đến chuyện này, Vệ Thành Trạch có chút mất hứng, nhịn không được lấy tai Tống Tu Dịch bên cạnh ra bắt đầu lải nhải tốn hơi thừa lời.

Tống Tu Dịch nghe vậy cười nhẹ một tiếng, cũng không phản bác gì mà chỉ khẽ xốc Vệ Thành Trạch đang nằm trên lưng mình lên.

Cũng may bây giờ đang trong giờ học, dọc theo đường đi hai người cũng chưa gặp phải ai cả, cũng tiết kiệm cho hai người chút thời gian.

Từ trường học đến chỗ Vệ Thành Trạch ở, lái xe cũng chỉ cần có năm phút đồng hồ.

Lấy chìa khóa từ túi Vệ Thành Trạch ra mở cửa, Tống Tu Dịch còn kịp vào cửa, liếc mắt một cái đã thấy Lục Hướng Nam nghe thấy động tĩnh đang đi đến.

Tống Tu Dịch: . . . . . .

Tuy biết chắc Vệ Thành Trạch sẽ giống với mấy thế giới trước, có một mục tiêu đặc thù nào đó, nhưng khi thực sự gặp được, y vẫn cảm thấy có chút khó chịu -- đặc biệt là trong trường hợp Vệ Thành Trạch không nói trước với y.

Nhịn không được đưa tay ôm lấy thắt lưng Vệ Thành Trạch, Tống Tu Dịch nghiêm mặt, nhìn về phía Lục Hướng Nam đang đứng sửng sờ ở chỗ cũ, chuẩn bị nói chuyện rồi lại bị đối phương dành trước: "Thầy Tống?"

Tốt xấu gì thì cậu cũng coi như là học sinh lớp này, thầy chủ nhiệm như Tống Tu Dịch thì cậu vẫn phải biết.

Ánh mắt Lục Hướng Nam dừng lại trên người Tống Tu Dịch chốc lát rồi liền nhanh chóng chuyển về phía Vệ Thành Trạch nằm trên lưng y: "A Trạch sao vậy, sinh bệnh à?"

. . . . . . A Trạch?

Đuôi lông mày Tống Tu Dịch hơi nhướng lên, hai bàn tay đang nâng chân cũng nắm chặt lại nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không làm gì cả.

Nói đến cùng, đây bất quá cũng chỉ là một đạo cụ để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Không cần để trong lòng. . . . . . Hai mắt Tống Tu Dịch hơi nheo lại, thần sắc nhìn Lục Hướng Nam không tự chủ được mà thêm vài phần nguy hiểm.

Bị Tống Tu Dịch dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cả người Lục Hướng Nam đều cảm thấy hơi khó ở.

Lại nói tiếp, một học sinh trốn học hàng năm như cậu, một ngày tự nhiên bị chủ nhiệm lớp tóm gọn, chắc chắn đối phương cũng chẳng thấy vui vẻ gì. . . . . . nhỉ?

Lục Hướng Nam bỗng cảm thấy, cậu cẩn thận sắp gặp tai vạ đến nơi rồi.

Nhưng mà so với chuyện này, cậu càng để ý đến Vệ Thành Trạch nằm sau lưng Tống Tu Dịch hơn.

Dù sao trên tay cậu cũng có giấy chứng nhận sức khỏe của bác sĩ mà cha mẹ cậu xin, dù Tống Tu Dịch có thực sự muốn phạt cậu vì chuyện này thì nhiều nhất cũng chỉ có thể chép sách rồi viết kiểm điểm lung tung gì đó. Ngược lại là Vệ Thành Trạch, từ đầu đến giờ mà vẫn không có chút phản ứng nào. . . . . . Nghĩ vậy , Lục Hướng Nam nhịn không được tiến lên một bước, vừa nhắc lại câu hỏi lúc trước: "A Trạch hắn là. . . . . ."

"Tôi không sao, " ngẩng đầu từ trên lưng Tống Tu Dịch lên, Vệ Thành Trạch nhìn Lục Hướng Nam cười cười. Trên mặt hắn mang theo chút ửng hồng, thanh âm cũng trở nên mềm nhũn, thoạt nhìn còn thực sự có bộ dáng bị bệnh "Chỉ là bị cảm chút thôi."

Vệ Thành Trạch nói xong liền đưa tay vỗ lưng Tống Tu Dịch để đối phương thả hắn xuống: "Y cứ chuyện bé xé ra to mà đưa tôi về, hại tôi ngay cả túi sách cũng chưa lấy này." Nói tới đây, trên mặt hắn liền nhịn không được mà lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, thực giống như Tống Tu Dịch chỉ là một thằng bé con có tình gây sự vậy.

Tống Tu Dịch: . . . . . .

Cúi đầu nhìn thoáng qua Vệ Thành Trạch đang nói liên hồi (chém), Tống Tu Dịch nhịn không được đưa tay xoa đầu hắn: "Rất nhiều bệnh nặng đều là do không chú ý đến những vấn đề nhỏ mà thành đó."

Nghe được lời Tống Tu Dịch, Vệ Thành Trạch cũng không phản bác gì thêm, chỉ là có chút bất đắc dĩ mà cười cười với Lục Hướng Nam, giống như là đang nói "Đấy cậu xem, chính là như vậy" làm cậu nhìn không được muốn cười.

Dù có chút kỳ quái vì thái độ quá mức thân quen của Vệ Thành Trạch và Tống Tu Dịch, nhưng Lục Hướng Nam cũng không hoài nghi lời nói của Vệ Thành Trạch chút nào, dù sao ngày hôm qua Vệ Thành Trạch mắc mưa, lại còn không tắm rửa ngay nữa

Lại nói tiếp, phương diện này hình như còn là trách nhiệm của cậu nữa.

Nghĩ vậy, Lục Hướng Nam không khỏi mà có chút áy náy.

"Được rồi được rồi, em cũng về đến nhà rồi, trong nhà cũng có người có thể chăm sóc em, anh cũng có thể quay lại trường rồi đúng không?" Giống như đang trấn an mà cười cười với Lục Hướng Nam, Vệ Thành Trạch nhịn không được đưa tay đẩy đẩy Lục Hướng Nam "Anh tí nữa còn có lớp đúng không?"

"Nhưng. . . . . ." Nghe lời Vệ Thành Trạch nói, Tống Tu Dịch nhịn không được liếc Lục Hướng Nam một cái, bỗng nhiên mở miệng nói, "Trò không đến trường à?"

Lục Hướng Nam: . . . . . .

Cứ cảm thấy Tống Tu Dịch có lý do gì đó khác nên mới bảo cậu đi đến trường hay sao ấy.

Nhưng còn không chờ Lục Hướng Nam nói thêm gì, Vệ Thành Trạch đã dành trước mà mở miệng: "Anh muốn mang luôn người chăm sóc em đi à?"

". . . . . ." Nhìn chằm chằm Lục Hướng Nam một lúc, Tống Tu Dịch mới dời tầm mắt đi, nhìn về phía Vệ Thành Trạch, "Anh có thể ở lại."

Lục Hướng Nam: Trong nháy mắt vừa rồi, cậu hình như cảm thấy có sát khí, là nhầm lẫn ở đâu à. . . . . .

Sau đó, cậu liền nhìn thấy Vệ Thành Trạch có ấn tượng ban đầu vô cùng ôn hòa, bỗng nhiên vươn tay, cầm cổ áo kéo Tống Tu Dịch xuống, sau đó ngẩng đầu lên in môi lên môi đối phương.

Tống Tu Dịch: . . . . . . ?

Lục Hướng Nam: . . . . . . ! !

5438: ? ! !

"Được rồi, không ăn giấm nữa, lên lớp đi " hơi lui về phía sau một bước, Vệ Thành Trạch đưa tay sờ cái đầu còn chưa đứng thẳng dậy của Tống Tu Dịch, cong hai mắt lộ ra một nụ cười tươi "Ngoan."

Giống như không ngờ Vệ Thành Trạch sẽ đột nhiên làm ra như vậy, Tống Tu Dịch không khỏi mà ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, y mới như đột nhiên phục hồi lại tinh thần mà kéo Vệ Thành Trạch còn chưa kịp lui về sau lại.

"Chờ. . . . . . Ân. . . . . ." Lời nói còn chưa kịp nói ra đã bị Tống Tu Dịch nuốt hết vào miệng, ánh mắt Vệ Thành Trạch đảo qua Lục Hướng Nam vẫn còn đang ngốc lăng ở một bên, trong mắt lướt qua một tia ngượng ngùng, cuối cùng lại giống như cam chịu mà nhắm hai mắt lại, thừa nhận nụ hôn của Tống Tu Dịch.

Buông Vệ Thành Trạch sóng mắt đồn dập, Tống Tu Dịch nhẹ nhàng hôn đôi môi sưng đỏ của hắn, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Anh về lên lớp, em thì sau khi tắm nước nóng, uống thuốc xong thì nhớ ngoan ngoãn ngủ một giấc nhớ chưa."

". . . . . . Ừ." Bên tai Vệ Thành Trạch có chút phiếm hống, hắn nhìn thoáng qua Tống Tu Dịch thần thái thỏa mãn, nhịn không được có chút thẹn quá hóa giận, "Mau cút!"

-- sau đó, lại bị ấn qua hôn một cái.

Nhìn cửa lớn bị đóng lại kia, Vệ Thành Trạch rốt cục vẫn không nhịn xuống, thấp giọng mắng một câu: "Cái bình dấm chua chết tiệt này!"

Lục Hướng Nam: . . . . . .

Nói thật, cậu vừa mới có một loại cảm giác hai mắt bị chói mù luôn rồi.

5438: ha hả, tui đây thường xuyên có loại cảm giác này.

Quay đầu nhìn Lục Hướng Nam một cái, Vệ Thành Trạch có chút không được tự nhiên mà sơ mũi: "Khụ, à, tôi đi tắm trước, cậu cứ tự nhiên đi." Dừng lại một chút, hắn như nhớ tới gì đó liền chỉ chỉ ngăn kéo dưới TV, "Thuốc cảm ở chỗ kia kìa, cậu hôm qua cũng bị mắc mưa mà đúng không?"

"A? à, ừm. . . . . ." Nhìn Vệ Thành Trạch sau khi nói xong liền bước về phòng chuẩn bị quần áo, Lục Hướng Nam trong một lúc lại có chút không biết nên bày ra biểu tình như thế nào.

Theo lý mà nói, cậu hẳn là nên cảm thấy chán ghét mới đúng, nhưng đại khái có lẽ vì biểu hiện của hai người kia thật sự quá mức tự nhiên, cậu thể nhưng lại chẳng cảm thấy chuyện này có gì là không đúng cả.

Ngồi trên sopha, nhìn chằm chằm cái tên duy nhất trong danh bạ hơn nửa ngày, ngón tay do dự ở phía trên một lúc lâu, cuối cùng vẫn không ấn xuống, dãy số vẫn như trước đính thêm ba từ có chút chướng mắt kia vẫn tiếp tục được lưu trong máy

Chung quy lại thì vẫn cảm thấy. . . . . . Có một loại bực mình chẳng biết nói thế nào.

Nghe được tiếng cửa mở phía sau, Lục Hướng Nam xoay người sang, liền thấy Vệ Thành Trạch đang lau tóc đi đến.

Khuôn mặt của hắn bị nhiệt khí bốc lên đến có chút đỏ, mái tóc ướt sũng cụp xuống, bọt nước trong suốt chảy xuống dưới, theo cần cổ thon dài mà chui vào trong cổ áo, không biết tại sao, Lục Hướng Nam bỗng nhiên lại cảm thấy vô thố khó hiểu, có chút không biết phản ứng thế nào

"Sao vậy?" Chú ý tới tầm mắt của Lục Hướng Nam, Vệ Thành Trạch có chút hoài nghi nhìn lại.

"Không, không có gì!" Nhất thời liền có một loại quẫn bách khi nhìn lén bị bắt quả tang, Lục Hướng Nam đưa tay bắt đầu cào cào tóc. Cậu nhìn Vệ Thành Trạch một cái, do dự một lúc lâu, rốt cục vẫn không nhịn xuống mà mở miệng hỏi, "Cậu, à ừm, có phải. . . . . ." Nhưng nói xong một nửa thì cậu lại sửa lại chủ ý, ". . . . . . Không có gì."

Nhưng Vệ Thành Trạch lại giống như hiểu được cậu đang muốn hỏi gì, không để ý gì mà cười cười: "Đúng vậy, tôi thích đàn ông."

Nghe được câu trả lời của Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam lại không có chút vui vẻ nào.

Thực sự không phải do cậu kỳ thị hày gì đó, chẳng qua là cả cậu cũng biết con đường này có bao nhiêu khó đi.

"A, " Giống như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên quay đầu, cười cười với Lục Hướng Nam, "Bất quá cậu đừng lo, tôi không có hứng thú với cậu đâu."

Lục Hướng Nam: . . . . . .

Tuy là cậu thực sự không có cái y kia, nhưng bị người nói như vậy thì vẫn cảm thấy một loại khó chịu không thể nói rõ.

Nhìn Vệ Thành Trạch ngoan ngoãn mà nghe lời Tống Tu Dịch nấu thuốc, hơi hơi ghét bỏ mà từng ngụm từng ngụm uống xuống, Lục Hướng Nam đột nhiên nhíu mày, mở miệng hỏi: "Cậu không sợ tôi nói ra ngoài à?"

Không phải cậu nghĩ quá chứ, Vệ Thành Trạch và Tống Tu Dịch cũng quá mức trắng trợn rồi đúng không? Nếu chuyện này truyền ra, hai người này chắc chắn cũng sẽ chẳng thể sống khá giả gì không phải sao?

"Vậy cậu sẽ nói ra ngoài sao?" Cầm bát thuốc cảm còn nửa trong tay, Vệ Thành Trạch hơi nghiêng đầu nhìn Lục Hướng Nam, thế nhưng không hiểu sao lại có một loại lực uy hiếp không thể hiểu được. Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn liền nhịn không được bật cười: "Đùa cậu thôi", một hơi uống hết phần thuốc còn lại, Vệ Thành Trạch đi đến cạnh sopha ngồi xuống, "Dù có nói ra thì cũng chẳng sao cả."

"Chẳng qua chỉ là thích một người mà thôi, cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt."

Cầm lấy điều khiển từ xa mở TV, ngữ điệu của Vệ Thành Trạch vô cùng bình thản, giống như đang kể một câu chuyện vô cùng bình thường.

Không biết tại sao, nhìn thấy biểu tình bình tĩnh kia của Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam bỗng nhiên cảm thấy tim mình hơi rung động, giống như một sợi dây đàn vừa được gảy vậy.

Vào giờ hành chính như thế này, trên TV thật sự cũng chẳng có gì coi được, sau khi đổi qua mấy kênh thì Vệ Thành Trạch liền mất hứng, tùy tay ném điều khiển từ xa qua một bên, tựa vào sô pha xem thời sự.

Đây là bản tin phát lại, nữ phóng viên thực có nề nếp mà nhớ rõ bản thảo trong tay, Lục Hướng Nam xem một lúc liền nhàm chán mà rời mắt.

Cậu thiếu kiên nhẫn nhất là với mấy thứ thế này.

Hơi nghiêng đầu, nhìn Vệ Thành Trạch bên cạnh, ánh sáng từ màn hình TV chiếu trên mặt hắn đến có chút trắng bệch. Ngũ quan rõ ràng không quá mức đẹp đẽ, nhưng khi hợp lại một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net